Trung tâm hoạt động rất lớn, Thẩm Ôn Đình lại là đối tác thương hiệu, vị trí ở ngay phía trước, cách camera không xa.
Văn Ý ở đầu bên kia cũng không vội vàng, cô ngồi ở trên giường chuyên tâm xem livestream hiếm khi có được.
"A a a Thẩm Ôn Đình, sao có thể đẹp trai như vậy chứ!"
Ờ, câu phía sau đương nhiên là khen Tể Tể nhà cô.
Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình không có cảm xúc, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, camera dời đi một chút, hướng sang cây cột bên cạnh sân khấu.
"Dời camera qua đi, dời qua đi! Tể Tể nhà em sắp hát rồi!" Văn Ý ôm trái tim nhỏ đang sắp khóc của mình.
Trách cô thôi, nếu ngày hôm qua cô cuốn lấy Thẩm Ôn Đình không tha, cùng đi qua đó, bây giờ cô đã có thể gặp Tể Tể rồi.
"Văn Ý." Thanh âm của Thẩm Ôn Đình rất thấp, "Cúp máy đây."
"Đừng đừng đừng! Chỉ một bài thôi!" Tể Tể nhà cô rất ít khi hát, tình huống hiếm có như vậy, sao có thể bỏ qua được chứ, "Để em nghe xong đi, chờ anh quay lại, em đảm bảo sẽ nghe lời anh!"
"Em chắc chắn?" Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, sợ làm phiền đến người khác, anh đeo tai nghe bluetooth lên.
Bây giờ là mùa thu, Văn Ý mặc một chiếc áo khoác.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu bên trong, kết hợp vớimột chiếc áo khoác màu sữa, khuôn mặt xinh xắn trang điểm nhẹ, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như vô số vì sao, xinh đẹp đến chói mắt.
"Ừ!" Văn Ý vội vàng gật đầu, nhìn thẳng vào điện thoại.
Nhận được lời hứa hẹn của cô, Thẩm Ôn Đình cũng không giục cô nữa, lặng lẽ đưa điện thoại lên, chờ cô xem xong.
Vẻ mặt Bạch Tiêu bên cạnh căng thẳng, anh khẽ thở dài.
Anh đi theo Thẩm Ôn Đình được vài năm, Văn Ý vẫn là ngoại lệ của anh.
Bạch Tiêu từng nghĩ rằng Thẩm Ôn Đình chẳng qua chỉ là một người rất có trách nhiệm, lấy một cô gái về thì phải đối xử thật tốt với cô ấy.
Nhưng càng quan sát, Bạch Tiêu càng hiểu được tâm tư của Thẩm Ôn Đình.
Làm gì có trách nhiệm, chẳng qua là anh thâm tình mà thôi.
Xem xonng một bài, Văn Ý vẫn còn chưa thỏa mãn.
Đáng tiếc là, Tể Tể đã xuống sân khấu, cô chỉ có thể bình tĩnh lại, "Thẩm Ôn Đình, có thể giúp em xin chữ ký được không?"
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, anh cầm điện thoại ra ngoài ban công, một giọng nói trong trẻo vang lên giữa thanh âm ồn ào xung quanh, "Sao lại đến khách sạn vậy?"
"Tô Vũ Kiều bị té gãy tay, em đến đây thăm cậu ấy." Văn Ý nói, nói xong thì cô đặt điện thoại lên bàn, lúc này cẩn thận nhìn Thẩm Ôn Đình, lại nhìn thấy quần áo anh mặc hơi mỏng manh, cô không nhịn được mà cảm thấy bất mãn, "Bên đó chẳng phải đang là mùa đông sao? Sao anh lại mặc giống em vậy?"
"Bên trong phòng có lò sưởi, không lạnh." Thẩm Ôn Đình nói.
Dù sao thì anh cũng đại diện cho tập đoàn Thẩm thị, hình ảnh quyết định một phần rất lớn.
Văn Ý: "Vậy anh không được ở bên ngoài như vậy."
