Lúc xe mới vừa chạy lên cao tốc, Văn Già La nhận được điện thoại của mẹ cô.
Ngày ấy cảm thấy con gái cử chỉ điên rồ lắm rồi, La Lâm Y vạn phần hoảng sợ, bà nhìn chằm chằm bóng lưng con gái xoay người rời đi, giống như lại nhớ tới tình hình bệnh kén ăn khi đó.
Hoặc là, bà cho tới bây giờ đều không hề hiểu rõ đứa con gái này. Từ nhỏ không lớn lên cạnh bà, chờ sau này gần gũi lại đã mất thân duyên. Coi như là trên người rớt xuống một cục thịt, cũng dần dần có suy nghĩ của chính mình. La Lâm Y đột nhiên không dám nghĩ sâu nữa, bà hoảng sợ mà nhìn tờ giấy kia, quả thực muốn té xỉu rồi.
Sau đó bà liền nhớ tới trượng phu của mình.
Văn Châu là biểu tượng đỉnh thiên lập địa của cuộc đời bà, khác với mình chính là, cho dù ông ấy tiếp xúc với con gái ít hơn so với mình, nhưng giữa cha con họ lại thân mật hơn, không chút nào bởi vì yếu tố ngoại tại mà thay đổi.
Văn Châu từng nói, con gái nếu như có gì không ổn, trước tiên phải nói cho ông biết, tận lực không nên để cho ông bà nội lo lắng. Không sai, đại khái trước đây chuyện nữ nhi đột nhiên bị chứng kén ăn hết sức gầy vẫn còn làm cho ông canh cánh trong lòng, nhưng bà làm sao không như thế chứ. Con gái tuần này lại thực gầy đi mấy phần, mới vừa dưỡng chưa được bao nhiêu thịt, bà đau lòng a.
Nghĩ đến mình là đã định trước không có biện pháp nắm bắt được cô con gái chỉ biết ở trước mặt mình mỉm cười, cho nên bà nhanh nói cho chồng, để cho ông nói chuyện với nó.
Sau đó bà nhận được điện thoại của chồng, nói con gái nói chyện rất bình thường, cũng không có chỗ nào kỳ quái, ngược lại nói bà không cần đa tâm.
Làm sao lại là đa tâm chứ, đó xuất phát từ trực giác của người làm mẹ.
Thấp thỏm mấy ngày, La Lâm Y thấy đã đến cuối tuần rồi, rốt cuộc nhịn không được gọi điện thoại tới, mà con gái vừa nhận được điện thoại liền mở miệng, bà không khỏi thở phào một hơi. Khi biết được con bé đã trên đường trở về, bà vội vàng dặn dò hai ba câu lái xe chú ý an toàn liền cúp điện thoại.
Đưa Từ Thời Thê đến nơi đến chốn, Văn Già La kéo lại người đang chuẩn bị xuống xe, đưa cho nàng một ống thuốc cao. Từ Thời Thê nhận được thuốc, kinh ngạc liền lật cánh tay của mình lên, quả nhiên thấy trên cổ tay chỗ đó lại nổi lên ứ xanh. Không phải là bệnh ngoài da gì chứ!?, Từ Thời Thê sắc mặt trắng nhợt, chính nàng cũng không có ấn tượng ở nơi nào đụng vào chỗ này.
"Không có việc gì, bôi thì sẽ tốt." Văn Già La nhẹ nói, "Chẳng mấy chốc sẽ tốt. "
Từ Thời Thê mơ hồ cảm thấy cái vết bầm này xuất hiện kỳ quái, nhưng lại không muốn để cho Văn Già La lo lắng nàng, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống ngờ vực vô căn cứ, chuẩn bị về nhà rồi tự mình suy nghĩ.
Văn Già La sau khi về nhà bất ngờ khi không nhìn thấy mẹ đang chờ. Nhưng mà lão thái thái nghe được động tĩnh cô trở về, ở lầu hai hướng cô ngoắc tay.
Lúc vào cửa lão thái thái vẫn đang ngồi, dưới chân tấm thảm trải nền hình tròn kia nhìn đại khái quá ấm áp, khiến cô vừa đi qua liền ngồi quỳ ở bên trên.
Nãi nãi cũng rất gầy. Văn Già La ôm chân lão thái thái, gối đầu lên đầu gối bà, có chút cộm cộm mặt.
