Giản Tư ngồi trên sô-pha, quan sát người phụ nữ e dè ngồi đối diện, cảm
thấy mệt mỏi. Đây là người bảo mẫu chuyên nghiệp thứ năm từ sáng đến
giờ, cuộc “phỏng vấn” này đã được Hề Thành Hạo hẹn sẵn từ trước, bây giờ cô đành phải tự mình làm nốt mọi việc.
Anh mãi mãi là như thế,
ra đi dứt khoát gọn nhẹ, chỉ nói một câu chia tay, sau đó thì biến mất
khỏi thế giới của cô như chưa từng tồn tại. Cô nằm viện bốn ngày, lúc từ bệnh viện về nhà đã không thấy quần áo của anh đâu nữa, cả một đôi tất
cũng không để lại. Thư phòng và giá sách trống trơn, ngăn kéo sạch sẽ
không vướng tí bụi nào, cả một mảnh giấy cũng không có. Trước giờ anh
vốn là một người thận trọng, ưa gọn gàng ngăn nắp, vì thế lúc dọn đồ ra
đi cũng hết sức tỉ mỉ sạch sẽ.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn thư phòng
không có hơi người, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười chua xót. Dì
Lý đã đề nghị cô tiếp chuyện mấy người bảo mẫu ở trong thư phòng, nhưng
cô từ chối. Thứ nhất là vào thư phòng nói chuyện thì nghiêm túc quá,
không cần làm những người xin việc căng thẳng thế, hai là… cô không muốn chiếm lĩnh không gian của anh, mặc dù anh đã bỏ nó mà đi.
“Chị
cứ về đi, bao giờ có quyết định chúng tôi sẽ liên lạc với chị.” Giản Tư
cau mày miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố nói bằng giọng điệu nhẫn nại.
Dì Lý đứng bên bèn theo lệ đưa cho người phụ nữ đang lo lắng đứng dậy
một trăm tệ coi như phí đi lại. Người phụ nữ rất bất ngờ sung sướng,
càng hy vọng có được công việc với đãi ngộ tốt và cô chủ rộng lượng hào
phóng, người bảo mẫu nhìn cô chủ trẻ trung sắc mặt hơi tiều tụy bằng ánh mắt cầu mong.
“Cô mệt rồi phải không?” Dì Lý nhận ra Hề tiên
sinh không đến bệnh viện thăm Giản Tư kể từ tối hôm đó, cũng đoán được
vài phần tình hình của cặp vợ chồng trẻ. Hôm đưa Giản Tư về nhà, đảo mắt quanh căn nhà là dì đã có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện, vì thế càng thương xót chăm sóc Giản Tư nhiều hơn, vượt ra khỏi tình cảm thông
thường giữa người làm thuê và cô chủ. Dĩ nhiên Giản Tư cũng nhận ra tình cảm của dì, cô vừa cảm kích lại vừa bi ai, sự quan tâm của dì Lý chứng
tỏ dì đang thương hại cô.
“Hay để tôi thông báo với những người
phỏng vấn buổi chiều mai hãy đến?” Nhìn sắc mặt trắng nhợt của Giản Tư,
dì Lý có chút lo lắng.
Giản Tư nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Thôi, hà tất phải rầy rà nữa, hôm nay phỏng vấn hết cho xong.”
Có tiếng gõ cửa, dì Lý vội chạy ra mở cửa, thì ra người ta mang hóa đơn
điện nước đến, số tiền Hề Thành Hạo nộp hồi trước đã hết. Giản Tư lắng
nghe cuộc đối thoại khẽ khàng của dì Lý và nhân viên thu tiền, chậm rãi
nhắm mắt lại. Cô đã từng sống những ngày tháng cực khổ, cảm thấy mình đủ khả năng sống độc lập, nhưng… từ lúc nào cô lại bắt đầu dựa dẫm vào Hề
Thành Hạo thế này? Cô đã từng được đắm chìm hưởng thụ trong sự bình yên
rộng rãi mà anh đem đến, không còn bận tâm về những chuyện vặt vãnh
trong cuộc sống nữa.
