Đầu Ngón Tay

Chương 52: Chị dâu tương lai




Nếu nói cảm giác về nhà, như vậy căn hộ trong tiểu khu cũ hẻo lánh suýt chút nữa bị Văn Già La vứt bỏ, đối với các nàng mà nói, hẳn cũng được tính là.

Xe chạy đến nơi, tài xế để xe lại rồi đi. Văn Già La cùng Từ Thời Thê đứng ở trước lầu, đều trong nháy mắt ngẩn ngơ. Có rất nhiều chuyện ban đầu đều là không thể tưởng, cho nên những ký ức về chuyện ban đầu không nghĩ tới ấy trở nên đặc biệt trổi dậy.

Văn Già La tận lực đem rương, túi đều cầm vào tay trái, sau đó tay phải dắt Từ Thời Thê. Từ Thời Thê nhìn cô một cái, tiếp lấy của cô mấy cái túi, đi trước.

Vừa mở cửa ra, liền có thể cảm giác được sáng sủa sạch sẽ, một phòng sáng trưng. Mặc dù không có bố cục thẩm mỹ, nhưng khi trong nháy mắt có thể thấy rõ toàn bộ, nội tâm cũng thành toàn tất cả.

Bất quá Văn Già La sau khi đảo một vòng, liền ngây ngẩn cả người.

Nhìn ra được a di vừa tới quét dọn qua gian phòng, thế nhưng cũng không còn nhiều đồ đạc gì nữa. Hai đôi dép mới đặt ở lối vào, TV trong phòng khách đổi thành treo trên vách tường, cái tủ TV cũ trước kia biến mất, không gian đột nhiên rộng rãi hơn, tuy nhiên sô pha cũng đã đổi; trà cụ trong phòng bếp cũng thay đổi, thậm chí cái ly cô thường dùng đánh răng đều không thấy, tại chỗ đó có thêm hai cái mới tinh, nhưng màu sắc, kiểu dáng cũng không giống nhau.

Điều kỳ quái nhất là, gian phòng cách vách phòng ngủ của cô, vốn chỉ là sử dụng như thư phòng, bây giờ trống không nhưng mọc ra một cái giường lớn, hơn nữa đồ dùng trên giường đầy đủ hết; mà thư phòng thì dời đến gian phòng đầu tiên, đối diện phòng bếp.

Văn Già La trừng mắt nhìn cái giường kia, sau đó lại trừng mắt cô gái bên cạnh cư nhiên đang cười.

Từ Thời Thê lấy ra rương, túi của mình, đi hướng giường, bất quá còn đi chưa được mấy bước, đã bị kéo lại.

"Ngoại trừ giường của em, chị không thể ngủ ở chỗ khác." Văn Già La nói đến chí khí hùng hồn, gắng gượng ngay cả người với túi đều kéo về phòng mình. Từ Thời Thê mím môi cười, cũng không giãy dụa, dù sao nàng là cố ý như vậy đùa cô.

Vừa giúp Từ Thời Thê lấy ra quần áo và đồ dùng hàng ngày, Văn Già La bắt đầu gọi điện thoại.

Điện thoại là gọi cho mẹ nàng, La Lâm Y ở bên kia thanh âm quả nhiên rất hưng phấn, thì ra tất cả biến hóa trong phòng này đều là bà an bài. Căn hộ này trước kia là con gái ở một mình, ngay từ đầu căn bản không dự định cùng người khác thuê chung, cho nên lúc đầu chỉ chuẩn bị một giường lớn. Loại chi tiết này đợi các nàng đến rồi sau đó mới đi làm, luôn khá là phiền toái, La Lâm Y liền đơn giản an bài người đi làm, đồng thời cố ý bảo mật, muốn cho con gái một cái kinh hỉ.

Nữ nhi luôn miệng nói muốn chuộc tội, làm mẹ chỉ có thể làm hậu thuẫn của con thôi.

Văn Già La khóe miệng co giật mà nghe mẹ cô hướng cô tranh công, nhưng cô lại không thể không khen thưởng, không thể làm gì khác hơn là biểu dương vài câu. Đợi mẹ cô hài lòng rồi cúp điện thoại, cô liền thấy Từ Thời Thê đã đem y phục toàn bộ treo vào tủ quần áo của cô -- cái cảm giác này thực tốt.

