Đầu Ngón Tay

Chương 19: Trò chuyện bên sông




Sau khi Văn Già La rời đi, Hạ Bang cười bảo mọi người ai cũng bảo em nó không thể ăn gì, nay không phải em ấy ăn rất ngon miệng hay sao.

Văn Bảo Hoa cũng cười, trên thực tế, từ lúc cô đi bệnh viện xác nhận chuyện mình có thai, cô vẫn luôn cười. Cô đáp phải nha, hôm nay vốn dĩ Già La phải đi làm, nhưng nhận được điện thoại của em, nó về ngay lập tức, đúng là được làm dì có khác. Văn Dục ngồi bên xúc động khôn nguôi, nếu tiểu thẩm thẩm mà trông thấy cảnh cô con gái bảo bối đích thân xuống bếp nấu cơm nêm canh thì không biết có ghen tị với đứa cháu cưng không.

Từ Thời Thê ngồi tắm ánh nắng mặt trời mùa đông, nghe câu được câu mất. Nàng đưa tay che sáng, ánh nắng chui qua từng kẽ tay. Khi dời tay đi lại tựa hồ có thể nhìn thấy những tia đỏ cam lam chàm xanh vàng tím đan xen vào nhau, rực rỡ chói lọi. Nàng nắm tay lại, mong muốn có thể bắt trọn, nhưng trong bàn tay trống rỗng. Nàng thả tay xuống, quay sang ngắm mấy chậu nha đam tươi tốt trên ban công, nàng cảm thấy loài này thực dễ nuôi, lại rất có thẩm mĩ, liệu nàng có nên thử trồng mấy chậu, đi tìm chút tình cảm đậm sâu hay không.

Văn Bảo Hoa để ý thấy Từ Thời Thê yên lặng, cô đến ngồi cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi nàng hiện tại tâm tình cậu như thế nào?

Từ Thời Thê cười một tiếng, đáp chớ quan tâm tào lao, mau sinh bé cưng ra đi, tớ còn đang chờ làm mẹ nuôi đấy.

Vẻ xán lạn trên nét mặt Văn Bảo Hoa càng rõ rệt, cô thấy nàng quả thật bình thường thì lại quay lại trò chuyện với những người khác.

Cứ thế, cả đám ngồi thêm khoảng chừng nửa giờ, rồi bỗng chợt điện thoại Từ Thời Thê reo vang.

Nàng nhìn điện thoại, tỉnh bơ đứng dậy đi vào bên trong phòng khách.

"A lô?"

"Em là Văn Già La."

Từ Thời Thê không lên tiếng.

"Chị có thể ra ngoài một lát không?"

Từ Thời Thê ngẩn người, "...Em đang ở đâu?"

"Ở cửa tiểu khu nhà chị em."

"Ồ?" Mặt Từ Thời Thê u ám, đấy là em dùng tốc độ ốc sên như thế nào mới có thể lái từ nãy tới giờ mới bò đến bên ngoài tiểu khu vậy? Ôi, xem ra không tránh được rồi. Từ Thời Thê quay lại sân thượng tìm cớ cáo từ xong rời đi.

Quả nhiên xe Văn Già La đang dừng ở cửa tiểu khu, lúc Từ Thời Thê mở cửa vào ngồi, vừa cúi đầu đã thấy cô gái kia nghiêng người nhìn nàng.

Từ  Thời Thê thắt dây an toàn, "Không phải em bảo về đi làm à?"

"Dù sao chuyện cũng đã rồi." Văn Già La miễn cưỡng đáp.

Từ Thời Thê suy nghĩ một lát, "Đừng lên xa lộ."

Văn Già La mím môi, "Sẽ không."

Xe khởi động, trong xe nhất thời trở nên an tĩnh. Đây không phải lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này, nhưng nàng cảm nhận được sự bứt rứt trước nay chưa từng có. Từ Thời Thê nhận ra câu mình vừa nói thực chả thích hợp, cuối cùng kết luận tại sao mình lại cứ phải kiêng kị như thế đây.

