Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 60




Không khí ngừng lại trong nháy mắt, đại não Hạ Thính Nam như chết lặng.

“…Áo của anh?” Cô cảm thấy mơ màng, “Ý anh là sao?”

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Cái này dì lấy từ chỗ anh làm áo ngủ cho em.”

Cái áo Hạ Thính Nam chính là áo của anh, năm đó mua xong, còn chưa mặc được mấy lần, bởi vì anh cao lên nhiều, không mặc được nữa, liền cất ở đáy tủ, sau đó anh muốn vứt đi thì bị mẹ Hạ ngăn lại, mẹ Hạ cảm thấy chiếc áo này vẫn còn rất mới, vứt đi thì quá lãng phí, vì vậy liền cầm đi làm áo ngủ cho Hạ Thính Nam.

Sau này, mỗi một lần nhìn thấy Hạ Thính Nam mặc áo của anh, đi vào phòng anh, tâm tình của Từ Bỉnh Nhiên rất khó tả.

Có một lần, sự khó tả này đã biến thành một giấc mơ kiều diễm.

Cái đầu nhấp nhô dưới chiếc áo ngắn tay rộng rãi, vùng đất của cô gái nhỏ ấm áp và ẩm ướt…

Anh không kìm lòng được, đi tới hôn lên đôi mắt của Hạ Thính Nam, bàn tay lạnh lẽo chạm lên làn da nóng bỏng, nhễ nhại mồ hôi của cô.

Sự chênh lệch về nhiệt độ này khiến Hạ Thính Nam run lên một cái, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Hạ Thính Nam mặc nội y ren, khi Từ Bỉnh Nhiên đặt tay lên, anh có thể cảm nhận được chỗ đang nhô lên kia, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra nó có hình dạng gì, anh đoán khả năng lớn nhất là màu đen, có những hoa văn không theo quy luật đang ôm lấy chỗ tròn trịa ấy.

Trong đầu anh bỗng nghĩ đến quần lót của Hạ Thính Nam, có lẽ cũng là kiểu này.

Lớp ren gồm những hoa văn phức tạp, vừa cản trở tầm nhìn, nhưng không che được phong cảnh phía sau.

Một tay Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng xoa bóp, một tay khác vẫn luôn vuốt ve eo của cô.

Trên mặt Hạ Thính Nam lộ ra nụ cười thiếu kiên nhẫn và bực bội, cô né tránh bàn tay của anh, nhưng cuối cùng chỉ có thể yếu ớt nắm lấy tay Từ Bỉnh Nhiên, như thể đang cố gắng đẩy anh ra, lại như kêu anh đừng rời đi.

Từ Bỉnh Nhiên lại hôn cô, lúc này không phải vào mắt, mà là chóp mũi, cơ thể lạnh lẽo khiến phản ứng của anh càng mãnh liệt hơn.

Hô hấp dần trở nên nặng nề, chiếc áo lót vẫn chưa được cởi ra mà bị kéo xuống dưới ngực, khiến cô hơi đau.

Tim Hạ Thính Nam đập như trống, cô cảm thấy khó thở.

Từ Bỉnh Nhiên hôn eo cô, sau đó dần hướng lên trên, vạt áo rộng lớn che khuất mặt anh, Hạ Thính Nam chỉ có thể nhìn thấy áo mình phập phồng, có cảm giác ngứa ngứa ở ngực.

Cô không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, thất thần nhìn chằm chằm trần nhà, trên đó vẫn có vết mực cô vẽ khi còn nhỏ.

Đầu lưỡi Từ Bỉnh Nhiên lượn quanh một bên ngực cô, sau đó mút vào khẽ cắn.

Giống hệt những giấc mộng làm anh mê đắm ngày đêm.

Hai chân Hạ Thính Nam kẹp lấy eo của anh, bắp đùi cảm nhận được độ cứng khác thường.

Từ Bỉnh Nhiên cởi quần áo ra, khuôn mặt hồng hồng, thoạt nhìn rất giống sắc đẹp có thể thay cơm.

Hạ Thính Nam hơi mất tự nhiên, cô nuốt nước bọt: “Từ Bỉnh Nhiên.”

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Anh không cởi được.”

Vì thế Hạ Thính Nam đành vòng tay ra sau, tự cởi áo lót của mình ra.

Bộ ngực mất đi lớp che chắn được hai tay Từ Bỉnh Nhiên ôm lấy, sau đó bị anh xoa bóp.

Hạ Thính Nam cảm thấy vừa đau vừa ngứa, cả người đều nóng lên, cô vô thức vặn vẹo, duỗi tay ôm lấy cổ Từ Bỉnh Nhiên, vùi đầu ở cổ anh, không muốn bị anh nhìn.

