Dâu Nhà Nông

Chương 104




Hà Sinh đã xác định muốn đi xa, trong nhà còn hai mẫu lúa chưa gặt xong, Hà Tằng thị liền bỏ bạc nhờ mấy người trong thôn giúp cắt lúa. An bài xong mọi chuyện, Hà Tằng thị liền nói với con trai: “Thừa dịp mấy ngày nữa mới đi, A Sinh mang Tích Hoa về nhà mẹ đẻ một chuyến đi. Cũng phải xin phép thân gia cẩn thận rồi mới đi được.”

Hà Sinh cũng có ý đó, liền đáp ứng: “Chúng ta mang tiểu tử kia theo, nhà ngoại đã lâu không gặp hắn. Thuận tiện ở lại hai ngày giúp đỡ một tay rồi mới trở về.”

Mấy năm trước đều như thế, Hạ Tây thôn thu lúa gần ổn thoả thì Dương Tây thôn mới bắt đầu thu lúa. Trương gia cũng chỉ có hai mẫu ruộng nước, mấy người cùng nhau chịu khó một chút, hai ba ngày liền có thể xong việc.

Hà Tằng thị nói: “Cũng đúng. Để ý giúp đỡ một tay rồi hẵng trở về.” Bà sở dĩ muốn các con trở về nhạc gia là vì sợ con dâu trong lòng khó chịu mà lại đè nén khắc chế, để cho Trương Tích Hoa về nhà mẹ đẻ cũng là để cho ông bà thông gia an ủi nàng một chút.

Trương Tích Hoa không lên tiếng, mẹ chồng đã nói như vậy, nàng liền đáp ứng. Trong lòng thật sự cũng rất nhớ nhung cha mẹ, chỉ cần nhìn thấy hai người, uỷ khuất cùng khó chịu trong lòng ước chừng sẽ tan hết. Hà Tằng thị chính là người như vậy, không cần Trương Tích Hoa phải lên tiếng, bà luôn thấu hiểu và chiếu cố đến cảm giác của nàng.

Hôm sau, Hà Sinh đem con đang trong giấc mộng cẩn thận thay xiêm y cùng bế hắn trêи tay, Trương Tích Hoa đem theo ít đồ đạc nhẹ nhàng, theo sau tấm lưng vững chãi ấy mà lên đường. Hai người đi trong buổi sáng tờ mờ, hơn nửa canh giờ sau mới tới bến đò đi Dương Tây thôn, trêи mặt sông đã có một con thuyền nho nhỏ. Thuyền phu là một lão hán, trừ bỏ đưa đón khách qua lại hai bên bờ, ngày thường cũng dựa vào đánh cá mà sống. Sáng sớm ông lão đã đi giăng lưới, khoang thuyền ước chừng đã được ba bốn cân cá.

Hà Sinh vẫy tay, đối phương liền chống thuyền đi tới. Thuyền phu từ xa đã hỏi: “Đi hướng nào?”

Hà Sinh nói: “Dương Tây thôn.”

Thuyền phu tùy ý liếc mắt nhìn hai người, thuận miệng nói: “Được, một người hai đồng tiền. Phu thê các ngươi còn mang theo hài tử sao? Là trở về nhạc gia sao?”

Lão thuyền phu rất nhanh chèo sát vào bờ, Hà Sinh đỡ Trương Tích Hoa lên thuyền, chính mình lưu loát bước lên, cười đáp: “Đúng vậy, sáng sớm liền thức dậy, may mắn tìm được thuyền của người.”

“Lão nhân ta cũng chẳng có gì giúp được các ngươi, nếu các ngươi vội, cứ đi với ta. Mỗi ngày giờ dần đều đã ở chỗ này.”

Khoang thuyền nhỏ hẹp, Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh lần lượt ngồi xuống, Hà Sinh cẩn thận ôm con đặt lên đùi mình để cho hắn ngủ tiếp. Trương Tích Hoa biết hắn có một chút say, liền nắm lấy cánh tay hắn an ủi. Thuyền chầm chậm đi về phía trước, lão thuyền phu đột nhiên tràn đầy phấn khởi hát một bài ngư ca. Chăm chú nghe lời hát, Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh bất tri bất giác đã gần đến bến bên kia.

“Lão bá, người bắt cá để làm gì vậy? Có thể bán cho chúng ta một ít được không?” Hà Sinh xuống thuyền, mở lời hỏi.

Lão thuyền phu híp mắt, biết chính mình gặp vận khí tốt liền nói: “Định mang bán lấy chút tiền, bán cho hai ngươi cũng vậy. Đều là sáng nay vừa bắt được, các ngươi muốn mua bao nhiêu?” Lũ cá như nghe được, phối hợp quẫy mình đánh tung bọt nước.

Hà Sinh nhìn thùng cá, cũng không nhiều, cá lớn cũng chỉ vài ba con. Hắn nói: “Để toàn bộ cho ta.”

Lão thuyền phu nghe xong liền cao hứng, lập tức nói giá. Trương Tích Hoa nói: “Chúng ta lấy toàn bộ rồi, mong người tính toán một chút.” Nàng biết trượng phu ngượng ngùng không muốn mặc cả, nhanh chóng nói một câu.

Lão thuyền phu cười ha ha nói: “Khẳng định là để rẻ cho ngươi. Các ngươi cứ yên tâm, lão nhân ta cũng không bắt nạt người làm gì.”

Giá tiền để cho đôi phu thê này khẳng định không có lời bằng mang đến trấn trêи bán, bất quá không phải đi một quãng đường dài, vụ trao đổi này cũng không thiệt thòi gì, đôi bên cùng vui vẻ.

Lên bờ xong còn phải vượt qua mấy triền núi, Hà Sinh lại địu con trêи lưng, một tay nắm lấy tay Trương Tích Hoa, tay kia xách thùng cá. Hai người nghỉ tạm chốc lát, qua nửa canh giờ đã tới Dương Tây thôn. Cửa thôn có một cây đa lớn, thôn dân ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi phát hiện cả nhà Hà Sinh đang đi tới.

