Đầu Lưỡi

Chương 29




Editor: Peiria

Thực ra, tửu lượng của Bùi Thần không tốt, đối với anh mà nói hơn phân nửa bình rượu quả thật hơi quá sức, tuy nhiên anh còn có năng lực kiềm chế, chỉ là phản ứng hơi chậm chạp thôi.

Anh cũng biết chính mình uống nhiều, không muốn Tần Khai Hân lo lắng, liền đi toilet dùng nước lạnh xối lên mặt, đại não nhất thời thanh tỉnh không ít, đang định xoay người, đã thấy trong gương phản chiếu ra một bóng người rụt rè sợ hãi.

Lông mày anh lập tức nhíu chặt, đồng tử co lại, làm bộ không phát hiện, bước nhanh rời khỏi.

Tạ Phái Phái không biết Bùi Thần đã phát hiện ra cô ta, mắt thấy Bùi Thần đi tới, cô ta chớp đúng thời cơ xông ra ngoài, tính toán va vào trong lòng anh.

Tất nhiên là ý đồ này không thể thực hiện được, bởi vì Bùi Thần sớm có chuẩn bị, nhanh chóng né người, Tạ Phái Phái ngã nhào xuống mặt đất.

"Ôi!" Tạ Phái Phái bị đau kêu lên, cũng không phải giải vờ, nhưng kêu mấy tiếng cũng không thấy bên người có động tĩnh gì, ngẩng đầu thì thấy Bùi Thần đã sớm không còn tung tích.

Thật quá đáng!

Cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhịn đau đứng lên, không thể tin được chính mình đã ngã ở trước mặt anh, vì sao anh cũng không thèm hỏi một tiếng?

Tạ Phái Phái không cam lòng, cắn răng đứng lên, đi theo hướng Bùi Thần rời khỏi, đến góc rẽ, bỗng nhiên một bóng người chắn trước mặt cô ta.

"A!" Tạ Phái Phái bị dọa nhảy dựng, mở miệng liền mắng, "Người nào vậy, đi không nhìn đường hả?" Mắng xong mới phát hiện người đó là Bùi Thần.

Cô ta lập tức thay đổi nét mặt, làm bộ uất ức nói: "Học trưởng, tại sao là anh? Em còn tưởng là ai? Thật sự là hù chết em!"

Bùi Thần lạnh lùng nhìn nàng: "Đừng giả vờ."

Tạ Phái Phái ngẩn ra: "Học trưởng, anh có ý gì? Em không hiểu cho lắm."

"Vừa rồi cô xông ra, không phải là muốn tìm tôi sao?" Bùi Thần nói thẳng, sau khi uống rượu, cảm xúc của anh hơi ác liệt, không muốn cùng cô ta nói chuyện vô nghĩa.

"Học trưởng, anh hiểu lầm rồi, em thật sự không nhìn thấy anh." Tạ Phái Phái giương mắt nhìn Bùi Thần, làm ra vẻ tội nghiệp.

"Thật ư?" Bùi Thần nhíu mày, nhìn cô ta chằm chặp, "Chẳng lẽ là tôi đa nghi?" Nói xong, cố ý đi về phía trước một bước.

Trái tim của Tạ Phái Phái không tự chủ được điên cuồng nhảy nhót, có sợ hãi cũng có kích động, cô có thể nhận thấy được mùi rượu trên người Bùi Thần, mang theo một chút khuynh hướng ‘tính’ (mời chị em tự hiểu), thật giống như tổng giám đốc bá đạo hay diễn trên TV, ngay sau đó sẽ ép nữ chính vào vách tường hôn mãnh liệt. (#Pey: Bà này hoang tưởng làm tui edit thấy ớn!)

Chẳng lẽ, cô ta đã thu hút được sự chú ý của Bùi Thần?

Giờ phút này, trong lòng Tạ Phái Phái vô cùng vui sướng, cô ta dựa sát tường, thậm chí đã chuẩn bị tình huống bị Bùi Thần ép vào tường thật tốt.

Nhưng mà, trên TV đều gạt người, Bùi Thần mới đi về phía trước một bước, bỗng nhiên dừng lại, thản nhiên nói: "Nếu như vậy, tôi đi đây." Dứt lời, định xoay người rời khỏi.

Không thể! Tạ Phái phái bị kích thích, kéo tay Bùi Thần lại.

