Đầu Ngón Tay

Chương 75: Phiên ngoại 2: Chàng trai trong xe




Có ai còn nhớ lúc Từ Thời Thê cùng Đỗ Mông Mông lần đầu tiên gặp mặt, cái người trong xe Văn Dục từ ngồi phía sau xẹt một cái nhảy đến ngồi kế bên tài xế?

Anh chàng tên Lục Qua, có một chữ "Qua" si tình, thời đi học đã từng trở thành cục cưng trong miệng mọi người, thường xuyên có người giả bộ làm"Tiểu Long Nữ cô cô" nhảy ra đùa giỡn anh chàng.

Ước chừng là bị lấy làm trò nhiều quá khiến người ta phiền não, Lục Qua liền không quá vui vẻ cùng những cô gái tiếp xúc, thậm chí trở nên không quá muốn nói chuyện yêu đương. Anh chàng cho rằng con gái là một loại động vật rất kỳ quái, hay xấu hổ lại lớn mật, đã hàm súc lại bôn phóng; có thể trở thành người đàn bà chanh chua hình dạng như ấm trà giơ chân chửi đổng, cũng có thể động một chút là treo cổ, cắt cổ tay, đơn giản đó chính là ba chữ -- không đụng được.

Cho nên anh chàng không có bạn khác phái, nếu nói phải có, vậy chỉ có hai người.

Một cái vì nam nhân rời xa đất nước, một cái vì nam nhân quyết định cô đơn cả đời.

Thế nhưng, Lục Qua không nghĩ tới hai đứa bạn thuở thiếu thời đã từng chơi rất thân cư nhiên làm đổi mới toàn bộ nhận thức của mình đối với người khác phái, đồng thời hiểu sâu đậm câu nói -- không có điên cuồng nhất, chỉ có điên cuồng hơn.

Vì nam nhân rời xa đất nước Đỗ Mông Mông trở về một lần nữa ăn hồi đầu thảo*, còn ăn đặc biệt hăng hái, xem xu thế trước mắt này, đã cơ bản có thể dưỡng xanh hết cả nhà rồi; người còn lại là thầm mến một tên con trai quyết định cô đơn cả đời Văn Già La vậy mà lại cùng một cô gái nói yêu đương, đồng thời đang tràn đầy phấn khởi mà ở trong thành phố tìm căn hộ tốt nhất, gia trưởng hai bên thế mà còn trơ mắt nhìn.

(* Lấy từ câu "Hảo mã bất ngật hồi đầu thảo": Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, ẩn dụ của những người có tham vọng, ngay cả khi họ chịu thất bại, họ sẽ không bao giờ quay đầu lại.)

Lục Qua cho rằng, chính mình được mở rộng tầm mắt.

Đỗ Mông Mông còn có thể hiểu được, Văn Già La liền không thể tưởng tượng nổi, mà để cho anh chàng cảm thấy ngoài ý muốn nhất vẫn là cô gái tên Từ Thời Thê kia.

Đúng, cô gái kia có giọng nói trời sinh tuyệt vời, nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở trong xe Văn Dục đó, làm cho anh chàng vô cùng kinh diễm. Chỉ là bởi vì anh chàng thuộc mẫu con trai theo như Đỗ Mông Mông nói là nhàm chán, cho nên lúc đó anh chàng chỉ chăm chú nhìn thôi chứ không nói gì.

Nhưng thanh âm đó khiến anh chàng không thể nào quên.

Sau anh chàng nghe nói Văn gia xảy ra một việc, gồm cả cô gái kia cũng bị chút ảnh hưởng, nhưng cụ thể như thế nào, anh chàng cũng bận rộn việc của mình rồi cũng không có nghe qua nữa thanh âm của cô ấy.

Thẳng đến gần đây nghe Đỗ Mông Mông nói chuyện của cô ấy và Văn Già La, anh chàng mới lại có chút hứng thú nghĩ đến cô. Thực sự, hắn rất khó có hứng thú đối với một nữ nhân, nhưng đây cũng không phải có nghĩa là hắn giống các nàng đối với người khác phái không có cảm giác.

Ngô, hắn chỉ là có chút chứng sợ hãi khác phái mà thôi.

Lúc gặp lại là ở trong quán bar của Văn Dục, hắn mặt không thay đổi nhìn Văn Già La cùng Từ Thời Thê nắm tay đi tới, trong lòng sôi trào mãnh liệt, nhưng mặt ngoài rất là gió êm sóng lặng.

"Quá nhi, tìm cô cô làm cái gì? " Văn Già La mở miệng liền bắt đầu theo thói quen đùa giỡn.

Từ Thời Thê sóng mắt lưu chuyển, cười nhìn cô: "Cô cô? Em là cô cô của cậu ấy? "

Văn Già La thè lưỡi: "Chị là cô cô em..."

"Ai là cô cô của em..." Từ Thời Thê liếc xéo cô.

Lục Qua rất bình tĩnh, xem đi, đây chính là con gái trong ngoài không đồng nhất. Hắn vẫn là mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng là trong lòng đã tấm tắc được nửa ngày. Giọng nói cô gái này quả nhiên đã bị hủy, thanh âm êm dịu tựa như một khối ngọc bích trời sinh không có bất kỳ dấu vết con người tác động đã bị rơi trên mặt đất, tuy là không có nứt không gảy, nhưng lưu lại vô số vết trầy. Nghe vào tai, có loại tiếc nuối thiếu sót.

Bất quá hắn đương nhiên sẽ không nói ra.

Bởi vì ngay cả như vậy, thanh âm của nàng vẫn êm tai, chỉ bất quá cái loại tự tin này không biết xuất ra từ nơi nào, có thể cho tròng mắt của nàng so với lần trước nhìn thấy còn muốn lấp lánh hơn, cả người nhu hòa, đã đem thanh âm bị hủykia trung hòa.

Trung hoà rồi, nàng cũng sẽ không còn vẻ đặc biệt nữa, cho nên hắn không rõ ràng lắm, Văn Già La đến cùng thích nàng cái gì.

Bất quá Lục Qua nghĩ chính mình đại khái cũng cần đi yêu đương lâu dài rồi, nếu không... e rằng vĩnh viễn sẽ không hiểu yêu một người, đến cùng sẽ là dạng gì tâm tình.