Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 57: 57: Ngoại Truyện 10 Tô Vũ Kiều





Ngày Tô Vũ Kiều gặp Văn Ý, là vào tiết Tiểu Mãn, một trong mười hai tiết khí.
Tiểu Mãn đến, ánh mặt trời lặn.
Tô Vũ Kiều biết Văn Ý, Văn Ý có ngoại hình xinh đẹp, gia thế không tệ, bình thường thích chơi bời, cô tham gia đoàn hội rất nhiều, quan hệ với mọi người cũng rất tốt.

Bên trong ngôi trường đại học tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ, không nghi ngờ gì, Văn Ý là một trong những người nổi bật nhất.
Còn Tô Vũ Kiều, hoàn toàn khác với cô.

Sinh ra trong một gia đình bình thường, ba cậu còn là một tên nghiện cờ bạc.

Có lẽ là do bóng đen tâm lý để lại từ thời thơ ấu, tính tình của Tô Vũ Kiều vẫn luôn lạnh nhạt, cậu không quan tâm đ ến rất nhiều thứ.
"Đã nói rồi dựa vào đâu mà bộ phim nhà họ Văn đầu tư, Chu Thiến Thiến lại đưa người vào!"
Vốn dĩ Tô Vũ Kiều định ngồi trên bãi cỏ đọc sách thì nghe thấy được một giọng nữ đang nổi giận đùng đùng.

Mặc dù đang tức giận, nhưng giọng nói cũng trong trẻo dễ nghe.
"Tôi không quan tâm là Văn Viễn hay Văn Kỷ Niên, chuyện này tôi không cho phép! Chẳng phải chỉ là một diễn viên nam thôi sao? Trường học chúng tôi có rất nhiều anh chàng đẹp trai, chờ đó!"
Âm thanh ở đầu bên kia vẫn còn đang tiếp tục, Tô Vũ Kiều đóng quyển sách lại, dựa theo nguyên tắc lịch sự, anh đứng dậy.
Đi ngang qua nơi phát ra âm thanh, Tô Vũ Kiều nhìn cô gái đang mặc quần short jeans.

Không nhìn thấy được chính diện, chỉ nhìn thấy gò má trắng trẻo và chiếc cằm nhọn.

Lúc cô hơi nghiêng đầu lại, có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô, như có ánh sáng ở trong đó.

Cô ấy gài áo vào trong gấu váy, vòng eo lại càng thêm thon thả.
Nhận ra được ánh mắt mình đang nhìn quá lâu, Tô Vũ Kiều ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, cậu xoay người rời đi.
Vốn dĩ cậu tưởng rằng đây chỉ là một khúc nhạc đệm bình thường lướt qua cuộc đời cậu, chẳng qua là đến buổi chiều, khi cậu đi ngang qua sân bóng rổ, cánh tay cậu bị một cô gái nắm lại, mùi hương thoang thoảng xông vào chóp mũi, "Cậu là...!Tô Vũ Kiều sao?"
Thành tích học tập của Tô Vũ Kiều rất tốt, ngoại hình cũng thuộc top ba trong trường.

Là một người yêu cái đẹp như Văn Ý, cô đương nhiên là biết được rồi.

Vốn dĩ cô còn định cùng Tô Vũ Kiều đến với nhau một khoảng thời gian, sau khi biết được mỗi năm cậu đều giành được học bổng thì cô đành rút lui.
Cô không yêu đương nổi với học sinh giỏi.
Tô Vũ Kiều quay đầu lại, cậu bất ngờ chạm vào ánh mắt của cô gái.

Buổi sáng không có cơ hội nhìn kỹ, bây giờ cậu yên lặng ngắm nhìn, bên trong mắt cô giống như đang chứa cả biển sao trời vậy.
Cậu lịch sự gật đầu, "Là tôi."
Văn Ý vui mừng, "Vậy cậu có hứng thú với diễn xuất không? Nền tảng của cậu rất tốt, khí chất cũng không tệ, rất thích hợp vào giới giải trí."
Những chuyện liên quan đến Văn Ý chuyện, Tô Vũ Kiều không cần cố gắng tìm hiểu, anh có thể biết được rất nhiều.
Cô là thiên kim của tập đoàn Văn thị, từ nhỏ đã sống trong giàu sang, ngoại hình xinh đẹp, tính tình cũng không tệ.

