Đầu Ngón Tay

Chương 41: Lão nhân cùng tiểu hài tử




Buổi sáng hôm sau, Vương Viện rốt cuộc từ trong quán ăn bận rộn, cuối năm vội đến ngay mua đồ tết đều là qua loa cho xong việc, hiện tại mới rút ra thời gian đi siêu thị mua chút quà chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.

Tất nhiên Từ Thời Thê cũng đi cùng.

Trong siêu thị chật kín người, khắp nơi đều hân hoan mừng tết. Hai người mua mấy túi lớn đồ đi ra, vừa muốn bắt xe, một chiếc xe hơi màu đen vừa hay dừng ở trước mặt.

Xe này tất nhiên không phải taxi, Từ Thời Thê hơi chút tránh ra, cho rằng ai đó trong xe muốn xuống, ai ngờ còi xe vang lên vài tiếng, cửa sổ hạ xuống, tại chỗ tài xế một khuôn mặt tươi cười cùng nàng chào hỏi: "Này, Từ tiểu thư, chúc mừng năm mới."

Cúi đầu vừa nhìn, lại là Văn Dục. Từ Thời Thê giơ giơ tay lên: "Chúc mừng năm mới. "

"Hai người đi đâu, tôi đưa đi." Văn Dục xuống xe, tiêu sái đứng bên cạnh xe.

Từ Thời Thê vội vàng nói không cần, sau đó dùng dư quang thấy ánh mắt mẹ nàng đang dùng tia X- quang mà quét anh chàng. Trong lòng khẽ run lên, đem mấy cái túi dồn vào một tay, nàng liền chuẩn bị lôi mẹ đi.

"Làm gì, tôi cũng không phải lão hổ, sao thấy tôi lại bỏ chạy vậy?" Văn Dục trêu ghẹo, đem cửa sau xe mở ra, "Yên tâm, trên xe còn có người, cũng không phải chỉ đưa hai người đâu nha."

Quả nhiên, chỗ ngồi phía sau còn ngồi một đôi nam nữ trẻ tuổi, đang nói chuyện, thấy cửa mở liền nhìn sang.

"Em lên ghế trước ngồi." Văn Dục nói với cậu trai kia. Cậu trai kia cũng không nói gì, mà là hai tay nắm vào ghế trước mặt, chân duỗi một cái bắn ra, từ trên ghế mà nhẹ nhàng phóng lên ghế phía trước.

Từ Thời Thê còn muốn nói điều gì, Văn Dục cũng đã đem mẹ nàng mời ngồi vào phía sau rồi. Bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là theo vào. Nói đến ba người trong Văn gia, nàng cùng người tên Văn Dục này xem là không quen biết lắm, nhưng vừa còn đang mâu thuẫn với Văn Bảo Hoa, hiện tại lại đụng tới anh chàng này, chẳng lẽ mình thực sự cùng với người nhà họ Văn hữu duyên lắm sao?

Ngồi phía sau còn lại cô gái kia đang dùng ánh mắt hỏi Văn Dục.

"Đây là bạn học của chị họ anh," Văn Dục chỉ vào Từ Thời Thê, "Anh muốn đem chị ấy lừa đến quán bar đi hát, nhưng mà lão thái thái không đồng ý."

Lời nói này thật không minh bạch, nhưng mà cậu trai phía trước kia lại thật xoay đầu liếc nhìn Từ Thời Thê.

Vương Viện vốn đang tò mò anh chàng lái xe thể thao dáng dấp cũng rất anh tuấn này là ai, nhưng nghe đến những lời này, liền nhíu nhíu mày. Quán bar gì gì đó, nghe liền thấy loạn. Bà lại nhìn một chút thần sắc của nữ nhi, tựa hồ lại cùng anh chàng cũng không có quan hệ gì, vì vậy liền bình tĩnh xuống.

"Đây là bạn học tiểu học của Già La, khi còn bé cùng ở trong đại viện quậy phá." Văn Dục nói như một ông cụ non, kỳ thực anh chàng năm đó cũng là một ông vua con trong đại viện, bất quá bọn họ sớm mấy năm liền theo người nhà dọn ra ngoài. Vừa rồi hai người kia là đi lão trạch chúc tết, nguyên lai là nhớ nhầm, cho rằng Già La cùng mọi người ngày hôm nay trở về. Mẹ để bọn họ ngồi chơi chốc lát, hắn sắp đi ra ngoài hai người liền theo hắn đi.