Từ Thời Thê lúc này đang bày ra một quyển lịch bàn, nàng đặt ở trên bàn cạnh mép giường, lật tới lật lui vài cái, sau đó lại móc ra mấy quyển sách mình gần đây đang đọc đặt ở đầu giường.

Chậm rãi tăng thêm vật phẩm, cũng sẽ bắt đầu tăng thêm nhân khí. Thói quen một người sinh hoạt, bởi vì nhiều thêm một người, lại chính là người trong lòng mình, dĩ nhiên ngay cả không gian cũng đầy đặn lên – nhìn sao mà đầy hương vị gia đình. Văn Già La từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên gáy của nàng cọ cọ, Từ Thời Thê cũng quay đầu thân mật nhích lại gần mặt của cô

"Giống như đang nằm mơ vậy." Văn Già La thì thào nói, "Ngày mai lúc tỉnh lại không phải chỉ là công dã tràng a!?"

Bị ôm, không có cách nào đi lấy giấy bút viết chữ, Từ Thời Thê liền thoải mái mà vuốt đầu cô.

Kỳ thực có đôi khi ngôn ngữ là dư thừa, chí ít giờ khắc này, hai người các nàng đều nguyện ý hưởng thụ phần an tĩnh này.

Bất quá trên thế giới cũng không phải chỉ có hai người các nàng, điện thoại Văn Già La không thích hợp mà vang lên, cô ảo não gãi đầu, thời điểm nghe điện thoại khẩu khí cũng không được tốt lắm.

Điện thoại là Đỗ Mông Mông gọi, nói là biết cô ngày hôm nay sẽ tới, buổi tối cho cô đón gió tẩy trần.

"Buổi chiều tớ còn ở trong quán bar, ngày hôm nay tất cả nhân viên công tác đều phải tới họp, làm một trong các lão bản, cậu lẽ nào không tới lộ mặt sao?"

Văn Già La liếc Từ Thời Thê: "Có cậu là tốt rồi, tớ thì không sao cả."

"Ai nha, cậu cũng đã tới rồi, lại không phải đi làm, ở nhà làm cái gì." Đỗ Mông Mông thanh âm nũng nịu, "Nếu không..., tớ tới đón cậu?"

"... Quên đi, chúng tớ sẽ tự qua đó."

"Di, chúng tớ, còn có ai nha... " Đỗ Mông Mông còn đợi hỏi, liền nghe được tiếp điện thoại cúp, tức đến mức nhe nanh.

Sau khi cúp điện thoại Văn Già La liền đem chuyện cô và Văn Dục còn có Đỗ Mông Mông hợp tác mở một quán bar nói cho Từ Thời Thê.

"Một hồi chị cùng đi với em nha!" Văn Già La cẩn thận hỏi.

Từ Thời Thê cười cười, thừa dịp thời điểm cô gái kia gọi điện thoại, nàng đã cầm giấy bút tới, liền viết hàng chữ cho cô.

Tốt. Vừa lúc chị tới bên này cũng không có chuyện gì, không bằng chị đi quán bar làm việc a!.

"Không được." Văn Già La kiên quyết lắc đầu. Tuy là quán bar bên này hoàn toàn tiếp tục tuân theo ý tưởng của quán bar Văn Dục bên kia, vấn đề an toàn là yếu tố suy xét hàng đầu, nhưng cô vẫn không thể yên tâm.

Từ Thời Thê nghiêng đầu một cái, trên mặt thần sắc có chút thất vọng, lại cắn răng cúi đầu viết chữ.

Vậy là em muốn chị mỗi ngày ngồi ở nhà sao?

Văn Già La bắt đầu đấu tranh. Vốn chính là muốn cho nàng đổi cái hoàn cảnh thả lỏng tâm tình lại gợi mở nàng nói chuyện, nhốt ở nhà khẳng định không đúng, nhưng mặt khác đi ra ngoài tìm công việc, theo trạng huống trước mắt của nàng tựa hồ cũng không có khả năng. Dường như... Cũng thật chỉ có mình mở quán bar, loại địa phương này có thể cho nàng hơi thả lỏng một chút.

"Kia như vậy đi!, chúng ta trước đi xem kỹ hẵng nói." Văn Già La lúc này mới miễn cưỡng gật đầu, giúp nàng sắp xếp những đồ vật nàng mang tới cho ổn thỏa, lại nghỉ ngơi một chút mới ra ngoài.