Bùi Thần nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng không có buông ra.

Thấy Bùi thần không buông tay, Tạ Phái Phái như được ủng hộ, đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Kỳ thực... Kỳ thực em... em thích anh từ rất lâu rồi..."

"Cô thích tôi?" Bùi Thần làm bộ kinh ngạc.

"Ừm!" Tạ Phái Phái gật đầu, "Từ hồi trung học em đã thích anh, anh vẫn luôn là nam thần trong cảm nhận của em!"

Bùi Thần thở dài, biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng tiếc hận: "Tôi và Khai Hân đã ở chung một chỗ rồi."

Nhìn nam thần như vậy, lúc này Tạ Phái Phái khí huyết công tâm, nói rõ ràng: "Cô ta một chút đều không xứng với anh, anh tốt như vậy, còn cô ta... Trước kia cô ta ở trước mặt em nói anh có rất nhiều tật xấu, thực ra cô ta vốn không thích anh, chỉ muốn trả thù lúc ấy anh chấp nhận cô ta mà thôi!"

"Tại sao có thể như vậy?"

Nhìn Bùi Thần giống như tin tưởng, Tạ Phái Phái càng dũng cảm nói: "Em nói đều là sự thật, hơn nữa cô ta thổ lộ với anh không xuất phát từ thật tình, cô ta nói với em, cô ta tiếp cận anh chỉ là vì cảm thấy ở cùng anh rất có mặt mũi, kỳ thực cô ta một chút cũng không thiện lương giống như ngoài mặt, anh đừng để bị cô ta lừa!"

Trong mắt Bùi Thần hiện lên một tia hận ý: "Cho nên cô mới không nói chuyện tôi gọi điện thoại cho cô ấy biết, phải không?"

Đã đến nước này, Tạ Phái Phái cũng dứt khoát thừa nhận: "Đúng, em không muốn anh bị bị cô ta lừa gạt, bởi vì em mới là người thật lòng thích anh, cô ta chỉ muốn lợi dụng anh mà thôi, cô ta chính là kỹ nữ!"

"Câm miệng!" Rốt cuộc Bùi Thần không thể nhịn được hất tay cô ta ra, giờ phút này, trong lòng anh đã không cách nào nhắc nhở mình tiếp tục diễn trò nữa, nhờ rượu mạnh, thậm chí anh còn có xúc động muốn đánh người phụ nữ này, nhưng anh vẫn còn khắc chế chế được, run rẩy nắm tay thành quyền.

"Học trưởng, anh..." Tạ Phái Phái kinh ngạc nhìn Bùi Thần, giờ phút này hai mắt anh đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra lệ khí, hoàn toàn khắc hẳn nam thần không dính khói lửa nhân gian trong ấn tượng của cô, quả thực giống như mãnh thú rình mồi, khiến người ta không rét mà run.

Bùi Thần lùi lại một bước, đưa tay vào trong túi áo lấy một cái máy ghi âm, ấn cái nút trên màn hình.

"Kỳ thực... Kỳ thực em... Em thích anh từ rất lâu rồi..."

"Từ hồi trung học em đã thích anh, anh vẫn luôn là nam thần trong cảm nhận của em!"

"Em mới là người thật lòng thích anh, cô ta chỉ muốn lợi dụng anh thôi, cô ta chính là kỹ nữ!"

Anh vậy mà ghi âm lại rồi!

Tạ Phái Phái không thể tin được nhìn Bùi Thần, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.

"Vấn đề thứ nhất: Nếu như phát đoạn ghi âm này trước mặt mọi người, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào?" Bùi Thần lạnh lùng nhìn cô ta, tựa như ác ma bước ra từ hàn băng.

Tạ Phái Phái sợ tới mức toàn thân run rẩy nhưng vẫn làm bộ tội nghiệp: "Em... Em chỉ thích anh mà thôi, nếu anh không thích thì coi như xong, hà tất phải..."

"Vấn đề thứ hai: Nếu tôi giao đoạn ghi âm này cho bạn trai cô, cô cảm thấy anh ta sẽ nghĩ như thế nào đây?" Từ lúc cô ta bảo Tần Khai Hân tham gia hội bạn học, anh đã âm thầm điều tra tư liệu của cô ta rồi.

