Đầu Ngón Tay

Chương 49: Vân tay máu




Văn Già La từ đó không còn gọi điện thoại cho Từ Thời Thê, nhưng vẫn nhắn tin như trước.

Trong tin nhắn là những chi tiết sinh hoạt bình thường, gồm cả thỉnh thoảng thổ lộ lời yêu, Văn Già La đều cẩn thận tỉ mỉ giữ lại. Sau cô lại dứt khoát đem laptop đặt ở trước giường, tạo một cái thư mục mới, mỗi ngày đều đem tin nhắn đối thoại của các nàng bỏ vào.

Mỗi một ngày đều ghi chú ngày lên, Văn Già La lặng lẽ thấy thời gian biến hóa, dần dần có thể xuống giường.

Nàng như cũ vẫn là không ra khỏi cửa, phần lớn thời gian là ngồi ở bên ngoài phơi nắng.

Mỗi buổi sáng, nãi nãi đều đi theo gia gia đánh thái cực quyền, có người nói cái này đối với cao huyết áp rất hữu hiệu, so với uống thuốc còn hiệu quả hơn, cho nên nãi nãi coi như không quá nguyện ý, cũng sẽ theo gia gia cùng vận động.

Suốt mùa đông trong sân không hề giảm đi vẻ xanh biếc, bây giờ đầu xuân đến rồi, chồi non trang điểm trên ngọn cây, thì càng lộ ra sức sống thanh xuân. Mà hai ông bà lão mặc y phục tơ lụa, chậm rãi hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, luôn luôn mang theo một phần lắng đọng qua năm tháng cùng mạnh khỏe.

Văn Già La bình thường nhìn nhìn liền ngây dại.

Rốt cuộc có một ngày, cô có thể từ trong ghế đứng lên, nhẹ nhàng mà duỗi eo lười một cái.

Cô thực sự đã bị nuôi cho béo lên chút, nhìn quần áo mặc ngày thường liền có thể biết. Sau nữa La Lâm Y vui rạo rực mà thay cô mua thật nhiều quần áo mới, lúc đem những quần áo cũ đó vứt đi, trong lòng bà rất được an ủi.

Mấy ngày nay đầu xuân ấm áp đột nhiên giống như hoa quỳnh khép lại, xuân hàn se lạnh tập kích đến, Văn Già La mặc vào áo khoác ngoài thật dầy, lấy ra một bộ mũ cùng bao tay giống như trang phục tình lữ, sau đó ra cửa.

Cô không lái xe, La Lâm Y thấy cô nhất định phải đi ra ngoài, liền kêu tài xế đưa cô đi.

Tài xế kia chính là người đã từng đưa đón Từ Thời Thê, rất nhanh lái xe đến dưới lầu nhà nàng.

Lên lầu, gõ cửa, Văn Già La cảm giác tâm mình rất bình ổn. Cô mỗi một ngày ở trong đầu đều tưởng tượng tình cảnh nhìn thấy Từ Thời Thê, muốn nói cái gì, động tác ra sao, thậm chí tư thế thần thái đều mô phỏng rất nhiều lần.

Mà người mở cửa, chính là Từ Thời Thê.

Một trong một ngoài, giống như gặp lại sau cả thế kỷ, hận không thể ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ muốn lâu một chút lưu giữ lại dung nhan của người kia.

Rõ ràng cũng đã quyết định sẽ không xa rời nhau, nhưng ngay cả nhiều thêm một giây đều tham lam muốn có được.

Từ Thời Thê nép người qua, Văn Già La đi vào, dáng người thẳng, bước đi ổn trọng, nhìn không ra chật vật sau tai nạn xe cộ, nhưng cũng khiến nhìn không ra trong lòng cô đang suy nghĩ gì.

Khẽ nghiêng đầu xem cô gái kia tựa hồ là hoàn toàn hồi phục, Từ Thời Thê trên mặt của rốt cụôc có chút tiếu ý. Nàng khép cửa lại, chỉ chờ Văn Già La quay người lại đây, liền lấn người lên, trước ôm lấy người cái đã, hôn cái đã rồi hãy nói.

