Vô tình nghe được bài này trêи Youtube, tự nhiên lại gợi nhớ tới hai nhân vật trong truyện nên mình chèn link để các cậu nghe thử. Mọi người thích chứ? ^^
Chương 53:
Mùa đông đến, thời tiết càng lúc càng lạnh, Trương Tích Hoa ngồi cạnh lò than sưởi một lát mới ấm áp trở lại. Nàng im lặng cúi đầu nhìn than hồng cháy rực trong bếp…
La Hương Cầm tính kế cũng thật hay, câu nói kia cắm rễ sâu vào lòng Trương Tích Hoa đau nhói. Mặc dù ngoài mặt nàng lúc ấy trấn định tự nhiên nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện này, nội tâm nàng liền không thoải mái.
Thực sự rất để ý, rất tức giận, không khỏi có chút giận dỗi với Hà Sinh.
Trương Tích Hoa cũng đã cố gắng dùng lý trí để không nghĩ lung tung này nọ nhưng vô luận thế nào cũng không làm được. Bởi vì để ý đến Hà Sinh, thích hắn, quan tâm hắn, khó khăn lắm hắn mới bắt đầu chú ý đến nàng. Nàng tưởng rằng hắn đã bắt đầu có tình cảm với mình, thế mà vị trí của nàng trong lòng trượng phu cũng không hơn gì nữ nhân kia…
Ai…
Cây trâm cài trêи mái tóc đen nhánh của nàng lúc này như vật nóng phỏng tay, thập phần khó chịu. Nàng thậm chí còn không muốn nhìn thấy nó nữa.
Thừa dịp Hà Sinh ra ngoài cài chốt cửa sổ thì Trương Tích Hoa cũng tháo nhánh trâm xuống. Trong khoảnh khắc, mái tóc đen bóng xoã tung, khiến toàn bộ người nàng toát ra một vẻ dịu ngoan điềm đạm. Hà Sinh đi vào phòng liền bắt gặp hình ảnh này. Bốn bề yên tĩnh không một thanh âm, tiểu nương tử hai mắt to tròn nhìn chằm chằm lò sưởi, cũng không biết là suy nghĩ đã chạy đến tận đâu…
Hà Sinh từng bước từng bước đến gần, nhẹ giọng kêu: “Tích Hoa. . .”
Trương Tích Hoa ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tròng mắt đen sâu như nước hồ của trượng phu đang ôn nhu nhìn nàng. Chịu không nổi ánh mắt kia, Trương Tích Hoa nghiêng đầu tránh đi, nhẹ giọng nói: “Chuyện gì?”
Nàng nhịn không được xiết chặt cây trâm trong tay, thiếu chút nữa đã ném nó vào bếp lò. Khi ấy đáy lòng nàng có thanh âm không ngừng kêu gào nói mình phải bình tĩnh. Nàng đang do dự thì nghe được tiếng trượng phu gọi, đánh vỡ ma chưởng trong đầu. Trương Tích Hoa không chỉ bừng tỉnh mà còn lặng lẽ thở phào một hơi, cảm thấy may mắn vì nàng đã không vứt bỏ trâm gỗ trong tay.
Có thể thấy được, sâu trong đáy lòng rốt cuộc là không muốn huỷ nó đi.
“Không. . .” Bởi vì nương tử cố ý trốn tránh, Hà Sinh dừng bước lại chần chờ một lát.
Ngồi xuống cạnh nàng, hắn cầm kẹp gắp than từ trong đáy bếp lò lấy ra mấy củ khoai sọ, hỏi nàng: “Có đói bụng không? Từ lúc nàng ra cửa ta liền cho vào nướng, bây giờ có thể ăn rồi.”
Nói ra những lời này trong mắt hắn toát ra một chút mất tự nhiên, lại có tia lấy lòng.
Sao nàng lại muốn đòi hỏi nhiều như vậy chứ? Nàng cũng không phải là người trong lòng của trượng phu, bất quá do trời xui đất khiến mới gả cho hắn, ngày qua ngày phải nhẫn nhịn chịu đựng thôi. Nếu không làm như vậy thì cũng không còn cách nào đúng không?
Trương Tích Hoa than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Ta không đói bụng.”
Hà Sinh gỡ sạch vỏ khoai sọ, đang muốn đưa cho nàng, nghe vậy nụ cười trêи mặt liền cứng đờ, cánh tay vừa đưa ra liền dừng lại trước mặt nàng.