Ngoại trừ cô thỉnh thoảng giở tính tiểu thư ra, nói tóm lại, cô gần như là phụ hợp với hình tượng người trong mộng của các nam sinh viên.
Ở trong ký túc xá, cậu thường nghe các bạn cùng phòng nói.
Chẳng qua là vị thiên kim này rất ăn chơi, không chỉ thích đi bar, mà còn là một người yêu cái đẹp.

Có không ít người dựa vào vẻ ngoài không tệ của mình, muốn theo đuổi Văn Ý, cuối cùng lại bị vị đại tiểu thư này gây khó dễ.
"Xin lỗi..." Tô Vũ Kiều còn chưa kịp nói lời từ chối ra khỏi miệng, Văn Ý đã vội vội vàng vàng cắt ngang, "Cậu có thể thử một chút, chỉ là thử vai mà thôi, nếu không được thì chúng ta bỏ cuộc.

Ừ, xem như là có thêm trải nghiệm mới lạ trong cuộc sống đi."
Tô Vũ Kiều nhẹ nhàng mỉm cười, "Bây giờ tôi phải đi làm thêm."
"Hả...!Đi làm thêm à, xin nghỉ được không?" Văn Ý nghiêng đầu nhìn cậu, cô thương lượng với cậu, "Hay là tôi đi thay cậu."
Tô Vũ Kiều hơi ngẩn người, vốn dĩ anh tưởng rằng dựa theo tính cách của Văn Ý tính tình, cô sẽ trực tiếp chọn cách khác để nói với cậu, nói rằng làm diễn viên có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Không ngờ rằng cô lại đi thay mình.
Cậu suy nghĩ một chút, đối mặt với ánh mắt này của Văn Ý, trong lòng Tô Vũ Kiều dao động, "Tôi làm parttime hai tiếng, nếu chị không để ý, cứ gửi địa chỉ cho tôi."
"Được, kết bạn WeChat đi." Văn Ý nhìn anh mỉm cười, "Tôi tên Văn Ý, là đàn chị của cậu đấy."
Tô Vũ Kiều lắng nghe, cậu gọi một tiếng, "Đàn chị."
Ngày hôm đó, khởi đầu cho sự gặp gỡ của bọn họ, cũng là khởi đầu cho sự áy náy của Văn Ý với cậu.
Thành công của cậu còn dễ hơn những gì cậu tưởng tượng nhiều, một bộ phim, đã lên được đỉnh cao.

Ngay sau đó, nhiều loại hợp tác tìm đến, hợp đồng đại diện, chương trình thực tế.


Tô Vũ Kiều cũng không tham nhiều, cậu chỉ chọn những gì cậu thích.
Cho đến một ngày, cậu vừa quay xong thì nghe thấy có người nói.
"Chậc, chẳng phải là bám vào cô tiểu thư nhà họ Văn sao? Đúng là giỏi thật đấy."
"Ha ha ha, cũng chỉ là sinh viên, không sợ tuổi còn trẻ mà làm tổn thương mình."
"Người ta có tư cách đó, ai bảo cậu không có khuôn mặt giống như người ta.

Cũng không biết điều thật đấy, chẳng lẽ cậu ta không biết đại tiểu thư nhà họ Văn đã đính hôn với tổng giám đốc Thẩm từ lâu rồi à?"
"Tổng giám đốc Thẩm? Tổng giám đốc Thẩm nào vậy?"
"Còn là ai nữa, chẳng phải là..." Âm thanh về sau càng ngày càng nhỏ, nghe không rõ.
Tô Vũ Kiều nhắm hai mắt lại, cậu tẩy trang rồi quay lại trường học.

