[Đấu La] Võ Hồn Của Ta Là Một Cái Gương!

Chương 2: Gặp gỡ Tô Vân Hàn




Đánh một giấc ngủ 5 tiếng đồng hồ Tiểu Phong ngồi dậy gãi gãi cái đầu ngáp một cái đi vào rửa mặt. Tỉnh táo lại xong nhòm ra ngoài không gian thấy trời hết mưa lấy theo cái cặp sách lắc mình ra khỏi không gian. Đường đi vẫn còn các vũng nước cẩn thận tránh né đi qua cậu đi đến một con đường lớn đi theo đó đến một cái tiểu thành. Đi vào đến thành thì tầm khoảng 9 h nhìn tháp đồng hồ của tòa thành cậu chỉnh lại cái đồng hồ đeo tay của mình.

Vừa chỉnh xong nghe thấy tiếng đánh nhau ở trong cái ngõ nhỏ gần đó tiểu Phong tò mò ghé lại gần phát hiện một nhóm nam hài tầm 5 -6 tuổi đang đánh một bạn nam khác. Vừa đánh vừa phun ra những lời nói ác độc.

- mày là cái đồ sao chổi.

- đồ tiểu tạp chủng.

- mẹ tao nói nó vừa sinh ra khắc chết ông bà nó đấy.

....

Rất nhiều từ ngữ nói xấu lăng nhục nhưng cậu bé cắn răng trong mắt tràn ngập hận ý. Tiểu Phong từ trong không gian lấy một cái gậy bóng chày bằng thép gõ oành một cái vào bức tường bên cạnh quát.

- dừng tay lại.

Mấy cậu bé quay đầu thấy Tô Phong cầm cái gậy bóng chày bèn cười.

- mày là thằng nào dám xen vào chuyện của bọn tao.

- đại ca không cần nói nhiều nhân tiện lôi nó ra đánh luôn đi.

- đúng đánh luôn.

Cả đám đàn em hô đánh cái tên bị gọi là lão đại phẩy tay cả nhóm dần dần tiến về phía cậu. Trên mặt cậu mang vẻ lạnh nhạt kiếp trước cậu có bái một ông thầy học võ tuy đến đây chưa có luyện lại nhưng một đám tiểu hài tử cậu vẫn là đối phó được.

Bụp... cốp... cốp

- a đau quá.

- mi chơi ăn gian dùng vũ khí.

- hu hu mẹ ơi.

- tha ta đi ta biết sai rồi.

- đừng đánh nữa mà.

Chỉ trong vòng một nốt nhạc cậu đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất.

- sao hả biết sợ chưa biết rồi thì biến.

Một đám nhóc con tuy ôm tay ôm chân nhưng chạy lại rất chớp mắt đã không thấy đâu rồi. Tiểu Phong thu gậy lại tiến đến lại gần cậu bé tóc tai che kín mặt cả người đầy vết bầm bụi bặm.

- bạn à bạn có làm sao không?

Tô Vân Hàn hay tay ôm đầu gối ngẩng đầu lên thì đây là một hình ảnh đến cuối đời hắn cũng không quên được. Cậu bé vươn đôi tay phấn nộn chạm vào vai cậu khuôn mặt mỉm cười rất hiền lành đáng yêu. Tô Vân Hàn cảm giác cậu bé này ông trời đã gửi xuống để lan tỏa ánh sáng đến thế giới của mình.

- à... à mình không sao... a.

- đau như vậy còn không sao ngồi yên để tôi bôi thuốc cho.

Tiểu Phong nhấn cậu ngồi ra chỗ sạch sẽ lấy hộp cao tiêu sưng giảm đau ra bôi.

- áo cậu đã bị bọn chúng đánh rách như vậy bỏ đi luôn đi đây này mình cởi áo sơ mi ngoài ra chắc cậu mặc vừa ha.

Thấy sau khi bôi thuốc xong Tô Vân Hàn định nhặt lại chiếc áo đã rách kia Tiểu Phong bèn cởi áo sơ mi ngoài ra bên trong cậu còn mặc áo phông mặc bào người Tô Vân Hàn rồi hỏi.

- nhà cậu ở đâu để mình đưa cậu về.

- nhà mình ởphía tây thành.

- ân đi được không để mình đỡ đừng cậy mạnh.

Hai người đỡ nhau chập chững đi về phía Tây tòa thành nơi có một căn nhà gạch nhìn khá tồi tàn thấy một người phụ nữ đang nấu ăn tiểu Phong đoán chắc là mẹ của cậu bé.

Người phụ nữ như quay đầu ra thì thấy cậu đỡ Tô Vân Hàn bèn chạy ra.

- tiểu Hàn con có sao không lại bị lũ trẻ kia đánh sao.

- mẹ con không sao may mà có...

Tiểu Phong gãu đầu nói.

- mình tên là Tiểu Phong.

- may có tiểu Phong nên con không sao.

Tô mẫu vội cảm tạ rồi thay cậu đỡ Tô Vân Hàn rồi mời cậu vào nhà.

- nhà cửa bề bộn mong cháu không chê.

- dạ không sao đâu ạ cháu còn không có nhà để về sao lại chê nhà cô được.

Nói càng về cuối giọng cậu càng nhỏ lại cuối cùng im bặt. Tô Mẫu thấy thế nổi lên tình thương của một bà mẹ.

- tiểu Phong cô rất tiếc nhưng nêys cháu nguyện ý ở đây với cô và tiểu Hàn mặc dù nhà cửa không được tốt nhưng...

- a di nếu cô không chê cháu thì cháu sẽ ở lại.

- hảo cháu cứ ở lại đây với tiểu Hàn. Tiểu Hàn sáu tuổi sinh vào tháng 1 vậy

- cháu là tháng 7 bây giờ cháu mới có tuổi thôi còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật vậy bây giờ cháu phải gọi tiểu hàn là ca ca rồi.

Mọi người cười rất vui vẻ Tô mẫu dọn cơm lên mời cậu cùng ăn. Cậu còn lấy hoa quả trong không gian ra gọt cho hai người ăn. Từ hôm đó cậu quyết định coi nơi này là nhà của mình

Thời gian một ngày trôi qua mau tuy là đã vào hè nhưng làm một tý trời đã tối màu. Buổi tối trăng treo trên cao trời không có mây và sao, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi khoảng sân nhà Tô Vân Hàn ánh trăng hắt cả vào phòng.

- Hàn ca mau cởi áo ra đệ bôi thuốc cho bôi nốt lần này mai là khỏi hẳn rồi.

Tô Vân Hàn xấu hổ cởi áo ra lộ ra thân thể gầy yếu nhưng những vết thương không còn thâm tím như lúc chiều nữa. Bôi thuốc xong hai người đi ngủ. Tô Vân Hàn nói.

- tiểu Phong a cám ơn đệ.

- đã là huynh đệ nói cám ơn cái gì ha ha. Ca đi ngủ đi cả ngày mệt mỏi.

- ân.

( tác giả có lời muốn nói: viết đến đoạn cậu tớ hơi bị gượng.)