Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 59




Sau khi xuất viện vài ngày, Từ Bỉnh Nhiên bắt đầu đi làm lại, bởi vì công việc chồng chất nên anh vô cùng bận rộn, rất khó có được thời gian ăn cơm cùng ba Hạ, mẹ Hạ.

Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, hai nhà bốn người cũng có thời gian tụ họp với nhau.

Lúc ba Hạ biết Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam ở bên nhau, phản ứng còn lớn hơn mẹ Hạ, có thể nói là nổi trận lôi đình, ở trong mắt ông, Từ Bỉnh Nhiên từ một con người đạo đức tốt biến thành con heo đê tiện, vô sỉ.

Mà Hạ Thính Nam, con gái bảo bối của ông lại là củ cải trắng.

“Ba, không đến mức đó đâu.”

“Cái gì mà không đến mức đó? Nhìn hai đứa trẻ chọn con đường không ai nghĩ tới, ai mà chịu được.”

Hạ Thính Nam thét chói tai: “Cái gì mà con đường không ai nghĩ tới.”

Từ Bỉnh Nhiên đẩy cửa đi vào bèn nghe thấy Hạ Thính Nam tức giận nói vậy, bước chân anh dừng lại một chút, sau đó thay dép lê đi vào.

“Chú, dì, ngại quá, gần đây con tương đối bận, đã lâu rồi không qua thăm hai người.” Anh đặt mỹ phẩm và rượu lên bàn cơm, sau đó quay sang gật đầu với Hạ Thính Nam vẫn đang tức giận.

Hạ Thính Nam trợn tròn mắt.

Ba Hạ thấy Từ Bỉnh Nhiên đến, trong lòng vẫn còn đang tức giận, ông cảm thấy đứa nhỏ Từ Bỉnh Nhiên này không có đạo đức, ông để Từ Bỉnh Nhiên chăm sóc Hạ Thính Nam như anh trai đối với em gái, thế mà chăm sóc thế nào lại thành bạn trai bạn gái luôn, ông không thể tiếp nhận được chuyện này, đặc biệt không tiếp nhận được.

Nhưng nghĩ đến khoảng thời gian trước, Từ Bỉnh Nhiên bị thương, sắc mặt đến giờ vẫn chưa tốt lên, vì thế ông dùng giọng điệu của trưởng bối, cứng nhắc lên tiếng chào Từ Bỉnh Nhiên.

“Bỉnh Nhiên, cơ thể con thế nào rồi?”

“Con vẫn đang hồi phục ạ, không có vấn đề gì.”

“Ha ha, vậy là tốt rồi.”

“…”

Từ Bỉnh Nhiên cũng rất bất đắc dĩ, trong chuyện này anh quả là không đúng, từ nhỏ đến lớn ba Hạ luôn tin tưởng anh, mà anh lại phụ lòng của họ, nhưng việc đã đến nước này, phụ thì cứ phụ vậy, dù sao anh cũng không có khả năng buông tay Hạ Thính Nam.

Hạ Thính Nam ôm một bụng tức giận, còn đang muốn giải thích, rõ ràng là hai bên có ý với nhau, sao ba Hạ cứ làm như trời sập xuống vậy.

Từ Bỉnh Nhiên thấy cô như vậy, dùng ngón tay phẩy phẩy gò má cô, ý bảo cô đừng nói gì, kẻo lại thêm dầu vào lửa.

Cô nhìn anh một cái, nhún nhún vai, không nói nữa.

Bữa cơm tối nay có chút kỳ lạ, chủ yếu là phát ra từ phía ba Hạ, bình thường thì nói chuyện nhẹ nhàng khéo léo, nhưng hôm nay câu nào nói ra cũng gây sát thương, mục tiêu là Từ Bỉnh Nhiên, anh chỉ có thể bày ra vẻ mặt bình tĩnh mà chịu trận: Là lỗi của con, vâng ạ, ừm.

Nhưng mà chưa chắc sẽ nghe theo.