Cậu gọi điện thoại cho Văn Ý, cuộc gọi được kết nói, đầu bên kia có tiếng nhạt ồn ào.
Có một giọng nam chen vào, "Này, Văn Ý uống say rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói."
Hồi chuông báo động vang lên trong lòng Tô Vũ Kiều, "Anh là ai?" Dựa vào ngoại hình của Văn Ý, có người nhân lúc cô uống say mà cướp sắc, cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.
"Tôi là bạn của cô ấy." Người ở đầu bên kia vừa nói, "Này này này, tiểu tổ tông, đừng uống đừng uống nữa, ngoan nào, về nhà ngủ một giấc, chuyện gì cũng sẽ qua thôi."
Về nhà...
Tô Vũ Kiều cao giọng nói, "Tôi là đàn em của Văn Ý, bên trường học có chuyện quan trọng cần chị ấy xác nhận một chút, mời anh nói địa chỉ quán bar cho tôi."
"Mẹ nó Văn Ý cậu lại trốn học à!" Giọng nam ở đầu bên kia hùng hùng hổ hổ, nói địa chỉ cho Tô Vũ Kiều.
Lúc Tô Vũ Kiều chạy đến, Văn Ý đang nửa nằm trên ghế sofa, cô đung đưa chân, dáng vẻ rất nhàn nhã.

Cô sơn móng tay màu đỏ, nổi bật dưới ánh đèn ngũ sắc, càng trông diêm dúa.
"Bà cô của tôi ơi, chúng ta về nhà đi, đừng quậy nữa được không?" Người đàn ông trông có vẻ lớn hơn Văn Ý khoảng hai ba tuổi đang ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng dỗ cô/
"Không về." Văn Ý gõ lên mặt bàn, cô bất mãn nói, "Cố Phương Nguyên, lấy rượu cho tôi."
Đây là lần đầu tiên, Tô Vũ Kiều nhìn thấy Văn Ý ở trong quán bar.

Cô khoác lên người một lớp áo nhìn rất trưởng thành, không giống với thường ngày.

Cũng là lần đầu tiên Tô Vũ Kiều biết được, đại tiểu thư nhà họ Văn được người người hâm mộ, cô đơn một mình không nói với ai.
"Uống cái gì nữa, còn uống nữa tôi phải đưa cậu đến bệnh viện đấy." Cố Phương Nguyên tức giận nói.
Nhìn thấy Tô Vũ Kiều trước, Văn Ý xoay đầu lại, "Tô Vũ Kiều?"
Ánh mắt cô có men say, gò má ửng đỏ, trông cô có chút đáng yêu.
Cố Phương Nhiên cũng thuận mắt nhìn sang, "Này, chẳng phải cậu là ngôi sao kia à?" Đối với chuyện của Tô Vũ Kiều, Cố Phương Nguyên cũng chỉ nghe đồn, được cô một tay nâng đỡ, bây giờ đang rất nổi.

Bạn gái trước của anh ngày nào cũng nhắc đến Tô Vũ Kiều, khen cậu đẹp trai lắm.
Văn Ý lảo đảo đứng dậy, nghiêm túc giới thiệu, "Tô Vũ Kiều, đàn em của tôi.

Người này là Cố Phương Nguyên, lãng tử tình trường."
Cố Phương Nguyên: "...!Làm phiền cậu bỏ bốn chữ này đi."
Đứng dậy phủi phủi quần áo của mình, Cố Phương Nguyên xua tay, "Được rồi, nếu ở trường học có chuyện, tôi giao người cho cậu không quản nữa."
Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, "Cậu không đưa tôi về nhà, lỡ như có người mơ ước sắc đẹp của tôi thì sao!"
Cố Phương Nguyên không nói gì, "Bà cô của tôi ơi, cậu để yên cho người khác đã là không tệ rồi.

Hơn nữa, đây chẳng phải là đàn em của cậu à?"
Cuối cùng, vẫn là Tô Vũ Kiều đưa cô về chung cư của cô.
Văn Ý thích đến quán bar chơi, cô thường xuyên đi quá giờ ký túc xá cấm cửa, vì thế cô thuê một căn chung cư gần trường học, bình thường giặt quần áo cũng rất dễ dàng.
"Đàn chị." Tô Vũ Kiều để cô lên ghế sofa, lại nhìn thấy Văn Ý cúi đầu xuống.

