Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 50




Sau khi về nhà, Từ Bỉnh Nhiên đứng trong phòng khách một lúc, đột nhiên bật cười thành tiếng, lắc đầu rồi quay lại phòng tắm tắm rửa, dội nước ấm vào đầu. Cả người thoải mái chưa từng có, từ thể chất đến tinh thần.

Lúc đi ra đã hơn 2 giờ, Từ Bỉnh Nhiên thật sự không hề cảm thấy buồn ngủ, cầm cốc nước đá lặng lẽ châm một điếu thuốc đứng ngoài ban công, chỉ châm nhưng không hút, ánh sáng đỏ mờ ảo lập lòe trong đêm tối, chiếu sáng đôi mắt anh.

Dạo này công việc vô cùng bận rộn, rõ ràng hai người đã ở bên nhau một thời gian, thế nhưng vẫn chưa ngồi ăn với nhau được một bữa cơm đàng hoàng, chứ đừng nói đến một buổi hẹn hò chính thức. Tuy nhiên điều đó không quan trọng, có thể trêu chọc Hạ Thính Nam, nhìn vẻ mặt cứng đờ và khó chịu của cô, anh cũng thấy thú vị phần nào.

Với tiến độ này… Thậm chí anh còn cảm thấy hơi nhanh…

Anh nhìn chằm chằm tay phải hơi run lơ lửng giữa không trung, tàn thuốc vì thế cũng rơi xuống.

Dập tắt điếu thuốc, anh nhìn thoáng qua khung cửa sổ che rèm bên cạnh.

Hạ Thính Nam…

******

Phải nói rằng, con người rất dễ trở nên mất lý trí vào ban đêm. Đã qua hai ngày kể từ khi vụ việc kia xảy ra, hiện tại tim Hạ Thính Nam vẫn còn đập nhanh khi nhớ lại những gì đã diễn ra vào đêm hôm ấy. Cô muốn tìm một người để tâm sự nhưng thật sự rất khó nói ra điều đó, nên cô đành phải ngại ngùng kìm nén lại.

Hạ Thính Nam cảm thấy từ “xấu hổ” ngày càng xa vời với cô.

Hai ngày trước trời mưa to, nhiệt độ giảm xuống vài độ, buổi tối khá lạnh. Bóng người trải dài nền đá xám, ban đêm thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót và tiếng ve kêu, công viên phía xa phảng phất tiếng nhạc dân gian. Hạ Thính Nam đi vứt rác, trùng hợp gặp Từ Bỉnh Nhiên vừa mới quay về.

Từ Bỉnh Nhiên không hề khó chịu, cứ như không có chuyện gì xảy ra.

“Sao em mặc phong phanh thế.” Anh ung dung nắm lấy tay cô, ý bảo cô đừng đi, sau đó cầm túi rác trên tay cô, bước ra ném vào thùng rác in chữ những loại rác khác

“Tối nay ăn gì?” Anh đóng cửa sắt, kéo Hạ Thính Nam lên lầu, dừng lại ở thềm giữa sân thượng.

Hạ Thính Nam phản ứng hơi chậm, một lúc lâu sau mới trả lời như thể đang báo cáo tên các món ăn.

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, đánh giá công bằng: “Cũng được.”

Hạ Thính Nam đột nhiên muốn cười, nhưng lại sững người vì Từ Bỉnh Nhiên bất ngờ hôn cô.

Chợt xuất hiện tiếng bước chân, có người đi từ dưới lên. Từ Bỉnh Nhiên nghiêm túc tuân thủ thỏa thuận yêu ngầm, lập tức lùi về phía sau một bước, tạo ra khoảng cách xã giao an toàn.

Hàng xóm thấy vậy thì cười hỏi sao muộn thế này họ chưa về nghỉ ngơi.

Từ Bỉnh Nhiên lễ phép đáp: “Dạ bọn cháu nói chuyện một lát ạ. Dì, dì cũng nên nghỉ sớm đi.”