Đợi đã sao lại có cảm giác như một người vợ hiền đang quan tâm đến người chồng đi xa nhà vậy nhỉ?
Văn Ý chuyển đề tài, "Nhớ dán miếng dán làm ấm người, kẻo bị lạnh.
Ngày hôm qua ông nội còn dặn anh nhớ giữ gìn sức khỏe, chờ đến khi anh đi công tác về, chúng ta sẽ đến biệt thự Yên Thủy ở hai ngày."
Lúc này Thẩm Ôn Đình đang rất là mệt mỏi.
Ngồi máy bay cả một ngày, vừa đến khách sạn một chút đã phải đi, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
Làm việc không ngừng nghỉ khiến anh cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, chẳng qua là nghe được giọng nói của Văn Ý, anh đột nhiên lại tỉnh táo hơn một chút.
Anh cũng không ngắt lời, im lặng nghe Văn Ý nói chuyện.
Văn Ý: "Tô Vũ Kiều bên này không biết là chuyện gì, cậu ấy không cho em nhúng tay vào, em đến thăm cậu ấy hai ngày rồi về."
Mặc dù công việc của cô không giống như một nhân viên văn phòng bình thường làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, nhưng cô ấy vẫn có chuyện phải làm.
Trì hoãn hai ba ngày đã là cực hạn rồi.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình hơi chuyển động, ánh đèn ấm áp chiếu xuống.
Có lẽ là do cách một cái màn hình, Văn Ý luôn cảm thấy gương mặt này so với ngày hôm qua tốt hơn được một chút.
"Chú ý an toàn đấy." Thanh âm trầm thấp của Thẩm Ôn Đình truyền đến.
Bây giờ là tám giờ sáng, có lẽ ở bên Ottawa đang là buổi tối.
Phía sau anh là một màn đêm, có ánh đèn chiếu đến.
"Thẩm Ôn Đình." Văn Ý nhìn cảnh đêm bên ngoài, trong lòng Văn Ý kích động, "Hình như cho đến bây giờ em chưa từng cùng anh ra nước ngoài."
Đương nhiên, trừ cái lần ra nước ngoài bị bắt vào đồn cảnh sát ra, lần đó không tính.
Tâm trạng của Thẩm Ôn Đình hơi dao động, nhìn khuôn mặt của Văn Ý, "Lần sau đưa em đi."
"Được!" Văn Ý nhìn anh bật cười, cô lại hỏi anh, "Nhưng mà hai năm rồi anh mới nhớ đưa em đi nước ngoài, có phải nên bồi thường cho em cái gì không?"
Lúc Văn Ý đùa giỡn đều là như thế này, đôi mắt nhìn linh động hơn thường ngày, nụ cười cũng ranh mãnh hơn, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét, "Gì chứ?"
"Giúp em lấy chữ ký của Tể Tể nhà em đi." Văn Ý nói một cách đầy hứng thú, đầu óc cô cũng xoay chuyển rất nhanh, "Đây là đại diện cho thương hiệu sao? Em nghĩ thương hiệu này có thể vào Trung Quốc, tiện thể cho Tể Tể nhà em quảng bá một chút, hiệu quả là chắc chắn sẽ rất tuyệt."
"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình cắt ngang ảo tưởng của cô, "Người đại diện cuối năm nay đổi rồi."
Một nửa cõi lòng Văn Ý tan nát: "Vậy...!Ký tên?"
"Cũng không có." Anh không hào phóng như vậy, giúp vợ mình xin chữ ký của một người đàn ông khác.
Văn Ý bực mình, "Vậy còn có gì nữa!"
Có anh.
Cúp điện thoại, Thẩm Ôn Đình nhìn Bạch Tiêu đang lẳng lặng đứng đợi ở cách đó không xa, "Bảo Bạch Cảnh dạo gần đây xem chừng Tô Vũ Kiều."