Cậu đứng dậy tìm ly rồi rót một ly nước, chậm rãi nói, "Uống chút nước trước đi."
Văn Ý ngửa đầu lên uống, cô cẩn thận uống.
Tô Vũ Kiều nhìn cô như vậy, cậu im lặng, "Chị nghỉ ngơi cho khỏe trước đi."
"Cậu tìm tôi có chuyện gì không?" Văn Ý đột nhiên hỏi cậu.
Tô Vũ Kiều ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt cô rất sáng.

"Văn Ý, con đường nghệ thuật sau này, em muốn tự mình bước tiếp."
Văn Ý vẫn nghiêng đầu, dáng vẻ của cô vẫn chưa được tỉnh táo lắm, "Tô Vũ Kiều."
"Sao thế?"
Văn Ý: "Thật ra thì tôi thấy mình rất có lỗi với cậu, ban đầu tôi quá tự cao tự đại, vô duyên vô cớ kéo cậu vào giới giải trí."
Tô Vũ Kiều biết chứ.


Vì thế cậu thấy như vậy là không được.

Con đường này là cậu tự chọn, Văn Ý cũng chỉ cho cậu một cơ hội mà thôi.

Cậu không muốn Văn Ý nhớ rõ chuyện này như vậy.
"Vậy nên, tôi luôn muốn đối xử với cậu tốt một chút." Văn Ý nấc lên một tiếng, sau đó cô nằm xuống sofa.
"Văn Ý, em tự nguyện vào giới giải trí." Tô Vũ Kiều nhẹ giọng thở dài, anh tìm một tấm chăn ở bên cạnh rồi đắp lên cho cô.

Lúc anh cúi người xuống, nghe thấy giọng nói mềm mại của Văn Ý, "Tô Vũ Kiều, anh tôi rất kém cỏi, ba tôi cũng không thích tôi.

Vậy nên cậu làm em trai tôi có được không?"
"Tôi không có người nhà, cậu có muốn làm người nhà của tôi không?"
Nói xong lời này, Văn Ý mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong căn phòng lớn như vậy, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của Văn Ý.
Tô Vũ Kiều nhìn chằm chằm Văn Ý ngủ một lúc lâu, cậu mới nói, "Được."
-
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, Văn Ý đều nhớ rõ ràng.

Sau đó, Tô Vũ Kiều dựa vào chính mình, mặc dù không còn dễ dàng như trước đây, thậm chí còn rất mệt mỏi, cậu cũng không nói một câu nào.
Năm Văn Ý tốt nghiệp, cô gấp rút hoàn thành đồ án tốt nghiệp, mỗi ngày bận rộn đến mức kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần.
Sau Tết Thanh minh, Tô Vũ Kiều bị sốt cao, còn ho khan.

Bệnh tình ngày càng nặng, sốt cao mấy ngày không hạ.
Vừa mới ăn trưa xong, Tô Vũ Kiều nhìn y tá đang đâm kim cho mình, cậu liếc nhìn thấy một đôi chân thẳng tắp, cậu ngẩng đầu nhìn lên, đối mặt với ánh mắt giận dữ của Văn Ý, "Vẫn còn tỉnh à?"
Tô Vũ Kiều gật đầu, "Ừ."
"Tỉnh rồi sao không gọi điện thoại cho chị?" Văn Ý tức giận, nếu không phải hôm nay bạn cùng phòng của cậu ấy đến bắt chuyện, cô cũng không biết là Tô Vũ Kiều đã vào viện hai ngày.
Tô Vũ Kiều im lặng, "Gần đây chị bận làm đồ án tốt nghiệp mà."
"Thứ đồ chơi kia có thể quan trọng bằng em trai chị à?" Văn Ý tức giận đặt trái cây xuống bên cạnh, cô đưa một quả táo cho cậu, "Ăn đi!"
Văn Ý rất hay nói một đường mà trong lòng lại nghĩ một nẻo, rất hay làm mình làm mẩy.

Có lúc rõ ràng cô rất lo lắng, nhưng cô lại nhất quyết không nói.

