Dâu Nhà Nông

Chương 98




Thái dương từ từ ló qua đỉnh núi, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu soi mọi nơi, sương sớm phút chốc đã tan hết.

Thấy trời đã bắt đầu nóng Trương Tích Hoa liền mang bàn cơm bày dưới tán cây ngô đồng, thi thoảng có một tia gió thổi qua, ngồi ăn cũng sẽ mát mẻ thoải mái hơn. Vừa xong xuôi, ngẩng lên thì thấy mọi người đang cùng nhau trở về.

“Phụ thân…” Du ca gọi to, uốn éo muốn chạy ra đường, may mà Trương Tích Hoa nhanh tay kéo hắn lại: “Ở ngoài nắng lắm đấy.”

Du ca giãy giụa muốn thoát khỏi tay mẹ, Trương Tích Hoa phải vất vả lắm mới có thể giữ chặt đứa nhỏ, tiểu gia hỏa này khí lực càng lúc càng mạnh mẽ, không biết đến lúc trưởng thành thì còn khoẻ mạnh tới mức nào.

“Bà nội… Bà nội ở kia.” Du ca chỉ vào Hà Tằng thị nói.

Hà Tằng thị cũng vẫy tay với Du ca, đứa nhỏ thấy vậy cũng ra sức vung tẩy tay chân nhào vào lòng bà nội. Hà Tằng thị cười cười: “Tiểu Ngư Nhi nhớ bà nội à? Đợi ta một lát, cả người toàn bẩn không ôm ngươi được đâu.”

Trương Tích Hoa cầm lấy dụng cụ trong mẹ chồng, nói: “Hôm nay mọi người về sớm, Du ca trông thấy từ xa đã nháo nhào muốn chạy đến.”

Hà Tằng thị nói: “Đều nhờ các cậu của Du ca, bằng không cũng không xong việc nhanh như thế.” Nói xong bà quay đầu nói với Trương Kỳ Thăng, Trương Kỳ Nguyên: “Cơm cũng đã dọn rồi, hai ngươi cũng đừng khách khí, cứ xem như ở nhà mà ăn uống thoải mái, không cần phải ép buộc mình.” Hà Tằng thị đối với chuyện có huynh đệ Trương gia đến giúp đỡ là vô cùng cao hứng, cũng sợ bọn họ ngại ngùng băn khoăn cho nên mới nói ra mấy lời này.

Thu thập sạch sẽ chỉnh tề, Trương Kỳ Thăng có chút khách khí, Trương Kỳ Nguyên tuổi còn nhỏ không nghĩ gì nhiều liền thoải mái ngồi vào bàn cơm. Mấy người ra ngoài gặt lúa thì trêи mặt, trêи cổ đều có không ít vết trầy, đặc biệt là Hà Nguyên Nguyên, nàng mặc dù đã đội nón lá che nắng nhưng hai má cũng đỏ bừng, mu bàn tay trắng nõn có không ít vệt đỏ. Nhìn thấy bàn cơm thịnh soạn, nàng liền vui vẻ nói: “Tẩu tử chính là thương chúng ta nhất, lúc nào cũng làm cả một bàn đồ ăn ngon!”

Hà Tằng thị có chút phật ý nhìn khuê nữ, bộ dáng này của nàng là thế nào đây? Có khách đến cũng không giữ ý tứ một chút. Bà bất đắc dĩ thở dài, tính tình như thế thì làm sao bây giờ?

Hà Tằng thị cũng không muốn để cho Hà Nguyên Nguyên ra ngoài làm việc. Khuê nữ đã đính hôn rồi, nắng hạ gay gắt nhất định sẽ làm người ta đen thêm một tầng, đến ngày thành thân làm sao có thể dưỡng trắng lại kịp. Lo lắng vừa nói ra khỏi miệng đã bị Hà Nguyên Nguyên đánh gãy: “Cái tên Hoàng Gia Vượng kia dám ghét bỏ ta sao?”, trong nhà cũng không còn cách nào, Hà Nguyên Nguyên cũng phải ra ruộng cùng cả nhà gặt lúa.

Mọi người ngồi bên mâm cơm, Hà Tằng thị lên tiếng hỏi qua tình hình gần đây của Trương gia. Trong lúc anh em nhà họ Trương kiên nhẫn đáp thì Hà Sinh lại vội vã ăn uống mấy thứ rồi vụt dậy muốn ra đồng cùng phụ thân. Hà Đại Xuyên lúc này vẫn còn đang ở ngoài ruộng, người đi hết không ai ở lại trông nom chỗ lúa mới gặt thì có chút không an toàn.