Bạch Tiêu hơi ngẩn người ra, anh suy nghĩ vài giây rồi mới nói, "Thẩm tổng, Tô Vũ Kiều là phu nhân một tay nâng đỡ, hơn nữa Tô Vũ Kiều đối với phu nhân cũng rất tốt, chắc là không có vấn đề gì đâu?"
Chẳng lẽ là vì ghen sao? Bạch Tiêu hơi lo lắng, phu nhân xem Tô Vũ Kiều là em trai ruột, nếu như biết được Thẩm tổng âm thầm điều tra, có lẽ lại làm ầm lên.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình liếc nhìn cảnh đêm, mây đen giăng kín bầu trời, ánh đèn chiếu sáng mặt đất, nhưng vẫn không thể chạm tới bầu trời.
"Chỉ mong như vậy."
-
Cùng Tô Vũ Kiều ăn một bữa cơm, Văn Ý đi theo Tô Vũ Kiều ra bên ngoài phơi nắng.
Văn Ý nhìn Tô Vũ Kiều, mặc dù đang đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt này rất dễ dàng nhận ra, "Không sợ bị chụp à?"
Tô Vũ Kiều bật cười, cậu hơi không biết phải làm sao, "Cái này cũng đã mấy tháng rồi, đoán chừng giới truyền thông đã quên mất em rồi."
Từ một tiểu sinh đang nổi bị đóng băng mấy tháng, bây giờ vất vả quay phim, cuối cùng lại bị té gãy tay, làm trễ tiến độ.
Văn Ý có lẽ hiểu được tâm trạng của Tô Vũ Kiều, cô an ủi, "Không phải đâu, chị còn có một cô bạn ngày ngày đều nhắc đế em."
Tô Vũ Kiều nhìn Văn Ý, đôi mắt đan phượng tinh tế mang theo ý cười, "Thật ra thì như vậy cũng rất tốt, khá yên tĩnh."
Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Vũ Kiều, Văn Ý cảm thấy đôi mắt của cậu ấy rất đẹp, lúc quay phim cũng rất có thần.
Chẳng qua là, Văn Ý đã nhìn thấy một đôi mắt còn đẹp hơn đôi mắt này.
Dừng lại một chút, Văn Ý hỏi cậu, "Bây giờ đối với em mà nói, ở trong cái giới này mệt lắm đúng không?"
Đối với Văn Ý mà nói, đây là nút thắt lớn nhất trong lòng cô.
Năm đó còn trẻ không biết gì, vì để áp đảo Chu Thiến Thiến một phen, cô đã kéo Tô Vũ Kiều vào trong.
Sau đó, Văn Ý cũng không hỏi ý kiến của cậu ấy, để cậu ấy vào giới giải trí.
Từ đầu đến cuối Văn Ý đều cảm thấy có lỗi với Tô Vũ Kiều, khi còn trẻ cô đã làm nhiều chuyện vượt quá lý trí của mình, nhưng cô chỉ hối hận duy nhất một chuyện này.
Tô Vũ Kiều llà một người, một người đàn ông dịu dàng và tinh tế, cùng với người nhà họ Văn, chị em gái nhà họ Chu, hoàn toàn khác nhau.
Tô Vũ Kiều ngẩn người ra, sau đó cậu lắc đầu, "Làm việc gì cũng đều rất mệt mỏi thôi, mặc dù cũng không dễ dàng gì, nhưng em cảm thấy cũng không tệ lắm."
Văn Ý nghe không ra là cậu ấy đang an ủi mình hay thật sự cảm thấy không tệ, "Nếu như em mệt rồi thì cứ nói với chị, dù sao thì cũng không tốn tiền vi phạm hợp đồng, em muốn đi thì cứ trực tiếp rời đi."
Tô Vũ Kiều bật cười một tiếng, "Văn Ý, chị đừng có xem em là đứa nhóc mãi như vậy.
Ngược lại là chị, đã lớn như vậy rồi, làm việc gì cũng lỗ m ãng.
Nghe chi Tư Ngôn nói, mấy ngày trước chị còn cãi nhau với Thẩm tổng?"