Sắc mặt Tô Vũ Kiều dần trở nên ấm áp, an ủi cô, "Bác sĩ nói em giảm sốt rồi, tối nay có thể về trường."
"Ờ!" Văn Ý hừ một tiếng, cô nhìn cậu, "Biết mà không báo, nên tính sổ thế nào đây?"
"Em mời chị ăn cơm nhé." Tô Vũ Kiều nhẹ nhàng nói, cậu điều chỉnh lại cái gối dựa sau lưng.
"Chị muốn ăn lẩu." Văn Ý kiêu ngạo quay mặt đi, cô nhàm chán xem TV.
Tô Vũ Kiều ăn quả táo mà cô đưa cho, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên khuôn mặt của Văn Ý.

Cho đến khi cậu ăn xong quả táo, cậu mới mở miệng, "Nghe nói gần đây Văn thị gặp chút phiền phức."
Không phải gần đây, từ sau lần Văn Ý uống say, Văn thị đã gặp phiền phức rồi.

Chỉ là những chuyện này, Văn Ý không muốn nói ra, giống như cậu vậy.
"Gặp chút phiền phức, nhưng mà sắp giải quyết xong rồi." Văn Ý vươn vai, lúc này cô mới nhìn về phía cậu, cô trêu Tô Vũ Kiều, "Tháng bảy này là lễ cưới của chị, Tô đại minh tinh có nể mặt chị mà đến làm phù rể không? Cho chị chút mặt mũi nào?"
Văn Ý có chồng sắp cưới, chuyện này Tô Vũ Kiều vẫn luôn biết.

Chẳng qua là cậu không biết, cô sẽ kết hôn sớm như vậy.
Hai mươi hai tuổi, các cô gái khác vẫn còn đang yêu đương, vậy mà cô lại sắp kết hôn rồi.
"Chị thích anh ấy?" Chuyện liên quan đến Thẩm Ôn Đình, Tô Vũ Kiều cũng nghe được chút chút.

Anh rất xuất sắc, hai mươi hai tuổi đã tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, mặc dù lúc đầu không thành thạo, cũng đã từng phá hỏng vài dự án.

Chỉ là trong khoảng thời gian hai năm, anh đã quản lý Thẩm thị rất tốt.
Trong những người đàn ông cùng trang lứa, có lẽ sẽ không tìm được người đàn ông thứ hai xuất sắc như Thẩm Ôn Đình.
Văn Ý liếc mắt nhìn qua, "Không thích, chị sợ anh ấy còn không kịp." Cô không nhịn được mà oán trách một câu, "Chị và Thẩm Ôn Đình lớn lên cùng nhau, con người anh ấy vừa cứng nhắc vừa hung dữ, trước đây suốt ngày đi dạy dỗ chị.


Sau đó lên đại học thì anh ấy ra nước ngoài, bọn chị gần sáu năm không liên lạc với nhau rồi."
Mặc dù mỗi dịp cuối năm, còn có khoảng thời gian cô thi năm lớp mười hai, Thẩm Ôn Đình đều quay về.

Nhưng bắt đầu từ khi Văn Ý lên mười sáu, hai người rất ít khi trò chuyện cùng nhau.
Tô Vũ Kiều nhìn đôi mắt xinh đẹp của Văn Ý, cậu thở dài một tiếng, "Không thích cũng phải kết hôn sao?"
"Chuyện này rất phức tạp." Dường như Văn Ý không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nói sơ qua, "Dù sao thì nhà họ Thẩm rất thương chị, Thẩm Ôn Đình cũng sẵn lòng tiêu tiền vì chị, kết hôn rồi cũng rất tốt, dù sao thì chị cũng không thích ai."
Tô Vũ Kiều từ chối cho ý kiến.
Văn Ý cảm thấy tốt, vậy thì là tốt.
Một tháng sau, lần đầu tiên Tô Vũ Kiều nhìn thấy Thẩm Ôn Đình trong miệng Văn Ý.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy sâu thẳm.
"Văn Ý, không được ăn cay, tối nay phải ngủ sớm."
Đúng như những gì Văn Ý nói, có chút cứng nhắc.
Sau đó, là giọng nói ấm ức của Văn Ý, "Em đau!"
"Biết đau mà còn ăn?" Giọng nói của người đàn ông lạnh xuống, nhìn anh lạnh lùng đến đáng sợ.