Bất ngờ thay, Văn Già La lái xe đến một công viên ven sông. Nơi này đang được tiến hành xanh hóa, cây cối rậm rạp thành rừng, cho dù đang giữa đông, vẻ xanh biếc đã biến mất song chúng vẫn được bảo vệ rất tốt. Bởi vì thời tiết hôm nay rất đẹp, nhiệt độ cũng cao cho nên nhiều gia đình dẫn con cái tới chơi đùa. Từ Thời Thê đi cùng Văn Già La đi ngang qua, mắt nhìn thẳng, hai người hết sức ăn ý hướng về phía bãi có có hàng rào phòng ngự. Cứ mỗi đoạn hàng rào phòng ngự lại xây một ngôi đình nhỏ, đứng ở độ cao ấy quay về nhìn dòng sông, phóng tầm mắt xa vượt rừng sông, có ý thơ lại có cảnh vật.

Từ Thời Thê hơi nóng, nàng cởϊ áσ khoác ra. Hôm nay trùng hợp là nàng mặc một cái áo lông đen, đối lập với Văn Già La đi bên cạnh tựa như hắc bạch vô thường. Trong đình có gió, thổi bay mái tóc nàng, nàng đưa tay giữ tóc, bèn thấy Văn Già La nhìn mình.

"Sao thế?"

"Gió lớn, hay chị mặc áo vào đi."

Từ Thời Thê lấy lại bình tĩnh, mặc dù rất muốn ngó lơ những lời này, nhưng phỏng theo nguyên tắc không tự gây khó dễ cho bản thân, nàng vẫn mặc lại áo khoác.

Bên kia bờ sông sừng sững một tòa cao ốc, tấm biển quảng cáo to đùng liếc qua là thấy, trên đó viết những lời cám dỗ hay như thơ, chờ người ta cam tâm tình nguyện móc tiền từ trong túi; mặt sống có con tàu thủy chuyển động chậm chạp, trên boong có đám trẻ cũng đang suиɠ sướиɠ hưởng thụ ánh nắng mặt trời, suиɠ sướиɠ chạy nhảy; cái đình tựa hồ được thiết kế để dành riêng cho người yêu, xinh xắn lả lướt, nóc đình vẽ tây tương kí, có thể từ trong "Bạch xà truyện".

Ánh mắt từ xa tới gần, cuối cùng rơi lên người cô gái kế bên, Từ Thời Thê bất đắc dĩ suy nghĩ, rốt cuộc em muốn ra ngoài với chị làm gì, cái thành phố này, chị thực sự đã quá quen thuộc rồi.

Văn Già La cũng như nhìn khắp thiên địa một lần, sau đó mới xoay người nhìn nàng, tựa hồ đã nghĩ ngợi rất lâu, lời kia mãi mới có thể phát ra từ trong miệng, "Chị có khỏe không?"

Từ Thời Thê không nhịn được cười, bởi vì nhìn Văn Già La trông rất khẩn trương, thế thì ngay cả mình cũng chẳng có cách suy tính nào bình thường. Mặc dù gió bên bờ sông rất êm dịu, đất trời rộng lớn cũng rất thoải mái, song Từ Thời Thê không muốn thưởng thức nữa. 

"Chị biết em có điều muốn nói với chị, không sao đâu, cứ hỏi đi."

Văn Già La nhíu mày, " Em chỉ muốn hỏi chị, sao hôm đó vừa trở về chị lại đổ bệnh?"

"Em không biết tại sao ư?" Từ Thời Thê tăng âm điệu theo bản năng, "Chị biết em biết mà."

"Vậy..." Văn Già La nói rất chậm rãi, "Thật sự là bởi cuộc điện thoại kia sao?"

Từ Thời Thê cảm giác hô hấp của nàng tạm dừng.

Thật ra đến tận giờ phút này nàng vẫn ấp ủ trong mình một ảo tưởng nho nhỏ. Một loại mâu thuẫn "mặc dù biết là như thế này, nhưng vẫn hy vọng tốt nhất là như thế kia" đang tồn tại. Từ đầu chí cuối, nàng không hề chủ động đề cập đến cuộc điện thoại nọ, chỉ cần Văn Già La không nói, vẫn còn có thể cố gắng nỗ lực. Đáng tiếc, uổng công rồi.

"Đúng vậy, cuộc điện thoại kia..." Từ Thời Thê lầm bầm, cúi đầu nhìn tiếp, nước sông cách đấy không xa mang lại ảo giác chơi vơi mất trọng lực.

"Ban đầu em còn cho rằng người ta gọi nhầm," Văn Già La tiếp tục, "Chị ta... nói rất nhiều. Nhưng khi em chuẩn bị cúp máy, người đó đã gọi tên chị."

