Dâu Nhà Nông

Chương 37




Người nhà Hà Chí Kiệt tuy rằng đã chạy đi tìm Trương Tích Hoa cấp cứu nhưng vẫn có chút lo lắng. Vì vậy qua hôm sau liền đi thôn bên cạnh mời một vị lang trung rất có y đức đến xem. Vị lang trung kia nhìn chân Hà Chí Kiệt được băng bó gọn gàng, vuốt chòm râu không ngừng gật đầu, lại còn khen ngợi phương thuốc chuẩn xác. Qua một hồi trò chuyện, lão lang trung kia vẫn khuyên người nhà Hà Chí Kiệt tiếp tục trị liệu theo lời Trương Tích Hoa.

Đối với hành xử của cha mẹ Hà Chí Kiệt, Trương Tích Hoa hiểu rõ. Cũng không có gì không vui. Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ tìm một người tinh thông y lý xác định chắc chắn một phen.

Qua mấy ngày, nàng đều đến xem xét tình hình thương thế của Hà Chí Kiệt, đến lúc cần thay thuốc liền giúp hắn thay. Hiện tại thảo dược được dùng đều là phòng ngừa vết thương mưng mủ, phối hợp cùng một vài loại thuốc giải nhiệt, tránh cho hắn khổ sở trong thời tiết nóng nực này. Thế nhưng tiểu tử này mỗi lần thấy Trương Tích Hoa liền dùng ánh mắt thâm cừu đại hận nhìn nàng, tựa hồ như nàng đã tổn thương gì hắn. Hắn cứ như vậy, thật sự khiến Trương Tích Hoa dở khóc dở cười.

Hà Đại Tuyền cùng Tương thị mang đến Hà gia hai con gà mái, thêm một túi thóc và một chuỗi tiền. Thế nhưng Hà Tằng thị lập tức cự tuyệt. Hà Tằng thị cũng có chủ ý của mình, nếu chân Hà Chí Kiệt không lành lại, chuyện cử động, khuân vác, làm việc cũng sẽ không được đảm bảo. Cứ thế thu một túi lương thực, mấy con gà làm quà cũng không có gì trở ngại nhưng lấy bạc của người ta lại là chuyện khác.

Thu bạc của người ta, nhỡ không thể chữa khỏi, đối phương oán hận con dâu mình thì sao?

Cho nên Hà Tằng thị cương quyết không nhận tiền của bọn họ. Thứ nhất là lo lắng như thế, thứ hai là nghĩ đến mọi người trải qua mấy ngày này cũng không dễ dàng gì, có thể giúp đỡ một chút liền giúp đỡ thôi.

Hà Đại Tuyền cũng không phải người không biết tốt xấu, ngoài một số dược liệu Trương Tích Hoa tự mình thu thập, những loại khác đều do ông bỏ tiền đến y quán mua một ít. Đồng thời, cả nhà bọn họ cũng đi lên núi hái dược, một phần cấp cho Hà Chí Kiệt dùng, phần còn lại đều đưa cho Trương Tích Hoa.

Điều này cũng phần nào giải quyết tình trạng thiếu hụt dược liệu của Trương Tích Hoa.

Trương Tích Hoa ngồi xổm bên giếng nước rửa rau, cha mẹ chồng, trượng phu cùng cô nhỏ đều đã đi ruộng cắt lúa. Sáng sớm liền bắt đầu ra ruộng cắt lúa đến tận trưa, ban chiều liền đem lúa vừa gặt đi đập lấy thóc. Trong nhà lưu lại mỗi mình nàng trông nhà, thuận tiện chú ý nấu cơm mỗi ngày.

Hà Nguyên Nguyên là tình nguyện ra đồng làm việc, không muốn ở nhà. Trong nhà quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những công việc vặt vãnh, chăm gà, chăm heo, lại còn phải đem chuồng dọn sạch. Những việc này làm xong đều lưu lại mùi khó chịu, tiểu cô nương đặc biệt để ý việc này. Vì vậy, Hà Tằng thị liền sắp xếp để Trương Tích Hoa lưu lại trông nhà.