Nghe xong những lời này, Từ Thời Thê mới hơi giật mình. Ở trong điện thoại nghe Văn Già La đề cập qua, cũng không nghĩ tới sẽ ở đây dưới tình huống này nhìn thấy đồng bọn ngày xưa của em ấy. Nàng nhịn không được dựa vào sau thoáng quay đầu, nhìn gò má cô gái bên kia.

Cô bé kia thoạt nhìn là người rất an tĩnh, da trắng như sứ, đầu tóc uốn rất ngắn, giống như một con búp bê vậy. Em ấy chắc cùng tuổi Văn Già La a!, tuy nhiên lại dưỡng tốt như vậy, vừa nhìn chính là người chưa từng chịu khổ qua, dù là bề ngoại hay là nội tâm. Nghĩ vậy Từ Thời Thê khẽ đau lòng. Nếu như Văn Già La không cùng một dạng người như mình, nói vậy có thể so với bất cứ ai cũng sống được vui sướng nhảy nhót. Cố tình vận mệnh chính là dằn vặt người, một hai phải làm cho các nàng vô cùng gian nan mới được như mong muốn.

Cô bé kia tựa hồ cảm thấy tầm mắt của nàng, cũng xoay đầu lại, hướng nàng cười cười, rất ngọt. Bất quá mọi người đều chưa quen, chỉ là vừa hay cùng ngồi trong một chiếc xe mà thôi, cũng không cần phải nói gì.

"A di, hai người đi chỗ nào?" Văn Dục ngồi vào, quay đầu hỏi.

Vương Viện nói địa chỉ quán ăn, kỳ thực khoảng cách bất quá chỉ một con đường. Nhà mẹ bà ở khu bên ngoài thành phố, thật không tốt để cho người ta đưa các nàng đến nơi mới thôi.

"Tối hôm nay quán bar có hoạt động, hoan nghênh các bạn học của chị tới chơi" Văn Dục vừa lái xe vừa nói.

"Mọi người bận đi thăm người thân, muốn tụ hội sợ rằng sẽ chậm một chút."

Từ Thời Thê nói xong cũng phát hiện cậu trai phía trước lại vừa quay đầu nhìn nàng một cái.

"Như vậy a, tùy bọn chị, dù sao nếu muốn tới, nhất định nhớ phải hẹn trước phòng." Văn Dục vừa nói, một tay vừa ở trong túi áo lấy vật gì đó, còn lại một tay cầm lái, tư thế thoạt nhìn vô cùng tùy tính.

Từ Thời Thê nhìn thấy trong lòng có chút run sợ, nàng có thể cảm giác được xe chạy tốc độ rất nhanh, hơn nữa lại đang ở đoạn đường nhiều người. Nàng ngồi qua xe Văn Già La cùng Văn Bảo Hoa, luôn luôn cảm thấy rất an toàn, còn tưởng rằng Văn gia tiểu bối đều là do lão thái thái dạy lái hết. Xem ra Văn Dục nhất định không phải.

Kỳ thực nàng cũng không muốn nói, có thể ước chừng là thói quen, liền không nhịn được mở miệng: "Cậu lái xe có vẻ nhanh hơn Già La."

Văn Dục quay đầu nở nụ cười: "Ha ha, lời này của chị lão thái thái cũng đã nói, giọng nói cũng giống như vậy, thảo nào lão nhân gia bà thích chị như vậy." nói xong anh chàng liền cất vào điện thoại di động mới vừa lấy ra, "Mông Mông, em bây giờ trong lòng lão thái thái có thể không còn vị trí thứ nhất rồi."

Mông Mông chính là cô gái như búp bê kia, nghe xong lời này ngòn ngọt cười, thanh âm đều rất khả ái: "Lão thái thái trong lòng vị trí thứ nhất không phải Già La sao, xem ra anh chưa có được xếp hạng nên gấp gáp?"

"Hắc," Văn Dục cười, "Mông Mông, em ở nước ngoài lăn lộn hai năm, miệng mồm bắt đầu lợi hại nha."

"Ai kêu anh đả kích người ta." Mông Mông bỉu môi làm nũng, xem ra vẫn thật là đáng yêu, tuyệt không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Văn Dục thẳng người lại: "Đúng rồi, Từ tiểu thư, lão thái thái ngày mai liền sẽ trở lại, chị có muốn hay không đi sân bay đón, nãi nãi gặp lại chị nói không chừng sẽ thật cao hứng." Tuy là hắn cùng với Từ Thời Thê cơ bản không có qua lại, nhưng là đêm đó ở trong phòng lão thái thái nghe nàng hát một khúc, vẫn để lại ấn tượng rất sâu sắc. Bất quá anh chàng vẫn trêu chọc một câu: "Mông Mông, em thì không cần đi a."