Nhưng Tô Vũ Kiều lại nhìn ra được vẻ lo lắng từ trong ánh mắt Thẩm Ôn Đình.
"Lên đi." Người đàn ông ngồi xổm trước mặt Văn Ý.
Tô Vũ Kiều giật mình, sau đó cậu bật cười.
Phần lớn lựa chọn của Văn Ý đều không sai, kết hôn với một người đàn ông như vậy, cũng rất tốt.
-
Sau khi Văn Ý tốt nghiệp, cơ hội hai người gặp nhau cũng ít đi.
Năm hai mươi ba tuổi, Tô Vũ Kiều gặp phải tổn thất nghiêm trọng nhất cuộc đời mình.

Ba cậu vì đánh bà thua mà nợ một khoản tiền lớn, mẹ bị bệnh ung thư phải vào viện.

Nửa năm sau, mẹ cậu không may qua đời, hai món nợ cứ thế mà rơi xuống đầu cậu.
Cùng lúc đó, sự nghiệp của cậu đang bị chững lại.
Không một ngày không một đêm nào mà cậu không tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, người đến đòi nợ cứ liên tục không ngừng.
Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi bốn, ngày hôm đó Tô Vũ Kiều có một hoạt động, mãi đến hai giờ khuya cậu mới về lại khách sạn.

Ngoài đại sảnh im lặng, chỉ có Văn Ý đang ở đây nghịch điện thoại.
Tô Vũ Kiều đi về phía cô, trên bàn có một chiếc bánh kem, có hơi méo mó.

Trước đó vài ngày, Văn Ý đã nói là cô muốn tự làm, không ngờ cô tự làm thật.
"Xong rồi à?" Văn Ý nhìn thấy cậu, cô đặt điện thoại xuống, "Tô đại minh tinh của chúng ta bận rộn thật đấy, trễ như vậy mới về."
Tô Vũ Kiều cũng ngồi xuống, "Đợi em lâu không?"
"Cũng được." Văn Ý vươn vai, cô hơi tiếc, "Qua sinh nhật em rồi."
"Không sao." Tô Vũ Kiều mở hộp ra, "Cảm ơn."
Văn Ý xua tay, "Giữa chúng ta còn cảm ơn làm gì.

Đúng rồi, gần đây công việc có ổn không?"
Sau khi tốt nghiệp, Văn Ý cũng có cuộc sống của riêng mình, còn cậu bôn ba khắp nơi, có những lúc không trả lời tin nhắn WeChat kịp lúc.

Thường xuyên như vậy, hai người cũng dần ít liên lạc.
Cậu hơi nhướng mày, Tô Vũ Kiều nhẹ nhàng nói, "Cũng rất tốt.

Nghe nói tổng giám đốc Thẩm sắp về rồi."
"Ừ, đoán là về khoảng nửa tháng rồi lại đi." Văn Ý thản nhiên nói.
Trở về phòng, quản lý lại gọi điện thoại cho cậu, bộ phim vừa mới ký đã bị bên kia hủy hợp đồng rồi, mấy sự kiện đã lên lịch đều bị hủy bỏ.
Tô Vũ Kiều biết chứ, có người muốn cấm sóng cậu.
Nếu là trước đây, cậu có thể không tranh không đoạt.

Nhưng mà bây giờ, cậu phải làm một cách tốt nhất, trả xong những món nợ kia.
-
Cả đời này, ngoại trừ mẹ ra, người đối xử với cậu tốt nhất chính là Văn Ý.
Cậu nhớ là Văn Ý sẽ vì chuẩn bị bất ngờ cho cậu mà chuẩn bị rất lâu, cậu nhớ Văn Ý sẽ vì cậu mà trốn học đến thăm đoàn làm phim, nhớ là Văn Ý sẽ vì cậu mà đánh nhau với người khác...
Chính là vì cậu nhớ những chuyện này, vì thế Tô Vũ Kiều mới không muốn nhờ Văn Ý giúp đỡ.