“Này, kia có phải đại khuê nữ của Trương Đại Phúc không? Hôm nay về nhà giúp một tay sao?” Có người lên tiếng hỏi.

Trương Tích Hoa cười tủm tỉm gật đầu, nhìn thấy người kia là một thẩm thẩm trong thôn, liền đáp: “Đúng ạ, mấy ngày bận rộn liền về giúp một chút.”

Thẩm thẩm kia dừng quạt, liếc mắt đánh giá Hà Sinh, cười tủm tỉm nói: “Trượng phu của ngươi lớn lên thật cũng tốt, mặt mày tuấn tú, thân thể lại tráng kiện mạnh mẽ như vậy.”

Hà Sinh nháy mắt cứng đờ, hắn nắm tay Trương Tích Hoa bước nhanh đi.

“Chậm một chút, chậm một chút, thϊế͙p͙ theo với.” Trương Tích Hoa kêu lên.

Cảm giác được nương tử ra sức đuổi theo, Hà Sinh chậm rãi thả chậm bước chân. Trương Tích Hoa cười một tiếng: “Xem chàng ngượng ngùng kìa.”

Sắc mặt Hà Sinh nháy mắt đen một tầng.

Trương Tích Hoa bật cười, liếc nhìn Hà Sinh một cái, nói: “Xem ra thẩm thẩm nói cũng đúng nha, sao ta lại có một trượng phu tốt thế này nhỉ?”

“Tích Hoa. . .Nàng cũng đừng như vậy.” Hà Sinh trầm giọng nói.

Trượng phu của nàng, tốt xấu thế nào cũng chỉ nàng mới biết rõ. Trương Tích Hoa nghĩ đến chỗ này, mặt ửng hồng lên, cái gì cũng không dám nói.

Hai người về đến Trương gia thì chỉ có muội muội Hà Hoa ở nhà nấu cơm, mọi người đều đã đi ra đồng cả rồi.

Hà Hoa nhìn thấy tỷ tỷ, tỷ phu, vui vẻ cười nói: “Mọi người mau vào nhà rửa tay chân nghỉ ngơi đi. Du ca còn chưa tỉnh sao? Để muội bế hắn vào giường.”

Hà Hoa cũng đã đính hôn, chuyện đồng áng Thái thị cùng Trương Đại Phúc đã không muốn để nàng phải khổ cực nữa, ở nhà nuôi dưỡng nửa năm, đến lúc xuất giá cũng xinh đẹp trắng trẻo hơn một chút.

“Sao còn phải mua cá đến? Trong nhà cũng có đồ ăn mà.” Nhìn thấy này nọ, Hà Hoa nói một câu rồi lại chỉ cửa phòng: “Tỷ, tỷ mang Du ca vào giường nghỉ đi.”

Một nhà ba người nghỉ ngơi một chút thì Hà Sinh đã muốn đi giúp một tay. Hắn cũng biết đường, không cần Trương Hà Hoa dẫn đi, cho nên trong nhà chỉ lưu lại hai tỷ muội cùng Du ca mà thôi.

“Tỷ, tỷ xem thế nào?” Trương Hà Hoa kϊƈɦ động lôi kéo đại tỷ đi nhìn giá y của mình.

Trương Tích Hoa chưa trả lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

“Đánh người!”

“Lại đánh người!”

Trương Hà Hoa hiển nhiên cũng nghe được, nàng khẽ nhíu mày, có chút không vui muốn đi đóng cửa viện.

“Ta đánh chết ngươi này đồ gà mái không biết đẻ trứng. Ngươi cút khỏi nhà! Mau cút đi!” Thanh âm bén nhọn gay gắt truyền tới.

Nữ nhân trẻ tuổi cũng không yếu thế: “Dựa vào cái gì mà đòi đuổi ta? Đây là nhà ta, ta muốn ở đâu liền ở đó. A… Lão tú bà, dám đánh ta?”

“Ta sao không dám?”

Hai người không ai nhường ai, vị kia liền vươn tay tát nữ nhân một cái, nữ nhân kia đỡ được lập tức giơ tay nắm lấy tóc đối phương. Trong lúc lôi kéo, hai cái miệng vẫn không ngừng văng lời thô tục.

“Thứ gà mẹ không biết đẻ trứng như ngươi mà dám đòi ở trong nhà ta.”

“Lão tú bà, mắng ta không đẻ trứng, ngươi thế nào lại để cho con trai mình ngày ngày lêu lổng câu dẫn nữ nhân?”

“Chính mình không quản được nam nhân của mình, nam nhân bỏ theo người khác mà ngươi còn có mặt mũi nói ra chuyện này sao?”

Nữ nhân trẻ tuổi nghẹn lời, thời thẹn quá thành giận liền ra sức kéo tóc đối phương.

“Đau…” Nữ nhân lớn hơn hít vào một hơi, bà lập tức lộ ra hung quang, không chút do dự dùng móng tay thật dài cào lên mặt đối phương, để lại trêи mặt phụ nhân mấy vệt máu doạ người.

“Ngươi dám cào ta?” Nàng trợn tròn con mắt, nhấc chân đá vào bụng người kia.

“Điêu toa! Đã không biết đẻ trứng, còn lắc lư đi làm kĩ nữ câu dẫn người khác! Ta ra tay như vậy miễn cho ngươi không giữ được nam nhân của mình liền đi la ɭϊếʍ nơi khác.”

“Chính ngươi nói ta không biết đẻ, sao không nghĩ tới con trai mình chứ? Nếu hắn có năng lực, đám nữ nhân hắn chòng ghẹo đã sớm sinh tám sinh mười rồi!”

