Dâu Nhà Nông

Chương 62




Gió nhẹ quất vào mặt, mảnh ruộng đã làm gần xong, Hà Sinh ngẩng đầu nhìn sắc trời giữa trưa đứng bóng, bụng cũng phối hợp kêu to… Hắn đi vào rãnh nước ở bờ ruộng cẩn thận rửa hết bùn đất, cả người sạch sẽ mới mang giày rơm đi về nhà.

Bước đi của hắn lúc này so sánh với tên bắn cũng không phải quá lời. Tâm trí hắn không chỉ để ý chuyện ăn cơm, mà còn muốn tranh thủ thêm nhiều thời gian ở bên nương tử cùng Du ca. Nếu quá muộn thì sẽ để lỡ thời gian Du ca còn thức, hắn sẽ không có cơ hội cùng con chơi đùa.

Từ khi cưới thê tử vào cửa, mỗi ngày ra ngoài hắn bất tri bất giác chỉ nghĩ đến chuyện làm việc thật nhanh để có thể về nhà sớm một chút. Nhớ đến trong nhà lúc nào cũng có người chờ, vì hắn mà chăm chút cơm nóng trà ngon, ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi han, đáy lòng Hà Sinh vô cùng ấm áp.

Đi qua triền núi thì Hà Sinh nhìn thấy một mảnh đỗ quyên hồng tía rực rỡ. Là người thường xuyên đi núi, nhìn thấy những cành hoa đỗ quyên vừa có màu hồng phấn, lại có cả đỏ thẫm tươi đẹp này, Hà Sinh liền biết đây là một bụi đỗ quyên xinh đẹp hiếm thấy. Hắn dừng bước, nhớ đến nương tử đang trong đợt ở cữ, đã lâu không ra cửa. Lại thêm phòng ở cữ thường xuyên phải tránh gió tránh sáng, mang một ít hoa cắm trong phòng sẽ làm nàng vui vẻ hơn đúng chứ?

Hà Sinh nhìn bốn phía thấy không có ai, liền đi tới hái mấy nhánh. Cũng không nắm chắc sở thích của nương tử cho nên hắn liền lấy mỗi màu vài cành. Hái xong một đoá lớn lại chợt nhận ra hôm nay mình không mang theo giỏ trúc, nếu cứ trực tiếp cầm về nhà sẽ rước lấy không ít lời đồn đãi. Hà Sinh đầu đầy mồ hôi, đầu óc rối rắm vạn phần…

Kỳ thật cọc gỗ như hắn làm sao lại có thể nghĩ ra chuyện hái hoa chưng trong nhà. Chỉ là trải qua một mùa đông dài giá rét, cây đào vào xuân cũng đã nở rộ xinh đẹp, Trương Tích Hoa nhìn thấy liền hưng phấn cắt một cành bày trong phòng của hai vợ chồng hắn, về sau nàng chỉ cần nhìn thấy liền chọn một ít nhành hoa mang về nhà chưng.

Hà Sinh thấy nàng yêu thích việc này cũng không ngăn cản, chỉ cần do nương tử làm hắn liền cảm thấy tâm tình của mình sảng kɧօáϊ, vui vẻ. Từ khi đón nàng vào cửa, mọi việc trong phòng hắn đều cho nàng tự ý xử lý. Xiêm y, giày vớ luôn được sắp xếp gọn gàng, giường nệm lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho, rương thùng xếp đặt ngay ngắn. Nguyên bản chỉ là một căn phòng sơ xài, có bàn tay nàng can thiệp đã trở nên khác biệt hoàn toàn.

Càng nhìn càng ấm áp, không gian rộng rãi thoải mái khiến hắn cực kì mong chờ để được trở về

Rối rắm một lát, Hà Sinh đơn giản không thèm nghĩ nữa, nghiêm mặt bày ra bộ dáng đứng đắn, chạy một mạch về nhà. Vừa đến cửa liền bắt gặp cha cùng muội muội.