Cậu cũng là một người đàn ông, cậu phải có trách nhiệm.
Cậu đã làm ra hai chuyện có lỗi với Văn Ý, một lần là tung tin tức mình bị thương ở tay ra ngoài, che giấu cô.

Một lần là tính toán thời gian Văn Ý đến thăm đoàn làm phim, mượn chuyện này để bỏ mấy cảnh thân mật đi, lợi dụng cô.
Nhưng mà cho đến tận bây giờ Tô Vũ Kiều chưa từng nghĩ rằng sẽ làm tổn thương Văn Ý.

Lúc hình chụp bị tung ra, là quản lý của cậu làm.

Tô Vũ Kiều không có tư cách để trách tội người khác, mặc dù cách làm của quản lý hơi cực đoan, nhưng cũng là vì cậu.
Văn Ý đã nhiều lần nói với cậu rằng, cô thích tính cách không tranh không đoạt của cậu, cũng thích dáng vẻ tỏa nắng trên người cậu.
Nhưng mà cho đến tận bây giờ Văn Ý cũng không biết, người có đôi mắt chứa đầy ánh sáng, là cô.

Ngày hôm đó, hoa tử kinh rơi đầy hai bên đường, Tô Vũ Kiều rời đi.

Sau đó, trong cuộc sống của cậu, không còn Văn Ý nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng cậu nhìn thấy trên vòng bạn bè, cô rất hạnh phúc, Thẩm Ôn Đình đối xử với cô rất tốt, sau đó cô còn có một cậu con trai, một nhà ba người mỗi ngày đều vui vẻ hòa thuận.
Bọn họ cuối cùng vẫn là mỗi người một nơi.
Trả xong hết nợ, Tô Vũ Kiều rời khỏi giải trí.

Mặc dù đã trả hết nợ, nhưng cậu đã hoàn toàn mệt mỏi.

Nỗi đau ấy dường như đã khắc sâu vào xương tủy, không thể nào lay chuyển được.
Những năm này, Tô Vũ Kiều cũng đã từng gặp được rất nhiều cô gái tốt.

Có lẽ là do từng trải nhiều rồi, cậu không muốn gặp thêm người mới.
Cậu mua một cái homestay nhỏ, mỗi ngày thức dậy ngắm nhìn cỏ cây hoa lá, cũng rất dễ chịu.
Đông đi xuân về, một năm lại trôi qua.
Chủ tiệm hoa bên cạnh tìm anh uống rượu, "A Kiều, tôi nói cậu này, cứ sống một mình cả đời như vậy không được đâu.

Thị trấn này có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, không một ai có thể lọt vào mắt cậu à?"
Tô Vũ Kiều nghịch hoa trong bình, cậu cười nhạt, "Một mình cũng rất tốt, hơn nữa bình thường cùng mấy người bạn uống rượu, cũng không tệ."
Chủ tiệm hoa hừ một tiếng, "Đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy, trong phòng cậu có một tấm ảnh chụp chung với một cô gái.

Ngoại hình xinh đẹp như vậy, chẳng trách cậu không để mắt đến mấy cô gái trong trấn."
"Chị ấy không phải." Tô Vũ Kiều nhẹ nhàng giải thích rõ ràng, ánh mắt có chút hoảng hốt, cậu thấy giọng nói, "Chị ấy là người nhà của tôi."
"À...!Xin lỗi." Chủ tiệm hoa vội vàng xin lỗi, "Đến đây, uống rượu uống rượu."
"Cậu đấy, vô dục vô cầu, vợ tôi nói người như vậy, không hợp mở homestay, mà là quét tước trong chùa." Chủ tiệm hoa tìm hai cái ly, mang rượu nhà mình ra, rót hai ly, "Chỉ là tôi nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cậu và chúng tôi không giống nhau."
Tô Vũ Kiều nhấp một ngụm rượu, rượu nhà tự ủ, mùi thơm rất thuần khiết mà lại không làm say lòng người, "Sao lại không giống nhau?"
"Nói như nào đây..." Chủ tiệm hoa nhất thời cũng không tìm ra được từ nào để hình dung, "Chính là khí chất của cậu, cảm giác cậu và bọn tôi không giống nhau."
Đặt cái ly lên bàn, chủ tiệm hoa vỗ đùi một cái, "Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, cao quý! Cảm thấy cậu rất cao quý."
Tô Vũ Kiều khẽ cười, cậu không nói gì, "Hoa tử kinh sắp nở rồi à?"
"Sắp rồi, chưa đầy hai tuần nữa, nhất định sẽ có rất nhiều người đến phố Đông chụp ảnh." Chủ tiệm hoa nói, anh nhìn Tô Vũ Kiều, tức giận nói, "Tiệm hoa của tôi có rất nhiều hoa, cậu nhất định lại chọn loại mà tiệm tôi không có để thích."
Tô Vũ Kiều rất thích hoa tử kinh, chủ tiệm hoa biết rất rõ.