“Ngươi. . .” Nữ nhân lớn tuổi tức nghẹn, dùng thân thể mập mạp đè con dâu A Lan xuống đất, thừa dịp đối phương đập đầu chưa tỉnh táo liền ngồi hẳn lên người nàng mà đấm đá. Con dâu ăn đau, lập tức hất người kia ngã ra đất, không đánh lại đá…

Hai nữ nhân đem hết ô ngôn uế ngữ ném vào đối phương, người xem náo nhiệt cũng chỉ đứng xa xa, không ai muốn tiến lên ngăn cản.

“Thanh âm này sao có chút giống Uông thị?” Trương Tích Hoa nghi ngờ hỏi.

Trương Hà Hoa liếc mắt, trào phúng nói: “Không phải bà ấy thì ai! Trong thôn chúng ta, ngoài bà ấy ra còn ai có thể không biết xấu hổ như vậy?”

Uông thị này mấy năm trước vì chuyện con trai Hạ Sĩ Nguyên nháo nhào muốn kết hôn với đại tỷ nhà mình đã chạy tới náo loạn một phen. Nào là Hạ gia không coi trọng Trương gia, đỉa mà đeo chân hạc… ngày ngày đều đến Trương gia càng quấy, hại đại tỷ Tích Hoa thiếu chút nữa sống không nổi.

Khoản thời gian đó, Trương Tích Hoa mỗi ngày bị người ta chỉ trỏ không ít, nói nàng một chút thể diện cũng không có, nên đi đâm đầu xuống ao chết cho rồi. Ngày qua này vô cùng chật vật, tâm trí Trương Tích Hoa nếu không vững vàng cứng cỏi thì đã bị bức tử từ lâu. Cho nên Trương gia từ già đến trẻ, không một ai ưa thích Hạ gia cùng Uông thị.

Trương Tích Hoa hỏi: “Náo loạn thế này cũng quá khó coi, Hạ gia thế nào mà không cản lại?”

“Cản được thì cũng tốt, cả hai đều là những người không sợ mất mặt. Ba hôm năm hôm lại ầm ĩ một trận, phiền phức quá mức?” Trương Hà Hoa không chút khách khí nói. Trong giọng cũng có chút vui sướиɠ khi người gặp nạn.

Mấy năm trước, Trương Tích Hoa gả cho Hà Sinh xong thì Uông thị cũng cưới cho Hạ Sĩ Nguyên khuê nữ A Lan của một nhà phú hộ trong thôn. Về sau hai người chung đụng coi như không tệ, đại ca của A Lan lại ở Đại Lương trấn có một cửa hàng bán nông cụ, trong nhà nàng lại là khuê nữ duy nhất, của hồi môn được xem là nhiều nhất nhì thôn, cho nên Uông thị đối đãi với A Lan rất tốt, thân thiết như mẹ ruột cùng con đẻ.

Bất quá chỉ được vài ngày, năm kia thiên tai khổ cực, lương thực mất mùa, cửa hàng của A Lan đại cũng thập phần ảm đạm, hao tổn một năm, nhà hắn thật sự chịu không nổi. Lúc ấy Đại Lương trấn đã có rất nhiều bán của cải lấy tiền rồi rời đi. A Lan nghe nói nhà nhạc gia mưa thuận gió hoà, ruộng đất phì nhiêu thì tâm cũng động. Vì cuộc sống, A Lan đại ca bán sạch của cải cùng điền sản trong thôn, mang theo một nhà già trẻ đến nương tựa nhà vợ.

A Lan là nữ nhân đã xuất giá, đương nhiên không thể đi theo.

Uông thị vốn cũng muốn chuyển đi, bất quá trong lòng cũng giấu chút tâm tư. Nhà mẹ đẻ của con dâu lúc trước khang trang giàu có, trong nhà nhỡ xảy ra chuyện gì còn có thể cầu con dâu nhờ nhà mẹ đẻ chiếu, không nghĩ nháy mắt đã đại biến thành nghèo kiết xác. Nguyên lai là do một nhà A Lan đại ca trêи đường đi gặp phải tai nạn, tiền bạc cùng của cải đã bị trộm hết trong đêm. Không có biện pháp nhưng đành cố chấp chạy đến nơi, ven đường bọn họ đã phải làm thuê làm mướn để kiếm cơm qua ngày, thậm chí vì đói mà để chết một đứa nhỏ 5 tuổi. Ai biết được nhạc gia là mười phần điệu bộ, thấy bọn họ cả nhà già già trẻ trẻ, trêи người lại không một phân tiền, rất không khách khí mà không nhận người. Dùng dằng mãi không xong, bọn họ quyết định trở lại Đại Lương trấn. Của cải ruộng đất đã sớm bán sạch, trở lại thôn một mảnh đất chọi chim cũng không có, may mắn trong nhà còn lưu lại nhà tổ, hiện tại có thể có chỗ đi ra đi vào. Uông thị biết rõ ngọn nguồn xong liền tỏ ra ghét bỏ, mỗi khi gặp được thân gia liền hếch mặt xem như không quen biết.

Thêm nữa A Lan cùng Hạ Sĩ Nguyên thành thân lâu như vậy vẫn không có đứa nhỏ, Uông thị đã khó chịu từ lâu, lúc trước còn cố kị thân gia, hiện tại cái gì cũng không có, trong đầu đã liền muốn xúi trượng phu bắt con trai hưu thê.

Cả nhà A Lan muốn dựa vào khuê nữ tiếp tế, đương nhiên là không muốn. Trong nhà cái gì đều không có, tự nhiên cũng không sợ Hà gia uy hϊế͙p͙ cái gì, bởi vậy đã mấy lần cùng Hạ gia náo nhiệt. Riêng chuyện này đã hù doạ Uông thị chanh chua phải an phận một phen.

Từ đó về sau, A Lan cùng Uông thị lại ba hôm năm hôm náo loạn một lần.

