Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 79: Vô Đề




- Sư huynh, còn có chuyện gì sao?

Diệp Phi Linh nén bực tức trong lòng < fúkè you > hai người 1000 lần, đạm mạc hỏi.

- À, là thế này, ngày mai Độc tiền bối đưa cháu gái hắn tới, ta một cái nam tử vì nàng trị bệnh không có tiện, sư muội ngươi ở lại hỗ trợ ta một chút!

Đường Tam lấy lý do khó xử của hắn mà nói. Dược cốc này ngoại trừ khu vực băng hỏa ao là gây sức ép với hồn sư khác, vị trí bên ngoài rìa ngược lại là nơi rất tốt để dưỡng thương cùng tu luyện. Hơn nữa hắn còn một cái nguyện vọng chưa thành, cần thiết có người làm phân tán lực chú ý của Độc Cô Bác.

Hắn cũng từng nghĩ đến nhờ các vị sư phụ mang Tiểu Vũ đến, nhưng mà Tiểu Vũ đối với dược thảo độc vật lại không am hiểu nhiều, hơn nữa tính cách nhanh nhẹn sợ nàng gây phiền toái cho Độc Cô Bác, còn không bằng nhờ vả sư muội.

- Sư huynh, 1 ngày trị bệnh 30 kim hồn tệ! Ta bao ăn bao mặc phục vụ cả giấc ngủ luôn!

Diệp Phi Linh nhún chân nói. Tiền sư huynh cũng thu luôn! Hừ, mấy người anh anh tôi tôi là được rồi, nàng đi là vừa khuất mắt, ai cần ở lại đây chứ! Tuy rằng nàng dụng độc không tinh thông bằng Đường Tam, nhưng muốn nàng làm việc thì phải bỏ tiền. Cái gì rõ ràng cái đó, tình anh em mới chắc chắn và bền lâu.

Đường Tam biết mình cản trở việc của sư muội, cười hì hì nói.

- Đương nhiên, sư muội nói thế nào thì là thế ấy!

Kim hồn tệ gì đó đối với hắn giờ chỉ là mây bay. Hắn cùng Trữ Vinh Vinh đã có giao ước cung cấp ám khí, đương nhiên không tính toán mấy đồng lẻ này.

- Tốt! Như vậy đi, bản tọa thanh toán tiền, ngươi bồi Nhàn Nhàn là được!

Độc Cô Bác hiện tại đang cùng Đường Tam thảo luận về phương thức giải độc, cũng không có để ý tới Diệp Phi Linh quá nhiều. Nàng bồi Nhàn Nhàn cũng tốt, bao nhiêu tiền hắn cũng có thể bỏ.

Dù sao hắn cũng không thiếu tiền, hàng năm hoàng thất cung cấp cho hắn một lượng lớn kim hồn tệ, ngoại trừ đưa cho Nhàn Nhàn một phần, còn lại hắn vẫn bỏ không.

- Được a, có thể thu được tiền của Phong Hào Đấu La, đời này coi như không hối tiếc!

Diệp Phi Linh gật đầu nói, ngay lập tức bắt tay vào làm việc.

- Nha đầu kia là gì của ngươi vậy?

Độc Cô Bác chợt nghĩ, trong đầu thử thăm dò thằng nhãi này một chút. Hiện tại, hắn phải thừa nhận rằng thằng nhóc này tiềm lực tốt hơn Ngọc Thiên Hằng rất nhiều, gia thế cũng không tệ. Nếu có thể gả Nhàn Nhàn cho nó thì tốt quá. Thử khoảng thời gian này xem, nếu Nhàn Nhàn hồi tâm chuyển ý thì lại là chuyện tốt.

Chỉ là hắn vẫn ngại ngần con nhóc kia, nếu như hai đứa nó là một đôi, cưỡng ép thì phản tác dụng.

- Nàng là sư muội ta!

- Sư muội đồng môn? Ta lại còn tưởng là tiểu thanh mai của ngươi chứ?!

Độc Cô Bác như có như không mà liếc tới Diệp Phi Linh.

- Không có, ông tự nhiên nghĩ cái gì vậy? Nàng là sư muội của ta, thanh mai gì đó liền không phải!

Đường Tam hàm hồ đáp, nghĩ tới hai từ thanh mai, hắn không khỏi ngẩn người, trong đầu hiện ra bóng dáng Tiểu Vũ.