Tiếng bước chân đi lên ngày càng xa, kế tiếp là tiếng đóng cửa sắt loảng xoảng. Gió thổi tới từ bốn phía, Hạ Thính Nam không khỏi run lên, Từ Bỉnh Nhiên nhận ra vội vàng di chuyển cơ thể chắn gió cho cô.

Hạ Thính Nam ngước mắt nhìn anh vài giây: “Vừa rồi râu của anh chọc vào em.”

Từ Bình Nhiên ngẩng đầu sờ theo bản năng, nhớ ra hôm nay mình quên chưa cạo.

“Anh có nhớ trước kia anh từng nói người không mọc râu không thể trưởng thành?”

Anh đáp anh không nhớ nổi.

Từ Bỉnh Nhiên nghĩ mãi không ra nhưng Hạ Thính Nam lại nhớ rất rõ.

Lúc đó, chắc cô đang học lớp 8. Một ngày nọ, cô sang phòng Từ Bỉnh Nhiên lục lọi, vô tình thấy anh mở gói hàng chuyển phát nhanh, là một chiếc dao cạo râu. Cô hỏi anh vì sao lại mua cái này, Từ Bỉnh Nhiên nói râu của anh dài rồi.

Khi ấy, quan niệm của Hạ Thính Nam về râu là vừa dài vừa thô ráp, kiểu râu ria xồm xoàm. Vậy nhưng cô nhìn chằm chằm anh một lúc mà vẫn không thấy râu đâu.

Từ Bỉnh Nhiên bảo không thể thấy, song sờ vào là có thể cảm nhận được.

Vì vậy, Hạ Thính Nam thoải mái sờ tới sờ lui mặt và cằm của anh.

Hình như Từ Bỉnh Nhiên hơi sửng sốt, sau đó lại làm ra vẻ không có gì, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu dao cạo.

Có điều Hạ Thính Nam lại cho rằng anh nói dối, cướp dao cạo của anh để anh chơi với cô.

Từ Bỉnh Nhiên đặt dao cạo râu ở một nơi cô không thể với tới, tiếp đó ôm Hạ Thính Nam nhỏ nhắn tròn trịa, dùng cằm cọ vài cái lên mặt cô, hỏi cô có cảm nhận được gì không.

Bấy giờ, Hạ Thính Nam mới cảm nhận được.

Chọc người.

Đã vậy còn ngứa.

Cô rụt người né tránh, sờ mặt, hỏi vì sao anh lại để râu, rõ ràng mấy bạn nam lớp cô chưa có ai mọc. Từ Bỉnh Nhiên buông cô ra, thản nhiên nói vì họ vẫn chưa trưởng thành.

Cô hỏi tiếp, nếu trưởng thành rồi mà râu vẫn không mọc thì sao? Từ Bỉnh Nhiên không quay lại nhìn cô.

Rèm ban công bị gió mạnh thổi tung, mấy hạt bụi li ti xuất hiện trong tia nắng. Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt cô và Từ Bỉnh Nhiên. Hạt mè là một sự kiện quan trọng, có điều dường như Hạ Thính Nam vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị đâm chọc đó, giống như Dung ma ma đâm Tử Vi, song có lẽ Từ ma ma sẽ dịu dàng hơn Dung ma ma nhiều.

Thời tiết “đứng yên vẫn đổ mồ hôi” đã qua, ban đêm thi thoảng sẽ có gió thổi từ khoảng trống sân thượng vào như một chiếc lông chim quét qua khiến lòng người ngứa ngáy không yên.

Hạ Thính Nam đè mái tóc tung bay: Về thôi.

Anh nói: Ở đây với anh một lúc.

Cô thở dài một hơi, nhưng vẫn ở lại.

Hai người đứng ở hành lang, Hạ Thính Nam hơi mỏi chân nên ngồi xổm xuống bậc thang, dù sao cũng sắp thay quần, cô không sợ bẩn. Thấy phía trước có một con bọ nhỏ, cô nhanh chóng rút chân lại.

