Tiêu Vân điêu ngoa tùy hứng, dẫn tới bạn trai cô ta trong lòng lâu dần nảy sinh phiền chán.
Hắn chỉ là đạm nhiên nhìn tới, cũng không có ý định ra tay ngăn cản.
Diệp Phi Linh nhẹ hớp một ngụm rượu, lại đối với một đám nữ nhân phòng game Đấu La khác tiếp tục nói chuyện khác.
Tiêu Vân từ thời đi học đối với hai người đã tỏ ra địch ý, Diệp Phi Linh một cái làm bộ không biết cùng không quen, bởi vì ba người chỉ là chung khóa, cũng không phải chung lớp.
- Tiêu tiểu thư quả thực danh giá, chúng ta coi như được mở rộng tầm mắt!
Tư Tịch khóe môi treo lên ý cười, đối với Tiêu Vân bộ dáng hung ác hằn học nhìn Diệp Phi Linh đệm môi nói một câu.
Một câu nói, không có gì lớn, nhưng thành công kích nổ Tô Minh. Hắn là người nóng tính, cũng là người chấp nhất, một câu này đương nhiên đem Tiêu Vân trở thành kẻ loại trừ.
Cũng là đối với toàn bộ nhân viên đối nàng cô lập.
Tiêu Vân đối với Tử Hàm là cực độ căm ghét, hiện tại đối Diệp Phi Linh là muôn vàn hận ý.
Thời đi học, cô ta trời sinh ngậm thìa vàng, học đông học tây, năng lực xuất chúng hơn người, thế nhưng bởi vì Tử Hàm, cô ta luôn xếp hạng hai môn số học.
Tiếp đến là âm nhạc, cô ta trời sinh có năng khiếu ca hát, thế nhưng giáo viên có lần nhận xét cô ta hát không hay như Tử Hàm cùng Diệp Phi Linh đồng diễn.
Tiêu Vân trong lòng không hiểu tại sao cô giáo lại nhận xét như vậy.
Về sau trường học tổ chức sự kiện, nhìn thấy hai người cùng nhau đồng diễn, Diệp Phi Linh ở một bên đệm đàn cho Tử Hàm ca hát, bài hát xuất thần nhập tâm, Tiêu Vân liền nổi giận, không phải cô ta thua ở giọng hát, cô ta là thua ở một cái người trợ giúp đệm đàn hát bè giống như Diệp Phi Linh.
Thời niên thiếu hiếu thắng ăn sâu vào máu, về sau trở thành tâm tính ganh đua, cha mẹ trải con đường êm đềm hết mức, thêm một cái bạn trai siêu cấp chiều chuộng.
Tiêu Vân tính cách, liền đã không thể dừng lại.
Mà cái tính cách này, về sau sẽ khiến cô ta gặp phải cực độ phiền toái, đến mức chính cô ta cũng không thể biết được.
Ha ha, về sau lại nói.