Cúi đầu nhìn cháu gái nhỏ so với lần trước càng thêm mệt mỏi, lão thái thái may mắn trước đã bảo con dâu đi là chính xác. Bà mẹ này chính là tâm quá vội, sẽ không cho con cái có chút chỗ trống. Con bé này lại cũng không muốn nghe cái đạo lý lớn gì, muốn bất quá là một chút an ủi có thể chống đỡ mà thôi.
Tựa hồ, đã lâu như vậy.
Lão thái thái nhẹ vỗ về đầu cháu gái nhỏ, cúi đầu thở dài.
Văn Già La khẽ run lên, đầu trì độn. Lão thái thái trong tiếng thở dài này tựa hồ bao hàm quá nhiều tình cảm, có lẽ là vì tâm trạng của cô, lại ở trong đó nghe được lý giải cùng khoan dung.
Đó là thứ cỡ nào khó cầu khó được, Văn Già La kềm chế nội tâm sôi trào, hai tay hầu như xiết chặt với nhau. Cô từng không muốn thương tổn đến ai, cuối cùng biến thành chông gai cho cô vì truy cầu hạnh phúc, nhưng vô luận bị đâm đến máu thịt be bét thế nào, cô kiên quyết phải đi tiếp. Bởi vì không có cách nào chịu được Từ Thời Thê một chút vết bầm, không có cách nào tưởng tượng nàng mỗi một đêm đều là như vậy cứng đờ ngủ ở bên cạnh cô – yêu như vậy, dù thế nào cũng sẽ không phải là hạnh phúc.
"Nãi nãi." Văn Già La lầm bầm kêu một tiếng.
"Làm sao vậy?" lão thái thái cũng nhẹ giọng hỏi cô.
"Sau khi chúng con xảy ra tai nạn xe, con biết bà nội có đi tìm Từ Thời Thê, ngày đó – nội cùng chị ấy nói gì ạ?"
Lão thái thái sửng sốt, trong giọng điệu cháu gái nhỏ cũng không phải nồng đậm oán trách, chỉ nhè nhẹ truyền đến, lòng của bà không khỏi bị thắt chặt một cái.
"Nãi nãi, kỳ thực người đã biết a!" Văn Già La không có ngẩng đầu, tiêu điểm ánh mắt cũng không biết rơi ở nơi nào, lòng của cô tạm thời là tê dại, thanh âm cũng là ngây ngẩn, "Con đến cùng thích người nào, nãi nãi mặc dù không nói, nhất định có thể đoán được."
Lão thái thái rũ mắt xuống, nhìn tóc cháu gái nhỏ, mặc dù không biết là cái gì khiến con bé mệt mỏi đến cực hạn, nhưng luôn thoát không khỏi liên quan với cô gái kia: "Vốn là không biết," thanh âm lập tức liền già nua lên, "Nhưng con đối với con bé thật quá tốt, nó đối với con cũng thật quá tốt, vượt xa tình tỷ muội hay bằng hữu." Lão nhân thanh âm chung quy vẫn là bình tĩnh, " đêm đó trước khi rời bệnh viện, ta phỏng đoán các con tổng muốn gặp mặt một lần. Kỳ thực ta cũng không hy vọng phỏng đoán đó chính xác, nhưng là..." có tâm tính vô tâm, muốn biết cái gì luôn là chuyện rất dễ dàng. Lão thái thái khẽ ngẩng đầu, ánh mắt xa xa đặt trên cánh cửa đóng chặt, không nói thêm gì nữa.
Văn Già La đến đây hiểu rõ, toàn bộ tinh thần đều thả long, cơ hồ là trợt nằm ở bên cạnh lão thái thái, giống như một con thú cưng to lớn.
Sau một lúc lâu, Văn Già La ở bên cạnh mới giống như một lần nữa trong lòng tích tụ khởi lực, ngồi dậy. Cô bắt chéo hai chân, chống cằm, ngước nhìn người có quyền uy nhất trong nhà này, dùng thanh âm nhẹ nhất hỏi: "Cho nên, bà nội đã dùng con uy hiếp chị ấy?"
Không sai, trong lòng cô vẫn đối với việc nãi nãi đi tìm cô gái kia mà canh cánh trong lòng, thẳng đến khi phát hiện quyển sách ngôn ngữ của người câm điếc kia, cô mới đột nhiên xâu chuỗi các điểm lại, ít nhiều đoán được một chút. Tuy là Từ Thời Thê đã trả lời bà nội cô tìm tới cửa làm gì, và tuy là cô gái kia cũng không thừa nhận có ai nói qua cái gì, nhưng kỳ thực cô căn bản cũng không tin, cũng căn bản không từ bỏ từ trong dấu vết hình thành suy đoán. Mà so với chuyện cô và Từ Thời Thê bị mọi người biết, cô càng muốn biết rõ chính là rốt cuộc có phải có người nào đó, nếu có thì là ai trong tối uy hiếp cô gái kia.