Lúc đầu tính hỏi trong nhà không có ai khác sao, lẽ nào chị biết em hôm nay sẽ đến nên đang chờ em sao, còn có chính là để cho em nhìn chị một chút hiện tại đến cuối cùng gầy bao nhiêu... Nhưng là những lời này Văn Già La đều còn chưa nói ra, đã bị cô gái kia lớn mật ôm vào, môi cũng bị phủ lên.

Văn Già La mở to hai mắt nhìn, sau đó từ từ khép lại trong sự ôn nhu như nước của Từ Thời Thê. Cô đưa tay ôm lại Từ Thời Thê, rất rất chuyên tâm cùng hôn nàng.

Môi lưỡi vẫn ngọt ngào như vậy, thích càn quét răng của cô, đặc biệt yêu nhất là hai cái răng khểnh của cô. Văn Già La khuynh lực đuổi theo mê hoặc linh xảo kia, sau đó dây dưa vỗ về, trao đổi hơi thở thuộc về nhau, thậm chí còn cả nước bọt.

Mọi thứ đều là tình dược, thơm ngát làm người ta mê thất.

Văn Già La hôn qua môi Từ Thời Thê, chuyển qua xung quanh, mắt nhìn thôi thì không tính, cô muốn đích thân trắc lượng mức độ gầy gò của cô gái này. Đáng tiếc Từ Thời Thê chung quy vẫn không cho cô thực hiện được, mỗi lần khi cô hôn tới gần cổ của nàng, liền lại kéo đầu cô về, lại dán lên đôi môi kia.

Dần dần Văn Già La mất kiên trì, cô kéo Từ Thời Thê ra, khẽ cau mày nhìn trên cổ vẫn như cũ khăn lụa quấn quanh, không phải cùng một cái ngày đó ở trong bệnh viện thấy, nhưng đồng dạng làm mắt cô đau đớn.

Tay run run muốn đi tháo ra khăn lụa, bị Từ Thời Thê bắt được.

"Cho em xem."

Từ Thời Thê kiên định nắm chặt cô.

Văn Già La không thể nào thô bạo mà tránh ra tay nàng, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng cầu khẩn: "Cho em xem đi... "

Không muốn. Từ Thời Thê hé miệng nói.

Văn Già La nhìn chằm chặp cái miệng kia, cơ hồ là cùng lúc trong nháy mắt bên tai vang lên thanh âm quen thuộc. Cô chợt duỗi tới, hôn một cái lên đôi môi kia, dỗ dành nàng: "Em nghe thấy được..."

Từ Thời Thê lẳng lặng nhìn cô.

"Van chị, " Văn Già La lại hôn xuống hai cái, đưa tay ôm chặt nàng lần nữa, "Nói bất cứ cái gì đi, chỉ cần chị phát ra chút thanh âm cũng được."

Từ Thời Thê nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô. Bất quá hơn một tháng, cô gái này tóc mọc dài quá, bây giờ xõa trên vai, ngược lại cảm giác có mấy phần nhu thuận, giống như nàng thời khắc này.

Trầm mặc giống như một con dao cùn, chậm rãi tới lui cắt lấy tim Văn Già La. Trước mắt cô dần dần mê mang, trong lồng ngực cũng mơ hồ đau đớn.

Lúc này cô bị Từ Thời Thê kéo đi, đưa vào phòng của nàng. Trên bàn sách đầu giường đặt mấy tệp giấy ghi chú, nhiều màu sắc, có cái còn in hoa văn rất đẹp. Từ Thời Thê lấy một quyển có hoa văn, sau đó cúi đầu bắt đầu viết.

Văn Già La đứng ở bên cạnh nhìn nàng, nhìn xoáy tóc trên đầu nàng, nhìn ngòi bút sàn sạt đi lại, nhìn thanh âm cô thích nhất biến thành một nhóm chữ màu đen, giống như một mở ra một đoạn phim câm, hình ảnh đen trắng không màu sắc, ứ đọng đến mức làm cô không thở nổi.

Từ Thời Thê viết xong rồi xé ra, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy, ngẩng đầu đưa cho cô. Động tác này thoạt nhìn vô cùng thành thục, như là lặp lại cả ngàn vạn lần. Thời điểm Văn Già La tiếp nhận tờ giấy ghi chú đã nghĩ, trong khoảng thời gian này nàng là thế nào quen phương thức này, lại có phải hay không chỉ còn lại có một loại phương thức như thế trao đổi với người khác, ý nghĩ này khiến cô ngay cả một tấm giấy nho nhỏ còn muốn cầm không nổi, chỉ có thể ráng mà ổn định tay của mình, đi nhìn chữ phía trên.