"Dục ca, rốt cuộc người nào mồm mép hư hỏng a."

Từ Thời Thê khóe miệng kéo lên một chút, cũng không nói lời nào. Nếu như nàng đi, sợ rằng cao hứng nhất là một người khác a!. Sợ cô gái kia quá mức vui vẻ, vạn nhất cử chỉ lộ ra manh mối gì sao có thể được. Nghĩ như vậy, lại bỗng nhiên phát hiện cô gái kia thực sự ngày mai đã về rồi. Rõ ràng rời đi không bao lâu, lại giống như đi cả một thế kỷ vậy. Tay nàng mở ra rồi lại nắm chặt, rất nhớ tay của em ấy, mặc dù thoạt nhìn xương tay quá mức yếu ớt.

Lúc đưa Từ Thời Thê cùng mẹ đến quán ăn, Văn Dục nhô đầu ra nhìn thoáng qua: "Đây chính quán ăn nhà chị? "

"Đúng vậy." Từ Thời Thê dừng một chút, khách khí nói, "Lúc nào rảnh rỗi tới ngồi một chút. "

Văn Dục sờ cằm một cái. Nghe nói Già La bình thường ở chỗ này ăn, em gái dưỡng dạ dày như vàng có thể cứ tới đây, xem ra món ăn ở đây không tệ. Tuy là thời gian còn chưa tới giữa trưa, nhìn bên trong đã an vị vài bàn rồi.

"Dục ca, anh không phải muốn dẫn bọn em đi quán bar của anh sao?"

Ngồi phía sau thanh âm vẫn làm nũng như cũ, Từ Thời Thê mơ hồ có thể thấy cô bé kia liếc nhìn chính mình, mang theo vài phần cảnh giác.

"Đã nói đi là sẽ đi... " Văn Dục thì thầm một tiếng, hướng Từ Thời Thê phất phất tay, liền lái xe đi.

Thú vị, lẽ nào cô gái tên Mông Mông thích Văn Dục? Từ Thời Thê đứng đó nghĩ, lại đã xuất thần tựa như nghĩ tới cái người mình thích kia.

"Còn đứng ở đó làm gì nữa?" Vương Viện lấy vài cái túi trong tay nàng, "Bà ngoại con gọi điện thoại tới thúc dục lắm rồi."

Từ Thời Thê vội vàng đuổi theo bước chân của bà. Mẹ nàng vừa rồi không có trực tiếp nói địa chỉ nhà bà ngoại, Văn Dục trước khi đi bà cũng không nói gì nhiều, xem ra bà là thấy rõ ràng rồi.

Đi mấy bước, Vương Viện nói: "Mẹ thấy tiểu tử này là người rất có tiền, dáng dấp đẹp trai, miệng lại dẻo, người như thế không đáng tin, về sau giao thịêp ít lại."

Từ Thời Thê mím môi cười cười, thấy mẹ trừng mắt qua, vội vàng nói: "Cậu ấy là em họ Bảo Hoa, lúc con ở tại Văn gia gặp qua mấy lần mà thôi, là chính mẹ nghĩ sai có được hay không."

Vương Viện "A" một tiếng, nghĩ đến Văn gia đúng là gia đình có tiền có thế. Bất quá hai cô gái kia đều rất tốt, theo lý thuyết tên con trai này cũng sẽ không kém chút nào. Nghĩ vậy, bà lại nhịn không được cẩn thận hỏi: "Hai đứa thực sự không có quan hệ gì?"

"Có a," Từ Thời Thê từ từ trả lời, chờ người hỏi sáp lại mới nói, "So với người lạ quan hệ có hơi quen thuộc một chút."

"Mày muốn cho mẹ tức chết a." Vương Viện phẫn nộ, đem mấy cái túi bỏ lại vào trong tay nàng.

"Mẹ --" Từ Thời Thê dành ra một tay nắm lấy bà, "Mẹ không thể để mọi người yên tĩnh chút sao, lại không buông tha con, con về sau cũng đều không về nhà ăn tết nữa à."

Suy nghĩ của Vương Viện bị khám phá, thấy con gái cười đến ôn nhu lại hiếu thuận, hết lần này tới lần khác còn có một chút cố chấp như vậy, không khỏi thở dài: "Quên đi, con lớn không nghe lời mẹ, con tự xem mà làm a!" nói rồi bà vẫn là dặn dò một câu, "Bất quá mẹ nhắc nhở con, về sau nói yêu đương, phải tìm nhà phổ thông một chút. Sống qua ngày thôi, vẫn là môn đăng hộ đối dễ một chút."