So với cô cùng Từ Thời Thê không thể cùng một chỗ càng khó chịu đựng, hẳn phải là chuyện này.
Cho nên khi cô không nói lời nào, luôn sẽ có ai đó vì vậy mà biến sắc mặt, nhưng nếu như tất cả mọi người đều rất gấp, chỉ duy nhất một người bất động thanh sắc, người đó, liền khả nghi nhất rồi.
Cố tình lần trước lúc trở lại, đối với cô không chịu mở miệng nói chuyện ôm thái độ bình thường nhất, chính là nãi nãi.
Nghĩ đến người kia là nãi nãi, Văn Già La trong lòng rất đau, nhưng kỳ thật lại có chút trong dự liệu.
Nhưng không nghĩ tới chính là, nãi nãi nghe xong lời của cô dần dần lộ ra thần sắc nghi hoặc, không hề có dấu vết giả tạo.
"Uy hiếp? Già La, con đang nói cái gì?"
Văn Già La hô hấp đột nhiên khẩn, trong một khắc đầu óc trở nên trống rỗng.
Lão thái thái nhìn chằm chằm cô: "Ta tìm con bé, cùng con không có một chút quan hệ. Ta thích con bé đó, thuần túy là đối với tai nạn xe khiến con bé bị thương tổn ta cảm thấy bất an, cho nên mới hy vọng có thể cho con bé một chút bồi thường." Lão thái thái trầm mặc một hồi mới nói, "Con bé chưa từng muốn cái gì. Nhưng kỳ thật ta nghĩ con bé có, con bé muốn cùng với con -- Ta không phải thầm chấp nhận sao?"
Văn Già La kinh ngạc, cô ngơ ngác nhìn bà nội, quả thực cảm giác trên đỉnh đầu bạc phơ tóc trắng có vầng sáng màu vàng óng đang chuyển động.
"Con nghĩ rằng ta làm khó các con?" lão thái thái kinh ngạc hỏi cô.
Cắn cắn môi dưới, Văn Già La buồn bực trả lời: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Lão thái thái thở dài: "Ngay cả khi ta không có tạo khó khăn cho các con, con nhìn con một chút bây giờ xem, không phải đang qua rất cực khổ? Ta cần gì phải cho các con thêm áp lực chứ. Huống chi áp lực loại này, cuối cùng vẫn xuất phát từ nội tâm, bất quá tiếp theo mới là do bên ngoài." Lão thái thái cầm lấy kính, mạn bất kinh tâm lau chùi, thanh âm hơi có chút mơ hồ, "Nói ví dụ như, ta bắt con ly khai nó, con sẽ chịu sao?"
"Sẽ không" Văn Già La kiên định nói, "Cả đời này cũng đừng nghĩ."
Lão thái thái ổn định tay, cười khổ, tuy là vẫn còn có chút không cam lòng hỏi, nhưng kết quả này bà chẳng lẽ không phải có thể nghĩ đến sao.
Đời này đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, đã già rồi còn phải chịu một cái kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy. Bà nhưng thật ra đứng bên cạnh, mắt lạnh từ từ suy nghĩ thông suốt, không biết lão gia tử giống cái lão ngoan đồng kia sau khi biết có thể nóng nảy rồi móc súng ra hay không. Còn có ba mẹ Già La, hai đứa đó sợ rằng còn không tiến bộ bằng mình.
Kỳ thực cái tiến bộ này, lại có gì tốt, lão thái thái tuyệt không thưởng thức mình có cái ưu điểm này, nhưng bất đắc dĩ sớm đã bị một đôi tiểu nữ nhi này thuyết phục. Nếu nhất định phải nói lý do, chắc là trước đây, thời điểm nha đầu kia dùng thanh âm mỗi ngày thôi miên mình, liền vô hình trung hạ độc a!
Không có tranh cãi kịch liệt, không có bên nào cho là mình phải quật cường, càng không có bất hòa cắt thân tuyệt quyết. Sau Đỗ Mông Mông, Văn Già La lại đưa thêm một người vào thế giới của cô cùng Từ Thời Thê, còn là cấp nguyên soái.