Từ Bỉnh Nhiên cúi đầu nhìn xuống, chỉ có thể thấy đỉnh đầu của cô. Rõ ràng cô đã cao hơn trước nhiều nhưng trông vẫn rất nhỏ bé, thậm chí bàn tay vẫn nhỏ như trước, quá nhỏ để có thể giữ được anh….

Hạ Thính Nam quay đầu hỏi anh: “Quốc Khánh bọn anh được nghỉ à?”

Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

“Thích thật, em cũng muốn nghỉ…”

Sắp đến Lễ Quốc Khánh, năm ngoái Hạ Thính Nam tương đối phấn khích, tuy nhiên bây giờ cô chỉ thấy mệt, bởi vì ngày nghỉ thư viện cũng phải mở cửa theo quy định, hơn nữa còn có nhiều người đến đọc.

Quả nhiên, ngày Quốc Khánh đầu tiên, dòng người trong thư viện không khác gì khu phố thương mại bên cạnh. Cô, Tiền Vân Hội và các đồng nghiệp khác mệt đến chết đi sống lại, chỉ muốn về nhà nằm theo kiểu cát ưu [*].

[*] Nằm theo kiểu Cát Ưu: Nằm theo kiểu “cát ưu” tức là thả lỏng các cơ bắp ở vùng eo và thắt lưng, để đầu dựa vào thành ghế xem tivi, đọc báo, nghịch điện thoại rất thoải mái, do đó có khá nhiều người có thói quen này.

Diệp Tân Tình an ủi họ vài câu, nói hết Quốc Khánh sẽ cho họ nghỉ ngơi bù, bấy giờ cảm xúc của mọi người mới dịu lại.

“À này Thính Nam, em vừa đổi đồng hồ à?” Diệp Tân Tình hỏi, chỉ vào đồng hồ của cô.

Hạ Thính Nam vô thức sờ cổ tay mình, “Vâng.”

Một thời gian trôi qua, cô hoàn toàn quên mất việc mình đột nhiên lấy đồng hồ thể thao từ đáy tủ ra đeo, mặc dù trước đó nó luôn bị cô nhét xuống đáy tủ.

Diệp Tân Tình hỏi: “Cái này đắt lắm phải không? Em nhờ người ta mua hộ hay là mua trong cửa hàng vậy?”

Hạ Thính Nam cũng không rõ, thuận miệng trả lời qua loa.

“Vậy có thể có chị mượn đeo thử một lần không?”



Hạ Thính Nam thực sự không muốn đưa đồng hồ cho cô ta thử, không phải vì ghét, chỉ đơn giản là… không muốn, nhưng cô chẳng có lý do gì để từ chối, vì vậy cô đành tháo nó ra đưa cho Diệp Tân Tình.

Diệp Tân Tình được voi đòi tiên, nói một tay không thể thắt chặt được, nhờ Hạ Thính Nam thắt giúp cô ta. Hạ Thính Nam vươn tay thắt hộ, trong lòng cô cực kỳ sốt ruột.

Cơn bực bội này tiếp diễn mãi đến khi cô về nhà vào buổi tối. Ba mẹ Hạ đi du lịch, cô ở nhà một mình, mãi 10 giờ mà Từ Bỉnh Nhiên vẫn chưa về, chắc là đang tăng ca ở đơn vị.

Hạ Thính Nam ngồi trên sàn nhà, dựa vào mép giường, tay cầm đồng hồ. Kim giây chuyển động, vang lên vài tiếng động nhỏ, tuy rằng không có gì đáng nói nhưng đó lại là âm thanh duy nhất làm náo động không khí.

Cô tìm cồn sát trùng, lau qua đồng hồ từ trên xuống dưới.

Sau khi ăn tối một mình, Hạ Thính Nam nằm trên giường, giơ tay lên nhìn qua nhìn lại, chiếc đồng hồ này quả thực rất đẹp, có điều sự yêu thích của cô lại quá ngắn ngủi. Lúc đầu đăng lên vòng bạn bè, cô nói bản thân rất thích, nhưng cũng chỉ dừng lại ngoài miệng mà thôi. Nếu Từ Bỉnh Nhiên không tặng cho cô, cô thậm chí còn không nhớ nổi nhãn hiệu của chiếc đồng hồ này.