Sau bữa cơm, Hạ Thính Nam lấy lý do đi dạo cho tiêu cơm để cứu Từ Bỉnh Nhiên ra khỏi nước sôi lửa bỏng, hai người đi dạo trên đường như một cặp đôi cấp 3.

Rất nhàm chán nhưng cũng có chút thú vị.

Hai người đi bộ ra con hẻm sau nhà, buổi sáng còn hẻm này rất náo nhiệt, có rất nhiều cửa hàng nhỏ, nhưng đến tối đến liền đóng cửa, chỉ còn lại mấy cửa hàng trang sức còn đèn sáng.

“Đã lâu không đi con đường này rồi.” Cô chỉ chỉ một ngã tư nọ, “Chúng ta qua bên đó đi dạo đi, em nhớ trước kia tan học, anh sẽ lái xe chở em về.”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn sang, bên đó có rất nhiều cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, đều là những món Hạ Thính Nam thích ăn nhất, nhưng trước đây mỗi lần anh đi qua sẽ đạp xe như bay, không cho Hạ Thính Nam có cơ hội ăn bậy bạ.

Anh nhéo nhéo tay Hạ Thính Nam, đến khi cô cảm thấy tê dại anh mới thả tay ra.

Hạ Thính Nam lập tức trừng anh: “Sao anh lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ thế?”

Từ Bỉnh Nhiên phủ nhận: “Không có.”

“Còn nói không có? Thế tại sao lại nhéo em?”

Từ Bỉnh Nhiên phớt lờ cô, nhưng một lát sau, anh lại nhẹ nhàng giữ chặt tay cô.

Khóe môi Hạ Thính Nam lập tức nhếch lên,

Hai người tiến thêm hai bước về phía ngã tư kia, đột nhiên, Hạ Thính Nam dừng bước lại.

Cô nhìn đống hỗn độn trên đất, nhăn nhó nói: “Sao con đường này toàn cứt chó thế?”

Từ Bỉnh Nhiên lặng lẽ nhìn con đường vắng vẻ phía trước, khôn khéo lùi lại hai bước, “Không phải anh làm.”

“…”

Hạ Thính Nam: “Chẳng lẽ là em?”

Từ Bỉnh Nhiên: “…”

Cô tức giận, trực tiếp nhảy lên người Từ Bỉnh Nhiên, ôm lấy cổ anh, Từ Bỉnh Nhiên vững vàng tiếp được, cõng cô trên lưng.

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy Hạ Thính Nam càng ngày càng không có trọng lượng, trước đây cô rất nặng, dường như cô là cả thế giới, bây giờ lại rất nhẹ, dường như cả thế giới đã biến thành một bộ phận trên người anh.

Anh nghiêng đầu nhìn Hạ Thính Nam, lại phát hiện ra Hạ Thính Nam cũng đang nhìn mình.

Anh cúi đầu, mím môi cười, má chiếc má lúm như ẩn như hiện.

Hạ Thính Nam nhìn anh cười như vậy, cơn tức giận bỗng tiêu tan, cô áp mặt lên lưng anh, hỏi: “Gần đây anh đang bận gì thế?”

“Sắp đến ngày cảnh sát rồi, bên tuyên truyền muốn lấy anh làm nhân vật tiêu biểu.” Từ Bỉnh Nhiên cõng cô, chậm rãi đi về phía trước.

Tuy là đơn vị nhà nước, nhưng cũng không thể không tuyên truyền trên mạng, gần đây Từ Bỉnh Nhiên đang nổi như cồn, vì vậy lấy anh để cọ nhiệt độ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, tất nhiên là Từ Bỉnh Nhiên cũng không thể từ chối, cho nên gần đây vẫn luôn bị kéo đi chuẩn bị tài liệu cho các buổi phỏng vấn, có lẽ đến ngày cảnh sát anh còn phải tham dự chương trình truyền hình trực tiếp nữa.

Ban đầu bọn họ còn muốn Từ Bỉnh Nhiên đi show, nhưng Từ Bỉnh Nhiên đã lấy lý do sức khỏe để từ chối, anh làm việc trong đại đội, công việc mỗi ngày còn chưa làm xong, làm gì có thời gian tham gia show.