Mấy ngày gần đây đêm nào nương tử cũng vì đói bụng mà thức dậy. Thấy nàng dạo này thích ăn khoai sọ, hắn cố ý đem một túi từ hầm chứa đồ lên nhà đặt ở nơi thuận tiện cho nàng dễ lấy. Lò sưởi thường xuyên đỏ lửa, chỉ cần vùi mấy củ vào, ban đêm đói bụng mang ra ăn không chỉ ấm áp mà còn giúp Trương Tích Hoa bồi bổ thêm đồ tốt vào bụng.
Hà Sinh hiểu rõ ở La gia nhất định đã phát sinh chuyện không vui, bằng không tâm tình của nương tử cũng sẽ không như vậy. Hắn định hỏi, thế nhưng lời vừa đến miệng thì Hà Tằng thị bỗng nhiên đi đến nhắc nhở: “Ban đêm lạnh, các ngươi cũng tranh thủ tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút đi”.
Hà Sinh bị mẫu thân chen ngang, lời đến khoé miệng liền nuốt lại. Chỉ nghe tiếng nương tử đáp: “Nương, chúng con biết rồi, người về giường nghỉ ngơi đi thôi”.
Hà Tằng thị đã dặn dò xong, vội vàng trở về phòng.
Hà Sinh lại nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn tắm ở đâu? Ta đem nước về phòng cho nàng được chứ?”
Phòng tắm cách phòng ngủ của phu thê bọn họ một khoảng xa. Lau rửa bằng nước ấm xong thân thể sẽ ấm áp, đi một khoảng dài như vậy nhiệt khí cũng sẽ tản đi không ít, lại thêm Trương Tích Hoa đang mang thai, không thể để thân thể bị lạnh. Mấy ngày nay đều là Hà Sinh mang thùng tắm cùng nước ấm về phòng ngủ, nàng tắm rửa xong sẽ trực tiếp tiến vào ổ chăn nằm.
“Ừ, nơi nào cũng được.” Trương Tích Hoa đáp lời.
Hà Sinh đứng lên, nói: “Được, nàng ở cạnh lò sưởi ấm thêm một chút đi, ta làm xong ngay.”
Dứt lời lập tức rời đi.
Hà Sinh bước ra sân, một cỗ gió lạnh vù vù thổi tới khiến hắn rùng mình một cái, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn một chút. Hắn kéo cao cổ áo, tiến đến phòng tắm lấy thùng tắm mới làm thêm để dành cho phu thê bọn hắn dùng cùng các vật dụng linh tinh.
Hà Sinh nhanh chóng chuyển đồ từ phòng tắm vào phòng. Trong lúc làm việc hắn vẫn quay đầu liếc nhìn Trương Tích Hoa một cái, nương tử là đang ngồi im không động đậy. Hắn thu lại tâm tình, đi phòng bếp lấy mấy thùng nước nóng lớn và nửa thùng nước lạnh với một cái gáo để pha nước ấm.
Chuẩn bị ổn thoả hắn mới trở lại nhà chính, nhẹ giọng gọi: “Tích Hoa, xong rồi…”
Thanh âm của trượng phu kéo Trương Tích Hoa ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn. Nàng len lén đánh giá Hà Sinh, ngoài miệng tuy chưa nói gì nhưng đáy mắt hắn chất chứa toàn là lo lắng. Thấy thế, tức khí trong lòng Trương Tích Hoa đột nhiên trôi tuột đi mất.
Trương Tích Hoa ảo não nghĩ, cái này rõ ràng là cá tính của trượng phu mà, sao lại phải tức giận với hắn? Cho dù biết nàng đang vướng mắc trong lòng đi nữa thì hắn cũng không biết nói cái gì dễ nghe, cần gì phải làm bản thân mình khó chịu?
Cứ như vậy tự an ủi mình, nội tâm nàng cũng không còn muốn giận dỗi hắn nữa.
Trương Tích Hoa suy nghĩ cẩn thận, cũng không trả lời, đỡ thắt lưng đứng dậy đi vào phòng. Hà Sinh cũng lập tức đi theo đi vào, Trương Tích Hoa muốn đi lấy xiêm y, nàng quay đầu hỏi: “Hà lang, hôm nay chàng cũng chưa tắm rửa đúng không?”