Tuy nhiên bây giờ lại cảm thấy thích… Cực kỳ thích…

Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, mọi việc dường như đều bình thường qua loa, nhưng nhìn thế nào cũng khác. Hạ Thính Nam không biết đó có phải là lý do dẫn đến việc cô bị chậm kinh hay không, song cô luôn thấy hoảng sợ và có dự cảm sắp có chuyện lớn xảy ra

Cô suy nghĩ một lúc, quyết định gọi Trần Xuyến đi uống rượu.

Trần Xuyến ung dung đến muộn, còn có Thang Thanh đi cùng, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, hình ảnh này kỳ quái đến mức không thể lý giải, khiến cô cảm thấy mình bị cô lập.

“Tại sao hai người các cậu lại đi cùng nhau?” Cô thắc mắc.

Trần Xuyến thản nhiên trả lời: “Mình đến thăm một khách hàng bên công ty cậu ấy, tình cờ gặp nên rủ đi cùng.”

Thang Thành ném mấy túi lớn túi nhỏ của Trần Xuyến lên bàn, “Biệt vậy mình đã không tới, mình chỉ là một người lao động.”

Hạ Thính Nam nói: “Các cậu muốn uống gì cứ chọn, mình mời.”

“Sao hôm nay hào phóng thế? Nếu tiền lương của cậu còn thừa, tốt hơn hết cậu nên mua sắm online, mua cho mình vài chiếc túi hoặc mấy bộ quần áo.” Trần Xuyến làm bộ nail tím vô cùng chói mắt, mấy ngón tay thon dài chỉ loạn vào menu: “Mình bao, các cậu cứ chọn đi.”

Thang Thành không tốt bụng như vậy, nghe thấy cô bao bèn chọn loại đắt nhất.

Ba người họ thân nhau nên chủ đề nói chuyện không bao giờ dừng lại. Mãi đến khi không biết phải nói gì, Trần Xuyến bỗng mở miệng: “Đúng rồi, mình có khách hàng làm bên cục Công An, hôm đó tán gẫu, anh ta nói với mình Từ Bỉnh Nhiên rất nổi tiếng trong cục.”

Hạ Thính Nam liếc nhìn cô một cái, “Lúc nào anh ấy cũng nổi tiếng.” Hồi còn đi học, anh là người nổi bật nhất.

“Không phải nổi tiếng kiểu thế, con gái của cục trưởng rất thích anh ấy.”

Hạ Thính Nam cho rằng bản thân nghe lầm.

Trần Xuyến nói khách hàng của cô kể là con gái Cục trưởng rất thích Từ Bỉnh Nhiên. Thậm chí sau này còn xin được điều đến tổ văn phòng của đội an ninh để được gần gũi với Từ Bỉnh Nhiên nhiều hơn. Hai người nhìn lên nhưng không nhìn xuống*, mọi người đều trêu đùa và muốn gán ghép họ. Cách đây không lâu, có thể do thấy phiền phức, Từ Bỉnh Nhiên hẹn cô ta ra nói chuyện, sau cuộc trò chuyện đó, cô gái lập tức khóc nức nở.

*Một câu nói phổ biến bên Trung dùng để mô tả hai người thường xuyên gặp nhau.

Hạ Thính Nam thầm nghĩ tại sao mình lại không biết chuyện này, là do Từ Bỉnh Nhiên không bao giờ nhắc đến.

“Mình đã hỏi qua, cô gái nhà người ta không chỉ xinh đẹp, giàu có mà còn trẻ hơn bọn mình vài tuổi, đàn ông ấy à… luôn thích các cô gái trẻ, Hạ Thính Nam, cậu phải chú ý hơn.”

Thang Thành hiểu được một phần bước tới: “Hạ Thính Nam, cậu và Từ Bỉnh Nhiên…”

Hạ Thính Nam không muốn gạt cậu ta, nhìn cậu ta bằng ánh mắt cậu tự hiểu đi.