Hà Nguyên Nguyên thoáng nhìn thấy ca ca đang cầm một bó lớn đỗ quyên, lông mi khẽ nhíu một cái, trong lòng lại kinh ngạc, vì cái gì nàng lại cảm thấy bộ dạng cầm hoa của ca ca vô cùng buồn cười chứ? Hà Nguyên Nguyên lập tức nhảy tới, làm bộ muốn cướp hoa, trong miệng nàng hét lớn: “Ai nha! Ta vừa vặn muốn đây. Ca ca, cho ta đi, cho ta đi. . .”

Vừa nói Hà Nguyên Nguyên vừa vươn tay đoạt lấy bó hoa. Đã cố gắng vượt qua một đoạn đường dài như vậy, để em gái làm hỏng hoa thì thật phí công, Hà Sinh liền nói: “Được, cho ngươi.”

Cho nàng là được, cũng không cần cướp đoạt làm hỏng hoa.

Nhìn thấy Hà Nguyên Nguyên cười rực rỡ còn hơn bó đỗ quyên trong tay, Hà Sinh liền thở phào, quả nhiên vẫn là các cô nương cầm hoa mới nhìn thuận mắt được.

Đột nhiên, Hà Nguyên Nguyên lẩm bẩm gì đó, vươn tay xé tan cánh hoa cho vào miệng.

Sang xuân đỗ quyên nở rộ khắp nơi chỉ có mấy cánh đỗ quyên thế này là có thể ăn được, vị chua đến tê cả đầu lưỡi. Vì vậy chúng nghiễm nhiên trở thành một loại quà vặt mà các tiểu cô nương trong thôn rất thích.

Cả một bó hoa lớn như vậy đã tiến vào miệng Hà Nguyên Nguyên gần hết. Nhìn thấy hành vi của muội muội, Hà Sinh cảm thấy có chút nhức đầu, lo lắng nghĩ có khi chưa kịp vào đến nhà thì đoá hoa đã bị ăn sạch.

Nhìn tướng ăn của em gái, Hà Sinh chỉ có thể cảm thán một câu “trâu gặm mẫu đơn”.

Hà Đại Xuyên vác cuốc, hỏi qua tình hình mảnh ruộng Hà Sinh đang làm, phụ tử 3 người rất nhanh tiến vào trong sân.

Đỗ quyên may mắn còn lại vài cành, Hà Sinh nói với Hà Nguyên Nguyên: “Đưa cho ta một ít, ta mang cho Du ca xem.”

Hà Sinh nhếch miệng lên, chợt cảm thấy chính mình cũng có chút cơ trí, đem con ra làm lý do. Hà Nguyên Nguyên nghe được hoa là cho Tiểu Ngư Nhi xem, cũng không nói gì, đem vài cành trong tay đưa cho Hà Sinh.

Đông Ca nhìn thấy dì nhỏ đang ăn hoa đỗ quyên cũng đòi ăn, Hà Nguyên Nguyên thấy thế liền dứt khoát đi đến bậc thềm ngồi xuống, chia cho Đông Ca. Dì một ít, cháu một ít, ăn đến vui vẻ.

Hà Nguyên Tuệ nghe thấy thanh âm của mọi người đã bắt đầu đi dọn cơm, nhìn cảnh tượng này liền nhắc nhở: “A Nguyên, Đông Ca, ăn ít thôi, sắp đến giờ cơm rồi.” Buổi sáng cùng Trương Tích Hoa nói ra hết tâm bệnh, diện mạo của đại tỷ Hà gia hiện một chút cũng không khác thường. Có thể thấy nữ nhân này là một người có năng lực hồi phục rất mạnh.

Đi cất hết nông cụ, cẩn thận đến giếng tắm rửa qua một lần Hà Sinh mới trở về phòng, nhẹ giọng hỏi: “Còn thức không?”

