Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 231: Phiên Ngoại Tiền Kiếp : Đệ Nhất Kiếp (4)




Tô Minh mất ba ngày trời, đem server khai mở hoàn tất.

Cả một phòng làm việc đầy ắp mười người, thoáng chốc đối với cái server khai mở này có chút kỳ vọng.

- Lão đại, ngươi mở server thử nghiệm trước này để xem tính năng à?

Tô Minh đối với Kỷ Hiểu gõ đầu một cái, sau đó cũng đem tin tức hắn lấy được từ chỗ Tử Hàm truyền lại.

- Kháo, là dựa theo tác phẩm ăn khách nhất hiện tại làm game?

Một đám người nhịn không được hô lên. Bọn họ vất vả hai năm trời thiết kế một cái game kiếm hiệp, hiện tại liền thành phiên bản đầu của Đấu La Đại Lục.

Tô Minh đối bọn họ gật đầu, phản ứng cũng chỉ là ngạc nhiên, mà không phải tức giận điên đầu giống như hắn.

- Tài liệu lát nữa ta sẽ in cho một bản, xem xong các ngươi nhớ bỏ vào máy hủy, lần này dạng game thiết kế không phải 3D người thật đồ họa, mà dựa vào truyện tranh đồ họa, nên lớp xử lý cũng không khó như tiêu bản tứ phái chúng ta thiết kế! Hơn nữa dựa vào ý tứ của cao tầng, khả năng chúng ta phải thiết kế thêm một cái môn phái nữa!

- Ấu ầu, xem ra lần này chúng ta triển khai ngũ giáo là thật này!

Quân Thi đối với ý tứ Tô Minh liền hiểu, tám người còn lại đồng dạng cũng vậy, không hẹn mà cùng nhau hô lên.

- Thiết Kế Đường Môn!!!

Tô Minh đối với Đường Môn thông tin thu thập căn bản đều trống, nhìn lại thấy huynh đệ thân thiết của hắn đều có phần chờ đợi, khẽ lắc đầu.

- Ta chưa tìm hiểu Đường Môn, cho nên chưa nghĩ ra phương án thiết kế. Chín người các ngươi thu thập tư liệu đi, sau đó chúng ta cùng nhau đưa ra tổng quát. Phòng game Đấu La tuần kế tiếp sẽ dọn tới đây, các ngươi còn có cái gì chưa xử lý dọn dẹp liền dọn đi, tránh để bọn họ có cái nhìn không tốt về chúng ta!

- Rõ, lão đại!

Chín người phía sau răm rắp đồng thanh, đối với Tô Minh yêu cầu lập tức lao đầu vào công việc.

******

Phòng game Đấu La, Tử Hàm cùng với chín người khác tập trung làm việc.

- Dựa theo kết cấu này, phỏng chừng niên hạn hồn hoàn cũng không quá trăm vạn năm là đệ bát cùng đệ cửu hồn hoàn nhân loại hấp thụ được! Nhưng hai hôm nay mở thử nghiệm đều lỗi, không hiểu nguyên nhân do đâu?! Hàm tỷ, ngươi mau tới xem!

Một cái nhân viên nam tên Bạch Cường phàn nàn. Hắn đối với nhân vật bản thân thiết lập vốn dĩ lựa chọn mọi thứ đều là tốt nhất, nhưng lúc lựa chọn tiếp thu hồn hoàn chín mươi vạn năm đều xảy ra đơ máy, tắt đi thử lại, đổi hồn hoàn khác cũng không được.

- Ngươi lựa chọn võ hồn là cái gì? Bao nhiêu cấp? Hồn hoàn dạng gì?

Tử Hàm mí mắt cũng không nháy, đối với Bạch Cường Phàn nàn tình huống tiến hành tra khảo.

- Võ hồn là búa Hạo Thiên, hồn lực tám mươi cấp, hồn hoàn là Lam Ngân thảo chín mươi vạn năm! Hàm tỷ, ngươi tới xem chút a, ta cái nào cũng không hấp thu được cái hồn hoàn này, hơn nữa đổi sang hồn hoàn bảy mươi vạn năm Ám Ma Sư đều không được!

Tử Hàm mí mắt giật giật.

Khí võ hồn thì hồn hoàn loại nào cũng hấp thu được, nhưng vì cái gì không hấp thu được?

Tử Hàm tiến tới thử nghiệm, trong lúc đó Bạch Cường chân chó chạy đi pha cà phê.

Tiêu Vân đối với hành động này của hai người thập phần ngứa mắt. Việc của mình không làm, lại chạy đi sửa lỗi cho người khác, còn muốn xem tới bao giờ?