"Thật ra cũng chẳng có gì," Văn Già La nhìn nàng, ánh mắt thuần túy không chút trói buộc cùng giọng điệu hết sức cố gắng không gây nên sự tổn thương, "Mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình."

Từ Thời Thê trầm mặc, thật ra nàng vẫn nghĩ Văn Già La muốn an ủi mình, thật ra thì cô gái kia không nhìn mình như nhìn quái vật, thế là rất tốt rồi. Vậy nên nàng bật cười, "Cám ơn."

Lúc Văn Già La nói chuyện, cô luôn quan sát nàng, không muốn bỏ lỡ bất kì xúc cảm nào, sau đó mới thử dò hỏi, "Chị ấy... là người chị yêu?"

Từ Thời Thê sửng sốt, đột nhiên rất muốn đáp phải, sau đó sẽ hoàn toàn chẳng còn liên quan gì tới cô gái này nữa. Đây là phương pháp tốt nhất, còn có thể dập tắt tham vọng của chính bản thân. Song khi nàng trông thấy ánh mắt tĩnh lặng của Văn Già La, cũng vẻ ôn nhu trước nay nàng chưa từng gặp qua, giống như thận trọng tiếp xúc, sợ hãi nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng thần kinh của nàng vậy. Cái loại ánh mắt trấn an "mặc dù em và chị không như nhau, nhưng cũng có thể đến cuối cùng chúng ta lại giống nhau" khiến Từ Thời Thê không thể thốt lên lời như vậy. Mặc dù bọn chị là đồng loại, nhưng, chị không yêu Chương Nhã.

Từ Thời Thê phủ nhận tựa hồ làm Văn Già La hơi bất ngờ, cho nên cô trầm mặc hồi lâu, cô như hoàn toàn không xử lí nổi tình huống này, một câu lặp đi lặp lại trong lòng, sau đó mới sàng lọc để tránh tác dụng phụ của lời nói kia.

"Thật ra chị biết việc đó không thành vấn đề." Thấy nàng câm như hến, Từ Thời Thê có chút áy náy. Nàng vỗ vai cô gái, "Em thầm mến đàn anh, chị thích người cùng phái, chỉ là danh xưng khác nhau mà thôi."

Văn Già La cứng đờ, Từ Thời Thê lẳng lặng rút tay về. Nàng cảm thấy cô gái này thực tốt, quan tâm cho rằng mình bị cuộc điện thoại kia làm tổn thương đến nỗi đổ bệnh. Song có ít thứ là theo bản năng, giữ một khoảng cách nhất định để dễ dàng đối phó. Từ Thời Thê giả bộ ngắm cảnh, sau đó cười bảo, "Ai da, sao trước giờ chị không nhận ra chỗ này đẹp như thế nhỉ."

"Em cũng rất ít khi tới." Văn Già La nhìn chằm chằm nàng, "Chị có khỏe thật không?"

Từ Thời Thê dựa vào lan can, híp mắt nhẹ lắc lư thân thể, "Rốt cuộc em mất tự nhiên cái nỗi gì? Bởi vì biết chị là người như vậy nên chán ghét ư, vẫn coi chị như cái gai chọc em không thoải mái? Chị đã bảo là không sao rồi, em còn muốn chị như thế nào?"

Văn Già La mím chặt môi, cô tới bên Từ Thời Thê, lấy ngón tay nhẹ chọc bả vai nàng.

Từ Thời Thê cảm thấy quá khó hiểu, cau mày hỏi, "Em đang làm gì thế?"

"Muốn nghe thanh âm tiếng lòng chị." Văn Già La đáp lạnh nhạt.

Từ Thời Thê ôm đầu. Nàng chả biết nên xử lí tình huống khác người này như thế nào, nàng chị biết nàng hết cách rồi. Dáng vẻ bình tĩnh khiến cô gái kia không tin, một khi kích động thì lại như một ngôi nhà không lắp cửa để cho cô gái kia nhìn thấu. Nàng không muốn bị người khác nhìn thấu, bất kể trong tình cảnh như thế nào, bảo vệ kĩ càng bản thân là vô cùng quan trọng.