Nghe được câu này, Độc Cô Bác rất là vừa lòng. Không phải liền tốt, hắn cũng không thích cầm gậy đánh uyên ương.

*******

Diệp Phi Linh căn bản không có để ý hai người họ, chuyên môn mà phục vụ tiểu tổ tông sắp tới của mình.

Thoáng nghĩ lại kiếp trước, có một khoảng thời gian trong cung, từ lúc lấy danh phận ca cơ, lại tiếp đến danh phận thị nữ, lại chuẩn tới tần, rồi lại tới phi, bàn tay thoăn thoắt làm, nhưng có chút buồn cười chính mình.

Kinh nghiệm làm thị nữ nhắc nhở cho nàng biết, Độc Cô Nhàn không hề khó hầu hạ, người như nàng ta chỉ là quen thói được nuông chiều, ở với nàng, thì phải dùng cái gì đó nuông chiều nàng ấy là ổn thỏa.

Chẳng thế mà khi nàng bước lên tước vị tần, không ai ngạc nhiên. Về sau làm phi, mọi người cũng không để ý. Trước mặt các vị phi tần, nàng cung kính có thừa. Sau lưng các vị phi tần, nàng uống canh tránh thai, tuyệt không lưu lại một thứ gì bất lợi.

Hoàng hậu thưởng thức, mới phong nàng làm phi. Đối với bà ta mà nói, một cái bình hoa không thể đẻ trứng, đem ra làm tấm chắn cho các vị phi tần khác đấu đá. Nhưng mà các vị phi tần khác còn tranh nhau cái bụng, không quản tới nàng. Chẳng thà nói tranh sủng Hoàng Thượng, nàng chính là tranh sủng của Hoàng Hậu cùng Thái Tử mà thôi.

Lôi từ trong không gian ra cơ man đồ, nào là bát đũa, nào là nồi niêu xoong chảo, nàng biến luôn cái nhà gỗ của Độc Cô Bác thành nơi nghỉ mát. Căn nhà vắng lạnh cũng vì thế mà trở nên sạch sẽ cùng có sức sống nhiều hơn.

Độc Cô Bác đưa Độc Cô Nhàn tới.

- Chào tỷ tỷ!

Diệp Phi Linh nhu thuận thưa chuyện, trưng ra vẻ mặt bán manh của mình. Độc Cô Nhàn tuy rằng đã quen với việc Tiểu Phong bán manh, nhưng nhìn nữ hài, tâm tình khó chịu vẫn là tốt hơn một ít.

- Ngươi là người phục vụ ta? Gia gia, ngươi kiếm đâu ra nữ hài đáng yêu như này vậy?

Độc Cô Nhàn hỏi Độc Cô Bác, tròng mắt không khỏi nhìn hắn đầy thâm ý.

- Nhàn Nhàn, ngươi ở lại nơi này chuyên tâm trị độc một chút, thời gian gần đây con phát tác số lần nhiều hơn rồi!

Độc Cô Bác không có trả lời, chỉ ậm ừ giải thích.

- Được, con nghe gia gia!

Độc Cô Nhàn không thèm quản gia gia nữa, hắn dạo này vậy mà không có nóng tính đánh người, nàng liền cảm thấy gia gia hiện tại tốt hơn nhiều lắm. Nhìn nữ hài trước mắt kìa, nàng ta thế mà lại có sườn xám giống như nàng? Hơn nữa dạo gần đây độc tố phát tác khiến nàng ăn đau khổ nhiều lắm, gia gia bảo nàng nghỉ học một thời gian để trị độc, nàng liền nghe theo.

Thật không muốn Thiên Hằng thấy bộ dạng xấu xí của chính mình.

Diệp Phi Linh hiện tại mặc chính là sườn xám cách tân, bên trên là áo ngắn, bên dưới là váy dài quá đầu gối, thuận tiện cùng mát mẻ dễ chịu.

- Ngươi mua thứ này ở đâu vậy? Ta tìm khắp thiên đấu thành không có nơi nào bán, thật đáng tiếc!

Độc Cô Nhàn đi tới gần nàng, càng lại gần ánh mắt nàng càng sáng rực.

- Tỷ tỷ có muốn đồ như này nữa không?

Diệp Phi Linh cong cong mắt cười. Đã yêu thích trang phục, vậy liền dễ nói chuyện.

- Ngươi biết nơi nào bán sao?