Tài xế đã đi rồi, người lái xe chuyển thành Văn Già La. Thời điểm cầm tay lái trong tích tắc cô có chút khẩn trương, hình ảnh tai nạn xe ngày đó hiện lên trong đầu, làm cô không khỏi nắm thật chặt tay.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay phải của cô, cô quay đầu, nhìn thấy Từ Thời Thê mỉm cười, dùng biểu tình ôn nhu mà cô vô pháp chống cự nhất nhìn cô.

Là ai cần đến ai khích lệ? Văn Già La khởi động xe, tâm trở nên trầm ổn lại. Mạng của cô hiện tại không chỉ là chính cô, cô sống, cũng không chỉ vì một mình mình mà sống. Loại cảm giác được giao phó này thật tốt, tuy rằng tay lái nằm trong tay mình, nhưng tim mình lại ở trong tay của cô gái bên cạnh này.

Quán bar nằm trong một tòa nhà cao tầng, giống như nằm ở dưới hang sâu. Nơi đây ban ngày còn có chút vắng vẻ, đến buổi tối, liền giống như mặc vào một chiếc váy khiêu vũ tuyệt đẹp với mặt nạ cám dỗ, phóng thích một tính cách khác của thành phố này.

Đỗ Mông Mông đã nhận được điện thoại, ở bên ngoài quán bar nhón chân lên nhìn, thấy xe của cô vừa đến liền mừng rỡ xông về phía trước, đến gần mới phát hiện ngồi ở trong xe cũng không có người mà nàng cho là--Văn Dục, mà lại là cô gái cùng bị tai nạn xe với Già La kia.

Thất vọng trên mặt không hề thu hồi, Đỗ Mông Mông chu lên đôi môi đỏ mọng được vẽ tỉ mỉ: "Tớ còn tưởng rằng Dục ca đưa cậu tới chứ."

"Cậu muốn thấy anh ấy như vậy, liền tự mình gọi điện thoại đi." Văn Già La cười nàng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu mới của quán bar.

Quán bar này tên gọi là "Nhiệt độ", là Đỗ Mông Mông tự mình đặt. Văn Già La từ lúc bắt đầu đã nói chính mình chỉ phụ trách bỏ tiền cùng đả thông quan hệ cần thiết, những thứ khác để Đỗ Mông Mông tự làm chủ; mà đối với Văn Dục mà nói, mở quán bar bất quá là cho mình chơi đùa, nếu nàng lôi kéo anh chàng, cũng để cho nàng vui đùa một chút đi. Hắn rút một người quản lý ở quán bar của mình cho nàng sai bảo, cái khác tùy nàng náo loạn tung trời cũng có thể.

Cho nên, thẳng đến bảng hiệu quán bar làm xong treo lên, hai anh em mới biết được lấy cái tên như thế.

Văn Dục nói tên này tạm được, lúc đầu quán bar định vị liền tương đối ôn hòa; mà Văn Già La thì biết tên này là các nàng Văn, Đỗ họ hai nhà diễn dịch ra, chẳng qua cô cũng không có vạch trần kỳ ý của Đỗ Mông Mông không đúng chỗ, là đang chỉ loại tư tâm nào đó.

Đỗ Mông Mông vừa nhìn liền biết chút thiết kế bí mật của mình bị Văn Già La đoán được, nhưng nàng cũng không tức gì, chỉ thoải mái nói: "Thay vì tương lai có một người không quen biết làm chị dâu cậu, không bằng để cho tớ làm, không phải tốt hơn ha?"

Văn Già La nghĩ nghĩ, đột nhiên lại có cảm giác hiểu rõ, quay đầu đưa tay ra. Từ Thời Thê lúc này cũng xuống xe, đi tới bên người cô ánh mắt hơi dừng dừng ở trên cái tay kia, vẫn là nắm, sau đó đối với Đỗ Mông Mông cười cười.

Đỗ Mông Mông sửng sốt một chút, mới đột nhiên nhớ lại người con gái này nghe nói tai nạn xe làm bị thương tiếng nói, lẽ nào thành câm điếc? Nàng nghi ngờ quay đầu nhìn Văn Già La, lại bị đối phương hung hăng trợn mắt nhìn một cái. Đỗ Mông Mông lại càng hoảng sợ, còn không có phục hồi tinh thần lại, liền kinh ngạc phát hiện tên này biến sắc mặt so với Xuyên kịch còn nhanh hơn, đã là vẻ mặt ôn nhu lôi kéo Từ Thời Thê: "Đi, vào xem."