“Tích Hoa có ở nhà không?” Ngoài cửa có người hỏi.

Trương Tích Hoa nghiêng tai lắng nghe, phát hiện là Hà Nhị thẩm, liền nói: “Hà Nhị thẩm, ta ở đây.”

Cửa Hà gia chỉ khép hờ, Hà Nhị thẩm đã muốn tự mình đi vào. Sắc mặt bà chất chứa vui mừng, còn chưa đi tới đã lớn tiếng nói: “Tích Hoa, ngươi có bận việc gì không? Nhanh chạy đi nhìn Tú Nương xem thử có phải nàng đã có tin mừng hay không, được chứ?”

Trương Tích Hoa dừng lại, Tú Nương đã sinh một lần, tình trạng thân thể của mình khẳng định hiểu rõ, lại nhìn sắc mặt của Hà Nhị thẩm, đoán chừng tám chín phần chắc chắn, tìm nàng là muốn xác định một chút thôi, nàng cười cười, vội nói: “Ta hiện tại liền đi qua nhìn một chút.”

Nói xong lập tức rửa tay, đem tay lau sạch, đi theo Hà Nhị thẩm đến nhìn Tú Nương.

Hà Nhị thẩm vừa đi vừa nói: “Ai nha, trong nhà có ngươi cũng không cần phải chạy đi tìm lang trung bên ngoài, ngươi nói xem sao ngươi lại làm cho người ta tiện tay thế này chứ?”

Trương Tích Hoa bị chọc, bật cười, vui vẻ nói: “Thẩm là nói ta thành cái gì? Vẫn là cái cuốc, hay là đòn gánh? Dùng đúng là thuận tay nha?”

Hà Nhị thẩm bật cười ha ha: “Sao lại có thể so sánh với mấy thứ đó? Còn thuận tay hơn gấp 10 lần. Ta dùng đã muốn quen. May mà ngươi là nương tử của A Sinh, bằng không ta sẽ ngại ngùng chết đi được.”

Đùa giỡn một chút đã vào trong viện, Hà Phú dời ghế trúc ra chỗ mái hiên, chân của hắn vẫn còn sưng lớn, chỉ có thể dựa vào tường, thấy Trương Tích Hoa liền vui mừng hô: “Tẩu tử, Tú Nương ở trong phòng đấy.”

Lý Tú Nương hoài nghi mình có thai, một nhà liền vô cùng khẩn trương, bắt nàng nằm yên trêи giường, không đi lại nhiều, chờ Trương Tích Hoa đến xem thử.

Trong nhà bận rộn, Trương Tích Hoa chỉ mấy ngày không gặp Lý Tú Nương, nàng nằm trêи giường vô cùng tiều tuỵ, thoạt nhìn không có chút tinh khí.

Trương Tích Hoa cả kinh nói: “Tú Nương, sao sắc mặt không tốt như vậy?”

Lý Tú Nương vừa rồi lại nôn một vòng, thanh âm yếu ớt không khí lực nói: “Ăn uống không ngon, mấy ngày nay liền không ăn được.”

Trương Tích Hoa không đợi nàng nói thêm, đi đến cầm lấy tay Lý Tú Nương. Qua một lát liền khẳng định nói: “Mừng cho ngươi, mạch tượng còn chưa đến một tháng đâu.”

Lý Tú Nương cố bỏ qua khó chịu, nhoài người dậy hướng ra cửa hô: “A Phú, tẩu tử nói ta hoài thai đã được gần một tháng. Ngươi còn dám nói ta này nọ không?”

Lý Tú Nương gần đây ăn không ngon, ghét bỏ này nọ. Thức ăn Hà Nhị thẩm làm cũng có vài món khẩu vị hơi nặng, đồ ăn được mang lên, Hà Phú thấy nàng che mũi, vẻ mặt chán ghét, liền mắng nàng một trận, làm nàng vô cùng uỷ khuất.