Cuối cùng Tạ Phái không diễn trò nữa, trong mắt cô ta tràn ngập hoảng sợ: "Anh... Rốt cuộc anh muốn em làm gì?"

Bùi Thần tao nhã cất máy ghi âm: "Cô làm gì, một chút tôi cũng không để ý, nhưng nếu cô muốn tổn thương Tiểu Hân..." Nói đến đây, anh bỗng dừng lại chốc lát, lộ ra nụ cười lạnh nhạt, "Tôi sẽ khiến cô không sống được ở cái thế giới này."

Tạ Phái Phái run lên, toàn thân đều nổi da gà, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Vị học trưởng trước mắt này không còn là nam thần trong cảm nhận của cô ta, anh là ma quỷ, ma quỷ cái gì cũng có thể làm được!

"Đừng có xuất hiện trước mặt Tiểu Hân nữa."

Bùi Thần chỉ nói một câu sau cùng, nói xong, anh rời đi, lưu lại Tạ Phái Phái đứng im tại chỗ với vẻ mặt hoảng sợ, thân thể không ngừng run rẩy.

Một em gái phục vụ đi tới, d,đ/l'q:đ thấy một màn như vậy bèn quan tâm hỏi: "Tiểu thư, cô..."

"Tránh ra!" Cô ta sợ tới mức ôm lấy hai vai mình, "Đừng, đừng chạm vào tôi! Cút, mau cút cho tôi!"

Em gái phục vụ phẫn nộ bước đi, trong lòng thầm mắng một câu ‘Bệnh thần kinh’.

"Sao anh đi lâu vậy?" Thấy Bùi Thần đi lâu như vậy mới về, Tần Khai Hân lo lắng hỏi, bọn họ cho rằng anh say khướt trên bồn cầu rồi.

"Anh đụng phải thứ không sạch sẽ, phải quay lại rửa tay thật sạch." Bùi Thần nhàn nhạt giải thích.

"Anh đúng là chòm sao Xử Nữ!" Tần Khai Hân ghét bỏ nhìn anh một cái.

"Anh thích nhất chòm sao Xử Nữ mà." Bùi Thần cười tít mắt nhìn cô.

Lại tới nữa, lại là ánh mắt mang theo tà khí kia, Tần Khai Hân không dám nhìn anh, lại bắt đầu cúi đầu bóc tôm, trong lòng không khỏi nhủ thầm: Hôm nay người này bị làm sao vậy? Vì sao ánh mắt của anh lại làm cho mình tâm hoảng ý loạn?

Một bữa cơm tốn mất cả buổi chiều, trên đường trở về, sắc mặt Tạ Phái Phái rất khó coi, cô ta xách túi vội vã muốn rời khỏi phòng bao, người khác hỏi cô ta làm sao vậy, cô ta cũng không dám lớn tiếng nói, chỉ nói mình có việc phải đi trước.

Lại qua một lúc lâu sau, mọi người bắt đầu lục tục đứng dậy đi về, Tần Khai Hân thấy người rời khỏi không ít, Peiria .  liền vụng trộm lôi kéo góc áo của  Bùi Thần, ý bảo hai người bọn họ cũng nên về rồi.

Bùi Thần hiểu ý, đứng dậy nói: "Các vị, chúng tôi cũng nên đi về rồi."

"Đừng đi, uống một chén nữa thôi!" Có người ồn ào.

"Đủ rồi, mê rượu hỏng việc." Anh nói xong, hữu ý vô ý liếc nhìn Tần Khai Hân.

Nhìn em làm gì? Tần Khai Hân mờ mịt nhưng mọi người đều đã hiểu rõ, liên tục nói "Uống nhiều mới làm việc tốt", "Về sớm một chút làm việc", "Chú ý nghỉ ngơi, không cần quá vất vả" các loại.

Cuối cùng Tần Khai Hân đã hiểu được, nhất thời mặt đỏ tai hồng, trừng mắt nhìn Bùi Thần, hận không thể đi ngay lập tức.

Nhưng vừa xách túi lên, cô lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn nhóm Trương Tuyết bên cạnh nói: "Hôm nay cám ơn các cậu, về nhà mình sẽ thêm WeChat của các cậu, sau này muốn đặt bánh ngọt cứ việc mở miệng." Peiria diễn đàn lê Quý đôn

"Được rồi!" Mấy người Trương Tuyết liên tục gật đầu, lại còn cười nói, "Nhưng mà ngàn vạn lần đừng để cho chúng mình chặt chém, tiện nghi của bạn bè chúng mình sẽ không chiếm."