Trương Hà Hoa nói đến chỗ này, chán ghét nói: “Bà già đáng ghét kia còn muốn đánh chủ ý lên người muội, cũng may mà muội đã đính hôn.”

Uông thị biết rõ con trai mình thích Trương Tích Hoa, vì thế liền muốn con trai sau khi hưu A Lan sẽ cưới Hà Hoa, dù sao cũng là tỷ muội cùng một mẹ, sẽ có những điểm tương tự nhau cả.

Ý tứ của Uông thị vừa lộ, Thái thị cùng Trương Đại Phúc nổi giận đùng đùng, đương nhiên không cho phép chuyện này xảy ra. Sau thấy Trương gia thật sự không chịu, nhà đính hôn với Hà Hoa cũng không dễ đối phó, tâm tư của Uông thị mới buông xuống.

Trương Tích Hoa nghe xong, trong ngực cũng có chút khó chịu. May mà phu gia tương lai của muội muội có năng lực, nếu không đối với thủ đoạn lăn lộn của Uông thị kia, không biết nhà mình sẽ phải thiệt thòi đến mức nào.

“Tại sao chuyện lớn như vậy mà cha mẹ cũng không nói cho tỷ một tiếng?” Trương Tích Hoa cau mày hỏi.

Trương Hà Hoa cúi đầu ngượng ngùng nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Đại Thành gia ra mặt, bà già kia nào dám nhúc nhích. Cha mẹ cũng nói không cần phải phiền phức quấy rầy tỷ, tỷ ở nhà có rất nhiều chuyện phải lo lắng rồi. Với cả chuyện cũng không có gì, không cần phải nói cho tỷ.”

Đại Thành là nam nhân đính hôn cùng Trương Hà Hoa, hai người ở cùng một thôn, từ nhỏ còn có một chút tình ý.

Trương Tích Hoa nhịn không được nói: “Lần sau không được như thế. Một lát tỷ sẽ nói với cha mẹ.”

Trương Hà Hoa cười nói: “Đại tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng. Người ta thường nói vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, tình huống Hạ gia lúc này rối rắm không biết làm sao, chúng ta chỉ cần ở một bên xem chuyện vui là được.”

A Lan năm đó đối tỷ tỷ Trương Tích Hoa là bỏ đá xuống giếng, Trương Hà Hoa tự nhiên không muốn xem vào chuyện của nàng ta, nói tới nói lui thập phần vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tiếp đó, chuyện của Hạ gia cũng bị ném ra sau đầu, tỷ muội liền cùng nhau bàn bạc chuyện hôn sự của Hà Hoa. Trong lúc đang say sưa thảo luận thì Du ca cũng đã tỉnh lại, miệng nhỏ ngọt ngào hướng Trương Hà Hoa gọi “Dì nhỏ”, lập tức làm Trương Hà Hoa không nhịn được hôn hắn một cái.

Gần đến giờ cơm một chút, Trương Tích Hoa liền muốn tự mình đi làm cơm. Đến giữa trưa thì Thái thị, Trương Đại Phúc dẫn con rể, Trương Kỳ Thăng cùng Kỳ Nguyên trở về nhà. Cất công cụ cùng tẩy rửa sạch sẽ, mấy người liền ngồi vào bàn ăn.

Thái thị mấy năm gần đây rất yếu, dựa vào dược liệu Trương Tích Hoa điều trị mới không bệnh không đau. Nàng đau lòng nhịn không được cằn nhằn chuyện bà ra ruộng, Thái thị liền cười nói: “Ta ở một bên làm mấy chuyện vặt thôi, cũng không động tay làm việc nặng.”

Trương Kỳ Nguyên lập tức khẳng định: “Đại tỷ, ta có thể chứng minh, nương thật sự không làm gì nặng.” Nói xong lại gắp một đũa lớn lùa vào miệng, lâu lắm mới có cơ hội ăn cơm đại tỷ nấu, thật sự ngon đến không dừng được.

Cơm trưa hôm nay làm mấy món cá, mấy con hấp cùng gừng, lại thêm một nồi cá kho tiêu thơm nức mũi, kết hợp thêm cùng mấy món rau, vô cùng phong phú. Cả nhà liền ăn uống vô cùng vui vẻ. Thừa dịp hôm nay nắng không quá gắt, ăn cơm xong Trương Đại Phúc dẫn con rể Hà Sinh cùng hai đứa con trai tiếp tục đi làm việc. Trong nhà chỉ cần cố gắng một chút liền có thể thu xong trong ngày, phu thê Hà Sinh đến cũng vừa kịp lúc, trễ một chút liền không giúp được gì.

Thái thị liền ở nhà cùng khuê nữ làm việc nhà. Thái thị ôm ngoại tôn Du ca không rời, ánh mắt yêu thương toả ra không gì ngăn nổi. Hai mẹ con tâm sự một hồi, Trương Tích Hoa cuối cùng cũng nói qua chuyện trượng phu sắp đi xa báo cho mẫu thân. Trương Hà Hoa nhịn không được đỏ cả vành mắt, lập tức nói: “Như vậy sao được? Đại tỷ còn đang có thai. Tỷ phu rời nhà cũng không phải năm ba ngày, có khi tới lúc năm hết tết đến cũng chưa kịp trở lại.”

Thái thị trầm mặc không dám nói gì.

“Nương, người nói, ta có thể không đồng ý sao? Ta định ngăn cản, nửa đêm tỉnh lại lương tâm lại vô cùng cắn rứt.” Trương Tích Hoa ngưng nói, chóp mũi liền có chút lên men.

Thái thị vươn tay xoa đầu khuê nữ, thở dài: “Khuê nữ ngốc của ta… Khuê nữ ngốc…”

Không thể thay đổi cục diện, Thái thị chỉ có thể dùng lời trấn an nàng. Ở trước mặt mẫu thân, mấy ngày sầu lo, bất an dồn nén hết thảy đều có thể phát tiết, tâm tình Trương Tích Hoa liền khá hơn.