Hôm nay biết được là do hoài thai gây nên, lập tức có thể vui vẻ nói chuyện rồi.

Một bên Hà Nhị thẩm lộ ra tâm tư vui vẻ, Hà Phú nghe được, lập tức cà nhắc vào phòng, lớn tiếng hỏi: “Tẩu tử, là có thật sao?”

Trương Tích Hoa cười gật đầu.

Hà Phú cười ha ha một tiếng, đối với nương tử nói: “Vậy ngươi lại tạo thêm người rồi.”

Lý Tú Nương lập tức liếc mắt, vểnh miệng bất mãn nói: “Ngươi nói ta thích sao? Không phải là tại ngươi không đứng đắn mới hại ta cơm cũng không thể ăn hay sao?”

Hà Phú lại nói: “Được, ta nhịn ngươi. Ai nói con ta lại ở trong bụng ngươi chứ.”

Xem hai vợ chồng đùa giỡn, liếc mắc đưa tình không chút cố kị, Trương Tích Hoa đột nhiên có chút hâm mộ.

Khi nào nàng cùng Hà Sinh mới có thể như thế?

“Được rồi, ồn ào gì thế? Đều đã trở thành cha mẹ rồi, không biết ngượng ngùng gì cả.”

Hà Nhị thẩm buồn cười mắng một câu, quay đầu hỏi Trương Tích Hoa: “Tích Hoa a, Tú Nương mấy ngày nay đều ăn không được ngon, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Trương Tích Hoa hỏi: “Cái gì cũng không thể ăn sao?”

Lý Tú Nương gật gật đầu nói: “Đến cả canh trứng thanh đạm cũng không ăn được.”

“Vậy không được.” Trương Tích Hoa suy nghĩ một hồi, nói: “Nấu một ít cháo loãng, có thể ăn bao nhiêu liền ăn, không thể không ăn gì.”

Theo lý thì Hà Nhị thẩm cùng Lý Tú Nương phải hiểu rõ những điều này hơn Trương Tích Hoa. Đáng tiếc Hà Nhị thẩm mang thai ba hài tử đều không có phản ứng kịch liệt, Tú Nương hoài thai Vân tỷ lúc ấy khẩu vị cũng rất tốt, cái gì cũng có thể ăn, không ghét bỏ thứ gì. Không nghĩ tới lần này lại nghén nặng như vậy, bọn họ liền rơi vào lúng túng.

Vừa mới mang thai cũng không cần dùng thuốc dưỡng thai sớm, Trương Tích Hoa cẩn thận chẩn mạch, Tú Nương lại khỏe mạnh, hiện tại chán ăn chỉ cần một thời gian là có thể tự vượt qua.

Hà Nhị thẩm lập tức chạy đi làm cơm cho Lý Tú Nương, Trương Tích Hoa nhờ thẩm ấy làm một ít nước đường đỏ cho Tú Nương bổ sung thể lực. Lý Tú Nương uống vào bụng, cũng không hề muốn phun ra, uống xong liền nằm xuống, nàng đột nhiên nói: “Tẩu tử, ngươi cùng A Sinh ca cũng phải nhanh lên một chút.”

Trương Tích Hoa nghe được, liền xấu hổ cười cười.

Hà Phú trừng mắt nhìn nương tử, tự mình vui vẻ cũng không biết để ý đến tâm tình của người khác, Hà Phú có chút đau đầu nói: “Tẩu tử, ngươi chớ để ý nàng. Buổi trưa nhà ngươi có về nhà dùng cơm không?”

“À đúng rồi, ta phải về trước. Còn vội vàng nấu cơm trưa đây.”

Trương Tích Hoa vốn là phải trở về nấu cơm. Dù hôm nay mọi người không trở về nhưng nàng vẫn phải mang cơm ra đồng cho cả nhà.

