Dâu Nhà Nông

Chương 67




Ở cữ là một chuyện so với việc đồng áng còn vất vả hơn. Cả người ô uế chỉ có thể dùng khăn ấm lau qua, may mắn thời tiết cũng không quá nóng, ngây ngô trong phòng kín gió cũng không đổ mồ hôi nhiều. Trương Tích Hoa khổ não mấy ngày liền không thể gội đầu cuối cùng cũng được tắm rửa sạch sẽ. Nàng ngồi bên mép giường, vừa nhẹ nhàng lau tóc vừa chú ý Hà Du đang ngủ say giấc nồng, con ngươi không tự chủ nhu hoà hơn rất nhiều…

Bộ dạng hiện tại của Hà Du đã lớn hơn rất nhiều so với khi mới sinh. Lúc ấy da mặt hắn hồng hồng nhăn nhíu, nhắm mắt ngủ nhìn rất giống ông cụ non, nàng cùng Hà Sinh nhìn thấy liền buồn cười. Hiện tại da mặt Du ca bắt đầu căng hơn, giữa khuôn mặt trắng sữa lộ ra hai má đo đỏ hồng hồng. Hai cánh tay hắn càng lúc giống như ngó sen tròn trịa, chọc người ta hận không thể cắn một cái. Hà Nguyên Nguyên hay đùa, mỗi lần nàng muốn ăn thịt chỉ cần nhớ đến cháu trai nhỏ của mình đã đủ thoả mãn rồi. Thật là khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Buông khăn, Trương Tích Hoa mặc kệ để suối tóc dài tung xoã, bắt đầu cầm châm tuyến sửa sang xiêm y cho trượng phu.

Nghe thấy âm thanh Lý Đại Lang thúc giục đại tỷ phá vỡ một mảnh yên tĩnh, nàng liền buông việc trêи tay, ra khỏi phòng giúp đỡ Hà Nguyên Tuệ thu dọn đồ đạc.

Lý Đại Lang sốt ruột muốn trở về nhà ngay, Hà Nguyên Tuệ cũng không vội vàng, để cho hắn đi nhà chính ngồi, tránh quấy rầy ầm ĩ. Ở lại nhà mẹ hơn một tháng, trong phòng còn rất nhiều thứ muốn thu thập thoả đáng.

Viễn Ca, Đông Ca biết phải về nhà, mặc dù vẫn muốn ở lại nhà ngoại chơi nhưng hai đứa nó cũng đã lâu không gặp bà nội cùng các chú thím, thật sự có chút nhớ nhung. Đông Ca còn hét lớn: “Nương, người nhớ đem con thỏ cùng cung tên của con trở về, không được làm mất đó.” Hai món đồ chơi này là của cậu Hà Sinh cho hắn, nhất định không thể để lạc đâu.

Viễn Ca cũng không muốn để mất bất cứ thứ gì, cẩn thận sắp xếp đồ đạc của mình gọn một chỗ.

Hà Nguyên Tuệ nhíu nhíu mày: “Nương đã dặn hai đứa phải biết tự mình giữ gìn đồ đạc. Nhanh như vậy đã quên mất sao?”

Nghe vậy, Viễn Ca là anh lớn liền lôi kéo Đông Ca, giúp đệ đệ thu dọn đồ đạc gọn gàng

Thấy vậy, Trương Tích Hoa cảm khái nói: “Viễn Ca, Đông Ca thật nghe lời.” Đại tỷ chỉ cần trừng mắt một cái, hai đứa liền quy củ đâu vào đấy.

Hà Nguyên Tuệ xếp sắp đồ đạc, cười cười nói: “Đều do tỷ phu của các ngươi chiều hai đứa nhỏ đến sinh hư. Ta không đóng vai phản diện, tương lai sao có thể nên người?”

Trương Tích Hoa nhịn không được cười nói: “Phu thê nhà đại tỷ cũng thật là lạ.” Ở nông thôn, thường chỉ có cha quy củ, mẹ mềm mỏng. Những người mẹ nghiêm khắc như đại tỷ thật sự rất hiếm thấy.