*******

Diệp Phi Linh kết thúc công việc, đối với hai đứa bé Tô gia dạy bảo vừa hết thời gian, lại nhìn sắc trời vẫn còn sớm, cũng chuẩn bị tâm lý trở về nhà.

Tối nay ăn gì?

Câu hỏi muôn thuở hiện lên trong đầu, Diệp Phi Linh miên man nghĩ nghĩ, hôm nay xong sớm liền đi siêu thị xem sao.

Chính là vừa mới đứng dậy, một âm thanh kéo nàng quay ngược trở lại.

- Nha đầu, đàn cho ta một bản đi!

Tô lão phu nhân từ trên tầng bước xuống, đối với Diệp Phi Linh hiền hòa cười.

- Vâng, lão phu nhân ưa thích bài nào ạ?

Diệp Phi Linh vui vẻ ngồi xuống, đồng thời mở sẵn chương trình tìm khúc phổ. Hiện tại đàn dương cầm được thiết kế mang theo cả phổ nhạc điện tử, ngươi chỉ cần gõ tên bài hát, khúc phổ liền hiện ngay trước mặt.

- Ta muốn nghe Song Phi của Hà Nhuận Đông!

Âm thanh Tô lão phu nhân chậm rãi đáp, Diệp Phi Linh đồng loạt gõ tên tìm kiếm, khúc phổ vừa tới, chính nàng đối với đàn dương cầm gõ nhịp.

Âm thanh du dương lan tỏa khắp cả phòng khách.

Diệp Phi Linh ngón tay điểm nhẹ, nhưng nghe lên âm thanh, chính nàng cũng không khỏi rung động.

Một bản nhạc thật hay, cảm giác giống như tâm tư dường như thấm lên một khúc tình cảm, cùng với một người mình thương mến, một đời song túc song phi.

*******

Tô Minh đối với server thử nghiệm hoàn tất sớm vài tiếng, tứ phái giang hồ kỹ năng đều không có xảy ra điểm gì khác lạ.

Vốn là mọi người còn hẹn nhau làm một bữa ra trò, nhưng hôm nay Tần Quý có chuyện, hắn không thể không xin nghỉ, mà thiếu hắn thì cả phòng đều mất vui, cho nên hôm nay Tô Minh đặc biệt rảnh. Hắn còn nghĩ muốn làm thêm vài tiếng, đúng lúc công ty thông báo nửa đêm sửa điện, không thể làm gì khác đành trở về nhà sớm hơn mọi ngày.

Đem ô tô cất vào gara, bước chân vài bước, hắn liền nghe thấy tiếng đàn.

Bản nhạc này... thật tốt nghe, có phần thích hợp với phiên bản kiếm hiệp tình duyên của hắn.

Trailer của kiếm hiệp game còn thiếu một chút màu sắc, đúng, chính là bản nhạc này, không lẫn vào đâu được!

Tô Minh ánh mắt chớp động, cước bộ cũng nhanh hơn một chút.

Diệp Phi Linh kết thúc bản nhạc, đối với lão phu nhân chào một tiếng. Tô lão phu nhân ánh mắt chìm xuống, giống như đang trải qua một cái hồi ức thật đẹp, cũng không có trả lời Diệp Phi Linh.

Diệp Phi Linh liền hiểu, Tô lão phu nhân đối với bản nhạc này ưa thích.

Dì Mộng ở trong bếp đi ra, vui vẻ đưa cho Diệp Phi Linh một túi bánh, đối với trạng thái hiện tại của Tô lão phu nhân hiểu rõ. Lão phu nhân đây là hoài niệm, để lão nhân gia ngài yên tĩnh một chút.

Diệp Phi Linh chào dì Mộng một tiếng, theo cửa sau tìm tới gara, đội lên cái mũ bảo hiểm, thẳng đường trở về nhà.

Tô Minh đi tới cửa chính, phát hiện bà ngoại đang ngẩn người, hắn nhìn về phía đàn dương cầm, đối với chính mình tìm kiếm người phát hiện không có.

Không có người? Chẳng lẽ bà ngoại mở nhạc tự động?

- Tiểu Minh, ngươi về rồi đấy à?

Tô lão phu nhân chớp mắt, phát hiện trước mắt chính mình là cháu đích tôn, khóe miệng liền là nụ cười.

- Bà ngoại, cháu về rồi!

Tô Minh đối với Tô lão phu nhân hỏi tới, liền là hì hì cười. Dì Mộng lập tức từ trong bếp bày ra bàn bánh ngọt cùng trà ấm, đối với Tô Minh gật đầu một cái.

Tô lão phu nhân nhìn Tô Minh, thật lâu không có chớp mắt.