Một câu dịu dàng êm ái như vậy lập tức khiến cho bất an trong lòng Hà Sinh được hoá giải. Hắn lập tức nói: “Nước ấm cũng nhiều, một lát ta cũng tắm rửa.” Khoé miệng hắn cũng có chút dương lên, tiết lộ người đang vui vẻ.
Trương Tích Hoa nghe xong liền tập trung lựa chọn xiêm y cho cả hai, vẫn suy tính xem nên chọn bộ nào, nàng cứ thế mà bỏ lỡ biểu tình hiếm khi lộ ra của trượng phu.
Hà Sinh dùng ánh mắt đặc biệt ôn nhu, im lặng không nói một lời nhìn chăm chú vào thân ảnh bận rộn của nương tử. Đợi nàng quay người lại thì hắn cũng đã xoay đi.
Múc thêm một gáo nước ấm vào thùng, từng cỗ hơi nóng bốc lên, Hà Sinh dùng tay thử nước, cảm thấy ổn thoả mới để cho nương tử tắm rửa.
Xiêm y của nàng từng món từng món được cởi ra, Hà Sinh không thức thời, cũng không tránh đi, Trương Tích Hoa không khỏi đỏ mặt. Lửa giận khó khăn lắm mới dập tắt lại muốn bùng lên, nàng sẳng giọng oán trách: “Chàng tránh ra đi, ta muốn tự mình tắm rửa…”
Cuối cùng Hà Sinh cũng phải biểu lộ sự khôn khéo của mình, cười cười cự tuyệt nói: “Nàng không với tới sau lưng được, để cho ta giúp nàng một chút.”
Bụng nương tử càng ngày càng lớn, hoạt động cũng ít linh hoạt hơn, việc tắm rửa này đôi lúc cũng cần cố hết sức. Hà Sinh đã sớm nhận ra điều này, cũng muốn giúp đỡ nàng một chút. Đương nhiên không chỉ là giúp đỡ đơn thuần như vậy, là một hán tử, kỳ thật hắn muốn tinh tế nhìn ngắm thân thể nương tử của mình nhưng chỉ có thể ngượng ngùng mở miệng nói muốn giúp đỡ thôi.
Cho nên có thể đường đường chính chính nhìn ngắm thân thể non mịn của nàng khiến cho Hà Sinh vô cùng yêu thích công việc này. Hắn thậm chí còn hận không được ngày ngày cùng nương tử tắm rửa.
Vì thế khi nghe nương tử hỏi, Hà Sinh nhạy bén nhận ra tâm tình rối rắm cùng bất an của nương tử đã tiêu tán. Hắn cười một cái, cả người liền bắt đầu nhộn nhạo.
Kỳ thật Trương Tích Hoa hỏi Hà Sinh cũng chỉ là thuận miệng quan tâm theo thói quen, không hề có ý mời hắn cùng tắm. Nàng quẫn bách nghĩ: Bất quá đã trải qua hai lần, mặt hắn cũng dày hơn một tầng, thật sự làm người ta đỏ mặt.
Trương Tích Hoa còn muốn nói gì đó, Hà Sinh nhìn nàng không chớp mắt, đưa tay nhấc bổng nàng lên. Trương Tích Hoa hô nhỏ một tiếng, vội vàng ôm chặt cổ trượng phu. Cánh tay Hà Sinh rắn rỏi hữu lực, cho dù thân thể nàng hiện tại nặng hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn vững vàng chậm rãi ôm nàng vào thùng tắm.
Nước ấm bao bọc, Trương Tích Hoa thật sự rất thoải mái, nhẹ nhàng thư giãn. Hà Sinh ba bước thành hai cởi quần áo xuống, lập tức bước vào trong thùng. Hắn duỗi tay dài đem nàng ôm vào lòng, lưng Trương Tích Hoa dán chặt vào trượng phu, mặt nàng lập tức đỏ ửng bốc cháy.
Một đoạn thời gian tắm rửa chật vật cuối cùng cũng chấm dứt, Trương Tích Hoa ăn mặc chỉnh tề tiến vào trong chăn. Hà Sinh dọn dẹp xong chưa đến một khắc cũng leo lên giường. Sắc mặt hắn đỏ bừng, tim đập rộn lên, tâm ý lại vừa mới bị châm lửa bùng lên…
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vùng bụng tròn trịa của Trương Tích Hoa, một lát sau cũng không thấy động tĩnh gì. Hà Sinh cất giọng trầm khàn hỏi: “Tiểu tử kia ngủ mất rồi sao?”
