Đầu Ngón Tay

Chương 62: Im lặng thất bại




Từ Thời Thê sau khi về nhà không có liên hệ Văn Già La, cô gái kia ở trước mặt mình nhẫn nại chắc hẳn sẽ ở trước mặt người nhà thả lỏng a, biết đâu đợi ngày mai lúc em ấy đến đón mình liền đã bỏ đi ý tưởng kia rồi -- ảo tưởng này hẳn không coi là ngây thơ đi!

Nhưng mà nàng rốt cuộc vẫn là thất vọng, buổi chiều ngày hôm sau người tới đón nàng vẫn không nói tiếng nào thay nàng mở cửa xe, sau đó nhìn nàng. Lúc thấy nàng vẫn là chỉ biết mỉm cười thử thăm dò, cô bé kia ngay cả động tác thân mật giúp nàng cài dây an toàn cũng không có, cũng không như thường ngày ở trên xe sẽ đưa tay qua cầm tay nàng một chút.

Từ Thời Thê dựa lưng vào ghế ngồi, có chút thất thần nhìn phía trước. Dòng xe cộ qua lại, mỗi chiếc xe hẳn cũng có chuyện xưa của nó a! Nhưng hẳn là, không có chiếc nào so với chiếc xe này của các nàng trầm mặc hơn.

Thời điểm xe lên cao tốc Từ Thời Thê nhận được tin nhắn của Văn Bảo Hoa, nàng nói hai ngày này Già La đều không mở miệng nói chuyện, làm gì thoạt nhìn đều là uể oải chán nản, hỏi nàng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Quay đầu liếc mắt nhìn cô gái đang chuyên tâm lái xe kia, Từ Thời Thê cắn răng trả lời tin nhắn. Còn có thể nói thế nào đây, không thể làm gì khác hơn là nói tớ sẽ hỏi em ấy một chút, chắc là... không có việc gì đâu.

Lại cùng nàng hàn huyên vài câu, sau đó âm báo tin nhắn cũng mất, trong xe lần nữa rơi vào an tĩnh triệt để. Văn Già La cũng không tính mở CD hay radio, ngược lại cô muốn thích ứng vắng lặng không tiếng động, ở đâu khi nào đều không trọng yếu. Chỉ là cô cảm thấy so với thời điểm trên đường quay về, lúc này, càng khó đi hơn. Thường ngày bởi vì phải chuyên tâm lái xe cho nên cần an tĩnh, nhưng ít ra không phải giống tuyệt cảnh biển chết thế này. Bây giờ thì hay rồi, hai người đều im tiếng, không gian thu hẹp liền có vẻ càng thêm nặng nề, cũng đã làm cho cô có thôi thúc đạp phanh lại rồi đập vỡ cửa sổ xe để hít thở cho thông.

Hít sâu hai cái, Văn Già La tự nói với mình phải tỉnh táo. Cô đã phạm sai lầm một lần, mà tạo thành cái kết quả không hiểu nổi hiện giờ, cô tuyệt sẽ không lại lần nữa không giữ được tay lái, đem hai người ném càng thêm không biết tương lai.

Trở lại nơi ở, Từ Thời Thê liền vội vàng mở cửa sổ thông gió, thu gấp quần áo trước khi đi phơi ở ban công. Trời đã dần nóng lên, có mấy món quần áo phơi nắng không bằng hong khô, nhưng có loại vải nào thích hợp hong khô lại chịu được phơi nắng đâu chứ -- nàng cảm thấy hai người không nói lời nào coi như có hít thở cùng một bầu không khí thì vẫn giống như tự do ở trong hai cái thế giới, nếu như không tìm chút gì làm, để không tiếp tục nghĩ về mấy chuyện trong đầu nữa, nàng sẽ... điên mất.

Cố tình, cô gái kia vẫn nhất ý cô hành*.