Trương Tích Hoa ôn nhu cười nói: “Chàng đã về rồi? Du ca vẫn chưa ngủ đâu.”

Nàng cũng cúi đầu, nựng nịu hài nhi: “Du ca, cha ngươi về nhà kìa.”

Trêи tay trượng phu còn cầm mấy cành đỗ quyên rực rỡ, là muốn tặng cho nàng sao? Trêи mặt Trương Tích Hoa nhất thời đỏ ửng, lặng lẽ chờ hắn nói.

Ai ngờ Hà Sinh gì cũng không nói, bộ dáng thật đứng đắn cho hoa vào cái bình trống không trêи đầu giường. Sau đó liền đi đến, cúi đầu nhìn Hà Du…

Hà Du nhúc nhích một chút, Hà Sinh liền hé miệng cười.

Thật sự là không hiểu phong tình!

Trương Tích Hoa tức giận, liếc mắt nhìn trượng phu, nhưng nhìn đến hắn suốt mấy ngày qua thức khuya dậy sớm cày bừa vụ xuân lại thêm Du ca khóc nháo ban đêm đã gầy đi không ít thì tâm nàng liền đau. Chính mình đang ở cữ mệt mỏi, bằng không nàng sẽ làm vài món thật ngon để trượng phu bồi bổ thân thể.

Vừa nghĩ như thế, Trương Tích Hoa liền quyết định sang tháng sẽ làm thật nhiều thức ăn ngon cho cả nhà.

Hà Nguyên Tuệ bưng một chén canh gà đi vào cửa, nhìn thấy một nhà ba người hoà hợp liền biết ý, cười nhẹ: “Tích Hoa, mau ăn lúc còn nóng.”

Hà Sinh lập tức mở bàn nhỏ, cẩn thận giúp nương tử dựa vào đầu giường.

Hà Nguyên Tuệ đặt canh xuống bàn, nói: “A Sinh, ngươi cũng mau đi ăn cơm.”

Vừa mang thai Hà Du 2 tháng thì Hà Tằng thị đã để cho con gà mái hoa trong nhà ấp trứng, thuận lợi nuôi lớn gần 30 con gà. Trừ bỏ mấy ngày bắt đầu ở cữ phải ăn thức ăn nhẹ, hiện tại mỗi ngày đều mổ một con gà cho Trương Tích Hoa ăn. Ngoài thịt gà, Hà Tằng thị cũng chú ý nhắc nhở Hà Nguyên Tuệ đổi bữa cho con dâu với những thức ăn dinh dưỡng khác như móng heo hầm đậu tương, canh đu đủ thịt heo… Đều là các loại thức ăn tốt cho phụ nhân sau khi sinh nở, đảm bảo sữa cho hài tử.

Phương pháp của Hà Tằng thị chính là mẹ ăn ngon, trẻ mới sinh mới có thể mau lớn. Vì vậy Hà gia lúc nào cũng chú ý đến ăn uống của Trương Tích Hoa, để cho nàng ăn nhiều, rất nhiều. Mỗi ngày đều ăn thức ăn bổ dưỡng như vậy cũng khiến cho Trương Tích Hoa có chút nhức đầu, nàng đột nhiên cảm thấy ăn thịt cũng là một loại phiền não rồi đây.

Hà Nguyên Tuệ biết rõ Trương Tích Hoa không thích ăn dầu mỡ, vì thế đã cẩn thận vớt sạch váng mỡ trong bát canh gà được hầm nhừ. Thế nhưng Trương Tích Hoa ăn được một hai muỗng canh liền cảm thấy chán. Nàng cũng không khỏi bật cười, mới có mấy hôm đã chịu không nổi, xem ra nàng thật sự không có mệnh làm phú bà giàu sang rồi.

Nhìn thấy trượng phu nằm đưa lưng về phía mình đùa nghịch với con trai, biết hắn sẽ chẳng cho mình một ánh mắt, cho nên Trương Tích Hoa đành phải lên tiếng: “Cha của Du ca, thϊế͙p͙ ăn không vô, chàng ăn giúp ta một ít.”