Hiện tại thai máy rất thường xuyên, mỗi khi không có ai, Hà Sinh cũng nắm chắc thời cơ cùng chơi đùa với đứa nhỏ. Đứa bé cũng nghịch ngợm, mỗi lần như vậy đều cùng phụ thân chơi đùa vui vẻ.
Lần đầu tiên cảm nhận được thai máy, trái tim Hà Sinh rất nhanh muốn hoà tan ra, loại kϊƈɦ động này so với khi mới biết nương tử có thai còn kịch liệt hơn gấp mấy lần. Tay chân hắn thật luống cuống, chỉ dám thận trọng đặt tay lên bụng nương tử, chậm rãi cảm giác ngón tay mình phập phồng nhảy lên.
“Con ngủ rồi.” Trương Tích Hoa ôn nhu cười, lúc này đang gối lên cánh tay chồng.
Bị hai ba câu khiêu khích của La Hương Cầm chọc cho hoảng loạn, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại. Nàng là thật lòng thích Hà Sinh, muốn cùng hắn có những tháng ngày bình an vui vẻ. Giận dỗi náo loạn gì đó thật sự là chẳng có chút lợi ích gì.
“Vậy tối nay chúng ta có thể chứ?” Giọng của Hà Sinh có chút vội vàng, nói xong liền lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh hiểu được ý của trượng phu, khuôn mặt Trương Tích Hoa lại đỏ ửng, tim đập nhanh chóng, cũng không để cho Hà Sinh mặt mũi cự tuyệt nói: “Ta đang mất hứng, không muốn.”
Hà Sinh bất ngờ đến há miệng, trừ bỏ đoạn thời gian trước sợ ảnh hưởng đến thai nhi, đây là lần đầu tiên nương tử cự tuyệt hắn. Hà Sinh nuốt nước miếng, xoay lưng che khuất tầm mắt của Trương Tích Hoa, vẻ mặt liền đau khổ, vặn chặt lông mày, vắt óc suy nghĩ xem vì sao nương tử lại không vui.
Nghĩ mãi cũng chỉ có mỗi việc La gia kia là sinh sự đúng chứ? Nhưng hắn lại không biết chuyện gì đã xảy ra?
Hắn xoay lại, thân mật tì vào đỉnh đầu nương tử, cắn cắn môi hỏi: “Là hôm nay đi La gia mới không vui đúng không?”
Chôn đầu trong ngực chồng, Trương Tích Hoa cảm thấy thật vi diệu, không ngờ Hà Sinh như thế lại thật sự mở miệng hỏi ra vấn đề này. Nàng có nên nhân tiện giải toả một chút?
Sợ là đáp án cuối cùng lại khiến nàng đau lòng, tâm tình vừa bình tĩnh lại lần nữa bị phá vỡ.
Dù sao trượng phu cùng La Hương Cầm đã đính hôn gần ba năm, bọn họ lại ở cùng một xóm, ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy nhau, có chút tình xưa cũng là chuyện bình thường.
Trương Tích Hoa lắc đầu, không dám tưởng tượng thêm khả năng này. Nàng quyết định không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, đứa nhỏ của hai người rất nhanh sẽ ra đời, tốn thêm tinh thần cùng sức lực để làm gì? Trực tiếp hỏi là được.
Nàng chưa kịp mở miệng, Hà Sinh thấy nương tử không lên tiếng, đã hiểu rõ mấu chốt vấn đề là ở đây, hắn thở dài một hơi, không chần chờ nói: “Ta trước đây đã từng đính thân với nàng ấy…”
Tâm Trương Tích Hoa vặn một cái, sâu kín lên tiếng nói: “Ta biết”.
Từ ngày thứ hai sau khi nàng thành thân đã có người không kịp đợi chạy đến nói với nàng. Cũng không biết người trong nhà nghĩ thế nào, từ cha mẹ chồng đến cô nhỏ đều cho rằng có thể giấu giếm nàng, một chút cũng không có khả năng nha?
Tay Hà Sinh run lên một cái, đầu lưỡi đột nhiên thắt lại, cũng không biết phải nói tiếp như thế nào. Hắn đành nói: “Nàng không thích đến La gia thì chúng ta sẽ không đến La gia nữa. Từ nay về sau chúng ta không cần phải đến đó nữa.”