Đỗ Mông Mông trong lòng liền bất mãn hết sức, chính mình một chị dâu tương lai chẳng lẽ còn không trọng yếu bằng cô gái này này -- tuy là " chị dâu tương lai " cái từ này là mình sớm đoán trước đi. Bất quá ngẫm lại, là Văn Già La hại người ta thương tổn tới tiếng nói, lại cảm thấy cậu ấy là xuất phát từ áy náy mới có cái thái độ kia, cũng hiểu được.

Vừa vào trong quán bar, như vào một chốn liễu âm*, vách tường trên đường đi mờ tối được vẽ tràn đầy cảm giác lập thể, bất quá tuy là đem không gian kéo dài, nhưng vẫn là có vẻ chen chúc. Tưởng tượng một chút đến buổi tối, đoạn đường này sẽ chen vai thích cánh, ở mỗi cái đụng vào đều đem va chạm ra ái muội hoa lửa, thiêu đốt du͙ƈ vọиɠ người.

(*Liễu âm: bóng râm của cây liễu, hay dùng trong văn thơ)

Trừng mắt đảm nhiệm xướng ngôn viên Đỗ Mông Mông, Văn Già La nói: " Quán bar này hẳn nên lấy tên Độ Sôi – cẩn thận bà nội chúng ta không đồng ý cậu cái này mập mờ du͙ƈ vọиɠ."

Chữ "chúng ta " này thật to lấy lòng Đỗ Mông Mông rồi, nàng cười đến rực rỡ: "Tớ cũng chỉ là nói một chút mà thôi, không tin cậu vào mà xem."

Quả nhiên, cuối liễu ám (giống liễu âm) rộng mở trong sáng, bố cục cùng quán bar ở nhà không sai biệt lắm, thoạt nhìn như là Văn Dục đem nơi đây làm chi nhánh vậy.

"Tớ cũng không phải thật hiểu mở quán bar, bất quá là muốn sáng tạo một chút cùng Dục ca có cơ hội chung đụng." Đỗ Mông Mông ủy khuất nói, "Nào biết anh ấy gần đây cũng không thường qua đây."

Văn Già La vỗ vỗ vai của nàng, tỏ vẻ thoải mái: "Anh ấy không đến, cậu có thể đi tìm anh ấy, tùy tiện cầm cái danh mục gì đó, anh ấy hẳn không đến mức quá cự tuyệt cậu." Nói rồi cô liền dắt Từ Thời Thê tìm chỗ ngồi xuống, "Thời Thê, chị có khát không, muốn uống gì không?"

Đỗ Mông Mông nhân lúc còn nóng liền muốn đem vấn đề "Truy huynh" lãnh giáo Văn Già La, không ngờ cô nháy mắt liền dời đi tâm tư, tựa như rất sợ lãnh lạc cô gái kia -- bất quá hai người các nàng có phải hay không cũng hơi có chút quá tốt. Đỗ Mông Mông cúi đầu nhìn lướt qua, trùng hợp nhìn đến mờ ám động tác, Từ Thời Thê muốn bỏ tay ra mà Văn Già La không buông. Trong lòng của nàng lộp bộp một cái, bị biến hóa rất nhỏ của hai người này làm chấn động.

"Tớ đi gọi đồ uống cho hai người." Đỗ Mông Mông vội vàng đi ra ngoài, nàng chuyển tới quầy bar, nhất thời cũng không biết muốn làm gì, cuối cùng rót hai ly cà phê chính mình xay đi ra.

"Chị ấy không thể uống loại có chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ." Văn Già La đem cà phê từ trước mặt Từ Thời Thê lấy ra, "Nếu như không có món khác, liền làm nước chanh nóng được rồi."

Đỗ Mông Mông nhìnTừ Thời Thê chỉ cúi đầu không nói lời nào, cũng chỉ phải đem nghi hoặc trong lòng lại giấu sâu một ít, gật đầu đi.

Từ Thời Thê đợi nàng vừa đi, liền quay đầu nhìn Văn Già La, mỉm cười.