Có lẽ đây mới là ‘quân tử chi giao’(*) chân chính, lúc cô gặp rủi ro, bọn họ chưa từng có hành vi bỏ đá xuống giếng, lúc cô có cuộc sống tốt đẹp, bọn họ cũng không muốn chiếm chút tiện nghi nào của cô.

(*) Quân tử chi giao: tình cảm giao hảo của người quân tử.

Đời người chỉ cần có vài người bạn thân để mình tâm sự, lại thêm mấy người bạn bình thường biết lấy đại cục làm trọng, không cần bọn họ có thể giúp bạn quá nhiều, khách khách khí khí, thế là đủ.

Bùi Thần uống rượu, trọng trách lái xe về nhà hiển nhiên được giao cho Tần Khai Hân, chỉ có điều cô đã lái quen chiếc xe gấu mèo nhỏ của mình, xe có giá khoảng trăm vạn, thật sự không dám lái.

Nhưng càng làm cho Tần Khai Hân buồn bực hơn chính là, bởi vì khu vực này không được đỗ xe, lúc tới nơi Bùi Thần đã đỗ xe trên triền núi, hiện giờ phải lái xe xuống thật thật sự là làm khó cô rồi!

Rơi vào đường cùng, cô đành phải cuống quýt xin đại thần bên cạnh giúp đỡ: "Anh giúp em nhìn bên phải một chút, có thể lái qua đó không?"

"Ừm." Giọng nói này hơi miễn cưỡng, âm cuối ngân nga, giống như đã từng quen biết.

Tần Khai Hân cả kinh, vội quay đầu lại nhìn Bùi Thần.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, người này vốn không nhìn đường mà đang nhìn chằm chằm vào cô.

Say, lại say rồi!

Tần Khai Hân nhớ tới đêm mồng ba Tết đó, anh uống quá nhiều rượu đi vào trong cửa tiệm tìm cô, bộ dạng cũng giống như bây giờ, cô không khỏi đau đầu, nhắc nhở: "Anh đừng ngẩn người nữa, mau giúp em nhìn đường, nếu không chiếc xe này xảy ra va chạm em không đền nổi đâu!"

“Ừm." Anh đáp lời, tiếp tục nhìn cô chằm chằm, ánh mắt này so với lần trước có chút bất đồng, càng trực tiếp, càng nóng bỏng, giống như một ngọn lửa, kịch liệt toát ra, càng đáng sợ chính là, tà khí vừa rồi lại tới nữa.

Lúc này Tần Khai cũng đã nhận ra có điểm không thích hợp, tâm tình vốn khẩn trương càng trở nên khẩn trương, thúc giục nói: "Anh làm gì thế? Đừng nhìn em, mau nhìn đường đi!"

Nói như vậy hiển nhiên cũng vô dụng, anh không chỉ nhìn cô chằm chằm như cũ, cơ thể cũng từ từ nhích lại gần, lấy tay vuốt ve gương mặt cô, thấp giọng mở miệng: "Tiểu Hân..."

Ngữ điệu trầm thấp, hơi thở mang theo hoocmon nam tính mãnh liệt, trong buồng xe nhỏ hẹp giống như sản sinh ra cộng hưởng, vang vọng bên tai Tần Khai Hân.

Cô bỗng nhiên hoảng hốt, nhìn vào mắt Bùi Thần, trong con ngươi trắng đen rõ ràng kia cất giấu quá nhiều thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ, đan vào nhau thành vòng xoáy, muốn hút cô vào.

Giờ này phút này, mắt của anh, môi của anh, hơi thở của anh... Khoảng cách rút ngắn lại, ngọn lửa ấy đã gần trong gang tấc, nhiệt độ càng ngày càng cao, chỉ cần hơi đụng vào, cả người cô sẽ cũng nhau bốc cháy.

Lại cứ đúng lúc này, ở phía sau không xa vang lên những tiếng ‘bíp bíp’ không kiên nhẫn.

"A!" Tần Khai Hân khôi phục tinh thần từ trong cơn hoảng loạn, tay run lên, chân run lên, đụng phải chiếc Ferrari đỗ bên cạnh.

Tại sao lại là Ferrari? (tot) ~~