"Không có cãi nhau gì, chỉ là chị đơn phương chiến tranh lạnh mà thôi." Nói tới đây, Văn Ý có chút đắc ý, "Nhưng trận cãi nhau này rất đáng giá!"
Tô Vũ Kiều cũng không hỏi kỹ, cậu chỉ nói, "Trước kia Thẩm tổng không có ở đây, chị buông thả một chút cũng được.
Bây giờ Thẩm tổng quay lại rồi, chị phải học cách thay đổi bản thân mình.
Hai người là vợ chồng, sau này sống cùng nhau cả đời.
Mặc dù em không có tiếp xúc nhiều với Thẩm tổng, nhưng mà người giống như Thẩm tổng, có lẽ đã vì chị mà buông bỏ rất nhiều thứ, chẳng qua là chị không biết mà thôi."
"Chị đấy, cũng nên cải tà quy chính rồi, không làm một người vợ hiền được, thì cũng học cách chăm sóc Thẩm tổng, đừng cứ giống như một đứa trẻ mãi như vậy."
Văn Ý trợn tròn mắt, nghe cậu lải nhải hồi lâu mới lên tiếng, "Tô đại minh tinh, em bao nhiêu tuổi vậy, sao cứ nói mấy lời nhàm tai như vậy chứ?"
Tô Vũ Kiều không biết phải làm sao, "Em sợ em không nói, thì không có ai nói cho chị."
Văn Ý ngẩn người ra.
Đúng là như vậy, những chuyện như thế này, người nhà họ Văn sẽ không nói với cô, Ngải Tư Ngôn mỗi ngày đều không tim không phổi, còn ồn ào hơn cả cô, đương nhiên sẽ không nói cho cô rồi.
Còn Thẩm Ôn Đình, phần lớn anh vẫn luôn giáo dục cô, tính tình Văn Ý buông thả, càng ép thì cô càng làm.
Tất cả những thứ liên quan đến phương diện này, ngược lại thì Tô Vũ Kiều giống như một người thầy vậy, từng chút từng chút một dạy cô cách sống chung với người khác, làm thế nào để bớt bốc đồng.
Hừ một tiếng, Văn Ý đè nén sự căng thẳng trong lòng, "Chị biết rồi, chị vẫn luôn chăm sóc cho Thẩm Ôn Đình.
Em không biết anh ấy thích sạch sẽ, lại còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh ấy cả ngày bảo chị dọn dẹp nhà cửa.
Chị là vợ anh ấy, không phải cô giúp việc!"
Tô Vũ Kiều bật cười, "Chị có chắc chắn là chị không làm loạn khu vực riêng tư của anh ấy chứ?"
Văn Ý: "..."
Đợi một lúc, Văn Ý đến trung tâm thương mại, cô mua rất nhiều thứ, cả người mệt rồi mới quay về khách sạn.
Nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn, Văn Ý mệt đến nỗi cô hoàn toàn không muốn cử động nữa.
Cũng chỉ có ngón tay không chịu an phận, mở WeChat lên.
Văn Ý: Mua cho anh mấy cái áo khoác, về thì thử một chút.
Đầu bên kia im lặng, có lẽ anh vẫn còn đang bận.
Văn Ý trở mình, cô đảo mấy vòng, mới miễn cưỡng đi tắm.
Sau khi tắm xong, Thẩm Ôn Đình đã trả lời tin nhắn của cô: Được.
Nói nhiều mấy chữ thì anh chết à!
Văn Ý tức giận đến mức không tiếp tục trò chuyện với Thẩm Ôn Đình nữa, cô xem mấy tập phim của Tể Tể nhà mình rồi ngủ thiếp đi.
Ở bên này hai ngày, ngày mai lại là cuối tuần, Văn Ý mua vé máy bay buổi chiều quay về.
Mua một đống đồ ăn đưa đến bệnh viện, Văn Ý nhìn bệnh nhân ngồi bên cạnh cửa sổ, "Mấy cái đồ ăn vặt này có thể ăn nhiều một chút, không mập đâu."