Nhưng lúc này trong lòng Văn Già La ngược lại là trống rỗng. Suy đoán của cô là sai? Cái người ở sau lưng uy hiếp Từ Thời Thê nếu như không phải nãi nãi vậy là ai, hoặc chỉ là mình nghĩ sai hướng, căn bản không có một người như vậy? Không, Văn Già La không tin. Cô trong đầu chỉ cần vừa xuất hiện vết bầm trên tay cô gái kia liền muốn sung huyết não rồi.
Thấy cháu gái nhỏ sắc mặt luân phiên biến hóa, lão thái thái cũng không có truy vấn về chuyện cô chất vấn bà. Đối với với hai đứa, bà không ủng hộ cũng không phản đối, chỉ xem sự tình thuận theo tự nhiên, thế gian vạn sự, đều không thể rời bốn chữ "thuận theo tự nhiên" này. Dưa hái xanh không ngọt, bà hiện tại hoàn toàn có thể đoán được bệnh kén ăn trước đây của cháu gái nhỏ cũng không phải thật bởi vì thầm mến sư huynh.
Nghĩ đến liền hỏi, chuyện này làm cho lão thái thái suy nghĩ mấy năm bây giờ cũng không đến nổi không nói ra được.
Quả nhiên, Văn Già La chậm rãi đem chân tướng của chuyện nói cho lão thái thái, cũng nhẹ nhàng mà cười nói cố sự thầm mến kỳ thực đều là cô dựa vào tiểu thuyết ngôn tình đã xem mà bịa đặt ra.
Lão thái thái kinh ngạc nhìn, sau khi nghe xong thở dài, trò đùa như nhân sinh, nhân sinh như trò đùa, trải qua khắc sâu thống khổ như vậy cũng chỉ là diễn trò tát dối mà thôi.
So với Văn Già La bên này không có khói thuốc súng cũng chưa nói tới chiến tranh, Từ Thời Thê bên kia thực sự có chút nhức đầu.
Mẹ nàng không biết thiếu cái gân nào, vậy mà tại trong quán mình công khai bắt đầu sắp xếp cho nàng xem mắt.
Từng một lần Từ Thời Thê cho rằng mình không thể nói chuyện có một chỗ tốt cực lớn chính là mẹ nàng khẳng định tạm thời sẽ không an bài cho nàng tiệc rượu như vậy. Dù sao không thể nói chuyện đã là điều kiện kém nhất rồi, như thế nào đi nữa cũng không gặp được đối tượng tốt. Về điểm này Từ Thời Thê còn có chút nho nhỏ may mắn. Nhưng không nghĩ tới chính là nàng vừa đi đến quán, thế nhưng đã bị đẩy vào một phòng ăn riêng, ở trong đó còn có một người đàn ông, thoạt nhìn lại có vài phần quen mặt.
"Cô không nhớ rõ tôi?" người đàn ông cười hỏi, giúp mẹ nàng với nàng kéo ghế ra, cực kỳ thân sĩ.
Từ Thời Thê ngay cả khí lực trừng mẹ nàng cũng không có, chỉ là cứng đờ ngồi ở đó.
Lại không có những người khác, Vương Viện ngồi giữa hai người, rót rượu, mở đồ uống, bận rộn thật quá mức.
"Thời Thê, con đã quên, vào năm ngoái các con có gặp mặt qua, bất quá con ngại người ta đến trễ, cho nên ngay cả một bữa cơm cũng không có ăn xong liền đi" nói xong Vương Viện hướng nam nhân kia rất xin lỗi cười cười, "Thật ngại quá, đều là bị tôi cưng chìu, quá không biết lễ phép rồi. " Rồi bà quay đầu nhìn chằm chặp lấy con gái mình, tựa như nghiến răng nói, "Người ta nghe nói con xảy ra tai nạn xe, cố ý tới thăm con một chút."
Vậy cũng không tính là là xem mắt a!, bừng tỉnh đại ngộ Từ Thời Thê nâng cái ly lên, khẽ mỉm cười, dùng đồ uống kính anh ta một cái.
Nam nhân kia thấy nàng quả nhiên không có mở miệng, đáy lòng có hơi chút thất vọng. Nghĩ lúc đó cái thanh âm kia vẫn là kinh diễm mình thật lâu. Bất quá cho dù không nói được, cô gái này vẫn rất ưu nhã thong dong, cái này không khỏi làm tâm tồn anh ta lại rung động nữa.
"Hẳn nên vậy ạ, năm trăm năm mới có thể đổi lấy một lần gặp thoáng qua, huống chi cùng bàn ăn cơm, duyên phận đến rồi, có chậm cũng không gọi là muộn."