Lúc cậu vừa tới đã cho cậu một ít hạt giống, để cậu trồng trong sân nhà.
Thấy cũng sắp đến giờ rồi, chủ tiệm hoa đứng đậy, "Được rồi, tôi phải về nhà nấu cơm, lát nữa nhớ qua ăn cơm."
"Được." Tô Vũ Kiều tiễn anh ra cửa, homestay không nằm ở vị trí phồn hoa, người đến không nhiều.

Lúc cậu đang định quay vào, cậu nhìn thấy một cô bé bẩn thỉu đang ngồi dưới đất, khuôn mặt đẫm lệ.
Ánh mắt Tô Vũ Kiều hơi dừng lại, đúng lúc cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi bẩn, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được, đường nét trên khuôn mặt có vài phần giống Văn Ý.
Trái tim cậu dao động, cậu đưa tay về phía cô bé, "Ba mẹ em đâu?"
Cô bé lắc đầu, chỉ khóc.

Đôi mắt nhanh nhẹn, rất giống với Văn Ý năm đó.
Tô Vũ Kiều đưa cô bé về homestay, giúp cô bé tắm, nấu cơm cho cô bé ăn.
Cô bé chỉ khoảng ba bốn tuổi, thoạt nhìn có chút rụt rè, vẻ ngoài cực kỳ giống với Văn Ý.
Một tháng sau đó, Tô Vũ Kiều làm ghi chép, tìm kiếm rất lâu, cuối cùng nhận được kết luận từ đồn cảnh sát.

Cô bé này đã bị bỏ rơi.
Ở đây không thể so với trong thành phố, vẫn còn trọng nam khinh nữ giống như trước đây.

Có khá nhiều người từ nơi khác đến, tiện tay vứt bỏ con mình rồi bỏ đi.

Trong biển người mênh mông, khả năng tìm ra cực kỳ nhỏ.
Tô Vũ Kiều vẫn còn độc thân, vì nhận nuôi đứa bé này, cậu bỏ ra không it công sức.

Hai năm sau đó, Tô Vũ Kiều vẫn luôn ở cùng cô bé, khiến cô bé mới đầu còn sợ hãi, sau đó dần lệ thuộc vào cậu.
-
Tô Vũ Kiều thu dọn hành lý.

Dường như cô bé rất thích nơi này, nằm trên bệ cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, "Anh, chúng ta phải đi sao?"
"Ừ, em rất thích nơi này à?" Tô Vũ Kiều sờ đầu cô bé, anh ngồi xổm xuống, giúp cô bé bím tóc đuôi sam
Cô bé gật đầu, khuôn mặt đáng yêu có năm phần giống với Văn Ý, "Chị kia là chị trong ảnh của anh sao?"
Tô Vũ Kiều: "Đúng vậy."
"Chị còn đẹp hơn trong hình." Cô bé mỉm cười ngây ngô.
"Ừ, rất đẹp." Tô Vũ Kiều bật cười.
Cậu thay đổi rồi, nhưng Văn Ý vẫn là dáng vẻ đó.
Thu dọn hành lý xong, nhìn cô bé vẫn đang nhìn chằm chằm vào phong cảnh bên ngoài, Tô Vũ Kiều nhẹ nhàng nói,
"Chúng ta phải đi rồi, Tiểu Mãn.".