Tô Vũ Kiều: " Được.
Chiều nay chị bay sao?"
"Đúng vậy, lát nữa ăn cơm xong thì về luôn.
Nhớ chăm sóc kỹ bản thân mình." Dừng lại một chút, Văn Ý lại hơi tiếc nuối nhìn Tô Vũ Kiều, "Em nói xem điều kiện của em tốt như vậy, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, sao tính cách lại không tranh không đoạt gì chứ?"
Tô Vũ Kiều khép quyển sách lại, cậu nhìn Văn Ý, "Tùy duyên thôi, không cần cưỡng cầu."
"Chị biết, đây là lựa chọn của em, chị cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi." Văn Ý nói, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, "Vào đi."
"Cậu Tô..." Giọng nói êm ái vang lên, Văn Ý quay đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Chu Vũ Lạc, "Cô Văn cũng ở đây à."
"Ừ." Văn Ý không cảm thấy bất ngờ, Chu Vũ Lạc cũng xem như là một nửa đạo diễn, không đến thăm hỏi người bị thương cũng hơi không hợp lý.
Chu Vũ Lạc mỉm cười, đặt trái cây lên bàn, "Xem ra tình cảm giữa cô Văn và cậu Tô thật sự không tệ."
Văn Ý ngước mắt lên, giọng điệu vẫn luôn lười biếng, "Không cần giấu giếm gì, ở đây không ai muốn nghe cô nói nhảm đâu."
Nhắc mới nhớ, Văn Ý và Chu Vũ Lạc cho tới bây giờ cũng chưa từng trực tiếp xung đột với nhau.
Chu Vũ Lạc vẫn là đứng dưới góc độ người xem, như thể quan chức quyền quý xem dân đen cãi nhau vậy.
Cô ta càng như vậy, Văn Ý càng cảm thấy mình giống như một câu chuyện cười.
Chu Vũ Lạc dùng cách cao cao tại thượng của mình, nhắm vào nỗi bất hạnh của cô.
Hơn nữa, theo sự hiểu biết của Văn Ý về Chu Thiến Thiến, Chu Thiến Thiến rất ngu ngốc, mặc dù tính tình không tốt khiến cô cảm thấy khó chịu, không nghĩ ra cách nào để trừng trị cô được.
Người đứng sau lưng là ai, không cần nói cũng biết.
Chu Vũ Lạc mỉm cười, không để ý đến lời nói của Văn Ý, vẫn là dáng vẻ ôn hòa kia, "Cậu Tô, liên quan đến chuyện cậu bị thương, tôi thay mặt đoàn làm phim xin lỗi cậu.
Chuyện thời gian quay phim bị kéo dài ra, cậu không cần lo lắng, mọi chi phí đều do đoàn làm phim chịu."
Tô Vũ Kiều cũng lịch sự mỉm cười đáp lại, "Làm phiền cô rồi."
"Cậu nghỉ ngơi cho khỏe là được rồi." Chu Vũ Lạc nói, cô nhìn Văn Ý, "Cậu Tô, đoàn làm phim vẫn hy vọng rằng có thể đè chuyện này xuống.
Khoảng thời gian này tủi thân cho cậu rồi, cố gắng ít tiếp xúc với người khác, tránh để lộ tin tức ra ngoài."
Văn Ý nhíu mày: "Đúng vậy, không nên tiếp xúc với người ngoài, làm phiền cô Chu đi nhanh lên đi."
Nói xong cô cũng không thèm nhìn sắc mặt của Chu Vũ Lạc, nói với Tô Vũ Kiều một câu, "Chị đi trước, nhớ chăm sóc cho bản thân mình."
Tiết trời tháng mười đã vào thu, thời tiết mát mẻ, rất dễ chịu.
Chuyến bay là vào buổi chiều, Văn Ý cũng không vội vàng, cô chậm rãi bước đi, phía sau vang lên giọng nói Chu Vũ Lạc, "Cô Văn."