"Đừng cười như vậy," Văn Già La bóp tay nàng, "Chúng ta ở bên này khẳng định khó tránh khỏi cùng cậu ấy gặp mặt, luôn không khả năng lúc nào cũng ngụy trang. So với đột nhiên bị người ta biết, không bằng làm cho bọn họ từ từ phát hiện."

Em ấy được không? Từ Thời Thê dùng khẩu hình hỏi cô.

Phân biệt rõ ràng ý của nàng rồi Văn Già La nhún vai: "Mông Mông yêu thích anh của em, trước đây có theo đuổi anh ấy, thế nhưng không có đuổi tới, cho nên trong cơn tức giận ra nước ngoài. Chỗ cậu đi học đã thông qua luật hôn nhân cùng giới, mỗi năm đều có tụ hội lớn, cậu ấy coi như không có thấy qua, cũng sẽ mưa dầm thấm đất, chịu chút ảnh hưởng chính diện. Nếu như chúng ta bị phát hiện, em có thể nói cậu ấy sẽ là người đầu tiên, cậu ấy thấy được nhiều một chút, xác suất phát hiện tự nhiên cũng cao hơn."

Từ Thời Thê nhíu nhíu mày.

"Đừng lo lắng." Văn Già La cười cười, "Cậu ấy thích anh em như vậy, chỉ có về phe em mới có cơ hội, như cậu ấy đã nói, so với tương lai có một người không quen làm chị dâu, kỳ thực cậu ấy thích hợp hơn." Làm như đoán được Từ Thời Thê còn có lời muốn nói, cô lại nói tiếp, "Anh của em nếu như đối với cậu ấy một chút ý tứ cũng không có, em nghĩ sẽ không cho cậu ấy cơ hội hợp tác mở quán bar. Em hiểu anh ấy, vịt chết còn mạnh miệng, vẫn còn chưa chịu khuất phục."

Đại khái thật là bởi vì ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, không có chịu đựng, tự nhiên liền thả lỏng một chút. Từ Thời Thê nghe những lời này của cô, cũng từ từ cảm thấy có chút đạo lý. Tuy là nàng không biết cô gái tên Đỗ Mông Mông này, nhưng xem Văn Già La có lòng tin như vậy, cũng chỉ phải đi tin tưởng nàng.

Dù sao cũng phải có một cửa đột phá, từ giờ trở đi đi tìm hẳn cũng có thể chứ. Nắm tay mạnh hơn một chút cùng cô gái kia đan vào, Từ Thời Thê hé miệng cười cười.

Chỉ chốc lát sau nhân viên được tuyển cũng bắt đầu lục tục tới, Văn Già La đối với việc họp không có hứng thú, liền ngồi một bên nghe Đỗ Mông Mông làm công tác tổng động viên. Tan họp sau đó cô mới lôi kéo Đỗ Mông Mông hỏi có công việc gì có thể giao cho Từ Thời Thê làm.

Đỗ Mông Mông không có lập tức hồi đáp cô, chỉ nói là phải suy nghĩ một chút, cũng may Văn Già La cũng không hoàn toàn nguyện ý Từ Thời Thê ở chỗ này làm việc, cho nên vội vàng nói không cần phải gấp gáp, từ từ suy nghĩ, trên thực tế cô còn muốn cùng Từ Thời Thê qua chút nhẹ nhàng thời gian.

Buổi tối lúc ăn cơm Đỗ Mông Mông một lần nữa lựa chọn nhà hàng, cũng là bởi vì Văn Già La ở bên tai nàng nhắc tới Từ Thời Thê không thể ăn cay, không thể ăn mặn, nóng không được, nước đá càng không được. Cái này chú ngữ niệm cho nàng phiền muốn chết, liền tìm nhà hàng có mấy món hấp ăn cũng không tệ đi vào.

Nhiệm vụ thiết yếu lúc ăn cơm của Văn Già La là gắp thức ăn cho Từ Thời Thê, mục đích này người kia đã từng đối với nàng nói qua, phải nuôi mập một chút.

Đỗ Mông Mông ngồi đối diện các nàng nhìn thật như nhai sáp nến, cuối cùng để đũa xuống vô cùng bình tĩnh nói không muốn đi khách sạn ở, lại không có phòng ở bên này, tối hôm nay muốn đi nhà Văn Già La chen chúc một chút.