Dẫu Ngươi Là Phế Vật

Chương 14-2: Phiên ngoại 1: Lưu Vĩ




Mười tám năm trước, Khôi Vĩ tức Lưu Vĩ năm xưa hùng bá cả La Thần Lục Địa, lúc này đang lạc giữa rừng, tuy là người nắm giữ Không hệ nhưng bản thân đã từng lập lời thề nếu như không nguy cấp sẽ không dùng đến nó, vậy đấy Lưu Vĩ đi suốt 10 ngày săn thú uống suối mà sống qua ngày

Đến khi nhìn thấy người chính là trông thấy nhóm người bị ma thú vây hãm tấn công, trong đó có Thiên Hương tuy không phải mỹ nữ duy nhất nhưng ánh mắt của nàng đã đánh cắp trái tim của bao người

Theo dõi theo hình bóng mỹ nhân, Lưu Vĩ bỏ quên phòng ngự từ trên cao một ma thú hệ Phong một kích tấn công trực diện vào tấm lưng vừa hay Không hệ mở ra móng vuốt trở lại một tất sát phản đòn, ma thú ấy chết tại chỗ

Điều không ngờ ma thú ấy lại là mục tiêu của nhóm người của Thiên Hương, không để người khác phát hiện kỳ lạ Lưu Vĩ lấy ra ma thạch rồi vận Hoả hệ thiêu đốt ma thú cái mùi thơm ngon làm bọn ma thú kia chú ý đến quay lại gầm gừ

Là loài Thổ Sùng cỡ lớn, một con đã gần bằng một người trưởng thành, Thổ hệ mạnh mẽ mỗi lần tấn công đều cuộn người lăn đến, mang đòn đánh nặng hàng tấn áp chế kẻ thù tuy là ma thú không có giá trị nhiều nhưng vẩy vàng của một Thổ Sùng tu luyện thành ma thú vương thì lại khác nhưng rất hiếm, là một loại ăn tạp nên Thổ Sùng là một đối thú nặng ký và càng khó đối phó hơn khi chúng đi với bầy đàn

- Nhìn kìa, là vị công tử kia!

Lưu Vĩ trên những cành cây lớn nhảy nhót thu hút Thổ Sùng, kéo hết bọn chúng ra một đường khác khá xa nơi đó rồi theo Không hệ trở về, vì xuất hiện bất ngờ Thiên Hương lại đang dùng Băng hệ để tấn cấp vậy nên tặng luôn cho Lưu Vĩ một sàn băng, còn Lưu Vĩ tặng nàng một bài múa loạn xạ nhưng cái kết không tốt cho lắm cả hai  cùng từ trên cao rơi xuống đầm nước gần đó

Ùm ... tiếng động lớn đánh động nhóm người của Thiên Hương

- Thiên Hương

- Thiên Hương tỷ tỷ

- Muội muội

Phía trên gọi loạn xạ thế nhưng bên dưới không có động tỉnh chẳng qua lúc này Thiên Hương đã được Lưu Vĩ mở ra không gian trách né nhưng không trách được ướt

Điểm đến là một hang núi là nơi nằm trong khu vực của làng, xung quanh có kết giới không phải người của làng sẽ không đi qua được khi ôm lấy Thiên Hương, Lưu Vĩ vô tình mang nàng về làng của mình

- Không sao chứ!

- Buông

Thiên Hương lạnh lùng buông lời, nàng là Băng hệ nên tính cách cũng nói lên năng lực của nàng

Lưu Vĩ hấp tấp buông tay, nhìn người kia không chớp mắt từng động tác của người kia mà tim nhảy hoài không thôi, một điệu nhảy không có nguồn gốc đơn giản chỉ vì nữ nhân trước mắt mà thành

- Đây là đâu?