(Nhất ý cô hành: thành ngữ ý nói không tiếp thu người khác khuyên bảo, tự theo ý mình)

Yên tĩnh không khiến hai người chia lìa, nhưng là mơ hồ lâm vào vòng lẩn quẩn nào đó, ngay khi các nàng mới vừa thưởng thức cuộc sống ở chung, thì chung sống nhạt nhẽo vô vị liền đã tới.

Rất nhanh, coi như trong tiết mục TV hay đi nữa đêm cũng đã rất khuya, nhưng dù cho tim đã khó chịu không còn muốn vang vọng, chỉ còn giãy dụa một hơi thở, hai người vẫn là chiếm cứ một cái sô pha, giống như tương kính như tân.

Coi như hai người đều không muốn, nhưng không biết sao, lần này từ nhà trở lại, hai người liền trở nên xa lánh không thể giải thích được. Như là cách ra hai ngày rồi không biết phải làm sao ở chung, tựa hồ không thể nói chuyện, không còn cách nào câu thông, liền đơn giản giảm bớt tiếp xúc, dĩ nhiên chậm rãi biến thành ngay cả ánh mắt cũng không thể giao lưu.

Từ Thời Thê cứng đờ ngồi ở đó, trong lòng ẩn sinh hàn. Không cầu thì không mất, càng cầu thì càng không được, nàng đột nhiên nhớ lại những lời này.

Văn Già La rốt cuộc ngồi không yên, bật đứng lên. Cô gái đối diện giống như bị sợ mà nhìn cô, nhưng lại tái nhợt nghiêm mặt, có chút thê lương buồn bã.

Ngay cả kiểu nói "Em đi ngủ " thật giận dỗi cũng không thể nói, Văn Già La cảm thấy cô không chỉ là mất đi công năng ngôn ngữ, thậm chí tay chân tai mắt cũng đều không nhạy theo. Rốt cuộc là cái gì có thể chống đỡ lấy Từ Thời Thê, không thể nói chuyện còn có thể mỉm cười như thường, cô quả thực có chút bội phục.

Hơi tự giễu cười cười, Văn Già La nghĩ mình nhất định là làm chưa đủ. Cô xoay người trở về phòng, cảm thấy trong lòng giống như có vô số móng vuốt mèo đang cào, cô vô pháp tiếp tục ở trước mặt cô gái kia nữa.

Hôm nay không thể nghi ngờ là rất khó chịu đựng. Lúc ngủ cùng trong một cái chăn lại phân giới ra như khoảng cách hai đầu đại dương, hai trái tim ở hai đầu chìm chìm nổi nổi, càng về khuya càng lạnh.

Ngày hôm sau, lúc Văn Già La rời giường Từ Thời Thê còn đang ngủ, cô ăn điểm tâm xong người kia mới vào phòng tắm rửa mặt, đợi lúc cô đi làm, cô gái kia đang ngồi trước bàn ăn chỉ biết ngơ ngác nhìn.

"Em đi đây" nói như vậy cũng nói không nên lời, đã mấy ngày, cho nên tựa như đã quen. Văn Già La định ở cửa đợi một chút, cuối cùng vẫn không quay đầu mà mở rộng cửa đi.

Từ Thời Thê vẫn như cũ ngồi ở nơi đó ngẩn người, hồi lâu sau mới bắt đầu thu dọn bàn ăn, quét tước vệ sinh. Nàng đem toàn bộ nơi ở từ trên xuống dưới đều lau đến khi sạch bóng, tuyệt đối không cho đầu óc dừng lại nghĩ bất luận cái gì. Mặc kệ ở chung như thế nào, thống khổ cũng được, giằng co cũng được, ngay cả ánh mắt mẹ không hiểu như vậy còn có thể chịu đựng, còn có cái gì không nuốt vào được.

Đại khái khoảng mười giờ, nàng nhận được một tin nhắn, là bác sĩ Tra gởi tới, hỏi nàng lâu rồi không đến, có rảnh hay không đi ra ngoài tâm sự một chút.

Thấy đã không có gì có thể làm tiếp, Từ Thời Thê một mình cũng cảm thấy rất bí bách, đáp ứng ông.