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị, trong mắt anh hiện lên cười, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt cô, cảm nhận được hơi thở của anh, lỗ tai cô liền đỏ lên, một tay anh giữ lấy cô để cô không ngã ra phía sau, một tay khác dần dần di chuyển xuống phía dưới, chui vào cạp quần, sờ đến chiếc quần lót thô ráp không bằng phẳng.

Bụng nhỏ của Hạ Thính Nam vì khẩn trương mà co rút lại, hai mắt nhắm thật chặt, cô có thể cảm nhận được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Tay anh dần dần trượt vào vùng tam giác, đầu tiên là cảm thấy trơn bóng, sau đó là những sợi lông thô ráp, rối tung dưới lớp quần lót, tiếp tục sờ xuống phía dưới, liền cảm thấy một chỗ ướt át, là tiểu huyệt.

Từ Bỉnh Nhiên dừng một chút, lại nghiêng đầu hôn lên lỗ tai Hạ Thính Nam, giọng nói khàn khàn: “Đừng sợ.”

Anh muốn nhìn thử.

Anh buông Hạ Thính Nam ra, cởi quần sooc của cô xuống, rồi mở đôi chân đang căng thẳng của Hạ Thính Nam ra hai bên, Hạ Thính Nam che lại mặt: “Trời ơi, tư thế này, quá xấu hổ rồi…”

Ngón trỏ của anh chạm vào quần lót, kéo sang một bên, để lộ ra hai cánh môi phiếm hồng, anh dùng ngón tay tách ra, thấy được phần huyệt thịt bên trong, thì ra nó trông như thế này, mềm mềm hồng hồng… Cổ Từ Bỉnh Nhiên đỏ bừng, dục vọng tiến vào xâm chiếm đại não của anh, nhưng không thể, ít nhất thì hiện tại không thể, bởi vì chưa chuẩn bị đồ.

Ngón tay anh vuốt dọc theo khe hở, cảm giác trơn trượt, ướt át.

Hơi thở của anh có chút nặng nề, còn rất nóng nữa, không phù hợp với không khí của đêm đông này, còn nóng hơn so với lúc nãy Hạ Thính Nam vận động nữa.

Sức lực của Hạ Thính Nam hoàn toàn cạn kiệt, đầu óc mơ màng, tùy ý để Từ Bỉnh Nhiên làm xằng làm bậy.

Tay của Từ Bỉnh Nhiên được nhiệt độ cơ thể Hạ Thính Nam sưởi ấm, anh trượt nhẹ vào vị trí hồng hào, khi thì nhẹ nhàng, khi lại dùng sức, dường như đang tìm kiếm hay nghiên cứu gì đó.

Cả người Hạ Thính Nam đều căng thẳng, hạ thân co rút kịch liệt, tiết ra nhiều d*m thủy hơn, đột nhiên có dòng điện xẹt qua sống lưng, cô nhịn không được khẽ hừ một tiếng.

Động tác của Từ Bỉnh Nhiên dừng lại một giây, như để xác nhận rằng bản thân đã tìm đúng chỗ, sau đó anh bắt đầu dùng móng tay cọ nhẹ cái lỗ nhỏ kia.

Từng đợt khoái cảm dâng lên, Hạ Thính Nam dùng sức kẹp chặt đùi, nhưng lại bị Từ Bỉnh Nhiên tách ra, cô giống như một con cá mắc cạn vặn vẹo cơ thể, gấp gáp muốn nhảy lên, một lần nữa hòa vào dòng nước.

Cô giơ hai tay lên cao, Từ Bỉnh Nhiên liền nắm lấy tay cô quàng lên cổ mình, anh muốn hôn cô, lại bị cô né tránh, đại não Hạ Thính Nam trống rỗng, nhưng cũng giống như có thứ gì đó ở bên trong.

Động tác của Từ Bỉnh Nhiên không ngừng lại, tốc độ còn nhanh hơn, tiếng nước chảy vô cùng rõ ràng, Hạ Thính Nam không khống chế được mà rơi lệ, cô cảm thấy vừa trướng vừa đau, trong miệng phát ra âm thanh nức nở.

Giây tiếp theo, toàn thân cô đột nhiên căng chặt, sau đó bỗng nhiên thả lỏng, cả người mềm nhũn trên giường, mồ hôi nhễ nhại hơn rất nhiều. Cô thở dốc, giống như vừa trở lại thế giới có không khí.



Từ Bỉnh Nhiên rút tay ra, trên mỗi ngón tay đầy d*m thủy trong suốt, anh xoa xoa một chút, rất trơn, còn dính nữa.