Câu nói này của Thiên Hương kéo Lưu Vĩ trở lại hiện thực, nhìn đến xung quanh có chút sợ hãi, bây giờ nếu đưa mỹ nhân ra ngoài nhất định sẽ bị cha trách mắng, đưa người ngoài tự do ra vào là điều cấp kị

- Đây là nhà của ta

- Tồi tàn

Một mũi tên ghim vào trái tim nhỏ bé vừa lớn kia

- Tối tăm

Lại thêm một mũi tên nữa

- Ẩm thấm

Thêm nữa

- Xấu

Liên lục mấy chục mũi trên không rõ từ đâu cứ đâm phập vào, ấy vậy mà vết thương chưa kịp mở miệng thì lập tức lành lại vì nàng cười, cùng với một câu nói

- Ta thích, ta là Thiên Hương

Lưu Vĩ gấp gáp giới thiệu, bộ dạng không ra dáng công tử giàu sang quyền quý, làm Thiên Hương cảm thấy thân thiết

- Ta là Lưu Vĩ, ta có Hoả hệ cùng Không hệ

- Ta có Băng hệ cùng Ám hệ

Ám hệ điều bí mật của Thiên gia nay lại được tiết lộ cho người ngoài không lo lắng, không rõ tại sao nhưng nàng cảm thấy người này nhất định không phải bọn họ

Cả hai mở lòng bắt đầu nói chuyện, Lưu Vĩ để lại một ký hiệu trên bằng tay của Thiên Hương để thuận tiện đi đến gặp nàng

Nhiều lần gặp mặt, nói chuyện còn cả cứu mỹ nhân, hai người đã yêu nhau, Thiên gia đương nhiên không chấp nhận điều này tìm mọi cách ngăn cách hai người, cha của Thiên Hương tìm gặp Lưu Vĩ

Cả hai gặp nhau, hai nam nhân quan trọng nhất của Thiên Hương rất hiểu ý nhau trước mặt nàng không đấu đá nhưng khi nàng quay lưng đi liền đánh nhau long trời lở đất

- Tiểu tử ngươi có giỏi thì đánh thắng ta đi

- Tiểu tử ngươi làm cách nào mà khiến nữ nhi của ta si mê như vậy, ngươi không tiền không danh vọng ngươi lấy gì mà thú nữ nhi ta

- Ta chỉ chấp nhận gả đi khi ngươi là cường giả đủ sức bảo vệ được nữ nhi của ta

- Ngươi khinh thường ta đúng không?

Bốp ... Cha của Thiên Hương tặng cho tiểu tế một cú đấm làm cho nàng phía trước cũng giựt mình quay lại

- Cha người làm gì huynh ấy vậy?

- Yếu như vậy làm sao có thể bảo vệ được nữ nhi của ta, ngay cả bản thân cũng không được

- Cha ... Vĩ huynh có sao không?

Lưu Vĩ đứng dậy cúi người chắp tay lại, cất giọng đầy tự tin

- Nhạc phụ đại nhân đây là người nói, chỉ cần ta là cường giả nhất định sẽ gả Hương nhi cho tiểu tế

- Ai là nhạc phụ của ngươi!!!

Cha của Thiên Hương quát lớn, ấy vậy mà lại nhận một đấm vào bụng, ôm bụng mà quỳ xuống, đôi mắt trợn trắng, miệng đầu nước bọt trào ra

- Ngươi ...

- Nhạc phụ đại nhân đều đánh tay không thì tiểu tế không sợ ai, dù là ai đi chăng nữa, hơn nữa tiểu tế không phải là phế vật nhận đấm kia chính là chấp nhận thách thức, một Hỏa hệ cùng một Không hệ thử hỏi trên đại lục này ai có thể là đối thủ

Từ đó Lưu Vĩ đi gây chiến không ít người, kết giao không ít có cả hai lão đầu Lực Quân cùng Lý Điền vậy nên Không hệ từ một điều bí mật thành một tin tức vỡ oà cũng chính điều này mà làng đuổi Lưu Vĩ đi

- Lưu Vĩ ngươi ngông cuồng tự tung tự tác, vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc ngàn đời của làng, từ nay trở đi ngươi không được nước chân vào làng nữa bước, không nhận bất kỳ sự giúp đỡ từ làng

- Cha ...

- Đi ngay, ngươi không xứng gọi ta là cha

- Nhưng cha xin hãy nghe con nói ...