Chị biết, em đã biết rồi.

Văn Già La trong đầu của trống rỗng. Cô biết, nhưng cô lại cũng không biết.

Ngày hôm qua, Văn Bảo Hoa nói cho cô biết, Từ Thời Thê đã được trị liệu rồi, những loại thuốc cải thiện việc cung cấp máu cho thần kinh bị tổn thương cùng kích hoạt tái tạo dây thần kinh toàn bộ dùng là thuốc nhập ngoại. Những danh từ mà Văn Bảo Hoa nói rất khó đọc, Văn Già La cũng nghe thấy rất xa lạ. Bất quá nếu hướng phương diện tốt phát triển, vì sao ánh mắt của chị ấy vẫn là ngưng trọng như thế vậy?

Văn Bảo Hoa nhìn cô, thở dài. Em cũng biết, Thập Thất thích nhất, hài lòng nhất một bộ phận trên thân thể mình, kỳ thực chính là thanh âm của cậu ấy. Thanh âm này là trời sinh, càng là độc nhất vô nhị, loại ý thức này đại khái từ lúc cậu ấy bắt đầu hiểu chuyện vẫn theo cậu ấy. Có thể nói, thanh âm đó cho cậu ấy rất nhiều dũng khí, giúp cậu ấy đạt được một số thứ người khác khó có thể có được, cũng tăng thêm nhiều hào quang. Cho nên, chị nghĩ cậu ấy đại khái là chịu không nổi.

Chị ấy chịu không nổi, nhưng là mình không hay biết, Văn Già La kinh ngạc nghe. Các nàng lại không phải chưa từng gặp mặt, nhưng cô gái kia còn nói không phải dựa vào thanh âm để nói chuyện, có quan hệ gì đâu; sau đó hằng ngày trong mỗi tin nhắn cũng vô pháp nhìn ra được nàng là để ý như vậy -- quả nhiên, nàng là am hiểu an ủi người, huống chi người hại nàng là mình.

Cậu ấy không dám mở miệng. Văn Bảo Hoa thấp giọng nói, sợ thanh âm vọng lại sẽ làm sợ chính mình. Vô pháp phối hợp lời dặn của bác sĩ liền biến thành chướng ngại ngôn ngữ, cậu ấy hiện tại là tâm bệnh khó chữa.

Thời điểm nghe được câu này, Văn Già La trong lòng có chút cảm giác vi diệu. Khi những thay đổi trong cơ thể khó giải thích từ góc độ sinh lý, "Tâm lý " cái từ này liền thành chỗ dựa vào tốt nhất. Ở xã hội hiện nay, áp lực càng lúc càng lớn, người mà nội tâm không có được thanh thản chắc chắn sẽ có những mức độ biến dạng tâm lý khác nhau. Người có thể tự mình khống chế điều hòa, đại khái cũng không tính có bệnh, nhưng những người vô pháp kiềm chế chính mình đi theo hướng cực đoan, quả thực nên tìm bác sĩ tâm lý ngay.

Cô trước đây cũng có một quá trình như vậy, chỉ là sau lại diễn biến thành cố ý dung túng.

Đem những khó khăn không nói thành lời, giải thích vì vấn đề tâm lý, sẽ thấy không thể buộc phải đi làm bất cứ điều gì. Cô là như thế, còn Từ Thời Thê. Nàng chẳng lẽ không muốn mở miệng nói chuyện sao, là cái gì khiến nàng cam nguyện làm một người câm, làm một người tàn tật?

Gọi điện thoại đến đơn vị để trả phép, trực tiếp gọi cho cục trưởng. Điện thoại bên kia nói cô xin nghỉ còn dài, có thể tiếp tục tĩnh dưỡng, thế nhưng Văn Già La đã không thể lại như thế vẫn cứ ở nhà. Cô sau đó nhấn mạnh thân thể mình đã hoàn toàn khôi phục, nhất định phải đi làm lại, bên kia mới không nói nữa. Trên thực tế ngoại trừ một vài cục trưởng ra, trong đơn vị cũng không có người biết rõ ràng lai lịch của cô, cô muốn an tĩnh sinh hoạt, cha mẹ cô che chở có đôi khi cũng là gánh nặng.