Văn Ý dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cô ta, "Có chuyện gì à?"
Chu Vũ Lạc nhìn vẻ mặt không thèm đếm xỉa gì của Văn Ý, có chút không cam lòng, cô ta miễn cưởng nở một nụ cười, hỏi "Cô Văn không thích Ôn Đình đúng không? Trước kia thì thôi vậy, gần đây Ôn Đình quay lại rồi, hai người sớm tối ở cùng nhau, cô Văn có cảm thấy hơi mệt không?"
"Chu Vũ Lạc." Văn Ý nhướng mày, giọng điệu không còn buông thả như thường ngày nữa, mà mang theo vài phần lạnh lùng, "Gần đây vào thu rồi."
Chu Vũ Lạc ngẩn người ra, "Sao cơ?"
Văn Ý mỉm cười, "Lá cây cũng đã vàng hết rồi, cô còn muốn phủ xanh tôi à?"
(*) Xanh: Cắm sừng.
-
Phải nói rằng trí nhớ của Văn Ý thực sự không tốt lắm, đặc biệt là những chuyện khiến cô phiền lòng.
Sau khi về đến nhà, Văn Ý quên mất Chu Vũ Lạc.
Thật ra thì không phải cô có trái tim bao dung, từ thời học trung học Chu Vũ Lạc đã bắt đầu thích Thẩm Ôn Đình.
Nhiều năm như vậy, nếu có thể thành đôi thì đã thành đôi từ lâu rồi, huống chi bây giờ Thẩm Ôn Đình đã là chồng cô.
Những chuyện khác Văn Ý không chắc lắm, nhưng sự chung thủy trong hôn nhân, cô tuyệt đối tin tưởng Thẩm Ôn Đình.
Tối hôm đó trở về, Ngải Tư Ngôn hẹn Văn Ý ra ngoài ăn cơm, vừa thấy cô đã hỏi, "Tô Vũ Kiều thật không có chuyện gì à?"
"Không sao, chỉ là gãy một tay, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là ổn rồi." Văn Ý ngáp một cái, cô không thích bay lắm, ngồi máy bay xong cô cảm giác toàn thân đều mệt mỏi.
Chân mày Ngải Tư Ngôn nhíu chặt lại, "Tớ xem tin tức nói nghiêm trọng."
"Tin tức?" Văn Ý kinh ngạc, "Tin tức gì chứ?"
"Ở trên Weibo ấy, lên hot search luôn rồi." Ngải Tư Ngôn thấy cô thật sự không biết, vội vàng mở điện thoại, "Đây."
#Tô Vũ Kiều bị thương ở đoàn làm phim#
Top 10 được tìm kiếm nhiều nhất, mức độ phổ biến rất cao.
Tô Vũ Kiều: Lý do cá nhân, cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi sẽ dưỡng bệnh thật tốt.
Ngay lập tức, có mấy ngàn bình luận.
Những bình luận phía dưới đều đang khiển trách đoàn làm phim, có người còn đoán ra phải chăng có người cố ý nhắm vào Tô Vũ Kiều, một diễn viên giỏi lại diễn một cảnh không đáng tin cậy như vậy.
Hoàn toàn không hạ xuống được.
Ngay cả đoạn phim gốc của Tô Vũ Kiều cũng bị đăng lên, người hâm mộ đang cảm thấy bất bình thay anh.
Văn Ý xem hai lần, cô không muốn xem nữa.
Rõ ràng cô đã nói qua là không được để ồn ào ra ngoài.
Chỉ là nghĩ một chút thấy cũng phải, loại chuyện bị thương như thế này, có lúc không đ è xuống được cũng rất bình thường.
Hơn nữa người ở bệnh viện rất nhiều, cho dù có đeo khẩu trang cũng không giấu được những người hâm mộ kia.