“Hắn chính là chiều con đến vô pháp vô thiên.” Hà Nguyên Tuệ sẳng giọng, nàng nghĩ đến cái gì, bật cười một tiếng, tiếp tục nói. “Trong nhà có hai tên tiểu tử cũng khổ, suốt ngày bọn chúng cãi nhau ầm ĩ. Ta hiện tại chỉ muốn một nữ nhi điềm đạm đáng yêu mà mãi vẫn không thấy tin tức gì.” Vừa nói, vừa không tự chủ vuốt ve bụng mình.

Trương Tích Hoa liếc nhìn đại tỷ, tuy rằng nàng mắng Lý Đại Lang nhưng trong mắt cũng không có một tia lửa giận. Mấy lần đại tỷ phu từ Hạnh Hoa thôn tranh thủ chạy đến thăm nương tử cùng các con đều biểu diễn mấy màn tình chàng ý thϊế͙p͙ khiến toàn bộ Hà gia nổi mấy tầng da gà. Cũng may phu thê đại tỷ cũng biết chừng mực, chú ý không làm ảnh hưởng đến mọi người và hai con.

Hà Nguyên Tuệ nói: “Du ca nhà ta lại thích yên tĩnh như vậy, tính tình chắc chắn sẽ chững chạc, nghiêm túc hơi hai huynh đệ Viễn Ca rất nhiều. Ngươi cũng chú ý bảo dưỡng thân thể một chút, sớm cho Du ca thêm đệ muội.”

Hai má Trương Tích Hoa đỏ ửng, vừa mới ra tháng đã tính chuyện này. Lần trước Thái thị đi thăm ngoại tôn cũng nói như thế, cái gì mà thừa dịp tuổi trẻ thân thể tốt, sinh một hơi rồi dừng. Nàng nghe xong cũng không biết nói thế nào cho phải.

Theo y học mà nói, phải tối thiểu một năm thì thân thể phụ nhân mới đủ khoẻ mạnh để hoài thai. Biết vậy nhưng Trương Tích Hoa cũng không vội giải thích với mọi người, đã là tư tưởng thâm căn cố đế, sao có thể dùng một hai câu mà thay đổi.

Đông Ca đã thu dọn xong, tay nắm chặt con thỏ gỗ: “Nương, con quyết định rồi. Con chỉ mang thỏ nhỏ về, mấy thứ này cứ để lại cho Tiểu Ngư Nhi chơi.”

Trương Tích Hoa nhìn tiểu hài nhi đáng yêu, lòng tràn đầy yêu thích, trả lời: “Đông Ca thật giỏi, đã biết nghĩ cho đệ đệ rồi. Nhưng mà cậu cũng làm đồ chơi cho Tiểu Ngư Nhi rồi, Đông Ca cứ mang về nhà chơi cùng anh trai đi.”

Nghe vậy Đông Ca bật cười khanh khách, cùng Viễn Ca cất đồ vào hộp. Xong xuôi liền dắt tay nhau đi nhìn Hà Du xem đã hắn đã thức dậy hay chưa.

Hà Nguyên Tuệ sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc còn muốn lau qua giường cùng giặt sạch chăn gối. Trương Tích Hoa liền nói: “Cái này tỷ không cần để ý, ta có thể làm được. Đại tỷ trở về Hạnh Hoa thôn còn phải chiếu cố lão nhân gia, nếu có việc cần đến ta thì lúc nào cũng có thể gọi đến.”

Nghe qua bệnh trạng đoán chừng là do tức giận nóng nảy mới như vậy, chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng vài ngày là khỏi. Lý gia chắc chắn đã mời lang trung đến xem bệnh nhưng Trương Tích Hoa vẫn sẵn sàng. Thời gian qua cũng nhờ đại tỷ chiếu cố thân thể nàng mới có thể khôi phục nhanh như vậy, vì thế nàng thật lòng muốn giúp đỡ Hà Nguyên Tuệ một tay.

Hà Nguyên Tuệ gật gật đầu nói: “Đại tỷ cũng không xem ngươi là người ngoài đâu. Nếu cần sẽ gọi ngươi qua xem một chút.” Nàng thôi cười, đoán chừng lần này sinh bệnh là do tức giận.