Người thứ hai Văn Già La liền gọi cho Mông Mông, nàng họ Đỗ.

Trong khoảng thời gian cô dưỡng thương, Đỗ Mông Mông vẫn thường ghé qua, ngay từ đầu đã mang theo một đống hình ảnh cùng tư liệu, nghĩ đến thuyết phục cô góp cổ phần vào quán bar nàng muốn mở, Đỗ Mông Mông biết tính cách cô thật ra rất lười biếng, không nhất định có ý này, cho nên chuẩn bị một bầu nhiệt huyết mà tụng, nhưng nàng không nghĩ tới chính là, Văn Già La một cái liền đồng ý.

Kỳ thực Văn Già La chỉ là bởi vì thấy được địa điểm kia, vừa may là thành phố cô làm việc. Cô có người yêu rồi, dần dần sẽ có dự định lâu dài, trọng tâm tương lai nói không chừng chính ở bên kia, vô luận tương lai các nàng gặp phải cái gì, nhiều hơn một con đường lùi, có nghĩa là nhiều lựa chọn hơn -- hoặc có lẽ là, thêm một lựa chọn, liền ý nghĩa nhiều một đường lùi.

Mà trong gần hai tháng cô tĩnh dưỡng này, cái quán bar kia đã tiến hành, trong đó Văn Già La mặc dù không có đích thân trực tiếp tới nơi xem, nhưng đã gọi một số cuộc điện thoại trọng yếu, giúp quán bar dọn sạch một ít chướng ngại. Đất khách tha hương, có một chỗ dựa vững chắc, tổng sẽ dễ dàng hơn một chút, đây cũng là lý do vì sao Đỗ Mông Mông phải lôi kéo cô nhập cổ phần.

Trong điện thoại Đỗ Mông Mông nói quán bar đã toàn bộ sửa sang xong, chờ cậu tới mới có thể khai trương. Văn Già La liền lẳng lặng nói, chọn thời gian a!, Tớ sắp phải đi làm.

Cô muốn mang Từ Thời Thê đi, nếu như cô gái kia thật sự chỉ là vấn đề tâm lý, chính cô sẽ phụ trách.

Cho nên, thời điểm tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Văn Già La liền tới, mà Từ Thời Thê cũng giống như vẫn đang luôn chờ đợi, có thể đóng hành lí bất cứ lúc nào.

Nếu là trước đây, Văn Già La cho rằng câu thông nhất định là cần thiết, nhưng mà những lời này của Từ Thời Thê, lại chặn cô lại.

Chị biết em đã biết, lại vẫn bình tĩnh như vậy, chị rốt cuộc là ngụy trang cái gì, ở trước mặt em, cần phải mang mặt nạ sao? Văn Già La thấp người xuống, ngậm lấy môi Từ Thời Thê, không nhẹ không nặng cắn nàng một cái. Mà vẫn không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại cô, chỉ là ánh mắt cô gái kia, lộ ra vẻ đáng thương vô tội, lại có chút giảo hoạt.

Xảy ra tai nạn xe, cô đồng thời chữa khỏi xương sườn gãy, cũng củng cố quyết tâm của mình. Mà biến hóa cũng không phải chỉ có một mình cô, trong mắt Từ Thời Thê đã không còn thấy sợ hãi cùng do dự lùi bước trước đây, nàng tuy là đang ngồi đó, lại có một loại ảo giác sừng sững đứng thẳng.

Nghe nói nàng không chịu nói là một chuyện, chính mình đứng ở trước mặt nàng, nàng còn không chịu mở miệng lại là một chuyện khác, Văn Già La không tin nàng sẽ cam lòng để cho mình đau đớn như thế, cho nên càng nảy sinh ác độc mà cắn môi của nàng. Cho đến khi rịn ra giọt máu, đỏ tươi ướŧ áŧ, cấm sắc mỹ.

Từ Thời Thê rất nhanh né tránh che lấy môi của mình, giận dữ nhìn cô chằm chằm.

Văn Già La ngồi xổm dậy, bắt lấy tay nàng, nhìn giọt máu vẫn còn ở đó, liền đưa tay lên giúp nàng chùi đi, sau đó ấn tay lên tờ giấy ghi chú, lưu lại dấu vân tay thật nhỏ.