Văn Già La buổi trưa lúc trở lại có một chút đấu tranh, trong đơn vị bình thường có cơm ăn, trưa hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô vốn là gật đầu, bởi vì tạm thời không muốn trở về, nhưng nghĩ đến cô gái kia cô đơn một người ăn, liền thấy đau lòng.

Ra quyết định thì rất dễ dàng, kiên trì quyết định lại rất khó. Không thể nói chuyện, ngay cả nước bọt đều là dư thừa, trong miệng dần dần khô khốc, một mạch trống rỗng đến trong lòng.

Nhưng khi cô về đến nhà lại nhìn thấy một người đứng ở trước cửa nhà mình, tay chắp sau lưng, thong dong ổn trọng.

"Ba?" Văn Già La kinh ngạc kêu thành tiếng, sau đó chợt ngậm miệng, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Văn Châu thấy cô gật đầu: "Đã về rồi, mở cửa nhanh đi!"

Văn Già La cắn răng cúi đầu tiến lên, thời điểm mở cửa tay đều có chút run rẩy. Rõ ràng là quyết định không mở miệng, thế nhưng vào lúc khi nhìn thấy ba cư nhiên liền thốt ra, dễ dàng liền sụp đổ. Cô nổi giận mà mạnh đẩy cửa ra, cứng đờ để ba đi vào.

"Ba sao lại tới đây?" Văn Già La vô lực hỏi ông, chỉ mấy ngày không nói gì, cũng không hề va va chạm chạm không được tự nhiên. Nhưng cô gái kia thì khác, mấy tháng kia, không biết liệu cuối cùng có thể thực sự mất đi chức năng ngôn ngữ hay không. Cô rất sợ, cho nên khi nhìn thấy ba, cô ngược lại có được một loại cảm giác an tâm. Giữa cha con hai người chính là như vậy, ở chung cũng không nhiều, nhưng cảm tình lại phi thường thâm hậu. Có đôi khi mẹ cô cũng sẽ cười mắng cô là tiểu bạch nhãn lang, lại cảm thán người ta đều nói con gái vẫn là thân thiết với cha hơn quả nhiên đúng.

"Tới bên này họp, vừa lúc rảnh rỗi liền ghé thăm con một chút." Văn Châu ngồi trên sô pha nói.

Văn Già La ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn ông, sau một lúc mới hừ hừ nói: "Gạt người."

Văn Châu liền cười cười: "Mẹ con quan tâm con, bảo ta tới xem một chút."

Đây mới là lời thật, Văn Già La gật đầu, nở nụ cười.

"Chỗ này chỉ có một mình con sao?" Văn Châu nhìn chung quanh rồi hỏi cô.

Văn Già La chợt đứng lên, lúc này mới nghĩ đến ba cô là bị nhốt ở ngoài cửa. "Không phải... Ba biết đó, Từ Thời Thê cũng ở đây, đại khái có chuyện gì cho nên ra ngoài rồi!" cô có chút mất mát nói, liền chạy tới phòng bếp, kết quả nơi đó trống không, cũng không có làm gì, ngay cả đồ ăn cũng không có mua. Rồi trở về mở di động, mới phát hiện bên trong có cái tin nhắn, là cô gái kia nói buổi trưa sẽ ăn ở bên ngoài, kêu cô tự mình lo bữa trưa.

Ấn ấn phím đầu ngón tay đều đau, Văn Già La trong lòng chua xót. Cô gái kia lẽ nào cũng muốn né tránh cô sao, cả đời dài như vậy, như thế nào mới có thể giữ nàng, ngăn không cho nàng buông ra.

"Già La?"

"Chị ấy buổi trưa có việc, không trở lại." Văn Già La chấn động, hướng ba cô giơ giơ lên điện thoại, "Làm sao bây giờ, trong nhà không có nấu cơm, nếu không... chúng ta ra ngoài ăn đi."

Văn Châu thấy thế cởϊ áσ khoác ra, mở nút tay áo rồi sắn lên: "Có mì sợi không, còn có trứng gà, ngày hôm nay nếm thử tay nghề ba thế nào?"