Hà Nguyên Tuệ thật sự hi vọng thân thể lão nhân gia mau chóng hồi phục. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu của nàng cũng không thân cận nhưng hai tên tiểu tử nhà nàng là nhờ một tay bà chiếu cố. Hà Nguyên Tuệ cũng không thích mấy thứ giả dối, đem mẹ chồng đối xử tốt như mẹ đẻ là chuyện không thể, nên nàng chỉ có thể cố gắng tôn kính hiếu đạo hết mực. Đồng dạng, nàng cũng biết chuyện làm cho mẹ chồng xem mình như con ruột mà đối đãi cũng là chuyện không bao giờ xảy ra.

Không mâu thuẫn ra mặt đã là chuyện tốt rồi.

Lý bà tử ngoài mặt phân biệt phải trái rất rõ ràng nhưng trong lòng có chút thiên vị Lý Nhị Lang. Ngày thường có chuyện gì tốt thì lão nhị có được trước tiên, sau đó mới tới những người khác. Nếu không phải nhị phòng đến nay một quả trứng cũng không có thì phỏng chừng Viễn Ca, Đông ca cũng không có địa vị gì trong nhà. Thêm nữa Tiểu Trịnh thị cũng là chất nữ từ nhà mẹ đẻ của Lý bà tử, điều này lại càng khiến cho bà thiên vị nhị phòng.

Nào ngờ hai người này lại làm cho Lý bà tử nhọc lòng đến vậy.

Trong bốn huynh đệ Lý gia, Lý Đại Lang lớn lên giống Lý lão đầu nhất, cường tráng hữu lực, diện mạo cũng rất tốt. Ngược lại, Lý Nhị Lang lại giống Lý bà tử, không chỉ bộ dáng mà cả tướng đi cũng giống, cả người gầy nhỏ, trưởng thành cũng chỉ cao đến cằm Lý Đại Lang. Bởi vậy Lý bà tử mới thương Nhị Lang hơn một chút, dần dần yêu thương thành thói quen.

Đối với chuyện này, Hà Nguyên Tuệ cùng các chị em dâu kia nhìn cũng thành quen. Mới đầu có chút chờ mong, về sau dứt khoát không để ý đến nữa, miễn cho bản thân phiền muộn.

Nhị thúc muốn hưu Tiểu Trịnh thị, mẹ chồng sao có thể không tức giận? Chuyện này cũng khó, đều là hai bảo bối, không biết mẹ chồng sẽ lựa chọn thế nào.

Trịnh Xảo Nhi thế nhưng cũng không dễ đối phó. Nàng ta cũng là một cô nương có tướng mạo dễ nhìn, chăm chỉ, nhanh nhẹn còn có tâm tư, xem ra Tiểu Trịnh thị đấu trận này nhất định sẽ chịu thua thiệt. Cũng không dễ dàng chút nào…

Hà Nguyên Tuệ nghĩ nghĩ một lát liền đem tâm đồng cảm với Tiểu Trịnh thị xoá đi sạch sẽ. Người mời ta một thước, ta mời người một trượng. Đối phương chẳng có lí do gì nhưng lúc nào cũng tính toán tìm cách hại mình, còn muốn thương hại người ta hay sao?

Tính cách này của Hà Nguyên Tuệ liên tục bị Hà Tằng thị khuyên nàng thay đổi. Thay đổi cái gì? Mỗi người chỉ có một đời để sống, sao lại phải uỷ khuất chính mình?

Thật ra, Tiểu Trịnh thị phải dùng đến biện pháp ghê tởm như vậy để đối phó Hà Nguyên Tuệ cũng là vì Hà Nguyên Tuệ làm nàng mất thể diện. Con trâu lúc trước nếu không có Hà Nguyên Tuệ ngáng đường thì đã có thể đường đường chính chính mang về nhà mẹ đẻ. Vì thế Tiểu Trịnh thị tự cho rằng mình hoàn toàn có lý do để ghi hận chuyện này.

Tam phòng, tứ phòng ngày thường đều nịnh bợ Tiểu Trịnh thị, chỉ duy nhất đại phòng Hà Nguyên Tuệ không để ý đến nàng. Mỗi lần cùng Hà Nguyên Tuệ so chiêu nàng đều ăn quả đắng, ngày qua ngày, nàng đối với Hà Nguyên Tuệ có thể dùng “căm ghét” để hình dung.