Nàng ra đến cửa vẫn còn nghe vợ chồng Hà Phú cùng nhau nói chuyện.

Hà Phú mắng: “Ngươi. . . Ngươi thật sự là, ta không hiểu sao ngươi phải nói như vậy, biết rõ A Sinh ca cùng tẩu tử chưa có tin tức gì, ngươi còn cố ý kϊƈɦ thích làm gì?”

Lý Tú Nương rụt cổ xuống, nhỏ giọng nói: “Ta đây là cao hứng, vốn không nghĩ nhiều như vậy.”

Nàng trước đó mang thai một khuê nữ, cũng rất khó khăn mới có thể hoài thai, thực hi vọng đó là một đứa con trai. Lại nói thêm phản ứng lần này là hoàn toàn khác biệt, nàng cảm giác nhất định đây sẽ là một đứa con trai, liền có chút đắc ý vui vẻ.

Trương Tích Hoa sắc mặt bình tĩnh ra khỏi nhà Hà Nhị thúc. Nàng kỳ thật một chút cũng không để ý nha…, một câu cũng không nghe, nội tâm sao lại yếu ớt như thế này, cứ như vậy làm sao có thể sống?

Trương Tích Hoa vừa đi vừa bấm đốt ngón tay, tính từ nguyệt sự tháng trước, tới hôm nay đã trễ 7 ngày.

Thân thể nàng từ trước đến giờ không có chuyện gì bất thường, Trương Tích Hoa mặc dù không dám xác định, nhưng lòng nàng đã có tám phần khẳng định. Nhưng chỉ mới 7 ngày, tạm thời cần phải đợi thêm một chút để xác định.

Về đến nhà, nàng vội vàng đem mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng. Để tiện mang đi, nàng chỉ là một ít mì chay cùng mười mấy cái bánh và một nồi canh mướp.

Đang cắt thịt ướp khô, Trương Tích Hoa đột nhiên thấy ghê sợ vị thịt muối. Nàng quay đầu đi, bỏ dao xuống, ngồi một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nội tâm dị thường mềm mại, Trương Tích Hoa nghĩ dự cảm của mình có thể là thật, nàng thật muốn làm mẹ.

Trừ bỏ tiếng bếp lò đang lép bép đun sôi nồi canh mướp, toàn bộ Hà gia yên tĩnh, Trương Tích Hoa che mặt đem nội tâm mãnh liệt áp chế trở lại, sau mới bình tĩnh làm việc.

Trước khi ra cửa, nàng cũng tự mình ăn một cái bánh, húp hai chén canh. Sau khi ăn xong, nàng cũng xác định, trừ bỏ không thích vị thịt muối, những thứ khác cũng không có gì khó chịu.

Nghĩ đến Tú Nương ốm nghén nặng như vậy, đột nhiên Trương Tích Hoa cảm thấy thật may mắn. Nàng ôn nhu cười, nghĩ: Con của nàng cũng biết thương nàng nha, nhỏ như vậy đã biết không nỡ ép buộc nàng.

Đem cửa khoá lại, nàng chuẩn bị đi ra ruộng. Thức ăn chứa ở trong giỏ xách, bởi vì có một nồi canh thì trở nên nặng hơn một chút. Trương Tích Hoa nghĩ đến thân thể mình hôm nay, liền đi một lát nghỉ một lát, bởi vậy đi đến nơi có hơi trễ so với ngày thường.

Hà Nguyên Nguyên lập tức chạy đến tiếp lấy giỏ trúc, miệng nói: “Tẩu, sao hôm nay lại trễ như vậy chứ? Bụng muội đói muốn xẹp rồi.”

Nói xong liền lôi một cái bánh bột ngô từ trong giỏ ra, lập tức cắn một cái.

Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị cũng đều đói. Mọi người cùng đi tới dưới một tán cây, đem thức ăn trong giỏ bày lên chiếu trúc trải sẵn, liền quây quần ăn cơm.

