Dâu Nhà Nông

Chương 50




Thời tiết bắt đầu trở lạnh, hài tử trong bụng Trương Tích Hoa cũng bắt đầu động đậy. Từ khi mang thai đến giờ Trương Tích Hoa cũng không õng ẹo, mỗi ngày đều quán xuyến mọi việc trong nhà. Động tác của nàng vẫn rất nhanh nhẹn, đôi khi mỏi mệt chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền có thể tiếp tục, không có thay đổi gì rõ ràng.

Thay đổi lớn nhất chính là khẩu vị của nàng ngày càng tốt hơn. Không giống như những tháng đầu thai nghén chỉ thích ăn cá, hiện tại nàng có thể ăn rất nhiều thứ, không khó khăn kiêng cữ gì. Chưa kể chỉ cần ăn xong một lát liền thấy đói, muốn ăn thêm một ít.

Trương Tích Hoa vỗ về bụng mình, nghĩ rằng đứa nhỏ này tương lai nhất định là một đứa trẻ háu ăn.

Hà Tằng thị sợ nàng ăn không đủ, ngại không dám ăn thêm, thường sai Hà Sinh mua thêm bánh ngọt, thịt cùng các loại hoa quả, mỗi thứ mua một ít cho Trương Tích Hoa ăn. Có đôi khi Trương Tích Hoa thật sự lo lắng có khi nào sau khi sinh nàng sẽ trở nên mập tròn? Hiện tại không chỉ bụng, ngực béo lên mà đùi nàng cũng đã to hơn một chút.

Hà Nguyên Nguyên chính là người vui vẻ nhất, mỗi khi mẹ hào phóng mua thêm thức ăn, nàng có thể đi theo tẩu tử hưởng chút lợi ích này. Thường Trương Tích Hoa không thích đồ rán dầu mỡ, hay nhường lại cho Hà Nguyên Nguyên, lại vừa hay đây là quà vặt cô nhỏ thích ăn, khiến cho Hà Nguyên Nguyên cười đến không khép miệng.

Ngày qua ngày bình an trôi đi, duy chỉ có một điều khiến Trương Tích Hoa bất mãn. Đó chính là việc Hà Sinh ngày nào cũng mang theo lương khô xuất môn thật sớm, đến tận tối muộn gần giờ ngủ mới trở về. Thậm chí có không ít ngày Trương Tích Hoa đợi đến mức không chịu đựng nữa ngủ quên đi mất thì Hà Sinh mới trở về nhà. Tắm rửa sạch sẽ Hà Sinh liền ôm Trương Tích Hoa ngủ, sáng hôm sau nàng chưa kịp tỉnh giấc hắn đã sớm ra cửa.

Cuối năm cận kề, các thôn hộ cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị đón tết.

Hà gia cũng nhận được không ít đồ tết Hà Nguyên Tuệ đưa tới. Không chỉ cấp cho hai lão nhân gia xiêm y cùng giày vớ, vải vóc cho các đệ muội còn có cả các loại thịt khô, bánh điểm tâm như bánh dày, bánh mật và cả đậu phộng, hạt dưa này nọ. Tất cả đều là sai người đưa tới, sang năm mới Hà Nguyên Tuệ mới cùng trượng phu và các hài tử trở về nhà. Hà gia cũng sớm chuẩn bị lễ đáp lại, khi nào nàng về nhà liền có thể thuận đường mang đi.

Tuy rằng năm nay thu hoạch không được tốt lắm nhưng xem ra vẫn còn chấp nhận được, trêи đường mòn vào thôn cũng có không ít đứa trẻ mặc quần áo mới cùng nhau vui đùa. Trương Tích Hoa càng ngày càng yêu thích trẻ con, mỗi khi thấy những đứa trẻ trong thôn, trong đầu nàng liền không nhịn được mà tưởng tượng đến hài tử của mình.

Ngày hôm đó Hà gia mổ heo, Trương Tích Hoa mang hai khối thịt đến biếu cho trưởng bối trong họ ở cuối thôn, trêи đường về bắt gặp đám trẻ chạy như ong vỡ tổ vọt đến cửa thôn. Nàng tò mò nhìn một chút liền thấy một con ngựa nâu thật to kéo một buồng xe ngựa đi vào thôn…

Trương Tích Hoa lắc đầu cười cười, khó trách sao đám nhỏ lại vui vẻ hưng phấn như vậy, tiếp tục đỡ thắt lưng tiến về phía trước.

Vừa lúc nàng đi ngang qua thì từ trong xe ngựa xuất hiện một nữ tử xinh đẹp bước ra. Nàng mặc một bộ xiêm y may đo cho phụ nhân rực rỡ gấm hoa, trêи đầu cài không ít trang sức lộng lẫy, bên người còn có hai nha hoàn đỡ tay, phía sau còn có một ma ma đi cùng.