Hạ Thính Nam nhìn động tác này của anh, suýt nữa thì nghẹt thở, cô rút mấy tờ khăn giấy ở tủ đầu giường, ném về phía anh, khuôn mặt đỏ bừng: “Anh mau lau đi.”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi lau khô tay.

Nhịp tim Hạ Thính Nam vẫn đập rất nhanh, không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Bỉnh Nhiên.

Cô thoáng liếc xuống, liền nhìn thấy quần anh đang phồng lên.

“Anh –”

Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu: “Không cần để ý.”

Hạ Thính Nam cắn răng nói: “Hay là em giúp anh.”

Từ Bỉnh Nhiên vẫn lắc đầu.

“Vậy, thật sự không sao chứ? Có ảnh hưởng đến thân thể không?” Cô hỏi một cách khô khan, “Có khi nào nhịn đến hư…”

Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc, “Sẽ không, lát nữa sẽ hết thôi.”

Nếu không thì mấy năm trước, lúc anh sung sức nhất, ngày ngày đêm đêm lại nghĩ đến Hạ Thính Nam, mỗi ngày đều phát tiết thì thân thể đã sớm hỏng rồi.

Hai người im lặng trong chốc lát, Từ Bỉnh Nhiên vào toilet rửa tay, sau khi quay lại thì nằm bên cạnh Hạ Thính Nam, chơi đùa với bàn tay của cô.

Hạ Thính Nam nhớ lại chỗ vừa rồi bị anh chạm vào, đầu óc liền nóng lên, cả người như muốn bốc khói, cô không nhịn được rúc vào trong lòng anh, như thể đang làm nũng, nhưng Từ Bỉnh Nhiên bỗng rụt người lại, cô nhớ tới miệng vết thương trên bụng anh, cho nên lùi về phía sau, nằm nghiêng trên giường nhìn anh, sau đó không nhịn được cắn cắn môi dưới rồi cười rộ lên, khuôn mặt đỏ bừng, rất xinh đẹp.

Từ Bỉnh Nhiên chưa từng thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, từ nhỏ đến lớn đều đều chưa từng thấy, vì thế anh không thể kìm lòng nổi, cúi đầu hôn cô.

Cô hỏi: “Tất niên năm nay anh có muốn theo về quê không?”

Từ Bỉnh Nhiên hỏi lại: “Em hy vọng hai chúng ta cùng nhau về quê sao?”

“Em muốn đưa anh đi gặp bà nội.”

“Được.”

Vì thế Tết Âm Lịch năm này, Từ Bỉnh Nhiên không còn một mình cô đơn trong nhà nữa, cũng không cần phải ở lại ký túc xá của đơn vị, mà là ngồi quây quần bên anh chị em nhà Hạ gia, cùng mọi người nói chuyện phiếm.

Hạ Thính Nam dựa vào người anh, cười rất vui vẻ, thoải mái trò chuyện với mọi người.

Bà nội bưng trái cây đến trước mặt mấy người trẻ tuổi, sau đó nói với Từ Bỉnh Nhiên: “Tiểu Từ à, cháu ăn nhiều một chút nhé, không đủ thì nói với bà, bà đi lấy thêm.”

Sau đó Hạ Thính Nam và mọi người nói: “Bà nội thật bất công.”

Bà nội cười: “Tiểu Từ đẹp trai như vậy, bà bất công thì có sao chứ?”

Viên mãn là gì? Có lẽ đây chính là viên mãn.

Đây là điều mà Từ Bỉnh Nhiên nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, lời muốn nói ra bị kẹt trong cổ họng, lại nuốt vào trong lòng, anh chỉ muốn ôm chặt Hạ Thính Nam không bao giờ buông ra.

Ngoài cửa sổ lại có pháo hoa bay lên, ánh sáng đầy màu sắc xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Từ Bỉnh Nhiên, con ngươi đen trắng của anh phản chiếu vẻ đẹp của thế giới muôn màu.

Đây là Từ Bỉnh Nhiên, người đã trải qua vô số thăng trầm, nhưng vẫn giữ cho mình bản tính tốt bụng, chính trực, vẫn là chàng thiếu niên sạch sẽ, ngăn nắp trong trí nhớ của Hạ Thính Nam.

Hạ Thính Nam hỏi anh đang nghĩ gì.

Từ Bỉnh Nhiên nói, anh đang nghĩ xem đời này của anh còn có thể hạnh phúc đến mức nào nữa.

Hạ Thính Nam nhéo nhéo cánh tay anh, tranh thủ lúc những người khác đang chăm chú nhìn điện thoại và xem Xuân Vãn trên TV, trộm hôn anh một cái.

Cô cười nói: “Mỗi một ngày đều hạnh phúc hơn.”