Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 99: Tử Linh Nhi




Thành Kho Tư Tinh La, phòng nghỉ của Hàn Dạ.

Hai bóng người đi qua đi lại đùn đẩy nhau ngoài cửa đã một lúc, Hàn Dạ bực mình gọi: "Lục Kha, Mộ Phi. Hai ngươi có chuyện gì thì vào mau, định chọc tức ta đấy hả?"

Cửa mở, hai người cười cười bước vào, nhìn Hàn Dạ một thân áo ngủ màu đen nằm trên giường bệnh, Mộ Phi sụt sùi nói: "Lão đại, hôm nay nghe nói Sử Lai Khắc có trận đấu nên bọn ta đi xem, xem có gặp được cô gái đó bảo cô ta đến trị thương cho lão đại không?"

Hàn Dạ thoáng giật mình, tay trái phía trong nắm lấy góc chăn, giọng nói vẫn như thế lạnh băng: "Thế nào, gặp cô ấy sao?"

Mộ Phi gật đầu rồi lại nhăn mặt nói: "Cái đồ vô lương tâm, đã đánh ta còn cười rất vui, ta nhờ cô ta đến thì cô ta bảo..."

Mộ Phi khoanh tay làm bộ dạng nhại lại Nana lúc nói câu: "Cơ mà ta không muốn đi!"

Hàn Dạ buông lỏng tay nhìn Mộ Phi ánh mắt có ý cười, hắn có thể tưởng tượng được, đúng là cô ấy sẽ như thế.

Lục Kha khõ cho Mộ Phi một cái giữa trán nói: "Không phải, Sở Phượng Na dù sao cũng là người Thiên Đấu làm sao dễ dàng tới đây chứ? Lão đại, cô ấy đưa cho bọn ta một viên thuốc kì lạ nói có thể chữa thương, ta tin cô ấy không phải người xấu, ngươi xem."

Lục Kha lấy viên đan dược màu lam trong tay Mộ Phi đưa đến cho Hàn Dạ, Mộ Phi trừng mắt: "Sao nhanh vậy? Ta chưa kiểm tra mà, lỡ như..."

"Không sao, ta cũng không nghĩ cô ấy là người xấu." Nhìn màu lam này có vẻ cô ấy rất thích, không biết, có thích màu đen không?

Hàn Dạ không nghi ngờ bỏ viên thuốc vào miệng, thuốc đến cổ họng lập tức mắt hắn mở lớn kinh ngạc. Viên thuốc này... quá thần kì. Hàn Dạ đẩy tay một cái đã bật xuống đứng trên sàn trước mặt Mộ Phi, Mộ Phi giật mình nhảy sang một bên: "Lão, lão đại, làm cái gì vậy?"

Hàn Dạ đá cho hắn một cái: "Cho ngươi nghi ngờ cô ấy! Viên thuốc đó quả thật rất tốt. Không những trị thương còn trị liệu tinh thần, ta bây giờ tùy ý có thể ở vào trạng thái đỉnh phong."

"Thật như thế thần kì?" Mộ Phi nắm áo Hàn Dạ đi vòng quanh, một cái nháy mắt trước đang nằm bẹp trên giường, giờ thật đúng là mạnh mẽ lão đại: "Ra là cô ta thật mạnh, nhưng không đáng kinh ngạc, vết thương kia khủng khiếp như thế cô ta cũng trị liệu ngay tức thì."

"Vết thương kia? Cô ấy bị thương sao?"

"Không phải, là ca ca cô ta, chuyện là..."

Mộ Phi tường thuật lại tất cả chuyện hắn chứng kiến cho Hàn Dạ, Hàn Dạ một vẻ bình tĩnh như thường hỏi Lục Kha: "Trận tiếp theo Sử Lai Khắc đấu là ngày nào?"

"Lão đại, là ngày kia."

"Được, ta nhất định sẽ tới xem." Sở Phượng Na! Sớm gặp lại.

Thành Khoa Nhĩ Thiên Đấu, phòng họp đội Sử Lai Khắc.

Tần Minh nhìn mười hai người trước mặt vui vẻ nói: "Đối thủ tiếp theo học viện Hoa Tư thuộc Tinh La, khả năng không mạnh, ta đã nhìn qua một vài thành viên của họ thi đấu, các ngươi không cần lo lắng."