Hà Sinh đến sau, hắn vừa ngồi xuống Trương Tích Hoa liền đưa bánh.

Hà Sinh hỏi: “Nàng ăn rồi sao?”

Trương Tích Hoa nheo mắt lại cười nói: “Đã ăn ở nhà rồi.”

Hà Sinh không hỏi nữa nói, cúi đầu im lặng ăn. Chăm chú ăn một lúc liền có sức, Hà Nguyên Nguyên lên tiếng hỏi: “Tẩu tử, hôm nay Lệ Nương có đến nhà tìm muội không?”

“Không, hôm nay không thấy nàng đến.” Trương Tích Hoa nói.

Lúa nhà Lệ Nương còn chưa thu, Hà Nguyên Nguyên cho là nàng rảnh rỗi liền chạy đi tìm mình tán chuyện, không nghĩ tới là không đến tìm. Hà Nguyên Nguyên nghe trả lời xong liền tiếp tục ăn, làm việc mệt mỏi tới lúc ăn cơm thật sự rất ngon miệng.

Chờ mọi người ăn xong, Trương Tích Hoa thu thập chén đũa, vốn định trở về nhà. Mặt trời lúc này đã lên tận đỉnh đầu, nóng vô cùng, thấy nàng định đi, Hà Sinh liền ngăn lại: “Nghỉ một lát, đợi bớt nắng hẵng ra về.”

Trương Tích Hoa nhìn khuôn mặt của trượng phu. Trước đây nàng chỉ thấy hắn thật tốt, lúc này nhìn lại, hai người đều đã có con với nhau, đột nhiên sinh ra cảm động ở trong lòng, vì thế liền an tĩnh ngồi cạnh hắn.

Nghỉ ngơi một lát, mọi người lại tiếp tục cầm nông cụ đi ruộng cắt lúa. Trương Tích Hoa thường ngày cũng xuống ruộng giúp một tay, hôm nay tình huống có chút đặc thù, vì vậy nàng chỉ ở một bên tuốt hạt.

Đập lúa tuốt hạt sẽ khó tránh khỏi chó chút hạt rơi vãi ra ngoài thùng lúa. Nếu không nhặt lại cũng sẽ có người nhặt lại. Mỗi năm vào vụ thu hoạch sẽ có không ít hài tử cùng cha mẹ ra đồng nhặt thóc. Khắp ruộng lúa là những đứa trẻ tay cắp cái rổ nhỏ, ríu rít tìm kiếm.

Buổi tối trở về nhà, sau khi thu thập thoả đáng, Hà Sinh có chút động tâm, liền ôm lấy nương tử muốn rút đi xiêm y của nàng. Thế nhưng Trương Tích Hoa lại lắc đầu ngăn cản động tác của hắn.

Lần đầu tiên bị nương tử cự tuyệt, trong lúc nhất thời Hà Sinh có chút không hiểu, còn tưởng rằng thân thể nàng có chỗ không thoải mái, liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Thân mình không khoẻ sao?”

Bây giờ nói cho hắn biết có quá sớm không? Trương Tích Hoa rất khổ não, suy tính nửa ngày, cuối cùng quyết định nói cho trượng phu biết. Nàng chui vào trong ngực hắn, hướng tai hắn nhẹ giọng nói: “Ta có thể đã có”

“Cái gì?” Hà Sinh tưởng chính mình không nghe cẩn thận, lần đầu tiên trước mặt nương tử nói chuyện lớn tiếng.

Trương Tích Hoa ôn nhu lại nói một câu: “Trong bụng ta có thể đã hoài thai.”

Đem mọi chuyện nói rõ ràng, Trương Tích Hoa liền lẳng lặng đợi phản ứng của chồng. Nàng nghĩ, Hà Sinh nhất định sẽ rất cao hứng như nàng cả ngày hôm nay, đi đường nhìn một ngọn cỏ cũng cảm thấy vui vẻ.