Hạ Thính Nam không vui nói: “Sao lại làm mấy chuyện không thiết thực như vậy chứ, anh cũng đâu phải người nổi tiếng.”

“Ừ.” Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng đáp.

Con đường nhỏ đen như mực, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên cảm thấy nơi này sáng hơn bất cứ chỗ nào khác.

28 năm qua, cuộc đời của Từ Bỉnh Nhiên đã diễn ra biết bao lần sinh ly tử biệt, bệnh tật đau đớn, thiên tai nhân họa, anh nhìn thấy rất nhiều, cũng đã trải qua rất nhiều, rõ ràng đứng ở ngã tư, lại thường xuyên cảm thấy không còn đường nào để đi, nhưng vào lúc này, anh bỗng nhiên hiểu ra, câu nói “mọi chuyện rồi sẽ tốt lên” không phải lời nói dối sáo rỗng, càng không phải là lời nói dối để người ta tự an ủi mình.

Ở trong trời đất rộng lớn này, Hạ Thính Nam và anh chỉ là những người bình thường không thể bình thường hơn, chỉ là giọt nước nhỏ giữa núi sông hùng vĩ, là một phần nhỏ giữa dòng người mênh mông, nhưng đối với Từ Bỉnh Nhiên, cô là người hoàn mỹ nhất.

Khổ trước sướng sau, có lẽ chính là như này.

Ngày 10 tháng 01, ngày cảnh sát, trên mạng tràn lan thông tin về an ninh công cộng, Hạ Thính Nam và Tiền Vân Hội lười biếng, hai người không biết xấu hổ bảo tình nguyện viên làm trước một số việc giúp mình, còn bản thân thì ngồi xổm trong WC xem phát sóng trực tiếp.

Chương trinh đã bắt đầu được một lúc, MC nói rất nhiều, sau đó thì bắt đầu đoạn phim quảng cáo.

Lúc này không có nhiều làn đạn lắm, có hơn một ngàn khán giả đang xem, Hạ Thính Nam đoán, đại đa số người xem này là cảnh sát vì nhiệm vụ chính trị.

Tiền Vân Hội: “Khi nào Anh Từ đẹp trai xuất hiện?”

Hạ Thính Nam buồn bực: “Mình cũng không biết.”

Vừa nói xong thì Từ Bỉnh Nhiên liền xuất hiện, đầu tiên là chiếu một đoạn video ngắn anh cứu người trong bệnh viện, sau đó là đoạn độc thoại của Từ Bỉnh Nhiên, không biết có phải đoạn văn đó có phải là anh viết không, lời lẽ rõ ràng và biểu cảm nghiệm túc của anh, phối hợp nền nhạc khiến người ta xúc động.

“Làm cảnh sát nhân dân, họ vì đảng, vì công bằng, thực thi pháp luật vì dân…”

“Thực hành “ba điều tôi có thể”, có thể quan sát mọi lúc, có thể xong ra vào thời khắc mấu chốt, có thể dũng cảm trong những khoảnh khắc nguy hiểm…”

Văn phòng Thành phố có mật khẩu xem, đúng như dự đoán, số lượng người xem chương trình phát sóng trực tiếp đã tăng vọt đến mức bất thường, gần như nhấn chìm khuôn mặt của Từ Bỉnh Nhiên.

Hạ Thính Nam càng xem càng buồn bực.

Chết tiệt, sao mấy người này cứ gọi anh là ông xã thế…

Cô còn chưa từng gọi đâu…

Chờ phần độc thoại của Từ Bỉnh Nhiên kết thúc, làn đạn lại ít đi.

Hạ Thính Nam yếu ớt nói: “Được rồi, chúng ta quay lại làm việc đi.”

“Đừng, cậu không nghe MC nói à, lát nữa Từ Bỉnh Nhiên cũng sẽ xuất hiện đấy?”