Mười một người nhìn Nana đang chống cằm, lạ là không thấy Nana ra tranh liên thắng, đối thủ không mạnh mà.

Thực ra Nana đã từ bỏ liên thắng bảy người, quá chán, căn bản không có đối thủ, giả vờ sẽ bị bắt ăn đậu hủ, thà im lặng còn hơn.

Tần Minh cũng lấy làm lạ, lần này đối thủ toàn là nữ, không có lo lắng gì Nana lại không đi tranh, vậy thì tự sắp xếp vậy: "Lên đài lần lượt là Hoàng Viễn, Kinh Linh, Nana, Trúc Thanh, Thái Long, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn."

Mã Hồng Tuấn đứng lên phụng phịu: "Học trưởng, sao không cho ta đánh trận đầu chứ?"

"Ngươi vũ hồn đặc biệt ít ra sân càng tốt, không nói nhiều, nghỉ ngơi một ngày tiếp tục thi đấu." Tần Minh giải tán mọi người xong hắn kéo Nana đi ra ngoài thành: "Nana, ngươi không thích thi đấu nữa hả?"

Nana lắc đầu: "Không phải không thích mà là ta từ bỏ liên thắng, tùy ngươi sắp xếp."

"Vì sao?"

"Vì ta không đủ khả năng, được chưa!" Nana chán chả buồn nói.

Tần Minh nghĩ Nana nói thật, vui vẻ nắm tay an ủi cô: "Không đâu, ngươi rất mạnh mà, đến cả hồn đế ngươi cũng tát được, không phải sao?"

Nana trừng mắt với hắn: Phong hào đấu la ta cũng tát, ngươi thì có là gì chứ? Hừ!

Ngày thi đấu, Sử Lai Khắc mọi người trên đài quan chiến.

Nana ngáp ngắn ngáp dài gục đầu trên vai Tiểu Vũ, Tần Minh buồn cười một phát kéo cô đến phía mình cho dựa vào tay. Giật mình cảm thấy nguy hiểm, Nana mở mắt, trên tay Tần Minh bắt lấy trước người là một vật nhỏ màu xám trắng giống mũi tên, Nana kinh ngạc cầm xem: "Là băng!"

Ánh mắt hung hăng nhìn xung quanh, tên nào to gan dám ám toán ta, ta sẽ... Nana đứng hình nhìn một góc phía bên kia khán đài: "Lục Kha, Mộ Phi, người áo choàng đen kia là, băng tiễn, Hàn Dạ? Tên vong ân phụ nghĩa."

Tần Minh nhíu mày nhìn theo Nana, biết được người phóng tên hắn cũng thật ngạc nhiên, to gan nhưng cũng có thực lực, xa như vậy vẫn nhắm chuẩn, xem ra hắn phải vô cùng cẩn thận.

Nana cảm giác Tần Minh có chút nghĩ sai liền cười nói: "Tần Minh, không phải địch, mũi tên này là chắc chắn ta sẽ tránh được, bọn hắn chỉ chào hỏi thôi. Không nên coi thành kẻ thù."

Tần Minh gật đầu, Nana đã tỉnh tiếp tục quan chiến. Hoàng Viễn đánh bại hai người, đến người thứ ba thì bại, tiếp theo là Kinh Linh, nhìn tình hình có vẻ Nana sẽ được thi đấu, cô ấy đang rất hào hứng nói chuyện với bốn nữ khác.

Nana: "Vũ hồn của họ đều là dây leo, ta dùng Linh Lan Hoa đọ một ván xem sao nhỉ?"

Tiểu Vũ: "Ngươi nói đùa không sợ viện trưởng nghe được."

Vinh Vinh: "Dây leo cũng không mạnh bằng của ngươi, đọ gì chứ? Cùng là nữ tử lát nữa đừng nặng tay quá."

Nana: "Phải chăng lúc đầu chọn Linh Lan Hoa trước có phải dễ đánh không, Điệp Thần Trượng tuy hữu dụng nhưng đánh nhau không mạnh chút nào."

Giáng Châu không đồng ý câu này của Nana: "Nana, ta thấy trị liệu của ngươi thật hâm mộ, ngươi đánh ta xem rất vui a."

"Giáng Châu tỷ, tỷ đang khen nhưng sao ta lại thấy không vui nhỉ?" Nana phúng má đưa người qua véo véo mặt Giáng Châu làm cô ấy la oai oái: "Ta xin lỗi, haha, ta sai rồi, tha cho ta đi mà!"