Chạng vạng, Trương Đại Phúc mang theo mấy sọt thóc, cùng sau Hà Sinh, Trương Kỳ Thăng mỗi người một gánh đầy trở về nhà.

Trương Đại Phúc nói: “Còn hai gánh lúa, ta cùng Kỳ Thăng đi lấy được rồi, Hà Sinh ở nhà nghỉ ngơi đi thôi.”

“Để Kỳ Thăng ở nhà, ta cùng người đi đi thôi.” Hà Sinh đặt gánh xuống, lấy giỏ trúc rỗng không bên cạnh, theo sau nhạc phụ ra ngoài.

Trêи đường đi Hà Sinh cũng đánh tiếng xin phép nhạc phụ chuyện phải đi xa. Trương Đại Phúc nhất thời không vui, bất quá ông cũng không ngăn cản. Ông đột nhiên mở miệng nói: “A Sinh, việc trong nhà đã ổn thoả chưa? Nếu ngươi đã muốn xuất môn thì cũng phải lo lắng an bài cẩn thận cho mẹ con Tích Hoa một chút.” Càng nghĩ càng lo lắng.

Hà Sinh vốn là có chút áy náy, liền đem đầu đuôi ngọn ngành tính toán của mình nói cho nhạc phụ nghe. Hà gia chú ý an bài ổn thoả, giao hảo trong ngoài lại tốt, thôn dân xung quanh cũng chất phác, có chuyện gì cũng sẽ giúp một tay. Trương Đại Phúc lo lắng, hỏi tiếp: “Trong nhà có việc gì cứ báo một tiếng, nhà ta cũng sẽ giúp đỡ. Bất quá phải đi xa như vậy, trong lòng ngươi đã có tính toán gì chưa?”

Triều đình vừa mới bình ổn hai năm, còn mấy châu huyện xa xôi chưa chịu quy thuận triều đình. Suốt từ khi đăng cơ đến giờ tân hoàng bận rộn thu thập trong triều, gần đây rảnh rỗi mới có thể thu thập quân phiến loạn. Đại tướng cũng vất vả một phen mới có thể ổn định một chút. Trương Đại Phúc chưa từng đọc qua sách, Tấn châu ở nơi nào, Thái Bình châu còn xa hơn cả nơi đó, ông hoàn toàn không biết, ông chỉ sợ con rể nhà mình đi đến những địa phương kia thì vướng phải chiến tranh.

Hà Sinh đáp: “Cha yên tâm, Thái Bình châu còn rất vững vàng, chỗ ấy cũng không khác chúng ta bao nhiêu.” Thái Bình châu chính là châu huyện triều đình mới vừa thu phục xong, dĩ nhiên, lời này Hà Sinh không nói ra, miễn để lão nhân phải phiền não.

Trương Đại Phúc cũng không hỏi gì thêm. Con rể là một đọc sách người, đi đường xa sẽ đỡ vất vả hơn một chút. Ông từ trước đến giờ không nghĩ tới mình có một đứa con rể hiểu biết chữ nghĩa, cùng Hà gia kết thân chính là một trong những chuyện Trương Đại Phúc cảm thấy may mắn nhất.

Dùng xong cơm tối, cả nhà cùng nhau hóng gió, Du ca là một đứa nhỏ đáng yêu, đi đến đâu liền chọc người ta yêu thương đến đó. Hắn càng lớn lại càng giống Hà Sinh, bất quá hắn không phải hũ nút như cha mình, vì được cả nhà sủng ái, tính tình của đứa nhỏ vô cùng rộng rãi.

Trương Kỳ Thăng ôm lấy cháu trai, dạy hắn lên bầu trời đầy sao tập đếm, Du ca ngước lên vung tay đếm một hai ba bốn, thêm được năm, sau số năm là gì thì không nhớ được nữa. Du ca lộ ra vẻ mặt khổ não nhìn cậu, Trương Kỳ Nguyên liền cổ vũ nói: “Cậu nhỏ vừa mới nói ra rồi, cố gắng lên nào.”

Du ca ngoẹo đầu tự hỏi, trong lòng hắn kỳ thật không nhớ được nhưng cũng không muốn nói ra, hắn liền chỉ lên trời, không muốn đếm sao nữa, liền nói: “Sao thật là nhiều, không đếm nữa!”

Một nhà bật cười, cùng Du ca vui đùa một lát, tán ngẫu thêm mấy câu, Thái thị liền thúc giục mấy người Trương Tích Hoa đi nghỉ. Biết rõ Hà Sinh muốn đi xa, còn phải chuẩn bị hành lý các thứ, Trương Đại Phúc cũng không giữ người, sáng sớm hôm sau liền hối thúc bọn họ trở về.

Cũng không biết chuẩn bị cái gì cho con rể mang đi, Thái thị sáng sớm thu thập một đống lớn các thứ để cho Trương Tích Hoa mang về. Trương Tích Hoa chỉ mang mấy loại dược liệu, những thứ khác cái gì cũng không chịu mang đi.

Đường về đôi phu thê không ai nói gì, một đường im lìm trở về, không khí sáng sớm thập phần mát mẻ, đi qua hai triền núi liền có thể thấy bờ sông, xa xa có một thuyền phu neo lại đợi khách.

Thuyền phu trông thấy bọn họ, gọi to: “Này, hai vị kia có đi thuyền không? Nhanh chân một chút, ta sắp đi đây.”

“Đợi chúng ta một chút.” Hà Sinh quay đầu nhìn thấy trêи trán nương tử đọng một tầng mồ hôi, nói: “Mệt lắm sao? Ta dắt nàng đi.”

“Phiền toái.” Trương Tích Hoa biết chỉ cần cố gắng một chút đã có thể ngồi thuyền rồi.