Xem ra mẹ nàng đối với kiểu con trai như Văn Dục mà làm con rể thật đúng là không có hứng thú. Từ Thời Thê nhàn nhạt cười, đáp lời đã biết.

Mẹ, kỳ thực chân tướng so với mẹ có thể nghĩ tới càng quá mức hơn nữa, con có thể tưởng tượng như thế nào cùng Bảo Hoa mở miệng thừa nhận chuyện tình cảm, lại không dũng khí nhìn biểu tình của mẹ khi biết được chân tướng. Loại sự tình này nếu như xử lý không thỏa đáng, nhìn thế nào đều là gϊếŧ địch một ngàn tổn hại tám trăm, không ai có thể từ đó hoàn toàn may mắn tránh thoát.

Chuyện ẩn dấu trong lòng không buông xuống được, Từ Thời Thê ngày hôm nay trôi qua có chút hỗn độn. Có lẽ là mẹ nàng thực sự cùng các thân thích thông khí, vậy mà không ai hỏi đến hôn nhân đại sự của nàng. Bất quá nàng mấy ngày nay đều đã thành thói quen, vừa đến giờ ăn cơm, liền tự động gắp thức ăn rời bàn, mở TV, tự nhiên vừa xem vừa ăn.

Bà ngoại của nàng so với Văn gia lão thái thái lớn hơn mấy tuổi, thế nhưng lão nhân gia vẫn như cũ chiều nào cũng chăm sóc cái vườn rau nho nhỏ, cho nên thân thể đều rất khỏe mạnh, lúc nói chuyện giọng rất lớn. Còn nữa, bà cùng Văn lão thái thái lại cùng một dạng đều có chút cá tính. Từ sau khi ông ngoại qua đời mấy năm trước, bà chỉ luôn một mình ở trong nhà, chưa bao giờ đi ở nhà người thân, dù có lấy xe tới đón, bà cũng nghiêm mặt không muốn đi. Nhà Từ Thời Thê coi như là gần nhà bà ngoại nhất rồi, cũng cũng không thấy bà qua lại. Những đồ ăn một mình không ăn hết, liền gọi điện thoại cho con đến lấy mà thôi.

Cho nên bây giờ đồ ăn trong chén Từ Thời Thê, tất cả năm món đều là một mình bà ngoại chuẩn bị hết. Gồm thịt bò kho tương, thịt thỏ hun. Còn có món canh gà nhà nuôi, hầm đến nước mỡ vàng trong veo, tất cả rau xanh không cần phải nói đều là tinh khiết tự nhiên không thuốc sâu, kể cả mấy gia vị hành, tỏi, gừng, rau thơm, ớt đều như vậy. Đại khái cả cái bàn đồ ăn chỉ có món cá chiên là mua từ chợ thôi a!.

Vừa thất thần mà xem trong tivi vui vẻ nói cười chúc tết, vừa ăn đến miệng đầy mỡ, Từ Thời Thê lại nghĩ một lúc nào đó sẽ mang Già La tới ăn cơm nhà bà ngoại, giữ em ấy trong ba tháng không biết đến cái hương vị khác. Vừa nghĩ tới cô gái kia, Từ Thời Thê tay bưng chén liền buông lỏng đi, ngơ ngác hướng về phía TV, trong lòng mất mát.

Làm sao càng sắp trở về, thì càng không kiềm chế được vậy.

Bà ngoại bận rộn đến khi mọi người ăn được một nửa rồi mới từ phòng bếp đi ra, bị xung quanh bao lấy kéo đến ngồi vào bàn tròn, lão nhân gia nhìn lướt qua không thấy được cháu ngoại yêu nhất, liền lên tiếng.

Từ Thời Thê nghe được tiếng kêu vội vàng trở lại bên cạnh bàn, bị bà ngoại bắt ngồi lại bên người.

Tất cả mọi người đối với nàng rất tốt, nàng không phải con trai, không có mấy cái áp lực như là thành gia lập nghiệp, lớn nhất chúc phúc không gì hơn hy vọng nàng tìm được một tấm chồng tốt. Vương Viện nghe mẹ lúc nói đến chuyện đó liền vỗ đùi, bà gần đây là cùng huynh đệ tỷ muội quan tâm đại sự của con gái bà nói thôi không đề cập tới chuyện này, lại duy nhất không nghĩ tới mẹ bà lại khui ra. Bất quá cũng may Từ Thời Thê coi như sẽ đối với bà ngoại bày ra sắc mặt tốt, ở trước mặt bà ngoại nàng dáng vẻ luôn là ngoan ngoãn ôn nhu.