Tần Minh bật cười kéo lại Nana nói: "Ta xem Kinh Linh đã không trụ được, còn hai người cuối cùng này khả năng mạnh nhất, phải cẩn thận."

Nana nhìn sàn đấu sau đó đứng lên lườm Tần Minh: "Trước nói không mạnh, giờ bảo cẩn thận, đang coi thường ta đó hả? Ngươi đợi đấy!"

Nana đi theo đường nhỏ xuống sân đấu chuẩn bị thay Kinh Linh lên đài, vặn vặn tay thư giãn chờ đợi trọng tài tuyên bố.

Mộ Phi nhìn Nana hung hăng ngán ngẩm lắc đầu: "Ta thấy, học viện Sử Lai Khắc nữ tử đều là giống sư tử cái."

Lục Kha gật gù: "Khả Nhi của ta cũng thế, ta thấy học viện Hoa Tư nữ tử rất yêu kiều, cùng là nữ sinh sao khác nhau quá vậy?"

Không ai trả lời được câu hỏi này của Lục Kha, Hàn Dạ một đôi mắt tím ẩn dưới lớp mũ áo choàng vẫn luôn chăm chú nhìn một người không thay đổi.

Trọng tài tuyên bố Kinh Linh thua cuộc, Nana đã bước lên đài. Trông đến nữ tử váy hồng trước mặt Nana nghi ngờ, không biết có phải công chúa nước nào đến ra mắt quần thần không nữa.

Tử Linh Nhi, hồn tôn vũ hồn Bích Xích Hồng, hệ thực vật loại dây leo, thân là màu đỏ, hoa màu trắng một dạng giống mẫu đơn, không có lá, hương thơm mang độc khiến người lâm vào trầm mê, cảm giác công dụng giống Mị Hoặc của Tiểu Vũ.

Tử Linh Nhi vóc dáng cao gầy, khoác trên người một bộ váy dài đến gót chân, tóc hồng búi cao một nửa cài trâm mẫu đơn màu trắng, một nửa thả buông tự nhiên phía dưới, nhan sắc không sắc sảo như ba nữ của Sử Lai Khắc nhưng lại có cảm giác rất thoát tục, rất ưu nhã, thật không hề giống hồn sư biết đánh nhau.

Nana bên này vẫn một bộ váy lam ngắn, tóc đen thả buông không trang điểm thêm chút gì. Nana xem xong Tử Linh Nhi, quay lại ngó chút trên người mình thở dài: Đại nhân ạ, cho sức mạnh rồi cho thêm chút nhan sắc đâu có mất mát gì đâu, đối ta thật keo kiệt.

Sử Lai Khắc mọi người nhìn bộ dạng Nana đã hiểu trong lòng cô nghĩ gì, bụm miệng cười nhất định không được để Nana thấy. Bên kia nhóm Lục Kha không nhịn được ôm bụng cười lăn lóc, Lục Kha nói với Mộ Phi: "Sao ta thấy Sở Phượng Na có chút bóng dáng của Khả Nhi vậy? Khả Nhi khi gặp Tử Linh Nhi cũng vậy đấy, hại ta bị véo tai cảnh cáo rất đau đây!"

Mộ Phi gật gật: "Xem ra nữ tử nào cũng sẽ quan tâm nhan sắc, không như nam nhân chúng ta."

Nếu để Nana nghe được câu này, khả năng Mộ Phi sẽ bị đánh liệt giường mấy ngày, người có nhan sắc còn dám ra vẻ?

Phía dưới trận đấu bắt đầu, Tử Linh Nhi trước đó đã đánh bại Kinh Linh, hồn kĩ thứ nhất thi triển Xích Bích, ba cái dây leo dài đan thành một chiếc roi linh hoạt do Tử Linh Nhi cầm một đầu điều khiển đánh về phía Nana.

Nana cảm giác giống chơi nhảy dây nhưng sợ Tần Minh lại nói cô làm trò nên Nana không dám cười, vẻ mặt chăm chú uốn người nhảy lên, trượt qua, lộn vòng, dùng tư thế thật ngầu để tránh thoát. Mỗi lần tránh ra Nana đều cố tiếp cận Tử Linh Nhi một chút, sớm loại bỏ cô gái này trước khi nhan sắc của Nana bị rút cạn.