“Nộp nhiều một chút, mấy ngày nữa đứa bé
chào đời rồi, không có thời gian lo mấy chuyện này nữa.” Cô bảo dì Lý
gọi bác Mạnh đi nộp tiền điện nước, đột nhiên cảm thấy cơ thể vô cùng
mệt mỏi. Sau khi uống một hớp nước, tâm trạng cô bình tĩnh lại, cô không nên sợ phải bắt đầu lại từ đầu, lần này đã tốt hơn nhiều so với năm năm trước, không những cô có đứa con, mà còn có tiền… Cuộc sống của cô
không quá ngặt nghèo, không có lý gì cô lại không đứng dậy được.
Trải qua cuộc lựa chọn kĩ càng, cuối cùng cô tìm được hai bảo mẫu tương đối
hợp ý, mặc dù cô vốn chỉ định tìm một người. Không phải Giản Tư có tiền
rồi thì tiêu xài hoang phí, Hề Thành Hạo phất tay bỏ đi vào lúc này, dù
cô có tự ru ngủ bảo mình phải kiên cường kiểu nào cũng vô dụng, cô luôn
cảm thấy sợ hãi vì đứa trẻ sắp ra đời mà không có chồng ở bên. Trong
tiềm thức, cô mong có vài người xung quanh, để xóa tan sự trống rỗng cô
đơn đang dính chặt lấy cô như hình với bóng. Do vậy, cô quyết định chọn
hai người bảo mẫu để đỡ cảm thấy cô đơn trống trải trong thời khắc lâm
bồn.
Có bầu khoảng tám tháng, tần suất kiểm tra dày đặc, cứ cách một, hai tuần cô lại đến bệnh viện theo lời dặn của bác sĩ, lần nào cô
cũng đi cùng dì Lý và người bảo mẫu mới tên là chị Tề, ngoài ra còn có
bác Mạnh – người tài xế hết lòng chăm sóc cô. Một đoàn người cùng kéo
vào bệnh viện dĩ nhiên sẽ gây ra sự phản cảm. Chốc chốc Giản Tư lại nhận được cái nhìn lạnh lẽo từ mấy thai phụ cũng đang ngồi chờ kiểm tra trên hành lang, Giản Tư nghe thấy bọn họ nhỏ giọng “kể tội” chồng của họ vì
lo cho đứa con trong bụng họ mà tính khí trở nên nóng nảy, chuyện bé xé
ra to, thích ra vẻ ta đây như thế nào. Nếu như… chồng cô cũng giống như
những ông chồng đó, chu đáo ở bên cạnh chăm sóc vợ con, thì cô cũng
không cần nhiều người đi cùng thế này.
©STENT
Sự bao bọc của Giản Tư đối với đứa bé này vượt khỏi mức bình thường, một phần là
do hồi trước cô suýt nữa bị sảy thai. Giản Tư không muốn nghĩ nhiều,
nhưng cô không thể vượt qua nỗi sợ hãi ấy. Hơn thế, đứa bé này là nơi ký thác tình cảm của cô, là một phần bù đắp và nỗi áy náy mà cô dành cho
Hề Thành Hạo.
Hi vọng cuộc sống của anh cũng có một khởi đầu
mới, anh sẽ được sống một cuộc sống đơn giản, nhẹ nhõm mà hạnh phúc. Cô
đã để anh đi mà không nói một câu níu giữ nào. Cô muốn báo đáp anh những điều tốt đẹp anh đã làm cho cô. Vì vậy cô chọn cách sống vui vẻ cùng
đứa con, không để anh phải nhớ nhung bận lòng. Để nếu có hạnh phúc mới,
anh không phải vì cô mà phân tâm dù chỉ trong thoáng chốc. Nếu như đứa
con xảy ra vấn đề gì chỉ vì sự vô tâm hay thiếu hiểu biết của cô, thì
Giản Tư không biết ăn nói thế nào với anh và chính mình. Hơn thế… đứa
con này chính là người thân duy nhất của cô.