"Thật?" Văn Già La nhất thời cao hứng lên, ở trong ấn tượng của cô, ba là điển hình đàn ông tránh xa nhà bếp, việc ông rửa tay nấu nướng thực sự là chuyện không hề nghĩ tới.

"Cũng không thể để cho nữ nhi bảo bối của ta bị đói a!" Văn Châu cười xoa xoa tóc cô.

"Ba..." Văn Già La mũi hơi cay, viền mắt đều đỏ lên.

"Ngoan, chờ ở bên ngoài." Văn Châu vỗ vỗ vai cô, thẳng vào phòng bếp.

Văn Già La nhất thời nhàm chán, ngồi trên sô pha. Cô không ngừng mà đem di động mở ra, đóng lại, lại mở ra, sau một hồi vẫn là không nhịn được mà cho Từ Thời Thê gởi tin nhắn.

Chị ăn cơm ở đâu, một mình sao?

Bên kia rất nhanh trả lời, nàng dĩ nhiên là cùng bác sĩ Tra cùng ăn cơm.

Nếu như không phải biết bác sĩ Tra tuổi không còn trẻ, lại có vợ con, Văn Già La cơ hồ muốn ăn dấm tới nơi.

Còn em, buổi trưa ăn ở đâu?

Ở nhà, không có đi ra ngoài. Văn Già La thở dài, ấn nút gửi, lại lâm vào yên lặng ngắn ngủi. Cô vốn là chờ Từ Thời Thê trở về tin nhắn, nhưng giống như hòn đá chìm vào biển khơi lại không phản hồi lại, ngồi lâu không khỏi cũng có chút ủy khuất.

Qua một lúc, Văn Châu bưng hai tô mì đi ra. Trong tô có hai cái trứng gà, Văn Già La dùng chiếc đũa chọc chọc, cũng không có chảy ra lòng đỏ vàng nhạt, đã chín, cô nhìn liền lại có chút đờ ra.

"Nhanh ăn đi, để nhão ăn không ngon." Văn Châu vặn mở công tắc quạt điện, gió nhẹ thổi vào mặt ông hoàn toàn mất hết nghiêm túc lúc họp trong TV, giống như là gia trưởng trong một gia đình bình thường.

"Cảm ơn ba." Văn Già La mơ hồ nói, cúi đầu, nguyên bản rất muốn từng ngốn từng ngốn ăn, nhưng bất đắc dĩ chính là không có thèm ăn chút nào, mỗi một sợi mì đều dây dưa mà ngăn ở trong cổ họng, khiến cho cô ăn không trôi, cũng phun không ra.

Văn Châu ăn được một nửa phát hiện trong bát con gái cơ hồ là còn đầy, liền buông đũa xuống, đứng dậy đi rót một ly nước cho cô.

"Xin lỗi, ba." Văn Già La thấp giọng nói, "Con ăn không vô."

Văn Châu không nói gì, mà là đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Khói bị gió thổi tán, rất nhanh biến mất ở trong không khí, chỉ để lại một chút mùi, trượt vào lòng như một tấm lụa. Văn Già La cũng không nói chuyện nữa, chỉ ngồi lẳng lặng. Cô vẫn luôn cảm thấy giữa cô và ba mình có ăn ý tự nhiên, cùng là quan hệ huyết thống, giữa cô và mẹ lại không có được. Dù không nói gì tựa hồ cũng có thể hiểu, dù không hỏi xin nhưng vẫn sẽ dốc toàn lực hỗ trợ. Văn Già La trước nay đều không phí sức nói cùng ba, cũng đúng là như vậy, trước đây cô ngược lại không muốn bởi vì xu hướng tính dục của mình ảnh hưởng đến đường làm quan của ông.

Hoặc là kỳ thực cũng không thể tạo thành ảnh hưởng lớn gì, nhưng cô vẫn không muốn trở thành một điểm tỳ vết nào của ông -- chí ít ở trong mắt đại đa số người là như thế.

Vừa lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vội vã, cửa cũng rất nhanh bị mở ra.