Độc Cô Nhàn tiến tới, ngồi lại bên cạnh nàng, bàn tay sờ sờ chất vải mềm, không khỏi càng thêm ưa thích. Từ lúc mua được kiện sườn xám màu tím kia, cơ hồ quần áo gì đó đối với nàng đều rất vướng víu lại không thuận mắt.

- Tỷ tỷ nếm thử cái này đi đã, nơi nào bán thì ta không thể nói cho tỷ được, tỷ chuyên tâm trị bệnh một chút, tới đó ta mua giúp tỷ!

- Cũng được!

Độc Cô Nhàn rất là hưởng thụ cảm giác được nuông chiều này, mềm mại ngồi xuống ghế dựa, bình thản ngắm buổi sáng an nhàn.

Thời điểm ở học viện, bởi vì khu vực thiết kế độc thuật chỉ có mình nàng, cho nên tu luyện ở đó rất là cô đơn. Độc Cô Nhàn thường xuyên chạy ra ngoài chơi, đương nhiên cũng có đôi lần nàng tới tìm Thiên Hằng. Chính là vì không muốn cản trở hắn tu luyện, hơn nữa khu vực lôi điện kia quá mức mãnh liệt, cho nên nàng cũng không dám tới nhiều.

Ngoại trừ cái lần đi cùng Tần sư phụ ra ngoài đấu tại mấy cái đại đấu hồn trường. Ma luyện ở nơi đó cũng khiến nàng có cơ hội ở bên Thiên Hằng nhiều hơn.

Ngọc Thiên Hằng đối với Độc Cô Nhàn rất tốt, chính là ngoài nàng ra, trong mắt ta hầu như không còn ai khác. Bởi vậy khi gia gia tới nói muốn nàng nghỉ học, nàng liền đồng ý không chút nghĩ ngợi. Chỉ là hơi bực mình trước khi đi, gia gia nói quá gấp làm nàng không kịp từ biệt với Ngọc Thiên Hằng.

Diệp Phi Linh bưng trà cùng một chút bánh ngọt, trà có một chút dược liệu, bánh có một phần thuốc, để cho Độc Cô Nhàn từ từ thích ứng hương vị.

Độc Cô Nhàn tuy rằng không còn là hài tử hảo ngọt, nhưng nhìn thấy điểm tâm chế tác tinh xảo, trong lòng cũng ưa thích mà ăn một vài miếng. Đôi mắt nàng lóe lên kinh ngạc, khó có thể tin đồ ăn ở đây hương vị cũng không tệ, thậm chí còn ngon gần bằng đồ trong cung điện.

Độc Cô Bác thi thoảng sẽ liếc sang phía hai người, thấy Diệp Phi Linh đối nàng tử tế, trong lòng yên tâm, nhưng mà nhìn hành động của nàng lại chẳng có vẻ gì là đang hỗ trợ trị độc, hắn lại có chút bực bội.

Bởi vì không muốn Độc Cô Nhàn chú ý, hắn lựa lúc Độc Cô Nhàn đang tu luyện, trầm giọng mà hỏi nàng:

- Ngươi không phải đang trị độc cho cháu gái ta mà làm cái gì vậy?

- Đang phục vụ cháu gái ngài trị độc!

Diệp Phi Linh rũ mắt, nam nhân gì mà soi mói còn hơn mấy bà cô vậy?

Độc Cô Bác nộ khí chợt hiện, lạnh lùng mà cảnh cáo nàng:

- Chớ để ta biết ngươi có tâm tư dị dạng gì với Nhàn Nhàn, bằng không ta có thể khiến ngươi sống không bằng chết!

Diệp Phi Linh thầm than trong lòng, cái quỷ gì vậy, nàng đã làm cái gì đâu cơ chứ? Khi không bị người hỏi tội????

Nhìn bóng dáng Độc Cô Bác đi khuất, Diệp Phi Linh nổi giận mà giơ ngón giữa.

- Fúkè You!

- Ha ha!

Độc Cô Nhàn từ trong nhà gỗ đi ra nhìn thấy một màn này, không khỏi lấy tay bụm miệng cười một tiếng.

Mặc dù không hiểu Diệp Phi Linh nói cái gì, nhưng nàng chắc chắn là cái tiểu nữ hài này đang mắng gia gia. Mặc dù không cảm thấy gia gia có cái gì sai, nhưng nữ hài này lại làm cho nàng cảm giác buồn cười đến mức vui vẻ.