Sắp xếp suy nghĩ một lát, Từ Thời Thê bắt đầu nói, "Già La, giống như em nói ấy. Em giấu đàn anh vào sâu trong đáy lòng, đây là sự lựa chọn của em, mà lựa chọn của chị và của em khác nhau, nhưng cũng cùng là trải qua mấy năm suy nghĩ cặn kẽ. Chúng ta đều phải tự phụ trách cho sự lựa chọn của mình, bất kể phải đối mặt với cái gì, không phải sao? Cho nên chị ổn lắm, cho dù có bị ít thương tổn, chị vẫn sẽ cố gắng tỏ ra mình rất ổn. Có điều chị không thích cô gái gọi cuộc điện thoại kia, đổ bệnh cũng là do thân thể khó chịu, những chuyện này chẳng liên quan gì tới em hết, sao em phải chịu trách nhiệm chứ? Cho nên em không cần phải như vậy, em như vậy chị mới thấy gánh nặng, em hiểu không?"

Văn Già La lẳng lặng lắng nghe. Giống như lần đầu tiên được nghe Từ Thời Thê nói chuyện vậy. Thanh âm liên miên không dứt vang bên tai, cộng thêm ánh mặt trời cùng gió nhẹ, giống như một bữa đại tiệc cao cấp, làm người đáy lòng trào dâng. Đã rất lâu Văn Già La không có loại cảm giác này, cô nhận ra mình rất đói, rất đói, đói kinh khủng, bụng sôi sùng sục, vô cùng khó chịu. Kết quả của việc tư tưởng bị dạ dày ôm bỏ chạy chính là cô chẳng nghe hết đầu hết đuôi, cho nên cô cau mày hỏi, "Gặp mặt em chị sẽ thấy có gánh nặng?"

Thật là một loại cảm giác thất bại, Từ Thời Thê hung hãn nói, "Em đừng có nhìn chị với cái ánh mắt nhu nhược ấy, chị chịu không nổi."

"Chị mới nhu nhược," Văn Già La nhìn sang, "Không phải vừa mới khỏi bệnh à."

Từ Thời Thê nổi giận, trầm mặc một hồi mới nhấc chân đá cô một cái, "Này, đêm hôm đó, sao em không hỏi chị luôn?"

Giọng Văn Già La thấm đượm chút do dự, "... Cho nên em nghĩ rằng chỉ vì đã không hỏi, mới xảy ra chuyện..."

"Không có đâu, là chị ta uống say." Từ Thời Thê cười.

"À," Văn Già La nhìn nước sông, hỏi nàng, "Vậy chị không thích ai ư?"

Từ Thời Thê nhìn cô. Có thể cách thức khuyên bảo của mình đã đúng, cô ấy đã không còn kiểu nói chuyện cẩn trọng như trước, nhưng mà... có cần hỏi một cách thờ ơ như vậy không?

"Không có." Từ Thời Thê nắm tay đáp.

Văn Già La xoay đầu nhìn nàng. Có cơn gió thổi qua, lay động tóc trước trán Văn Già La, cô cảm thấy có chút nhột, bèn vén nó ra sau tai. Cô lại quay đầu nhìn dòng sông chảy dài, "Vậy à..."

Cái dạng gì thế kia? Từ Thời Thê suy nghĩ. Vô tình, cô gái này trở thành người duy nhất biết bí mật của nàng, hơn nữa trùng hợp lại là người nàng từng có qua niệm tưởng. Song những điều ấy không quan trọng, Văn Già La tuyệt đối sẽ không biết gì thêm, dù cho có là vô tình hay cố ý, Từ Thời Thê cũng sẽ không để cô biết.

Hai người ngắm sông thêm một hồi, có lẽ do cảm thấy chán ghét nên không hẹn mà cùng đi tới bên kia. Bên này là một khoảng sân cỏ rộng lớn, nhiều đứa trẻ vui vẻ chơi đùa, thanh âm ngây thơ chất phác giống như ngậm đường, ngọt ngào mà không gây quá ngán. Văn Già La cảm thấy lúc này dạy dày đói, bụng chua loét, có chút ngán ngẩm.

Từ Thời Thê để ý Văn Già La vẫn cứ nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ, không nhịn được hỏi cô, "Thích trẻ con à?"

Văn Già La nhẹ nhàng "à" một tiếng, cũng chẳng biết khẳng định hay phủ nhận.

"Gặp hai người đó sẽ hối hận chứ?" Từ Thời Thê nhẹ giọng hỏi.

"Cái gì?" Văn Già La quay đầu, trong mắt có chút mê muội.