Cha của Du ca…

Nương tử thế nhưng lại thay đổi cách xưng hô. Hà Sinh len lén đỏ mặt, thường xuyên nghe nương gọi cha “Cha của A Sinh” đã quen, nhưng hiện tại khi đến phiên mình hắn lại có chút thẹn thùng đây.

Mặc dù trong lòng hơi hơi không được tự nhiên, Hà Sinh vẫn lập tức ngẩng đầu dò hỏi: “Sao ăn không vô? Không hợp khẩu vị hay sao?”

Trương Tích Hoa đau khổ nói: “Thϊế͙p͙ đã ăn thịt gà 3 hôm nay rồi…”

Mặc dù cách chế biến cũng có thay đổi, có lúc thêm gừng, khi lại ninh cùng nấm hương…Nhưng hiện tại nàng nhìn thấy thịt gà đã ngán đến tận cổ.

Hà Sinh trầm giọng nói: “Ngày mai ta đi bắt một ít cá về.” Mặc dù trong thôn cũng có mấy nhà nuôi cá, nhưng cá suối tự tay mình bắt mùi vị vẫn tốt hơn.

Hắn nghe ra nương tử không thích ăn thịt gà, liền tính toán trong lòng một chút, quyết định sẽ đi bắt một ít cá dự trữ sẵn.

Hà Sinh lại nói: “Nhưng bây giờ nàng phải cố ăn một ít, nương nói chỉ có thể ăn như vậy mới có thể bảo dưỡng tốt thân thể.”

“. . .” Trương Tích Hoa trước ánh mắt nghiêm khắc của trượng phu, lại cầm muỗng uống thêm vài ngụm canh.

Hà Sinh thấy nàng không động đũa ăn thịt, liền đi đến ngồi cạnh nàng đem thịt nạc lựa ra, cẩn thận bỏ hết da gà. Làm xong liền đưa chén thịt qua, ánh mắt đen như nước hồ sâu nhìn chằm chằm Trương Tích Hoa, ý muốn nàng tự mình ăn hết.

Nếu không ăn sẽ khiến Trương Tích Hoa cảm thấy nàng phụ bạc tâm ý của hắn, vì vậy nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu ăn chén thịt mà trượng phu đã tỉ mỉ chọn lựa.

Thấy vậy, Hà Sinh cười nói: “Trong tháng ở cữ, nàng muốn ăn gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ làm cho nàng.”

Trương Tích Hoa thấy trêи mặt mình nóng lên, hũ nút kia hôm nay lại có thể nói ra lời như vậy, thật sự khiến người ta cảm động không thôi.

Ngoan ngoãn ăn xong chén thịt cùng nửa chén canh, Trương Tích Hoa thật sự không thể ăn thêm nữa.

Hà Sinh cũng không cưỡng bách nương tử, không đợi nàng nói gì, tự mình giải quyết nốt chỗ đồ ăn nàng để lại.

Hà Tằng thị ở phương diện chăm sóc phụ nhân sau khi sinh nở cũng rất kĩ càng. Bà lúc nào cũng để cho con dâu ăn thịt tươi, không như những bà mẹ chồng khác, có chút thịt gà ninh tới ninh lui mấy ngày. Cho nên Trương Tích Hoa ăn không xong, toàn bộ số thịt đều chui vào bụng Hà Sinh.

Sau bữa cơm trưa, cả nhà tranh thủ nghỉ trưa một lúc, tránh nắng và lấy sức để chuẩn bị cày bừa buổi chiều. Hà Sinh ăn cơm xong cũng trở về phòng, thời điểm này thật sự thích hợp để Trương Tích Hoa nói qua chuyện của đại tỷ cho trượng phu biết một chút.

—————————————————————————————————————————–

P.s: Nam nhân có người để thương, có nhà để về là chuyện cỡ nào hạnh phúc?