- Ngươi là người đầu tiên dám làm như vậy với gia gia ta đó! Buồn cười chết mất!

- Hì hì, tỷ tỷ thông cảm nha!

Diệp Phi Linh cười trừ, tranh thủ lại dọn dẹp một chút xung quanh nhà gỗ, lại phát hiện cách đó không xa có ôn tuyền, yên lặng mà chuẩn bị thêm quần áo tắm cho Độc Cô Nhàn.

Độc Cô Nhàn nhìn bóng lưng Diệp Phi Linh đi khuất, nộ khí trong mắt nổi lên.

- Hừ, dám xúc phạm gia gia? Tuy rằng ngươi đối ta không tệ, nhưng mà những kẻ dám trêu đùa gia gia trước giờ đều chết cả rồi!

Độc Cô Nhàn đối với Diệp Phi Linh bắt đầu tỏ ra không thích.

Nhưng để bụng và thực hiện lại là hai chuyện khác nhau. Diệp Phi Linh đối nàng vô cùng chân thành, khiến nàng cảm nhận mọi thứ giống như là đang nghỉ mát vậy.

Chỉ trong vòng ba ngày, Diệp Phi Linh ngoại trừ ngày đầu tiên làm chút bánh, ngày thứ 2 và ngày thứ 3 thức ăn đều không có làm, hầu như toàn là Độc Cô Bác chuẩn bị.

Độc Cô Nhàn tâm tình rối rắm khó hiểu. Lúc thức ăn đưa tới, Độc Cô Nhàn chán ghét mà bỏ sang một bên.

- Lại là thịt gà nướng ư, không còn món gì khác nữa sao?

Diệp Phi Linh rũ mắt, ý cười che giấu càng sâu.

- Tỷ tỷ muốn ăn món gì? Thanh đạm một chút, hay là nhiều mỡ một chút?

Độc Cô Nhàn nhếch môi, đứng trước Diệp Phi Linh thở dài mà nói:

- Ta ngán quá, muốn ăn chút đồ lạnh, tốt nhất là hoa quả!

Diệp Phi Linh ngọt ngào vâng một tiếng, liền chạy ra ngoài. Nơi này hầu như toàn là dược thảo, có ăn cũng đối với Độc Cô Nhàn không có chỗ tốt, hơn nữa bổ quá thì lại khiến kịch độc trong người nàng nặng thêm.

Độc Cô Nhàn nhắm mắt, tập trung vào tu luyện. Lúc nàng đi Thiên Hằng đã đột phá 39 cấp rồi, nàng cũng phải nhanh chóng theo kịp hắn. Còn nữ hài này, tý nữa kêu đau bụng để gia gia mắng nàng một chút là được.

Diệp Phi Linh tránh vào không gian, tìm chỗ mà hái hoa quả. Cắn quả táo một ngụm, nàng chợt cảm thấy rùng mình.

Thời gian này tiến độ tu luyện của nàng tăng trưởng rất là ít, xem ra phải tìm một chút thời gian tiến hành thu thập dược thảo và tu luyện.

Mấy cái dược thảo trong không gian dường như có chút thay đổi. Lại lớn hơn nữa, lại dài hơn nữa, Diệp Phi Linh có chút phát sầu mà nhìn chúng chen chúc, chỉ mong tới lúc tấn cấp, lại có thể khiến không gian mở rộng.

Ôm suy nghĩ như vậy, Diệp Phi Linh quay ra ngoài, vừa lúc đối diện bên kia gặp Đường Tam đang hái dược thảo. Nhưng mà Đường Tam đang quay lưng, căn bản không phát hiện ra nàng.

Ngược lại là Độc Cô Bác đang ở trên trời bay xuống, nhíu mày nhìn nàng.

Diệp Phi Linh tim đánh thót một cái, trong đầu hiện lên mấy cái lý do. Chỉ sợ Độc Cô Bác phát hiện ra không gian sẽ giết người đoạt bảo.

- Sư huynh, ngươi có nhớ chỗ Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ mọc tới không?

Diệp Phi Linh bất ngờ lên tiếng làm Đường Tam cũng giật mình, nhưng hắn không nghĩ ngợi nhiều lắm, chỉ nói đi về phía Hỏa của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Diệp Phi Linh gật đầu chạy mất.

Vừa nãy, thực sự là quá nguy hiểm rồi....