Cho nên, lúc bà ngoại lôi kéo truy vấn, chỉ thấy con gái cũng sắp khóc đến, mặt như cũ vẫn ấm áp, tìm không thấy một chút bực bội.

Ăn xong cơm trưa, ăn đến cơm chiều, cuối cùng sau khi bước ra khỏi cửa nhà bà ngoại, Từ Thời Thê thở một hơi thật dài. Vừa quay đầu lại, thấy mẹ nàng cùng bà ngoại hai người đầu chụm vào thì thầm, lại chỉ có thể ngay sau đó tiếp thở dài một hơi. Quên đi, cũng không cần mang Văn Già La tới.

Vừa về tới nhà liền nhận được điện thoại của Văn Già La, Từ Thời Thê thay giầy vào phòng, nằm liệt trên giường.

"Làm sao thanh âm không có lực đến thế? "

Từ Thời Thê ngắm trần nhà: "... Ăn nhiều một chút." Sau đó nàng cũng nghe được giọng cô gái cũng rất ủ rũ, "Em cũng ăn nhiều? "

"Không phải," bên kia dừng một chút, "Là bị mấy người bạn nhỏ nhà bà nội phiền chết đi được."

Thì ra vô luận là người già hay trẻ con, đều sẽ dằn vặt người. Nghe trong giọng nói oán giận, Từ Thời Thê nở nụ cười: "Chúng nó phiền em là bởi vì thích em, không tốt sao?"

"Em không thích con nít." Văn Già La thanh âm hơi trầm xuống, "Chị thích không?"

Từ Thời Thê ở đầu bên này ngây ngẩn cả người.

Từ lúc bắt đầu biết xu hướng tính dục của bản thân, liền định xong nơi chốn cho mình. Một người không muốn phản bội ý chí chính mình, hết khả năng sẽ không đi thương tổn người khác. Mà ở điều kiện tiên quyết bảo toàn chính mình, liền định trước có chút danh xưng nàng vĩnh viễn không gánh được. "Mẫu thân" vai trò này chính là một cái trong số đó.

Kỳ thực nàng đã từng tiếp xúc qua một nhóm người khác, cùng bọn họ so sánh, nàng cảm giác mình ở phương diện này hẳn may mắn hơn một ít, bởi vì nàng không mang sứ mệnh phải nối dõi tông đường. Chỉ là bọn họ khả năng chịu đựng căng thẳng yếu hơn, lúc tinh thần sắp sụp đổ, sẽ buông xuôi tất cả; mà bọn họ thường ở vấn đề này không qua được, con cái là một trong những nhân tố trọng yếu trong đó. Chỉ là nói đi nói lại thì, coi như đàn ông nếu một ngày thuận theo trong nhà mà sinh con, lại không có nghĩa rằng tương lai nhất định sẽ bị con cái trói buộc, mà phụ nữ mang thai mười tháng thì hoàn toàn ngược lại. Đó là khúc thịt trên người, là mẫu tính. Chỉ cần không đi đến một bước này, ai cũng cho là mình có thể chống lại, chỉ còn cuối cùng ở chỗ này cùng với nó đấu tranh. Từ Thời Thê sẽ không để cho chính mình đi tới một bước kia, nàng thủy chung cho rằng như vậy càng thể hiện vô trách nhiệm. Bởi vì như thế, nàng kỳ thực chưa từng bị vấn đề này quấy nhiễu.

Đem lời trong lòng nói cho Văn Già La nghe, nàng có thể nhận thấy được bên kia hơi chút lo lắng, không biết là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bất quá bây giờ trấn an là trọng yếu nhất.

Bên kia trong phút chốc không nói gì, hoãn một lát nhỏ giọng nói: "Em và chị nghĩ giống nhau. "

Từ Thời Thê nở nụ cười: "Ừm, hai người cùng giống vậy sống rất tốt," nàng vô thức mà xoắn vòng lọn tóc của mình, "Chị... có em như vậy là đủ rồi."

Văn Già La lập tức thở dài thật sâu: "Thời Thê, em thật muốn liền lập tức gặp được chị."

"Ngày mai không còn xa." Từ Thời Thê xuống giường, vén màn cửa lên, nhìn bóng đêm thâm trầm, mà ẩn chứa chính là ngày mai tràn ngập hy vọng.