- Rời đi ngay, ngươi mang cả danh tiếng của ngươi rời khỏi làng ngay, còn nữa sau này chỉ có ngươi chết đi con cháu ngươi mới được phép bước vào làng

- Cha ...

Lưu Vĩ trở về với Thiên Hương, bản thân hắn tử hỏi hắn làm mọi chuyện như vậy đều vì tức phụ của cha vậy mà cha không hiểu cho hắn, cho rằng hắn càng rỡ, hắn muốn hận nhưng nương tử của hắn không cho phép

- Lưu Vĩ là chàng sai chứ không phải công công sai, chỉ có thể trách ta đã cướp chàng đi khỏi cha nương

- Không Thiên Hương cuộc đời ta duy nhất lúc này chỉ còn nàng, chúng ta sẽ bảo vệ Thiên gia, từ nay Thiên gia là người nhà của ta

- Được từ nay nơi này là nhà của chàng

Thế nhưng Tô Vinh vì không có được Thiên Hương sinh ra ác tâm, cùng với mưu đồ thôn tính Thiên gia của Tô Hiển mà nội trong một tuần tất sát toàn bộ người ở Thiên gia lấy cớ Lưu Vĩ cướp nữ nhân của Tô thiếu gia

Thiên Hương lúc đó sinh ra Hoài Doanh không bao lâu nên vô cùng yếu, một mình Lưu Vĩ chống chọi máu nhiễm cả một bộ y phục

Đêm cuối cùng, Lưu Vĩ đánh ngất Thiên Hương mà đem Hoài Doanh trao lại cho Tô Vinh lợi dụng sơ hở mà  trốn thoát nhưng không cứu kịp nữ nhi của mình sau này mà ôm hận, mười mấy năm ròng mỗi đêm đều mơ thấy dáng vẻ ngủ ngoan, đến khi có Lưu Nhất tình cảnh có chút nguôi ngoai nhưng vẫn còn rất trống trãi

Ngày mà Lưu Vĩ phát hiện hai người chung thân xác Hoài Doanh cùng Doanh Doanh cảm giác đứa trẻ nhỏ năm xưa hiện về, không đợi Lưu Nhất năn nỉ đã bế lên tay trở về

- Thiên Hương, mau mau chuẩn bị nước ấm nàng ta bị thương rất nặng

Lúc tháo y phục kiểm tra vết thương, con dấu Tô gia khiến Lưu Vĩ cay đắng, nỗi dằng vặt ngày càng đau, Thiên Hương cảm nhận rõ được phu quân của mình đang lo lắng điều gì, đặt tay lên bàn tay đang run rẩy kia

- Được rồi cứ để nàng cho thiếp, Lưu Vĩ năm đó chúng ta bất đắc dĩ mới bỏ lại nàng, nếu nàng biết được cảnh ngộ đó sẽ không trách chúng ta đâu

- Cha, có phải đây là tỷ tỷ mà cha hay kể không? Có phải tỷ tỷ trở về bên cạnh đứa trẻ khả ái ngoan như con không?

Nghe Lưu Nhất hỏi, Thiên Hương cười hiền xoa đầu

- Ngoan nghe lời nương đi đun nước ấm

- Ân

Lưu Nhất đi rồi lúc này Thiên Hương nhìn đền người mất thần kia, mặc người vô hồn đứa nhỏ của nàng đương nhiên nàng biết, ấy vậy mà nơi đó không có

P/S: Lời tác giả

-Thiên Hương thẩm thẩm à nơi đó của vị Hoài Doanh ấy bị trùng ăn xác ăn chỗ đó sao còn được, còn sống là hay lắm rồi

Từ xa một mũi tên băng lao đến, may mắn né trách thoát được

- Hoài Doanh ngươi tin ta viết ngươi biến mất không hả!

- Đằng nào ta cũng biến mất, cấm ngươi đem chuyện cha nương ta ra kể, Doanh Doanh tỷ mau mau giết kẻ đó cho muội

Doanh Doanh nhắn mắt không nói gì, tưởng mình còn sống ấy vậy mà lại bị Lam sắc Hỏa hệ đốt, may mắn tà tâm không có

- Ta đốt chết người, đốt chết ngưoi