Tuy Trương Tích Hoa nói vậy, Hà Sinh vẫn đứng lại đợi nàng, chờ nàng đi tới liền chủ động nắm lấy tay nương tử cùng đi.

Hà Tằng thị trông thấy hai người chưa đến giờ cơm đã trở về liền trách: “Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có. Cũng không biết ở lại giúp đỡ thêm một chút hay sao?”

Trương Tích Hoa không đành lòng nhìn trượng phu bị mắng: “Là cha nương để cho ta cùng A Sinh trở về sớm, muốn chúng ta kiểm tra cùng chuẩn bị thật kĩ hành lý cho A Sinh.”

Hà Tằng thị nói: “Thân gia cũng thật là khách khí. Hai ngày nay ta đã sửa sang vài thứ, Tích Hoa ngươi xem thử có muốn mang đi hay không?”

Trương Tích Hoa lập tức đi nhìn một chút, thấy thật sự rất nhiều thứ, nào là bánh bột ngô, thịt khô cùng lương thực các loại, mấy bộ xiêm y, mấy đôi giày. Hà Tằng thị còn cẩn thận chuẩn bị cho Hà Sinh một cái áo bông mới.

Hà Tằng thị buồn rầu nói: “Cũng không có lạnh hay không, qua vài ngày nữa cũng vào thu rồi. Tuy Hà Sinh nói Thái Bình châu ấm áp nhưng ta thấy cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Hà gia cũng chưa chuẩn bị bông, trong nhà cũng không còn bông, áo bông này là Hà Tằng thị trực tiếp đi mua.

“Cũng tốt, không nặng lắm đâu nhưng sợ sẽ chiếm chỗ ạ: Trương Tích Hoa cũng không rõ nơi đó, chuyện gì cũng không dám chắc chắn.

Hà Sinh thấy nương cùng nương tử vì mình mà bận rộn, tự tay lấy mấy thứ không cần ra, nói: “Trêи đường chỉ cần mấy đôi giày, xiêm y hai bộ thay đổi là được rồi. Áo bông…”

” Được rồi, ta mang theo.” Hà Sinh cũng không muốn phụ tâm ý của mẫu thân, huống hồ sợ đêm còn không tìm được chỗ ngủ, có áo bông cũng không sợ lạnh.

Hà Tằng thị lộ ra yên tâm gật đầu.

Hoa màu trong nhà có mọi người giúp đỡ, trước lúc Hà Sinh xuất hành ba ngày đã xong xuôi. Cả nhà bây giờ chỉ còn chăm chăm chuẩn bị cho hắn. Trương Tích Hoa làm rất nhiều thức ăn, ngoài thịt khô còn có đậu tằm, bánh bột ngô, bánh bao các loại, nhét đầy một túi lớn.

“Mỗi thứ thϊế͙p͙ đều chia hai phần, phần lớn chàng để chính mình ăn, phần kia nhớ chia cho mấy người đi cùng.” Trương Tích Hoa dặn dò, Hà Sinh ra khỏi nhà cũng là dựa vào những người quen đi đường xa này, tiền bạc cũng không có nhiều, chỉ có chút thức ăn này có thể chia được, tâm ý cũng chỉ có thể biểu lộ qua cách này.

Thê tử mang bụng lớn vì mình mà bận trước bận sau, Hà Sinh có chút cảm động, vươn tay ôm nàng từ sau lưng.

“Sao thế?” Trương Tích Hoa nghi hoặc hỏi.

Hà Sinh trầm mặc nửa ngày, chậm rãi lên tiếng: “Tích Hoa, nàng nói thêm mấy câu đi.”

Trương Tích Hoa không hiểu: “Nói cái gì?”

Thanh âm trầm thấp của Hà Sinh lại vang lên: “Nói cái gì cũng được, ta là muốn nghe nàng nói thôi, nói cái gì cũng muốn nghe cả.”

Trương Tích Hoa ngượng ngùng nói: “Nói cái gì nhỉ? Mỗi ngày đều nghe còn chưa đủ sao? Bây giờ lại bắt thϊế͙p͙ nói, thϊế͙p͙ cũng không biết nói cái gì đây.”

Hà Sinh vươn tay vuốt ve vùng bụng nhô lên của nàng, đứa nhỏ cũng chưa đến lúc cử động, Hà Sinh không cảm giác được gì, trong lòng có chút mất mát.

“Mỗi ngày thϊế͙p͙ sẽ nói cho đứa nhỏ nghe về cha của nó. Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều được nghe về cha mình, đứa nhỏ nhất định sẽ biết cha mình có bao nhiêu yêu thương mình.”

Hà Sinh nhếch miệng lên, gật đầu nói: “Nhớ kể cho đứa nhỏ biết cha nó chính là một anh hùng một nhát đánh chết một con heo rừng lớn.”

Trương Tích Hoa bật cười: “Cái này là nói hưu nói vượn, cũng không biết xấu hổ sao?”

Hà Sinh nghiêm trang nói: “Ta nói thật. Ngày ấy là ta một mình động thủ.”

Năm đó trong nhà thiếu lương thực, huynh đệ Giang gia cùng Hà Sinh chạy vào trong núi mạo hiểm một phen, lúc đó nguy cấp, bên cạnh cũng không có ai, một mình hắn chống đỡ tất cả. Về sau nếu không có Giang Tiểu Sơn lỡ miệng, Hà gia sẽ không một ai biết chuyện này. Trương Tích Hoa nhớ lại vẫn còn một chút sợ hãi.

Nàng lườm hắn một cái, liền nói: “Ra bên ngoài chàng cũng đừng lỗ mãng như vậy. Vạn việc đều phải lấy bình an của mình làm trọng. Ta. . . Ta. . .”

“Ta cùng cha mẹ, bọn nhỏ đều không thể không có chàng.” Nàng khẽ cắn môi, thổ lộ lời từ trong lòng.

Hà Sinh vuốt mái tóc mềm, gật đầu nói: “Ta biết. Ta đương nhiên sẽ không rời bỏ mọi người.”