Hôm nay người đến
kiểm tra không nhiều lắm, Giản Tư xếp hàng ở vị trí thứ ba, nhưng cũng
không coi là đến sớm. Vài người bước ra từ phòng chẩn đoán. Chủ nhiệm
khoa sản là một bác sĩ đầu tóc bạc phơ, không ngờ lại tiễn người đến
khám ra tận hành lang. Một cô gái xinh đẹp liên tục mời ông dừng bước,
ông mới chịu quay về phòng làm việc, chốc chốc lại quay đầu nhìn theo cô gái. Giản Tư đang chán nản chờ đợi, lơ đãng quan sát ba người còn lại
trên hành lang, bất giác ngớ người. Người đàn ông đẹp trai mặt lạnh
lùng, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý kia không phải là Nguyễn Đình
Kiên sao? Rõ ràng Nguyễn Đình Kiên cũng nhận ra cô, anh không chút khách khí lấy tay đẩy cô gái trẻ trung đang nhỏ giọng trò chuyện với người
còn lại, cô gái lừ mắt nhìn anh, “chậc” một tiếng. Nguyễn Đình Kiên coi
như không thấy sự bực bội của cô, tự tiện lôi cô đến trước mặt Giản Tư,
cô gái xinh đẹp đi cùng họ cũng tò mò bước theo sau, đôi mắt long lanh
chăm chú quan sát Giản Tư.
“Cô đến kiểm tra à?” Nguyễn Đình Kiên vốn cao ráo, nên vì đứng gần Giản Tư quá làm cô phải ngẩng đầu nhìn
anh, có cảm giác bị lấn áp. Trước nay anh vẫn luôn cư xử lạnh lùng,
ngang nhiên thể hiện sự cao ngạo của mình, hoàn toàn không giống phong
cách lễ độ xa cách của Hề Thành Hạo. May mà anh rất điển trai, cử chỉ
cũng không kiểu cách điệu bộ, dù hơi hống hách nhưng cũng không làm
người ta ghét.
Giản Tư không thật sự quen biết anh, hơn nữa đã
chia tay với Hề Thành Hạo, nên gặp lại anh thì có phần ngượng ngùng, cô
gật đầu thiếu tự nhiên, “vâng” một tiếng.
“Cô… sắp sinh rồi à?”
Cô gái kiều diễm bị anh kéo đến thản nhiên hỏi một câu đã có sẵn đáp án, khiến cô trông vừa đáng yêu vừa buồn cười. Cô không tỏ ra xa lạ, thoải
mái cúi người giơ tay sờ lên cái bụng nhô cao của Giản Tư. Nhưng chưa sờ được vào đã bị Nguyễn Đình Kiên đập “bốp” vào tay một cái, gạt ra không chút thương hoa tiếc ngọc, làm cô kêu oai oái: “Đau quá!” Cô nhéo anh
chàng Nguyễn Đình Kiên cao hơn một cái đầu, ánh mắt phẫn nộ trách móc.
“Mai Thi, em tay chân vụng về, đừng làm chuyện lung tung.” Nguyễn Đình Kiên ném cho cô cái một cái liếc xéo nạt nộ.
Giản Tư tròn mắt ngạc nhiên. Anh vừa nói ai tay chân vụng về? Anh đang nói
về cô gái xinh đẹp trước mặt sao?! Hoặc là cái miệng của Nguyễn Đình
Kiên quá cay nghiệt, hoặc là thẩm mỹ của anh ta có vấn đề.
“Em
định sờ xem là trai hay gái mà!” Mai Thi cũng bị bốn từ “tay chân vụng
về” làm cho tức điên, long trọng tuyên bố cô không hề làm chuyện lung
tung, mà hành động của cô là có cơ sở.
Nguyễn Đình Kiên và người bạn kia đều bất lực nhìn cô, sau đó người bạn kinh ngạc lên tiếng: “Thi Thi, cậu càng ngày càng thần kì đó, nếu chỉ sờ mà biết được trai hay
gái, thì cậu còn lợi hại hơn bác sĩ, tụi mình phải dùng máy móc mới biết được điều đó.”
“Đúng là người chưa kết hôn thì không có kinh
nghiệm mà.” Mai Thi vô cùng tự tin nói, hoàn toàn làm lơ ánh mắt bất lực đến cùng cực của người chồng và vẻ mặt kinh ngạc tộc độ của người bạn:
“Mẹ mình nói với mình….” Cô chỉ vào bụng của Giản Tư: “Nhọn thì là con
trai, tròn thì là con gái. Đây rõ ràng là một đứa bé trai!”