Từ Thời Thê vọt tiến vào, nàng một bên đổi giày, một bên đem cái túi trong tay để dưới đất, ánh mắt lại là nâng lên nhìn chung quanh.

Văn Già La đã đi tới, chậm chạp mới mở miệng: "Chị... sao lại trở về?"

A? Từ Thời Thê đôi mắt bỗng chốc liền sáng lên, cả khuôn mặt đều không ức chế được hưng phấn.

Biết nàng vì sao đột nhiên vui vẻ, Văn Già La cắn răng, lại quay đầu đi.

Từ Thời Thê vội vàng chạy tới kéo cô, kéo đi mấy bước, sau đó bỗng nhiên thấy được bên cạnh bàn ăn vẫn đang ngồi một người.

Văn Già La cảm giác được cái tay đang kéo cô kia lập tức cứng lại, liền vội vàng an ủi tính nắm nàng một cái, lại buông ra. Ở trong ấn tượng của cô hai người chắc là không có chạm mặt qua, Từ Thời Thê ngoại trừ ở trước mặt Đỗ Mông Mông sẽ hơi chút cởi mở, những lúc còn lại vẫn là rất chú ý đúng mực cùng cô ở chung, rất sợ sẽ bị người khác nhìn ra cái gì.

"Thời Thê, tới, giới thiệu một chút, đây là ba em."

Từ Thời Thê hơi hơi thẳng lưng, hướng người đàn ông vẫn đang ngồi gật đầu.

"Ba," Văn Già La lập tức xoay người, "Chị ấy chính là Từ Thời Thê, ba biết tình huống của chị ấy..."

Văn Châu dập dập đầu khói thuốc, gật đầu: "Ba biết. Già La, rót cho ba cốc nước."

Văn Già La đáp một tiếng, nhìn nhìn Từ Thời Thê còn đứng nơi đó, liền hướng nàng nháy nháy mắt, nhưng mà cô gái kia lại làm như không thấy, chỉ cúi đầu nghiên cứu trên mặt đất.

Mà đợi cô vừa đi, Từ Thời Thê liền chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi cùng người đàn ông tựa như núi kia đối diện, cả hai đều không nói lời nào, mang theo lãnh đạm ý vị. Mà Văn Già La vừa ra tới, ánh mắt nàng liền dời đi chỗ khác, đi tới cửa xách đồ ăn tạm thời vừa mua.

Trước khi vào phòng bếp nàng dừng lại một chút, liếc nhìn Văn Châu, Văn Già La lập tức hiểu ý nàng: "Ba, ba không bận gì sao."

"Không phải, ta hôm nay còn phải chạy về tỉnh." Văn Châu uống nước xong đứng lên, cầm áo khoác lên, "Bất quá ba không có lái xe qua đây, con đưa ba đi tòa thị chính một chuyến a!"

"Được ạ." Văn Già La cầm chìa khóa xe, muốn cùng Từ Thời Thê nói một tiếng, lại thấy ba đứng ở đó nhìn cô, không thể làm gì khác hơn là ở lúc ra cửa mới lên tiếng chào đi.

Nghe tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng bếp Từ Thời Thê toàn thân nhất thời mất hết khí lực, chỉ có thể dựa vào mép bồn rửa suy nghĩ xuất thần. Là bởi vì biết con gái của ông không chịu mở miệng nói chuyện cho nên mới xuất hiện đi! quả nhiên ông đối với cô gái kia là cực kỳ trọng yếu, nhất là khiến cho cô mở miệng, thực sự là có thể dễ dàng thay đổi sự phập phồng của một người.

Nghĩ đến chính mình vừa thấy tin nhắn liền vội vàng gấp trở về nấu cơm cho Văn Già La ăn, Từ Thời Thê trong lòng một mạch chua xót lên. Ai ở trong lòng em phân lượng nặng nhất, ai nói sẽ khiến em nghe theo, đột nhiên, nàng liền mất đi một ít lòng tin, đối với cái giao ước một năm kia cũng trở nên mê mang.