Trêи có nghiêm phụ từ mẫu, dưới có kiều thê con nhỏ, trong nhà ấm áp bình an, hắn sao có thể buông tay chứ?

Hắn cũng có tính toán của riêng mình, lấy chuyện tìm đệ đệ làm mục đích, hắn cũng phải dồn toàn lực đạt được ý định một cách nhanh nhất, tranh thủ trở về sớm chừng nào tốt chừng ấy.

Trương Tích Hoa xoay người áp mặt vào vòm ngực ấm áp, nghe tiếng tim đập hữu lực, tư vị ly biệt nồng đậm lan tràn khắp nơi.

Nước mắt đã cố nén, thế nào lại tràn ra?

Trương Tích Hoa hít mũi nuốt nước mắt, tiếp tục dặn dò: “Trong bao quần áo thϊế͙p͙ có để mấy chai thuốc mỡ, bị thương, đau đầu, phát sốt, cảm mạo ho khan các thứ đều có. Thϊế͙p͙ đã nói cho chàng cách dùng, chàng nhất định không được quên.”

Hà Sinh nắm lấy tay nàng, dùng sức nói: “Ta nhớ rõ rồi. Trong nhà có thần y dạy dỗ, ta ít nhất cũng phải hưởng được chút hương hoa, nàng yên tâm đi.”

Trương Tích Hoa xử lý thảo dược, bốc thuốc cùng nấu thuốc thì Hà Sinh thường đến giúp một tay, kiến thức tích luỹ được cũng đủ dùng. Về điểm này, Trương Tích Hoa là an tâm.

“Chúng ta đi ngủ thôi.” Hà Sinh thúc giục, thai phụ không thể quá mệt mỏi được. Điều hắn canh cánh trong lòng chính là sợ khi hắn rời đi rồi nàng sẽ không biết chiếu cố tốt chính mình.

Hà Sinh hơi khuỵu gối, đôi tay dùng sức ôm bổng nương tử lên, nhẹ nhàng mang nàng đặt xuống giường. Đắp chăn cẩn thận cho nàng, Hà Sinh cũng lên giường, dùng sức ép buộc chính mình ngủ.Ngày mai liền khởi hành đi Đại Lương trấn, ở lại trấn trêи một buổi tối, sáng sớm ngày thứ hai liền cùng thương đội xuất phát. Đêm nay là đêm cuối cùng hắn được ở nhà.

Bởi vì Hứa Hoài còn rất nhiều chuyện muốn dặn dò Hà Sinh, sáng sớm hôm sau Hà Đại Xuyên đánh xe bò, mang theo mẹ con Trương Tích Hoa, cùng với Hà Nguyên Nguyên và Hoàng Gia Vượng, cùng nhau đưa Hà Sinh đi trấn trêи. Nguyên lai Hà Tằng thị cũng muốn đi, bất quá bà lại mượn cớ trong nhà không có người mà ở trong viện, chỉ là không chịu nổi cảnh ly biệt.

Con còn chưa leo lên xe bò, nước mắt Hà Tằng thị đã chảy dài. Bà đứng đó, vành mắt đỏ hoe, dõi theo xe cho đến khi chấm nhỏ xíu kia cũng không còn nữa, hai chân run lên, một bước cũng không rời khỏi. Hà Nhị thẩm lo lắng, từ nhà chạy đến thấy thế liền khuyên bảo hết lời, Hà Tằng thị lúc này mới miễn cưỡng ăn một ít cháo loãng.

Mặt trời xuống núi từ lâu, chỉ có Hà Nguyên Nguyên cùng con rể Hoàng Gia Vượng trở lại. Bởi vì sáng mai Hà Sinh mới đi, Hứa Hoài liền có ý để cho mọi người ở lại một đêm, cả nhà còn đoàn tụ được thêm một chút. Hà Đại Xuyên lo lắng bạn già ở nhà một mình nhưng ngày mai ông còn phải đánh xe bò mang Trương Tích Hoa cùng Du ca trở về. Hà Nguyên Nguyên liền để nghị để phu thê nàng trở về, để Hà Tằng thị một mình, cả nhà không một ai an tâm.

Hà Tằng thị trông thấy hai đứa nhỏ, cười cười hỏi: “Ca ca các ngươi ngày mai thật sự phải đi rồi?”

Hà Nguyên Nguyên gật đầu, không muốn tiếp tục nói đề tài này. Nàng giơ cao túi trong tay, cao hứng nói: “Nương, người xem một chút đi, ta mất cả ngày mới có thể chọn được đấy.”

Là một cây trâm tao nhã.

“Ta đã là một bà già, mang mấy thứ này sao được?” Hà Tằng thị càu nhàu, trong lòng vẫn có chút vui vẻ.

Hà Nguyên Nguyên cong cong khoé miệng: “Nương, người một chút cũng không già. Người không nghe Tiểu Ngư Nhi nói sao? Bà nội là mỹ nhân!”

“Toàn dạy cháu nhỏ ba hoa.” Hà Tằng thị càu nhàu, nghĩ đến cả ngày không thấy tôn tử, liền quan tâm hỏi: “Hôm nay hắn ăn có ngoan không?”

“Rất tốt, còn ăn được tận hai chén cơm.” Hà Nguyên Nguyên chớp mắt, đi tới ôm lấy khuỷu tay mẹ, có chút nũng nịu nói: “Nương, ta cũng không dạy Tiểu Ngư Nhi nói bậy, rõ ràng là hắn biết bà nội là mỹ nhân kia mà. Ai như ta, mỗi lần dụ dỗ hắn nói ngọt đều phải tốn một khối bánh.”

Hà Tằng thị nở nụ cười, nhớ đến viên thịt tham ăn kia, cố nén cười nói: “Ngươi cũng đừng cho hắn ăn ngọt nhiều, tẩu tử ngươi nói rồi, trẻ con ăn ngọt nhiều sẽ bị sâu răng.”