Thằng nhóc này, năm nay cũng tới ba mươi tuổi rồi a? Vậy mà bạn gái một cái cũng không có, hơn nữa công việc cũng thập phần bận rộn, cả ngày liền không thấy mặt.

- Cậu đã về!

Tô Diên Tô Điềm hai đứa bé hớn hở từ trên tầng chạy xuống, đối với Tô Minh ánh mắt có điểm chờ mong.

Cậu là cái người bận rộn, cũng rất ít khi ở nhà, đối với hai đứa trẻ cũng vô cùng cưng chiều, thường dạy bọn nhỏ học toán. Phương pháp dạy học của cậu vô cùng dễ hiểu, hơn nữa mỗi lần đạt được điểm tốt, cậu cũng sẽ đối với chúng thưởng một vài món quà nhỏ.

- Haha, Tiểu Diên, Tiểu Điềm, hôm nay khóa học liền xong sớm a?

Tô Minh đối với khóa học của hai đứa nhỏ cũng có chú trọng xem qua, lịch học khá là dày đặc, thường sẽ học đến bảy giờ tối, vậy mà hiện tại được nghỉ rồi.

- Đã xong, cậu ơi cậu ơi, hôm nay chúng ta có thể đi công viên chơi không?

Tô Điềm đối với Tô Minh nhõng nhẽo. Dù sao cậu đã hứa nếu có thời gian rảnh sẽ đưa cả hai đi chơi, hôm nay cậu về sớm như vậy, chắc chắn là như thế.

Tô lão phu nhân đối với hai đứa bé ý tưởng cũng cảm thấy hợp lý. Thằng nhóc này không phải bận việc thì chính là bận họp, cả ngày ru rú trong một cái phòng, sớm nên ra ngoài đường dạo một dạo, thuận tiện dắt cháu dâu về cho bà.

- Tiểu Minh, hai đứa bé thời gian này học cũng quá nhiều, không bằng ngươi đưa chúng ra ngoài chơi đi!

- Yay! Cụ ngoại tuyệt nhất!

Tô Diên vui sướng hô lên. Tô Minh dở khóc dở nhìn biểu tình hai đứa cháu chạy loạn quanh nhà, hơn nữa còn mang theo cả túi xách, bộ dáng chính là không để cho hắn thoát.

Đành vậy, vốn định về nhà ngủ một giấc, không bằng hôm nay dẫn hai đứa nhóc này đi chơi.

******

Chuyến bay mười một giờ trưa cuối cùng cũng hạ cánh.

Nam nhân mang trên mình phong thái Tây Phương hương vị, một đôi mắt lam khuất sau kính râm, dáng người thon dài cân xứng phối hợp với mái tóc màu hạt dẻ, đúng mực là một cái Châu Âu nam nhân nho nhã.

- Ngài hảo, ta là người phụ trách đón tiếp!

Diêu Tiểu Thiến tới từ Khải Thiên công ty, hôm nay là người phụ trách tiếp đón nam nhân này.

- Ok, phiền ngươi hỗ trợ đưa ta tới công ty một chuyến!

Âm thanh có điểm cứng ngắc, tiếng Trung phát âm không được chuẩn cho lắm.

Nam nhân tháo kính râm, đối với cước bộ của Diêu Tiểu Thiến không chậm, chính hắn ngồi lên một cái Maybach, Diêu Tiểu Thiến tự nhiên mà trở thành tài xế chuyên chở.

- Nơi này thực sự là dân cư đông đúc a!

Nam nhân đối với từng tầng lớp tòa cao ốc sát nhau hiện diện, không khỏi mà cảm khái một câu. Diêu Tiểu Thiến đối với suy nghĩ của hắn cũng cảm thấy buồn cười, chúng ta là nơi đông dân nhất thế giới, chỗ nào cũng là người đông đất chật.

- Ngài tới thẳng trụ sở công ty bây giờ, vậy còn có yêu cầu nào khác không?

William nghĩ nghĩ, đồ đạc hắn đều đã mang theo đủ, có lẽ không cần thiết chuẩn bị thêm cái gì.

- Cảm phiền chuyển đồ đạc của ta tới nơi nghỉ ngơi!

Diêu Tiểu Thiến ân một tiếng. Cái này là tất nhiên, bởi vì công ty đã sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho hắn đàng hoàng, lát nữa đem theo đồ đưa tới là được.

Bất quá, nàng có điểm tò mò. Khải Thiên công ty trước giờ làm việc có điểm ưa thích dùng người quốc nội, nhưng lần này lựa chọn lại là người ngoại quốc. Hôm nay nàng theo lệnh tới đón người, không biết sắp tới vị này sẽ nằm ở vị trí nào trong công ty đây?