Đã gần đến lúc thành thân, La gia lại đột nhiên hối hận hôn nhân vội vàng. La Hương Cầm mời cha nàng ra mặt, đem toàn bộ sính lễ trả lại trả lại cho Hà gia. Trong thôn lúc đó có không ít người, mặt mũi Hà gia hôm ấy phi thường chật vật.
Bàng thượng lão gia ở trong huyện, mượn gió bẻ măng mua người biện hộ. Hà Đại Trụ lại được La gia len lén đưa tiền cho, vì thế cũng ra mặt điều hoà mâu thuẫn. Ngay lúc đó cũng làm dàng, ra vẻ giải thích cùng hương thân hương lý, mặc dù không kết thân cũng không thể kết thù. Bị bức bách đến nước này, Hà Tằng thị cũng chỉ có thể nín nhịn để giữ lại mặt mũi.
Cho nên quan hệ của hai nhà mới trở thành như vậy.
Nghe trượng phu nói như vậy, Trương Tích Hoa cũng nhíu mi nói: “Ta đây sau này sẽ không đến nhà bọn họ, chàng cũng không thể đi.”
Nương tử hiếm khi nổi tính trẻ con cùng hắn nói chuyện, Hà Sinh không chỉ thở phào còn cảm thấy rất vui vẻ, hắn gật đầu nói: “Được, ta cũng sẽ không đến nhà bọn họ”.
Ngọn đèn lay động trong gió đông, không nhìn rõ vẻ mặt của trượng phu lúc này, Trương Tích Hoa đưa tay vuốt ve mặt hắn. Râu dưới cằm hắn mới nhú ra có chút rát tay, ngón tay tuỳ ý xoa một vòng, Hà Sinh bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng dùng râu dưới cằm hắn cọ vào lòng bàn tay nương tử. Chọc bàn tay Trương Tích Hoa đến tê dại.
Vất vả lắm Trương Tích Hoa mới đoạt lại tay mình, xấu hổ dùng sức nhéo lồng ngực trượng phu một cái, rước lấy một trận cười to từ Hà Sinh…
Trương Tích Hoa nhất thời thực buồn bã im lìm, lồng ngực của trượng phu cứng rắn như vậy, thật sự làm khó nàng rồi. Nànng nghĩ về sau nàng phải tìm một chỗ nào khác để xuống tay mới được.
Lực đạo của nương tử như mèo con, Hà Sinh biết nàng cũng không dùng toàn lực, hắn nắm chặt tay nương tử, đặt vào lồng ngực mình ra sức xoa nắn.
Hà Sinh không kiềm hãm được khẽ gọi một tiếng: “Tích Hoa. . .”
” Ừ. . .” Trương Tích Hoa đáp lại.
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt tăng thêm một tầng, Hà Sinh nhịn không được lại gọi nàng một tiếng: “Tích Hoa…”
Thanh âm ấm áp như vậy thật sự làm người ta trầm luân, Trương Tích Hoa dùng sức xoa xoa đôi mắt mình mới giữ được một tia thanh tĩnh, nàng trừng mắt nhìn trượng phu.
Đẩy tay trượng phu ra, Trương Tích Hoa muốn nói lại thôi mấy lần. Sau vẫn không nhịn được, khe khẽ hỏi: “Hà lang… chàng có thương ta không?”
Tâm tình giấu trong ngực cuối cùng cũng nói ra ngoài…
Trương Tích Hoa thực kiên nhẫn chờ đợi, nàng muốn nghe một câu khẳng định. Nàng quá chờ mong đáp án này rồi, chỉ có thể tha thứ cho nàng không biết rụt rè thôi. Trước đây nàng đã nghĩ qua không ít những phản ứng của trượng phu, là trầm mặc không nói? Hay nhìn đi nơi khác? Hay là lại né tránh như lần trước nàng mạo muội thổ lộ?
Trầm mặc. . .
Liên tục trầm mặc. . .