Từ Thời Thê giật lấy tờ giấy kia, sau đó đem nó đặt trên đầu gối, vội lấy bút viết chữ.

Em không cần khổ sở, chị không trách em, thực sự.

Chữ là xiêu xiêu vẹo vẹo, hai chữ "Thực sự" kia ghi đè lên dấu vân tay Văn Già La, nhìn rất châm chọc.

"Chị là phải làm thánh mẫu sao?" nhìn tờ giấy một hồi, Văn Già La mới có chút hổn hển thô lỗ hỏi, "Là em hại chị thành như vậy, chị vì sao không trách em, chị cần gì phải vĩ đại như vậy?"

Từ Thời Thê bất động, tuy rằng yên lặng, trong ánh mắt lại càng thêm có nội dung.

Văn Già La ảo não quỳ trên mặt đất nghiêng người tiến đến ôm lấy eo nàng, chỗ đó thật là gầy, dán lên cũng không đủ ấm.

"Xin lỗi... " ôm vào, Văn Già La mới phát hiện cô gái này toàn thân đều căng cứng gắt gao, phảng phất như dây cung kéo căng đến sắp đứt.

Đem giấy đặt trên lưng Văn Già La, Từ Thời Thê viết chữ xuống.

Trách em lại có thể thay đổi được gì đây, nếu như chị nói cho em biết em có thể hảo hảo dưỡng thương sao? Chị đã như vậy, không muốn em nữa cũng bị di chứng gì.

Văn Già La không khỏi cười khổ. Tất cả mọi người đang nói di chứng, đều sợ cô không thể khôi phục tốt, nhưng là có ai nào biết cô chỉ quan tâm mỗi người con gái này.

"Chị nhất định là gạt em a!?" Văn Già La nằm ở trước ngực của nàng, thì thào nói, "Em biết là kỳ thực chị căn bản có thể nói chuyện, thế nhưng không biết chị có phải hay không đang phạt em." Cô ngẩng đầu lên, thật cẩn thận hỏi, "Em ngày đó lái xe quá xung động, cho nên chị tức giận đúng không?"

Từ Thời Thê có chút cổ quái nhìn cô, cúi đầu, cơ hồ là mặt không thay đổi đem tấm giấy ghi chú lật qua, để trong lòng bàn tay viết chữ.

Gian phòng trong chốc lát rất an tĩnh, Văn Già La quỳ gối không nhúc nhích, đầu gối đều tê dại rồi.

Nếu như em không có tự tin có thể cùng chị như bây giờ tiếp tục nữa, không cần kiếm cớ, chúng ta không bằng sớm chia tay đi, cũng đỡ phải chịu dằn vặt lẫn nhau.

Văn Già La cầm tờ giấy, ngón cái hung hăng đem nó bóp thấu. Đau đớn trên thân thể, có lẽ chỉ một châm sẽ thấy hiệu quả, núi cao trong lòng, lại rất khó vượt qua. Cô thừa nhận thời điểm ban đầu, là bị giọng nói của cô gái này hấp dẫn, nhưng đó tuyệt đối không phải toàn bộ điều cô yêu. Bất quá là không có thanh âm dễ nghe như trước đâythôi, ngẫm lại nếu lỡ mảnh kiếng bể lệch đi một chút... kỳ thực nói cho cùng, vẫn là may mắn. Nhưng cô hiện tại không dám nói như vậy, lòng của người là bất đồng, cô cho là như vậy, cũng không có nghĩa là cô gái này cũng không nhìn vào, nếu không thì vẫn không chịu nói là vì sao.

Đau lòng mà lại ôm lấy Từ Thời Thê, kéo đầu nàng xuống, Văn Già La ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Chị biết, em chỉ là hận không thể tự gϊếŧ chính mình, thế nhưng em yêu chị, chị có thể nói chuyện hay không, thanh âm có dễ nghe hay không không quan hệ."

"Thời Thê," Văn Già La nghiêng đầu hôn vành tai của nàng, lưu lại khí tức ướŧ áŧ, "Em tới mang chị đi, không bao giờ tách ra."

Từ Thời Thê hơi hơi kéo ra khoảng cách, cúi đầu nhẹ hôn lên khóe môi của cô, gật đầu cười.