Lúc nãy trong đầu Hạ Thính Nam bây giờ chỉ toàn mấy chữ ông xã ông xã, đâu nghe được gì đâu.

Vì thế hai người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc cũng kết thúc, sau khi MC đọc xong bài phát biểu, cô liền nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên, anh đứng ở giữa hàng, như hạc đứng trong bầy gà.

Sắc mặt anh lạnh lùng, khoác lên mình bộ cảnh phục, trước ngực đeo huy hiệu, ưỡn ngực thẳng lưng, dáng người cao lớn mạnh mẽ, đầu đội mũ cảnh sát, trên mũ có một huy hiệu lấp lánh.

— Tôi yêu bộ đồng phục cảnh sát màu xanh này, tôi yêu huy hiệu lấp lánh trên đồng phục..

MC hô lên đầy mạnh mẽ, trên màn hình phía sau họ, là hình ảnh những chiến sĩ trong bộ cảnh phục đang ra sức chiến đấu trong hoàn cảnh nguy cấp, họ chiến đấu vô cùng dũng cảm, khí phách hiên ngang, không chịu lùi bước.

Người này vừa hy sinh, liền có những người khác đứng lên, cảnh sát không chỉ là một nghề nghiệp, mà còn là một loại trách nhiệm, họ phải gánh vác rất nhiều việc, khi gặp nguy hiểm lại không thể sợ, không thể chạy, bởi vì bọn họ là cảnh sát, là người mà nhân dân tín nhiệm.

Trung thành với Đảng, phục vụ vì dân, chấp hành pháp luật, kỷ luật nghiêm minh.

Mười sáu chữ này, khắc sâu trong máu thịt.

“Cúi chào!”

Một khẩu hiệu dứt khoát, rõ ràng, tất cả mọi người cùng thực hiện, đồng đều, không một động tác thừa.

Từ Bỉnh Nhiên đứng giữa đám người, tay anh giơ lên, chạm vào vành mũ, từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn luôn kiên định.

Máy quay quay cận cảnh từng người đang khoác lên mình cảnh phục, ngực trái của mỗi người đều có vô số huy chương, so với của Từ Bỉnh Nhiên còn nhiều hơn, tất cả đều là chứng tỏ cho niềm vinh dự của họ, tất cả đều được xây dựng nên bởi những vết thương trong gió, những vết sẹo trong mưa, đó là nền tảng sự yên ổn của xã hội.

Ở chỗ mà nhân dân không nhìn thấy, sự bình an trong xã hội đều là do vô số người âm thầm chiến đấu, làm việc không biết ngày đêm.

Bão, động đất, lũ lụt, dịch bệnh… Các tai vạ xảy ra, nhân dân được nghỉ ngơi, cảnh sát phải tăng ca, ngồi đợi lệnh 24/24 giờ, mỗi một giây phút đều sẵn sàng chiến đấu.

Chống tội phạm, chống ma túy, gỡ bom… Công an nhân dân sống lay lắt giữa máu và lửa, giữa sông và chết. Ba Từ hy sinh, ba Hạ hàng năm không về nhà, Từ Bỉnh Nhiên vì cứu người bị thương nặng, ba người đàn ông thân cận nhất trong cuộc đời của Hạ Thính Nam đều làm cảnh sát, họ phải chịu bao nhiêu khổ sở và nước mắt không thể nói thành lời, đây chính là điểm mà cô yêu họ.

Trên thế giới này luôn có những người cho đi mọi thứ, không phải chúng ta, mà chính là bọn họ, bạn cho rằng nguy hiểm đang ở rất xa, thật ra nó đang ở quanh chúng ta, chẳng qua là luôn có người che chở ở phía trước, lại lấy băng gạc che mắt chúng ta lại, nói chúng ta không cần sợ, thế giới vẫn tốt đẹp, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.



Tiền Vân Hội rơm rớm nước mắt, chị ấy lấy tay che miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm động quá, người đàn ông của cô thật đẹp trai…”

Hạ Thính Nam nhếch miệng, chăm chú nhìn Từ Bỉnh Nhiên trên màn hình, ở cổ họng như bị cái  gì chặn lại, có chút khó chịu.