Không biết là con cái nhà quan nào chứ? Hoặc là phu nhân của nhà nào? Trương Tích Hoa nghĩ thầm, ngẫm lại cũng không liên quan đến mình, cảm thán tư thái của đối phương, nàng liền tính đi đường vòng trở về nhà.

“Ai nha! Cháu gái ngoan của ta, nghe tin ngươi về nhà, cha ngươi còn muốn đi trấn trêи đón ngươi đấy!” Một phụ nhân nào đó hướng về chỗ xe ngựa mà nói to.

Trương Tích Hoa nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Vương thị, nương tử của La Nhị Cẩu. Nếu đã gọi là cháu gái thì vị này chính là Hương Cầm cô nương sao?

Trương Tích Hoa nghĩ đến đây, cũng không biết vì sao lại dừng bước, xoay người nhìn đến chỗ xe ngựa đông đúc kia.

Thật sự là một cô nương rất xinh đẹp, lông mày lá liễu, mi cong vút, mắt to long lanh… đến cả Trương Tích Hoa là nữ nhân, nhìn qua một lần cũng muốn khen thành tiếng. Trương Tích Hoa thi thoảng nghe chuyện bàn luận xem nữ nhi nào xinh đẹp nhất thôn, ngoài Hà Nguyên Tuệ ra thì chính là vị Hương Cầm cô nương này.

Xem ra, lời đồn đãi này là có căn cứ. Trương Tích Hoa cũng không có bao nhiêu cảm xúc, vòng qua đám người đi nhanh về phía nhà mình.

Vương thị tưởng muốn tới gần La Hương Cầm, lại lập tức bị ma ma bên người nàng ngăn lại. Vương thị bĩu môi, quay đầu nhìn cháu gái, nịnh nọt nói: “Hương Cầm, mau về nhà thím, đã sớm chuẩn bị xong phòng cho ngươi.”

La Hương Cầm cười cười, mím môi không nói, bất quá vẫn đi theo Vương thị trở về. Nhà La Hương Cầm cùng nhà La Nhị Cẩu đã sớm ở riêng, bất quá lại không phân phòng rõ ràng, đến bây giờ vẫn như trước ở chung một mái nhà.

Về gần đến nhà thì La Hương Cầm hỏi: “Thẩm, vừa rồi tiểu tức phụ kia là ở nhà nào? Ta như thế nào lại chưa từng thấy qua?”

“Ai đó?” Vương thị hỏi, nhìn chăm chú cô cháu gái đã rất lâu rồi mới trở về nhà, trong lòng nghĩ sao nàng lại để ý đến thiên hạ tò mò nhìn mình là ai để làm gì?

La Hương Cầm biết ý nhưng vẫn không đếm xỉa, chỉ đưa tay về hướng Trương Tích Hoa vừa mới rời đi.

Vương thị rướn cổ lên nhìn sang, lập tức bừng tỉnh. Trêи mặt bà liền lộ ra đắc ý không rõ, cố ý cười lớn tiếng nói: “Là tiểu nương tử của Hà Sinh.”

La Hương Cầm tùy ý cười một cái, gật đầu nói: “Ồ. . .”

Vương thị kia lại nói:” Ngươi nhìn bụng nàng kìa, đoán chừng sang năm liền có thể sinh.” Dứt lời liền cẩn thận quan sát sắc mặt La Hương Cầm.

La Hương Cầm đương nhiên biết ý tứ của thím là gì, đòi bắt thóp nàng sao? Sao này có thể để cho bà ấy đắc ý được?

La Hương Cầm không để ý nói: “Nàng sẽ sớm sinh thôi”. Nói xong trêи mặt cũng không có biểu tình gì, để cho hai nha hoàn nâng vào nhà.

Mẹ La Hương Cầm mất sớm, nàng còn có một đệ đệ, cha nàng cũng không chú ý rạch ròi, chia riêng nhà cửa. Ông nội nàng mất, Vương thị liền một tay che trời, thêm La Hương Cầm lại ở trêи huyện, ít khi trở về, cả nhà La Nhị Cẩu liền muốn đem La gia viện thành của riêng của mình.

La gia phát sinh chuyện này, cùng Hà gia một một chút can hệ cũng không có. Trương Tích Hoa về đến nhà thì thấy Hà Sinh đang ở bên giếng nước rửa lòng lợn.

Chỉ cần xử lý tốt, lòng lợn sẽ trở thành một món mĩ vị.

Hà Sinh nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu liền đối Trương Tích Hoa nói:” Ra ngoài khuây khoả chứ? Người có lạnh không? Mau vào nhà sưởi ấm đi.”

Nói xong, Hà Sinh lại quay lưng lại bận việc trêи tay.

“Ai. . . Đi một chút cũng không sao á.” Trương Tích Hoa hướng chồng le lưỡi.