Nhưng Hà Nguyên Tuệ cũng là có lý do để phiền chán Tiểu Trịnh thị. Tiểu Trịnh thị gả cho Lý Nhị Lang đã năm năm, tuy đã hoài thai mấy lần nhưng đều để sảy mất, chính nàng ta không sinh được đã muốn đánh chủ ý đến hài tử của người khác. Lúc Đông ca vừa mới sinh, Tiểu Trịnh thị đã vội vàng đòi Lý bà tử đem Đông Ca biến thành con thừa tự của nhị phòng. Tính toán như vậy sao Hà Nguyên Tuệ có thể để yên chứ? Chỉ cần một vài câu đã đem Tiểu Trịnh thị đánh gục, về sau một câu cũng không dám nhắc đến chuyện này.

Từ đó về sau, Hà Nguyên Tuệ cùng Tiểu Trịnh thị là bằng mặt mà không bằng lòng, người nhà Lý gia trong lòng đều hiểu rõ.

Tiểu Trịnh thị tuy có chút ấu trĩ nhưng vẫn biết rõ vì sao Hà Nguyên Tuệ có thể đứng thẳng lưng ở Lý gia. Thứ nhất là nàng đã sinh ra hai tôn tử Viễn Ca cùng Đông Ca cho Lý bà tử. Thứ hai là vì Lý Đại Lang đặt thê tử trong tâm, chỉ cần uỷ khuất một chút, chưa cần nói gì thì Lý Đại Lang đã thay Hà Nguyên Tuệ ra mặt giải quyết.

Hiện tại Đông Ca cũng lớn hơn một chút, Tiểu Trịnh thị cũng không dám tính toán lên đại phòng, chỉ biết ra sức bắt nạt tam phòng cùng tứ phòng.

Tiểu Trịnh thị cũng không ngu ngốc đến mức xuống tay với tiểu hài tử, qua mấy đêm giày vò suy nghĩ liền nảy ra ý định tìm một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi dẫn dụ Lý Đại Lang. Nàng thật sự muốn nhìn xem không có nam nhân yêu chiều thì Hà Nguyên Tuệ còn cái gì để đắc ý.

Ý tưởng này của Tiểu Trịnh thị cũng không sai nhưng thật sự phải xem xét một chút. Hà Nguyên Tuệ cùng Lý Đại Lang thành thân nhiều năm như vậy nhưng nam nhân vẫn bảo bọc thê tử của mình đến thế thì phải nhìn qua năng lực của nữ nhân một chút. Hà Nguyên Tuệ có thể ngồi không hưởng thụ sủng ái sao?

Tiểu Trịnh thị ăn đắng nhiều như vậy rồi, vẫn còn chưa nhận ra bài học gì hay sao?

Hà Nguyên Tuệ không ngừng thu xếp đồ đạc, trong lòng bất chợt nghĩ đến Trịnh Xảo Nhi.

Lần đầu tiên Trịnh gia đến Lý gia làm việc, Trịnh Xảo Nhi nhìn thật sự rất giống một tiểu cô nương trung thực đàng hoàng. Hà Nguyên Tuệ xem nàng ta như người thân thích mà đối đãi, còn tặng Trịnh Xảo Nhi một nhánh trâm cài tóc.

Dần dà về sau nàng liền cảm thấy có chút không thích hợp. Mới đầu Hà Nguyên Tuệ cũng không nghĩ gì nhiều, quan sát qua mấy lần mới cảm thấy Trịnh Xảo Nhi hình như cất giấu tâm tư không tốt. Hà Nguyên Tuệ vốn tin tưởng trượng phu, cũng không quá để ý. Lần đó nhìn thấy trượng phu chậm chạp không đẩy Trịnh Xảo Nhi ra thì Hà Nguyên Tuệ mới nhận thức rõ ràng, trở về phòng liền tức giận.

Liên tục hai ngày lạnh lùng, Hà Nguyên Tuệ dần bình tĩnh lại đồng thời cũng nhận ra chuyện này là xuất phát từ Tiểu Trịnh thị. Trong lúc bực tức nàng thậm chí đã nghĩ đến chuyện vén tay áo đi tìm Tiểu Trịnh thị nói chuyện một phen, cuối cùng vẫn là nhịn được. Hà Nguyên Tuệ cười lạnh một tiếng. Khuyên chính mình tỉnh táo, không được để ý chuyện Trịnh Xảo Nhi đã làm, miễn hại đến tinh thần mình.