Tôn tử lớn lên môi hồng răng trắng, thập phần khiến người ta yêu thích, mấy cái răng sâu không chỉ ảnh hưởng đến tướng mạo mà còn khiến đứa nhỏ đau nhức, Hà Tằng thị khẳng định sẽ đau lòng không thôi.

Trong lúc hai mẹ con trò chuyện, Hoàng Gia Vượng đã kéo đầy chậu nước, củi lửa cũng xếp đặt cẩn thận trong phòng bếp, động tác nhanh nhẹn làm cơm tối cho cả nhà.

“Gia Vượng, sao lại chạy đến phòng bếp rồi? Mau mau đi ra ngoài, cơm tối muốn ăn gì cứ để cho Nguyên Nguyên làm.” Hoàng Gia Vượng trong mắt Hà Tằng thị là đứa con rể càng xem càng ưng ý.

Hà Nguyên Nguyên cũng nói: “Đúng vậy, ngốc tử, vô thanh vô thức chạy đến phòng bếp làm cái gì thế? Ta đã nói rồi mà, cơm hôm nay để ta làm cho ngươi ăn.”

Hoàng Gia Vượng đã rửa sạch rau, nhức đầu nói: “Đều xong cả rồi, nàng đi dọn cơm là được.”

“A!” Hà Nguyên Nguyên hét lên một tiếng, lập tức giận dỗi nói: “Ai cho ngươi quản nhiều như vậy? Cắt bí xanh nhỏ như thế làm gì? Không phải ta nói muốn ăn bí dồn thịt sao?”

Hoàng Gia Vượng cúi đầu trầm tư, rõ ràng nàng có nói gì với hắn đâu?

Hà Nguyên Nguyên hung hăng nguýt hắn một cái.

Hoàng Gia Vượng vô tội nhìn nàng: “. . .”

Hà Tằng thị mỉm cười nhìn vợ chồng son đùa giỡn, thấy tiểu khuê nữ không biết phải trái, liền nói: “Hay lắm, vì một trái bí xanh liền cãi nhau. Muốn ăn cái gì thì tự mình đi mà động tay, vườn nhà cũng không thiếu. Chỗ bí này để nấu canh đi thôi.”

“May mà nương còn thương ta.” Hà Nguyên Nguyên cười hì hì nhào vào lòng Hà Tằng thị, còn lộ ra một tia giảo hoạt, le lưỡi với Hoàng Gia Vượng.

Hoàng Gia Vượng thấy nương tử vui vẻ liền bật cười theo. Bất luận nàng vặn vẹo phải trái thế nào hắn cũng cam tâm chịu trận, chỉ cần nàng vui là được.

“Ngươi cũng đừng khi dễ Gia Vượng thành thật.” Hà Tằng thị cũng giáo huấn khuê nữ một chút.

“Hắn thành thật?” Hà Nguyên Nguyên lập tức nói: “Công đạo ở đâu? Người cũng không biết hắn thích bắt nạt ta đến thế nào. Ta…”

Chuyện phu thê thân mật, thế nào cũng không dám nói ra.

Hà Tằng thị nhìn đỉnh đầu của khuê nữ, cười nói: “Rõ ràng nương chỉ thấy ngươi bắt nạt Gia Vượng. Chính mình cũng phải thu liễm đi thôi.”

Hà Nguyên Nguyên đỏ mặt, đành chịu thiệt thòi không lên tiếng,

Hôm nay Hà Nguyên Nguyên ngoài miệng không chiếm được tiện nghi, đến liền muốn kháng cự Hoàng Gia Vượng. Chọc hắn lôi kéo nàng hành sự một hồi, uy phong ban ngày liền mất sạch, chỉ có thể yêu kiều tựa vào ngực trượng phu thở không ra hơi.

Hôm sau, Hà Nguyên Nguyên trở về nhà từ rất sớm, nhìn thấy tinh thần Hà Tằng thị sáng sủa, nàng cũng yên tâm hơn.

Giờ mẹo Hà Sinh cũng từ Đại Lương trấn cùng thương đội xuất phát. Thương đội hàng ước chừng có hơn sáu mươi người, đại đa số là nam tử thân thể cường tráng, mấy người khác lớn tuổi hơn một chút, đoán chừng là mấy người giàu kinh nghiệm đi xa. Xe ngựa có hơn hai mươi mấy chiếc, thùng xe chuyên dùng để chở hàng hoá nên có chút đặc biệt, không gian bên trong mở ra rất rộng rãi.

Hà Sinh cùng thúc thúc của Hứa Hoài ngồi cùng một xe. Bánh xe chi nha chi nha phát ra tiếng vang, từ từ chạy về phía trước.

Hà Đại Xuyên ngồi trêи xe bò, Trương Tích Hoa ôm Du ca. Nhìn chằm chằm thương đội rời đi, Hà Đại Xuyên đột nhiên đỏ cả vành mắt. Du ca đột nhiên khóc ầm lên, náo loạn đòi phụ thân. Trương Tích Hoa ôm hắn dỗ vài câu, nói với cha chồng: “Cha, A Sinh cũng đi xa rồi, chúng ta trở về đi thôi.”

Trong lúc chia tay, Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa cũng không có thời gian nói thêm gì nữa lời nên nói, muốn nói, đáy lòng đã sớm biết. Nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, hắn cho nàng một ánh nhìn chằm chằm, vô ngôn vô ngữ, đôi phu thê như đã nói xong một phen tâm sự.

“Thôi, chúng ta trở về.” Hà Đại Xuyên vuốt mặt, vung roi dặn dò: “Ngươi ôm Du ca ngồi vững, cẩn thận một chút.”

Xe bò mang Trương Tích Hoa về một hướng, Hà Sinh đang đi hướng ngược lại, càng lúc càng xa…