Rốt cuộc là vì sao Từ Bỉnh Nhiên lại đẹp trai như vậy? Trước đây, làm thế nào cô cũng không ngờ được bản thân sẽ thích anh…

Hạ Thính Nam muốn đấm cho mình một cái, để bản thân tỉnh táo lại.

Tiền Vân Hội chọc chọc bả vai cô, “Kìa kìa, mau xem đi, làn đạn này chả biết xấu hổ gì cả, lời lẽ gì cũng có.”

Chị ấy cẩn thận nhìn màn hình, có một làn đạn viết: “Mũi anh ấy đẹp quá, chắc chắn phương diện kia cũng rất mạnh.”

Hạ Thính Nam sụp đổ: “Cô quản anh ấy mạnh hay không làm gì?”

Tiền Vân Hội hít hít mũi, vẻ mắt hóng hớt: “Vậy rốt cuộc trai đẹp nhà cậu thế nào? Có mạnh hay không?”

Hạ Thính Nam giả vờ không nghe thấy.

“Đừng ngại ngùng, nói một chút đi!” Cô cố ý đùa Hạ Thính Nam.

Hạ Thính Nam yên lặng dời mắt đi.

…Hôm trước cô đến nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi SWITCH, bởi vì mặc nhiều áo, sau khi nhảy nhót một hồi thì nhễ nhại mồ hôi, sau khi cởi ra vẫn thấy nóng, vì vậy cô quyết định về nhà thay áo ngủ ngắn tay màu trắng, phối với chiếc quần soóc ngắn, sau đó tiếp tục chơi.

Trái ngược lại với cô, Từ Bỉnh Nhiên mặc chiếc áo hoodie rất dày.

Cô cảm thấy bản thân không có gì vấn đề, mặc kệ là kỹ thuật chơi hay cách ăn mặc, đều không có vấn đề.

Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Từ Bỉnh Nhiên, cô giống như đã phạm phải sai lầm tô lớn không thể tha thứ.

Cô từ từ dừng động tác lại, tùy tiện lau mồ hồi trên mặt, khó hiểu hỏi anh: “Rốt cuộc anh đang nhìn gì thế?”

Tầm mắt Từ Bỉnh Nhiên dừng ở trước ngực cô, xuống đến đùi, sau đó dời đi.

“Sao bộ quần áo này em vẫn chưa vứt đi?”

Hạ Thính Nam không thể hiểu được: “Không phải lần trước anh khen đẹp sao?”

Yết hầu Từ Bỉnh Nhiên lăn lăn, “Ừ…”

Hạ Thính Nam kéo kéo quần áo trên người, “Rốt cuộc là sao vậy? Làm gì có vấn đề đâu, em mặc bộ này nhiều năm rồi nhưng vẫn còn rất tốt?”

Từ Bỉnh Nhiên không biết nói như thế nào, mặc kệ là nhiều năm hay ít nằm, bộ dáng này của Hạ Thính Nam đối với anh có lực sát thương rất lớn.

Anh thật sự không nhịn nổi.

Chuyện phát sinh sau đó không nằm trong vốn hiểu biết của Hạ Thính Nam.

Không đúng, có nằm trong vốn hiểu biết, dù sao cô cũng đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, sao có thể không biết chứ, chỉ là lý thuyết và thực hành khác nhau rất nhiều.

Từ Bỉnh Nhiên đễ dàng bế cô vào trong phòng.

Trong phòng tối đen, Hạ Thính Nam ngơ ngác nằm trên giường, mà Từ Bỉnh Nhiên đang vùi đầu trong ngực cô.

“Làm sao vậy?” Cô hỏi.

Miệng Từ Bỉnh Nhiên giống như bị vải dệt che lại, hơi buồn: “Em không biết áo ngủ này ở đâu ra à?”

“Không phải mẹ em mua sao?”

Từ Bỉnh Nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Đây là quần áo của anh.”