Thang Thành thoáng cái đã được giác ngộ. Tuy nhiên cậu ta không phải là người chuyện chuyện, cũng không quan tâm đến mối quan hệ yêu – ghét giữa Hạ Thính Nam và Từ Bỉnh Nhiên. Cậu quay sang nói với Trần Xuyến: “Cậu đừng vơ đũa cả nắm.”

Trần Xuyến trợn tròn mắt, “Đừng nói nữa, tất cả những người đàn ông có gia đình ở công ty mình đều có bồ nhí, khiến mình vô cùng bất lực.”

……

Những lời tán gẫu của hai người họ vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng đầu óc Hạ Thính Nam đã chạy mất.

Tại sao Từ Bỉnh Nhiên không nói với cô bất cứ điều gì… Không phải chỉ là đồng nghiệp nam nữ thôi ư, sao lại không kể cho cô biết… Hạ Thính Nam cắn cốc thủy tinh, suy nghĩ bắt đầu tản ra nhiều hướng, Từ Bỉnh Nhiên có mắng chửi không? Chắc là không đâu… Thế tại sao con nhà người ta lại khóc…   Cả ngày anh không thèm nói câu nào, sao có thể làm người khác khóc…

“Thính Nam? Hạ Thính Nam!”

“Hả?” Cô hoàn hồn.

Trần Xuyến và Thang thành đều nhìn cô một cách kỳ quái: “Sao vẻ mặt cậu ghê vậy?”

“…” Có à?

Tửu lượng của Hạ Thính Nam không được tốt lắm. Sau khi rượu được mang lên, cô rủ Trần Xuyến solo. Trần Xuyến không che giấu được tình cách, chưa kể gần đây tâm trạng của cô rất tệ, nói uống là uống! Cmn, uống luôn!

Bọn họ gọi thêm vài ly, xếp thành hàng ngang trên bàn, cậu một ly mình một ly, gân cổ nói chuyện. Thang Thành ngồi bên với vẻ mặt hối hận, biết thế lúc đầu cậu không nên đi cùng Trần Xuyến tới đây, không khác gì vác trên vai một cục nợ.

Trần Xuyến hét: “Đới Nhất Hàm chết tiệt! Chia tay lâu như vậy còn tới tìm mình làm gì!”

Hạ Thính Nam cũng hét: “Từ Bỉnh Nhiên chết tiệt! Anh đối tốt xử với em tốt như vậy làm gì!”

Trần Xuyến:… Hạ Thính Nam, cậu có bệnh à?”

Hạ Thính Nam: “Mình có bệnh! Mình đang buồn muốn chết!!!”

Trần Xuyến: “Anh ấy quan tâm cậu như vậy, cậu buồn cái rắm!”

Hạ Thính Nam: “Cậu thì biết cái gì!”



Tất nhiên Trần Xuyến không thể biết cô đang suy nghĩ điều gì, bởi vì Hạ Thính Nam cũng không biết mình đang nghĩ gì. Cô sợ thứ cảm xúc xa lạ không thể giải thích, bởi vì cảm xúc đó bắt nguồn từ Từ Bỉnh Nhiên. Anh càng đối xử tốt với cô, cô càng sợ một ngày nào đó hạnh phúc tốt đẹp sẽ bị thu hồi hoặc là biến chất. Khi ấy cô sẽ lập tức mất đi năng lực kiểm soát cảm xúc, chỉ có thể lung lay theo gió.

Ly thủy tinh trước mắt Trần Xuyến vỡ tan, suy nghĩ của Hạ Thính Nam đột ngột biến mất.

Ký ức trước khi bất tỉnh dừng lại vào lúc Thang Thành lấy điện thoại di động ra quét mã QR thanh toán ở quầy bar, sau đó đen mặt nhìn hai người nói: “Mình ra đây uống rượu với hai cậu, cmn, mình đúng là đồ ngốc.”