"Nhưng nói như vậy, cậu ấy bị thương, việc quay phim bị hoãn lại, lịch trình bị trì hoãn có thể gây bất lợi cho sự phát triển của cậu ấy." Ngải Tư Ngôn khẽ thở dài, cô chống tay lên hai má suy nghĩ, "Bây giờ vẫn còn tốt, tin tức bị lộ ra ngoài, cũng có được chút nhiệt độ.
Chỉ là với tính cách của Tô Vũ Kiều, đoán chừng cậu ấy không thích những chuyện như thế này."
Văn Ý khẽ nhíu mày, cô không nói gì nữa.
Tô Vũ Kiều từng nói, cậu ấy không muốn tham gia vào những chuyện này.
Giới giải trí quá loạn, Tô Vũ Kiều không muốn tranh giành, cô cũng hiểu được.
Con người mà, cả đời, cũng không cần phải đạt được trình độ cao nhất, đôi khi lười biếng một chút cũng không tệ.
Ăn cơm xong, Văn Ý lười biếng quay về nhà tắm.
Công việc trước đó bị trì hoãn hai ngày, Văn Ý vừa bận rộn chuyện lớp học, vửa chỉnh sửa lại những bản thảo trước đó.
Mấy ngày nay, Văn Ý bận rộn đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cộng thêm thời tiết mát mẻ hơn, đôi khi cô đá chăn vào ban đêm nên bị cảm lạnh.
Chịu đựng cơn khó chịu để vẽ xong điểm cuối cùng, Văn Ý tắm nước nóng rồi nằm lên giường.
Uống thuốc rồi, đầu óc vẫn còn choáng váng, cảm thấy rất khó chịu.
Cô nằm trên giường, trằn trọc trở mình, Văn Ý xem điện thoại, cô gọi cho Thẩm Ôn Đình, Đầu bên kia vang lên giọng nói của nữ lạnh như băng.
Điện thoại của anh tắt máy rồi, có lẽ vẫn còn trên máy bay.
Ngày hôm qua anh nói hôm nay sẽ trở về, bây giờ đã gần mười một giờ rồi, vẫn chưa có tin tức gì.
Cơ thể thật sự rất khó chịu, Văn Ý hơi tủi thân, cô nhắm hai mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Thật ra thì trong hai năm qua, Thẩm Ôn Đình không có ở đây, Văn Ý sống một mình cũng không thấy có chuyện gì.
Dù sao, từ khi cô còn nhỏ cô đã không quan tâm đến việc không có ba mẹ ở bên cạnh.
Nhưng kể từ khi Thẩm Ôn Đình quay lại, Văn Ý luôn cảm thấy mình có chỗ dựa, những lúc yếu lòng, cô vô thức muốn dựa dẫm vào anh.
Bên phía Canada, bỗng nhiên có bão tuyết thời tiết rất xấu, chuyến bay suýt bị hoãn một ngày.
Cho đến ngày hôm sau, sắc trời dần sáng lên, Thẩm Ôn Đình mới về đến nhà.
Đi công tác liên tục khiến anh rất mệt mỏi, cởi áo khoác ra, Thẩm Ôn Đình bước vào phòng, chăn bông phồng lên một khối, ánh đèn mờ ảo mang lại chút ấm áp.
Cơ thể vốn dĩ đang mệt mỏi dường như hoàn toàn biến mất vào lúc này, Thẩm Ôn Đình bước lên phía trước, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Văn Ý đỏ lên một cách thường.
Trong mơ đôi lông mày cô vẫn nhíu chặt lại, nhìn rất khó chịu.
Sờ lên trán Văn Ý, lòng bàn tay anh nóng bừng.
Thẩm Ôn Đình lập tức ôm Văn Ý đi ra ngoài.
"Ưm..." Văn Ý choáng váng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, cô ngây người một hồi.
Chớp mắt một cái, Văn Ý tủi thân đưa tay về phía Thẩm Ôn Đình, đưa cánh tay nóng bừng ôm lấy cổ anh, thanh âm vô cùng mềm mại, "Thẩm Ôn Ôn, em khó chịu.".