Trong phòng im lặng đến độ có thể nghe rõ tiếng hít thở của người bên cạnh. Đợi chừng một khắc trống, Trương Tích Hoa bắt đầu cảm giác chính mình không còn kiên nhẫn nữa, trong lòng nàng uỷ khuất, lập tức cảm thấy chua xót, chóp mũi bắt đầu lên men…
Đột nhiên lúc này có tiếng động, Hà Sinh nhẹ nhàng giữ lấy mặt Trương Tích Hoa, rất nhẹ nhàng hôn lên bờ môi nàng. Mới đầu chính là nhẹ nhàng lướt qua, sau lại chậm rãi triền miên giống như hắn ngày thường tinh tế thưởng thức thức ăn ngon, nhắm mắt từ từ nhai kĩ nuốt chậm, tốn không ít kiên nhẫn.
Tâm tình Trương Tích Hoa được vỗ về, mấy giọt nước mắt trêи gò má nàng cũng được Hà Sinh dùng tay nhẹ nhàng lau đi.
Không khí trong phòng càng lúc càng nóng lên, từ nụ hôn kéo dài đã trở thành một hồi cá nước thân mật.
Hà Sinh cũng rất cẩn trọng lo lắng cho thân thể của nương tử. Xong việc, Trương Tích Hoa mệt mỏi muốn ngủ, Hà Sinh thoả mãn, phục vụ nương tử kĩ càng mới bao bọc nương tử vào vòng tay, để cho nàng nằm thoải mái, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Trương Tích Hoa bỗng có chút thanh tỉnh, đột nhiên nhận ra chính mình lại trúng kế! Hà Sinh không khỏi gian trá như vậy chứ? Vô thanh vô thức trốn tránh vấn đề.
Có không ít người trêu ghẹo nói trượng phu nhà nàng mở miệng còn khó hơn vỏ trai nhả ngọc, nàng vốn không tin, chỉ cho rằng Hà Sinh có chút buồn bực thôi. Hiện tại Trương Tích Hoa thật sự lĩnh hội được điều này rồi.
Trương Tích Hoa ôn nhu hỏi: “Hà lang, chàng ngủ rồi sao?”
Hà Sinh hơi hơi cúi đầu, nói: “Vẫn chưa đâu.” Kỳ thật mí mắt của hắn đã muốn đánh nhau, rất nhanh sẽ ngủ, chính thanh âm của nương tử đem hắn tỉnh lại.
“Không ngủ a. . .” Trương Tích Hoa kéo dài thanh âm, nàng hỏi: “Nhánh trâm đầu tiên chàng làm cho ta, có chỗ nào không ổn không?”
“Ừ?” Hà Sinh nghi hoặc.
Trương Tích Hoa nghĩ mình nên nói rõ ràng mới tốt, vì thế tiếp lời: “Hà lang, vì sao chàng phải tặng cho ta nhánh trâm giống của Hương Cầm cô nương vậy?”
Hà Sinh sắc mặt quẫn bách, chẳng lẽ vì nhánh trâm mà nương tử không tự nhiên cả ngày hôm nay?
Trong nhất thời tâm tình Hà Sinh có chút phức tạp, bất quá vẫn thành thật đáp: “Trước đây có làm qua một lần, cho nên lần này điêu khắc trong đầu cũng chỉ nghĩ tới hình thức giống như vậy.” Hắn chỉ nghĩ nương tử cài hoa đào sẽ rất thuận mắt, cũng chỉ cảm thấy hoa đào là thích hợp với nàng nhất, chẳng nghĩ thêm gì khác.
Về sau nhìn thấy nương tử cao hứng, cài lên tóc cũng thật sự rất đẹp, hắn cũng có thoáng nhớ tới chuyện hình dạng này có chút quen mắt nhưng lập tức bỏ ra sau đầu, không có ý định nói ra.
Trương Tích Hoa nghe xong, cảm thấy có chút buồn cười. Nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy mà nàng lại giữ trong lòng khó chịu như vậy. Vùi đầu vào lòng trượng phu, nàng lại hỏi: “Từ đâu mà chàng lại còn biết khéo léo như vậy?” Mấu chốt là còn dụng tâm tìm hiểu để điêu khắc trang sức làm vui lòng nhà gái.
Nghe được thanh âm nhẹ nhàng của nương tử ẩn chứa chút ý tứ nhạo báng mình, sắc mặt Hà Sinh lập tức đỏ lựng, đến tai cũng nhuộm một tầng hồng. Hắn thì thào nói: “Trâm là nàng ấy đòi ta làm, khi ấy cũng sắp thành thân nên ta cũng không cự tuyệt… Lại không biết gì về trâm đành phải đến chỗ Nguyên Nguyên tìm hình mẫu mà khắc theo.”