Âm thầm quan sát mấy ngày, nàng liền nhận ra ba đệ đệ của Lý Đại Lang cũng không thờ ơ, trong đó Nhị thúc là người biết thương hoa tiếc ngọc nhất. Hơn nữa, thú vị nhất chính là Trịnh gia nhìn thấy mấy hành vi không hợp đạo lý của khuê nữ lại không quở trách, ngấm ngầm chấp nhận chuyện này.

Đúng là chuyện cười.

Xem ra Hà Nguyên Tuệ nàng không làm người tốt được rồi.

Kỳ thật cái gì nàng cũng không làm, chỉ là nói vào mấy câu thôi mà. Từ khi Trịnh gia đến, Hà Nguyên Tuệ rất thân thiết với mẹ của Trịnh Xảo Nhi. Mỗi khi hai người nói chuyện phiếm thì nàng lại giống như vô tình nói vài câu: Nhị phòng đến giờ vẫn chưa có hài tử, vì chuyện này mà Lý Nhị Lang cùng Tiểu Trịnh thị thường xuyên cãi nhau thậm chí đánh nhau, quan hệ vợ chồng náo loạn vô cùng. Mẹ chồng thì thiên vị nhị phòng, tương lai nếu ra ở riêng chắc chắn chi thứ hai sẽ được nhiều gia sản hơn. Thiếu hụt duy nhất của nhị phòng chính là một tiểu hài tử mà thôi.

Hà Nguyên Tuệ làm như vô cùng lo lắng cho mối quan hệ của Lý Nhị Lang cùng Tiểu Trịnh thị, cũng không quên nói giả vờ ghen tị đỏ mắt với khối gia sản nhị phòng sẽ được nhận nếu ra riêng. Đương nhiên nàng cũng thể hiện rõ nàng cùng Lý Đại Lang là phu thê tình thâm, lại có hai đứa nhỏ ràng buộc, vững chắc không thể phá.

Nàng như là vô tình nhưng mẹ của Trịnh Xảo Nhi có ý, đem toàn bộ những lời này ghi nhớ trong lòng.

Trịnh thị cũng không phải không nhìn được những điều này. Chỉ cần vài ngày liền biết được Lý bà tử là thiên vị nhị phòng, Lý Nhị Lang cùng Tiểu Trịnh thị đúng là thường xuyên cãi nhau, hai người không có hài tử, xem ra sẽ chẳng đi đến đâu. Hơn nữa Lý Nhị Lang cũng có ý tứ với khuê nữ nhà mình, nhị phòng lỏng lẻo như vậy cứ việc đi vào, không cần tốn sức đi vào đại phòng làm gì. Hiện tại có mấy nhà khá giả hơn Lý gia sao? Có cơ hội thì cứ đi vào thôi. Trịnh thị cân nhắc mãi, bắt đầu khuyên Trịnh Xảo Nhi đi theo Lý Nhị Lang.

Trong bốn huynh đệ Lý gia, Trịnh Xảo Nhi thích Lý Đại Lang nhất. Dáng người hắn cao lớn mạnh mẽ, diện mạo cũng vô cùng dễ nhìn. Thêm nữa Lý Đại Lang lúc nào cũng quan tâm đến nữ nhân của mình, nếu nàng trở thành thê tử của hắn, phỏng chừng chỉ cần đứng sau tấm lưng vững chãi ấy, sóng gió ngoài kia không cần phải lo lắng nữa.

So với Lý Đại Lang, diện mạo của Lý Nhị Lang kém hơn rất nhiều, cũng không cao lớn. Vì thế, Trịnh Xảo Nhi suy tư thật lâu mới cắn răng quyết định.

Hà Nguyên Tuệ nghĩ rằng Tiểu Trịnh thị sẽ không để Trịnh Xảo Nhi lộng hành như vậy. Dù sao sức chiến đấu của Tiểu Trịnh thị cũng rất cao, bình thường cùng Lý Nhị Lang đánh nhau còn chẳng phân biệt được cao thấp, thế nhưng lại. . .

Nàng nhịn không được lắc đầu, không nghĩ tới Tiểu Trịnh thị sơ suất như vậy, một kϊƈɦ đã không chịu nổi…

“A Tuệ, chuẩn bị xong chưa? Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta tranh thủ một chút.” Lý Đại Lang nhịn không được đi vào phòng thúc giục.

” Sắp.” Hà Nguyên Tuệ nói.