Thấy Hà Sinh vừa đứng lên thì Trương Tích Hoa liền đưa cái rổ đã được chuẩn bị cẩn thận cho hắn rồi dặn dò: “Bên trong là hai túi nước mát, thϊế͙p͙ có cho thêm bạc hà the the, trời nóng uống vào rất tốt.”

“Ừm.” Hà Sinh tiếp nhận giỏ trúc, thay Trương Tích Hoa gỡ một mảnh trấu vươn trêи tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng cứ ở nhà giải quyết mấy việc nhẹ nhàng thôi, còn lại cứ để cho ta.”

Trương Kỳ Thăng hôm nay đã trở thành nam nhân cường tráng, Trương Kỳ Nguyên tay chân cũng nhanh nhẹn, có bọn hắn gia nhập, chuyện đồng áng cũng nhẹ nhàng hơn không ít. Hà Sinh sợ Trương Tích Hoa còn muốn đi ra đồng cùng làm việc nhà nặng nề liền vội vàng dặn dò. Từ sau khi nàng mang thai đến giờ, thân thể hao gầy ốm yếu, cũng không biết nuôi đến bao giờ mới tốt lên, chưa kể trong bụng nàng còn có đứa nhỏ, Hà Sinh cũng không muốn để nàng mệt nhọc.

“Được, thϊế͙p͙ hiểu,” Trương Tích Hoa mím môi cười một cái, lại dặn dò vài câu, liền để trượng phu xuất môn.

Ngoài trời nắng như đổ lửa, vừa đi chưa được hai bước, cả người Hà Sinh đã chảy không ít mồ hôi, hắn đành phải dừng lại uống một ngụm nước bạc hà, cả người lập sảng kɧօáϊ không ít. Nghĩ tới phụ thân lúc này còn chưa dùng cơm, hắn liền nhanh chóng đi tiếp. Trêи đường gặp gỡ không ít thôn dân đang trở về nhà dùng cơm, hỏi han nhau vài câu xong thì mọi người lại tất tả đi.

Đến nơi thì thấy phụ thân đang tựa vào thùng tuốt lúa ngủ gà ngủ gật, Hà Sinh lên tiếng gọi: “Cha, ăn cơm thôi.”

Nghe được tiếng bước chân thì Hà Đại Xuyên đã muốn tỉnh, thấy con trai đi tới, ông liền lau mồ hôi, tiếp nhận cái rổ, chuẩn bị ăn cơm.

“Tranh thủ trời nắng ráo chúng ta tuốt hạt sớm một chút, bằng không đến lúc trời mưa sẽ dở dang công việc.” Sống nhờ vào đất trời, Hà Đại Xuyên đã sớm nhận ra quy luật, kết hợp cùng kinh nghiệm của bản thân liền có thể đoán đoán một chút khi nào trời sẽ mưa.

Ông cũng đã đói rồi, mở hộp ra liền trông thấy bánh hành cuốn trứng cùng hai cái bánh khoai lang chiên vàng ruộm thơm ngon, cả người chỉ chuyên tâm ăn uống.

“Trù nghệ của nương tử ngươi càng lúc càng tốt.” Hà Đại Xuyên ăn xong một hơi mới lên tiếng khen ngợi.

Hà Sinh ngượng ngùng cười cười.

Hai cha con ngồi dưới bóng râm nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu công đoạn tuốt hạt, tranh thủ xong việc trước khi trời tối.

Trong lúc Hà Sinh cùng Hà Đại Xuyên bận rộn thì Hà gia cũng đã dùng xong bữa, Hà Tằng thị liền nhắc Trương Kỳ Thăng, Trương Kỳ Nguyên đi nghỉ ngơi, một lát nữa hẵng làm việc tiếp. Sắp xếp cho bọn họ ổn thoả xong bà mới nói với Trương Tích Hoa: “Hai đệ đệ của ngươi rất tốt.”

Trương Tích Hoa cười nói: “Kỳ Thăng hiểu chuyện, từ rất nhỏ đã biết giúp đỡ cả nhà. Kỳ Nguyên khi còn bé thân mình không không khỏi, cũng không làm được mấy việc, bây giờ tay chân lại lanh lẹ, chuyện gì cũng muốn làm.”

Hà Tằng thị đáp: “Đều là nhờ ông bà thân gia dạy dỗ tốt. Tích Hoa cũng thật tốt, gả cho A Sinh là phúc khí của hắn, cũng là đại phúc khí của Hà gia.”

Đột nhiên được mẹ chồng khen một câu, Trương Tích Hoa trở tay không kịp, trong lòng có một chút ngượng ngùng, nàng xoay người vội vàng thu thập chén đũa.