Đến lúc này Trương Tích Hoa thấy mình không cần phải hỏi nữa. Tính tình của trượng phu như thế nào, mỗi ngày đều cùng một giường, nàng không hiểu sao?
Hắn thật sự có thể im lìm như một khúc gỗ. Ban đêm nhiều khi tỉnh lại nàng phát hiện hắn len lén hôn lên môi mình nhưng khi nàng thanh tỉnh thì hắn tuyệt đối sẽ không chủ động hôn mình kể cả khi hai người thân mật nhất. Duy chỉ có một lần là do hắn say rượu, kìm lòng không đậu.
Trương Tích Hoa bưng mặt, nghĩ đến hôm nay hắn phá lệ thân mật dây dưa lâu như vậy cũng là tránh đi không muốn nói ra lời thương với nàng.
Quên đi, không chấp chàng nữa! Trương Tích Hoa ngọt ngào quyết định.
Khúc mắc được cởi bỏ, thêm với mệt mỏi, nàng rất nhanh tiến vào giấc ngủ. Không lâu sau Hà Sinh đã nghe được tiếng thở nhè nhẹ tinh tế của nương tử.
Hà Sinh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đỉnh màn, suy nghĩ còn bay xa…
Năm tuổi học vỡ lòng, điều kiện gia đình lúc đó cũng tốt, cha mẹ đã sớm cho hắn đến trường học. Vì thế hắn cũng không có nhiều cơ hội đi theo bọn trẻ trong thôn chơi đùa, chỉ giành thời gian để đọc sách, dần dà cũng không chơi cùng những hài tử kia nữa. Hà Sinh biết tính tình mình có chút trầm tĩnh ít nói. Lớn lên hắn vẫn thường xuyên đọc sách cùng nghe lời dạy bảo của phu tử, vẫn duy trì quy củ khoảng cách giữa nam và nữ. Mặc dù đã đính hôn nhưng chưa chính thức trở thành vợ mình thì nam tử vẫn phải tôn trọng nhà gái. Vì thế hắn cùng La Hương Cầm cũng không có việc gì, nói cho cùng hắn cùng với nàng cũng không có đề tài để mà tán ngẫu.
Hà Sinh biết rõ La Hương Cầm là bất mãn với chính mình. Bởi vì mỗi lần hắn xoay đi nàng cũng không cần sắc mặt cho hắn, lập tức trợn mắt cùng khó chịu. Nghĩ đến tương lai nàng sẽ trở thành vợ mình, cho dù nàng có tức giận hay lớn tiếng quát tháo ghét bỏ tính tình của hắn, Hà Sinh cũng vẫn hết sức khoan dung nàng.
Bây giờ nghĩ lại, Hà Sinh cũng hiểu ra, kỳ thật chỉ có mình hắn muốn chấp nhận nàng, La Hương Cầm có chấp nhận hắn hay không lại là chuyện khác.
Hà Sinh cũng biết La Hương Cầm kia thường xuyên nhận được quà tặng nho nhỏ từ nam nhân trong thôn suốt mấy năm qua. Cho nên khi hắn ngẫu nhiên bắt gặp Vương Đại Tráng trong thôn tặng cho nàng một cây trâm hoa, sau ôm chặt lấy nhau, hôn môi thân mật thì cũng chỉ là khϊế͙p͙ sợ chứ không có phẫn nộ. Lúc ấy hắn rất bình tĩnh trở về nhà, cũng không nói cho ai nghe chuyện này.
Nhưng khi cưới Trương Tích Hoa vào cửa, Hà Sinh mới biết là bản thân mình có chút ảnh hưởng. Hắn không dám hôn môi nàng, hắn đã từng nghĩ đây là việc không tốt, nội tâm cũng không thích lắm. Hà Sinh giật mình cười cười, cúi đầu chạm vào bờ môi êm ái căng mọng của nương tử…
Việc này nguyên lai chỉ là không đúng người liền không thích hợp, gặp được đúng người liền cho người ta cảm giác yêu thích đến phát nghiện nha.
Nhìn nương tử an yên ngủ, Hà Sinh thoáng chần chờ một chút, hé miệng nói: “Ta kỳ thật. . .”
Thương nàng.
Hắn thật sự rất muốn nói nhưng mấy chữ này mãi không có cách nào ra khỏi miệng…