Từ Thời Thê cảm thấy mình trì trệ, trước kia hình như nàng chưa từng trải qua cảm giác này, rõ ràng mồm miệng nàng vẫn luôn lanh lợi. Có một người phát hiện về tính hướng của mình khuấy động nàng, khuấy động rất lớn. "Em quyết định trông nom người em thầm yêu, một thân một mình sống và chết, không gia đình, không con cái. Sẽ có thời điểm một mình chẳng sao hết, nhưng bây giờ thì sao? Em chờ Bảo Hoa sinh bé cưng ư?"

"Vậy còn chị, sẽ chọn lựa kết hôn sao?" Văn Già La hỏi xong lại tự đáp, "Cái gì mà cõi đời này ngoài một loại gọi là kết hôn lập gia đình, còn có một lí niệm tên là chủ nghĩa độc thân, là ai nói?" Cô đột nhiên hùng hổ dọa người đứng dậy, "Không phải chị bảo ta đi cùng một con đường, cho nên đừng bước năm mươi bước cười một trăm bước sao?"

Lòng Từ Thời Thê cứng lại, cảm thấy hơi buồn bực. Cái gọi là tự lấy đá đập chân mình, đây rõ ràng là chứng cớ rõ ràng nhất. Nàng chẳng thể làm gì khác ngoài cố gắng nói thật nhẹ nhàng, "Có lẽ sau này chị sẽ gặp một người chị yêu, yêu đến nỗi chẳng vì bất cứ thứ gì mà buông tay, khi đó ít nhất chị còn có một người bầu bạn, chuyện nuôi đứa trẻ không phải là không thể."

Văn Già La nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng. Giờ khắc này ánh mắt cô như biết nói chuyện, giống như đêm hôm đó vậy. Cuối cùng cô chỉ hỏi, "Nếu vậy, sao chị phải tranh làm mẹ nuôi bảo bối? Em hoàn toàn không thấy chị nói đùa ở chỗ nào."

Từ Thời Thê cảm thấy ngón tay cứng lại. Ánh mắt bi ai kia, cô ấy thương tâm thay mình ư? Rõ ràng mới vừa rồi còn là mình quan tâm vấn đề của cô ấy, tại sao đã trở thành sắc bén phân tích chuyện của mình rồi.

"Nhưng nếu chị thật sự có thể đạt được cái kết viên mãn kia," Văn Già La tiếp tục nhẹ giọng, "Em sẽ chúc mừng chị." Cô nhìn đám trẻ con ở phía xa xa một lúc lâu, còn bảo, "Có lẽ chị nói không sai. Giữ vững mấy năm không có nghĩa là có thể giữ vững cả một đời. Ai cũng không thể dự liệu lúc nào... gặp ai. Có lẽ sẽ có một ngày... em buông tha cho ý tưởng của mình, cũng có lẽ... không có ngày đấy."

"Có có lẽ cũng tốt." Từ Thời Thê miễn cưỡng đáp, trong lòng nghĩ hôm nay ít nhất cũng có chút thu hoạch, đó chính là cô gái kia như cảm ngộ được gì đó từ câu chuyện của mình, "Chị không thể lựa chọn tình yêu như đại đa số mọi người, em có thể. Chị muốn em có thể thay đổi ý tưởng của mình, mẹ em và người nhà sẽ vô cùng cao hứng."

"Đại khái là vậy." Văn Già La ngừng một lát, kết thúc đề tài, "Đi thôi."

Văn Già La chở Từ Thời Thê về tiệm. Hai người ở trên xe suốt dọc đường cũng có trò chuyện, chủ đề chính là vì sao Văn Bảo Hoa phát hiện mình mang thai.

Cho đến khi Văn Già La đi rồi, Từ Thời Thê mới chợt nhớ ra quên chưa hỏi xem rốt cuộc Chương Nhã đã nói gì trong cuộc điện thoại nọ. Nhưng sau đó suy đi tính lại, nàng vẫn nên ít lời vê tính hướng của mình, dù sao kết quả cũng đã như thế, quá trình có thể bỏ qua.

Cuối cùng Từ Thời Thê thở dài một hơi, nghĩ những lời kia hẳn cũng như viết lên một trang giấy, nó sẽ chỉ ở đấy mà thôi, không thể dịch chuyển đi đâu.

- ------♡"・ᴗ・"♡-------

Mục tiêu là ngày một chương, nhưng sao người nhũn ra rồi, các bạn hãy ủng hộ mình nhé:>