Giản Tư chăm chú lắng nghe, rồi nhìn bụng mình, cô không thể nhận ra được là “tròn” hay “nhọn”. Nhưng Giản Tư nghĩ nếu đẻ con trai cũng tốt, dù cô
thích có con gái hơn.
“Đừng nói linh tình nữa.” Từ vẻ mặt của
Nguyễn Đình Kiên có thể thấy, anh hoàn toàn coi những lời nói của vợ
chẳng ra sao, anh bực bội cắt ngang: “Cô đã thu xếp rồi chứ, bác sĩ với
phòng bệnh đó? Mấy thứ này phải hẹn từ trước.”
“Hả?” Mai Thi
nghe Nguyễn Đình Kiên nói thế thì rất kinh ngạc, dùng ánh mắt kì dị quan sát khuôn mặt anh: “Sao anh lại am hiểu như thế? Chẳng lẽ… anh có con
riêng sao?!” Cô mừng rỡ như thể phát hiện ra một châu lục, như thể
chuyện chồng mình có con riêng chỉ đơn thuần là một câu chuyện phiếm,
không liên quan gì tới cô cả.
Sắc mặt Nguyễn Đình Kiên có hơi
ngượng ngùng, Giản Tư nhìn mà đổ mồ hôi thay cho vợ anh. Bộ dáng của anh có hơi khả nghi, chẳng lẽ anh lại có con riêng thật?
“Cô hẹn
trước rồi chứ?”. Nhìn dáng vẻ hơi nghĩ ngợi lung tung của Giản Tư vì bị
người vợ vô tâm của mình đánh lạc hướng, Nguyễn Đình Kiên bỗng nhiên cảm thấy muốn giết người diệt khẩu. Mắt nhìn chằm chằm vào người vợ không
biết đang vui mừng cái nỗi gì, anh lạnh mặt hỏi lại để kéo câu chuyện về chủ đề chính.
“Vẫn chưa…” Giản Tư lắp bắp, cảm thấy bản thân
thật vô duyên, người ta có con riêng hay không thì liên quan gì đến cô.
Cô chỉ không ngờ vị đại thiếu gia kiêm tổng giám đốc trông có vẻ bất
cần, tưởng như có cháy nhà cũng không hoảng hốt này lại quan tâm đến
mình như thế? Có lẽ nào… cô chợt thu lại nụ cười trên môi, phải chăng
Nguyễn Đình Kiên đã nghe tin cô và Hề Thành Hạo chia tay, nên thấy
thương hại hoàn cảnh của cô? Cô tiếp nhận sự thương hại này bằng một tâm trạng vô cùng đau khổ.
“Điều kiện trị liệu của bệnh viện này
tương đối tốt, tôi từng thực tập ở đây, quen không ít người, nếu cô tin
tôi thì tôi có thể liên hệ giúp cô.” Người bạn xinh đẹp đi cùng nhiệt
tình nói, mặt tươi cười.
“Đúng đấy, để Kỉ Hiểu Tịnh giúp cô, cậu ấy là người trong ngành mà.” Mai Thi gật đầu liên hồi.
Giản Tư có chút do dự, những người này không chỉ thuận miệng nói đãi bôi, mà còn thực sự muốn giúp đỡ cô. Giản Tư do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Mặc dù hiện nay Giản Tư không còn phải lo lắng về chuyện kinh tế nữa, nhưng cô lại không có nhiều các mối quan hệ xã hội. Vốn cảm thấy áy náy với
vợ chồng Trương Nhu và Chính Lương, nếu hai người không liên lạc trước
cô tuyệt đối không có đủ dũng khí chủ động gọi cho họ. Việc chuẩn bị cho đứa con sắp ra đời khiến cô nhiều lúc cảm thấy rối tinh, không biết làm thế nào. Bây giờ có người tích cực chủ động giúp đỡ thế này, thì dù cảm thấy chua xót khi nghĩ rằng họ đang thương hại mình, Giản Tư vẫn rất
cảm kích và mừng rỡ.