Đợi khuê nữ giúp đỡ tẩu tử dọn dẹp xong Hà Tằng thị cũng nhắc nàng đi nghỉ ngơi. Đợi mặt trời hạ xuống một chút thì mới ra đồng, nắng lúc đó cũng không nhuộm người ta đen như lúc gay gắt. Dù gì cũng là nữ nhân sắp gả đi, xuất giá mà cả đen nhẻm cũng không phải là chuyện tốt, mỗi ngày Hà Tằng thị đều rất chú ý chuyện này. Hà Nguyên Nguyên cũng không phản đối.

Trước khi Hà Tằng thị ra khỏi cửa, bà còn cẩn thận phân phó với Trương Tích Hoa: “Ngươi ở nhà mổ một con gà mái mập mạp một chút để buổi trưa bồi bổ cho mọi người. Thời tiết nóng nực thế này cũng khó giữ được thức ăn, cũng không cần cố ý chừa lại cho ngày mai, toàn bộ số thịt gà cứ nấu để hôm nay ăn thôi/”

Trong nhà có nuôi mấy con gà mái mơ ấp trứng. Nửa tháng trước Hà Tằng thị chọn được một con gà rất biết đẻ trứng, còn lại thì có mấy con không ấp trứng, lại có mấy con không đẻ chỉ biết chiếm ổ. Hà Tằng thị trong khoảng thời gian này không nhàn rỗi, bằng không bà sẽ mang đầu mấy con gà mái này ngâm nước lạnh một lát, mẹo này sẽ làm cho mấy con gà đẻ trứng trở lại.

“À, không biết hôm nay nhà đồ tể có mổ heo mới không? Nếu có lại đến mua một cân thịt xem sao. Trong nhà cũng không có gì để tiếp đãi các cậu của Du ca, ngươi để ý một chút, chân giò, gan heo, thịt ba chỉ không cần câu nệ, thấy cái gì ngon thì mua một ít.” Hà Tằng thị nghĩ nghĩ thấy giết gà là không đủ, phải thêm một ít thịt heo mới được.

Trương Tích Hoa nói: “Nương, mấy ngày trước ta đi mua thịt heo cho Du ca đã hỏi qua rồi. Trương đại thúc cũng bận thu lúa, chưa mổ thêm heo đâu. Với lại một con gà là đủ ăn rồi ạ.”

Hà Tằng thị nghe xong, có chút tiếc nuối nói: “Thôi được rồi. Vậy tuỳ ngươi tính toán, làm thế nào thấy ổn thì làm.”

“Dạ. Nương cứ yên tâm.”

Hà Tằng thị giao phó xong liền vội đi ra ruộng. Bà cũng là bà già rồi, để ý cái gì mà nắng với không nắng, không quản đất trời chói chang mà đội nón lá ra cửa.

Trương Tích Hoa khép cửa viện vào nhà liền nhờ Hà Nguyên Nguyên cho Du ca đi ngủ trưa, chính mình đi nấu cám cho heo ăn. Năm ngoái chỉ nuôi hai con heo đã bận bịu không thôi, năm nay lại nuôi thêm một con. Ngoại trừ một con heo nái lấy giống, hai con còn lại đều là heo đực, một ngày ba bữa được nuôi đến béo trùng trục, ước chừng mỗi con đã được hơn hai trăm cân.

Cho heo ăn xong, Trương Tích Hoa len lén đi đến khuê phòng của cô nhỏ nhìn một chút. Sáng sớm đã phải ra cửa, lại phải mệt nhọc cả buổi, cô nhỏ ôm lấy Du ca an tĩnh ngủ, nhìn vào rất giống hai tiểu trư đáng yêu ngoan ngoãn. Trương Tích Hoa lui ra cửa phòng lại muốn đi dọn dẹp một chỗ cho hai đệ đệ của mình ở lại mấy hôm.

Hà gia có hai gian phòng trống, trừ bỏ một gian chứa chút đồ lặt vặt, phòng còn lại là của Hà Thông. Thi thoảng có khách đến nhà cũng là dùng gian phòng ấy để tiếp đón.

Trương Tích Hoa mở khoá gian phòng, quét dọn xong xuôi liền treo một cái màn mới, trải chiếu trúc cùng hai chiếc gối lên giường, đốt một ít ngải cứu xông muỗi.

Không đến hai khắc đã sửa sang gọn gàng thoả đáng.

Làm xong mọi việc, Trương Tích Hoa thở hắt một hơi. Từ ngày mang thai nàng rất dễ mệt mỏi, làm việc gì xong cũng phải dừng lại nghỉ một chút rồi mới tiếp tục được. Chuyện giết gà mẹ chồng dặn dò cũng phải đợi nàng nghỉ một lát mới có thể làm.