Cuối năm cận kề, trong ruộng cũng không có vấn đề gì, việc nhà cũng có người khác gánh vác, Trương Tích Hoa liền vô cùng rảnh rỗi. Nàng liền muốn đi nhiều một chút, vận động nhiều một chút nhưng là trượng phu lại rất lo lắng cho nàng.

Trương Tích Hoa có chút đau não. Nàng mỗi ngày ăn nhiều thức ăn như vậy, nếu không vận động một chút thì không chỉ lo lắng biến thành đó mập mạp, còn lo lắng đứa nhỏ về sau sẽ không tốt.

Đáng tiếc, vô luận nói như thế nào, cha chồng mẹ chồng cùng trượng phu đều không hiểu. Quên đi, nàng cũng rất biết nghe lời đi vào trong nhà, nhìn thấy Hà Nguyên Nguyên đang vui vẻ nướng khoai sọ.

Nhìn thấy tẩu tử, Hà Nguyên Nguyên cười hỏi: “Tẩu tử, có muốn ăn một chút không?”

“Cho ta một ít.” Trương Tích Hoa nhìn cô nhỏ ăn ngon, nghĩ đến hương vị khoai sọ vùi tro bếp ngon lành liền có chút thèm thuồng.

Nàng nháy mắt cảm giác được bụng lẩm bẩm kêu to, ôn hòa xoa bụng, nàng nghĩ: Ai. . . Tham ăn tiểu tử kia nha, thật sự là không có biện pháp.

Hà Nguyên Nguyên phủi bụi tro, đưa một củ khoai ấm vừa phải cho Trương Tích Hoa.

Trương Tích Hoa nhận lấy liền bỏ vỏ, nếm thử một miếng. Vị bột bột ngọt nhẹ của khoai sọ kết với chút hơi nóng ấm áp liền khiến nàng dễ chịu vô cùng.

Nhìn cô nhỏ vẫn đang tiếp tục cho than vào nướng thêm khoai, Trương Tích Hoa liền hỏi: “Muội làm nhiều như vậy làm gì? Một chút sẽ làm cơm chiều ngay.”

” Muội muốn ăn thêm.” Hà Nguyên Nguyên cười hắc hắc một tiếng, bởi vì ăn khoai sọ, khoé môi cô nhỏ dính không ít mảnh vụn, bàn tay nhuộm đen toàn than.

Trương Tích Hoa trêu ghẹo nói: “Mau lau miệng đi, mặt mũi lấm lem như con mèo bẩn.”

Trong nhà cũng không có ai nên Hà Nguyên Nguyên mới không so đo hình tượng, dùng ống tay áo lau miệng nói: “Muội là chú mèo xinh đẹp nhất”

Trương Tích Hoa nghe vậy liền bật cười ha ha, giờ khắc này nàng mới chân chính cảm thấy cô nhỏ vẫn còn là một tiểu cô nương, thật sự rất đáng yêu.

Hà Nguyên Nguyên giả vờ tức giận trừng mắt nhìn tẩu tử một cái, chính mình cũng bật cười.

Hà Sinh bưng chậu gỗ tiến nhà chính, nghe được nương tử cùng muội muội vui cười thoải mái, hiếu kỳ hỏi: “Hai người cười cái gì vậy? Đang ăn cái gì sao?”

Trương Tích Hoa nhìn thấy trượng phu mới ngưng cười, đem khoai sọ đưa tới cho hắn, híp mắt nói: “Ăn khoai sọ đây.”

Hà Sinh đem chậu gỗ đặt ở bên cạnh lò lửa, thuận miệng nói: “Ăn khoai sọ cũng vui vẻ như vậy sao?”

Trương Tích Hoa thấy Hà Sinh không thuận tiện liền giúp hắn bỏ vỏ khoai, đưa tới bên miệng trượng phu, ý bảo hắn ăn. Hà Sinh liếc mắt nhìn muội muội, phát hiện Hà Nguyên Nguyên không chú ý, nhanh chóng cúi đầu cắn một cái.

Nhai nuốt trong miệng, mặt Hà Sinh liền đỏ.

Trương Tích Hoa cười nói: “Ta đi rửa tay chuẩn bị làm cơm.”

Lòng lợn để lại một ít xào cùng với dưa chua, toàn bộ phần còn lại đều được chuẩn bị để làm lạp xưởng. Năm hết tết đến, nhà nào cũng sẽ chuẩn bị một chút, Hà gia đương nhiên cũng sẽ làm.

Việc này cũng nhẹ nhàng, Hà Sinh không ngăn cản nàng, Trương Tích Hoa lập tức đi phòng bếp lấy nước nóng rửa tay. Sau đó vợ chồng hai người vùi đầu trong phòng bếp, an tĩnh nhồi lạp xưởng.

Về phần Hà Nguyên Nguyên, nàng ghét bỏ lòng lợn có mùi, đã sớm chạy mất tăm.