Vương Viện nhất thời vui mừng, nghe ý tứ này anh chàng dĩ nhiên một chút cũng không để ý con gái hiện tại không thể nói chuyện, đàn ông tốt như vậy bây giờ biết đi nơi nào tìm chứ. Bà đưa tay ở dưới gầm bàn nhéo chân con gái một cái, nhưng không ngờ người bị nhéo thế mà một chút phản ứng cũng không cho bà, chỉ lầm lũi bình tĩnh dùng bữa.
"A, tôi đi xem còn có món gì chưa mang lên." Vương Viện không thể làm gì khác hơn là đứng lên, cười hớn hở nói, "hai đứa từ từ ăn, không cần chờ mẹ."
Vừa ra khỏi cửa, Từ Trung Đạt đang đứng dựa ở bên ngoài hút thuốc, ông buồn bực nhìn bộ dạng rất có tinh thần của vợ mình, lo lắng hỏi: "Bà làm như vậy được không, con gái chúng ta hiện tại giọng nói còn chưa hồi phục, bà đừng làm bậy."
"Yên tâm đi, tôi có chừng mực." Vương Viện vỗ ngực một cái, "Ai lúc này quý trọng Thời Thê, mới là chân chính yêu nó. Cũng không phải làm cho tụi nó lập tức kết hôn, sợ cái gì." Bà lại thở dài, "Tôi không phải nhìn nó trước sau đều không tốt lên sao, e rằng đổi cái hoàn cảnh sẽ khởi sắc hơn cũng không chừng."
Không thể nói chuyện, nên khó tỏ bày cự tuyệt. Từ Thời Thê ăn hoàn toàn như nhai sáp nến, quả thực cảm thấy tay nghề đầu bếp ba nàng mời đã thụt lùi. Mà nam nhân đối diện ngược lại cũng không phải cái người nói nhiều, giống như chỉ là cùng nàng ăn, bất quá đảm trách rót đồ uống, múc canh, bới cơm chuyện như vậy mà thôi.
Lặng lẽ ăn cơm xong, nam nhân kia rốt cục mỉm cười rồi mở miệng: "Buổi chiều có bộ phim không tệ, đi xem được không?"
Từ Thời Thê nhìn anh ta, thật lâu mới lắc đầu, không có giấy bút không thể giao lưu, nàng kỳ thực cũng không có ý muốn câu thông.
"Chúng ta gặp mặt đã là chuyện tháng mười năm ngoái rồi, nghe a di nói cô còn không có tìm nam bằng hữu không phải sao? " nam nhân kia vẫn như cũ chính là duy trì thành ý tốt đẹp, "Tôi cũng vẫn độc thân, hay đây chính là duyên phận?"
Từ Thời Thê cười cười, đứng lên hướng anh ta gật đầu, liền xoay người ly khai.
"Chờ đã." Người kia lúc này mới có chút nóng ruột, bỗng nhiên đứng lên. Cùng cô gái này chỉ gặp mặt hai lần, rõ ràng cảm giác nàng là có biến hóa, nhưng quanh thân của nàng lại như cũ rào khóa nghiêm ngặt. "Tôi có thể hay không mạo muội hỏi một vấn đề? "
Đứng lại không nhúc nhích, Từ Thời Thê chờ đó.
"Trong lòng cô có phải hay không đã có người?" nam nhân nhún vai, "Nói như vậy tôi có thể hết hy vọng."
Đứng ở ngoài cửa chờ đến gấp, Từ Trung Đạt cùng Vương Viện hai mặt nhìn nhau, nín thở đợi trong chốc lát, mới nghe được người nam nhân kia nói "Quả nhiên, tôi biết rồi."
Vương Viện trong đầu tức khắc phát nổ. Kỳ thực bà có sầu lo sâu sắc không có nói ra với chồng bà. Làm mẹ chính là suy nghĩ nhiều hơn chút, bà nhưng tuyệt không hy vọng con gái của mình lạc lối.
Coi như nó có người thích cậu cũng cóthể không từ bỏ ý định, Vương Viện có chút yếu ớt nghĩ. Nhưng ở thời đại nàykhi mọi thứ đều coi trọng thức ăn nhanh, ai sẽ dành nhiều thời gian và sức lựcđể theo đuổi cảm tình biết rõ vô vọng chứ. Vương Viện thất vọng thở dài, con rểthoạt nhìn rất tốt này, chỉ sợ sẽ không là của bà rồi.