Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 227: Bí Mật Thăng Cấp !




Diệp Phi Linh trong lòng phân vân.

Nàng không ghét Độc Cô Bác biết bí mật, nhưng nàng sợ một khi bí mật lộ ra, Độc Cô Bác nổi sát tâm.

Dù sao hắn cũng là Phong Hào Đấu La, một bước nữa là tiến tới chí cực trong trời đất này.

Khát vọng đối với sức mạnh của bọn họ là lớn hơn bao giờ hết.

- Là... sư phụ, bây giờ con chưa thể nói được!

Diệp Phi Linh cắn môi, bộ dáng ủy khuất đáp.

Đại Sư nhíu mày.

Nếu không phải vì hồng vụ không mang theo mùi huyết tinh, Đại Sư thật sự lo lắng con bé giết người tiến cấp.

Phải biết rằng trong những cổ tịch hắn từng xem qua, đã từng xuất hiện không ít những hồn sư khát máu thành danh.

Hơn nữa, chính hắn còn gặp qua một người.

Y cũng là người thứ hai có song sinh võ hồn mà hắn biết, nhưng chính là hắn không có nổi danh cho lắm.

Tàn độc thế cục, tàn độc thiên hạ, tàn độc hồn sư đều nhường hết danh hiệu cho Độc Cô Bác.

Năm đó hắn lăn lộn, tên điên kia chê hồn lực hắn thấp, cho nên mới không có giết hắn tiến cấp. Hơn nữa bọn họ còn trải qua một hồi cố sự, lâu dài liền trở thành bạn bè.

- Trên người nàng không có điểm máu tanh, hẳn không phải cùng một dạng với tên kia đâu!

Liễu Nhị Long nhìn ra tâm sự của Đại Sư, không đành lòng mà nói một câu. Quá trình Diệp Phi Linh tu luyện, nói biến hóa lớn cũng không có, ngoài một cái thăng liền ba cấp, thì thân thể cũng không có biến hóa gì.

Không giống như người năm đó bọn đã từng gặp, sau khi hút máu huyết đối phương, y liền trẻ lại ra mấy tuổi, hơn nữa bộ dáng cũng thập phần mỹ lệ bắt mắt, biến hóa phải nói là cực lớn.

Còn Diệp Phi Linh... bộ dáng tiểu loli vẫn thế, không biến hóa lắm. Trải qua hai năm, trên người nàng dường như chỉ có mái tóc là dài hơn.

- Các ngươi nói, lại là kẻ nào?

Độc Cô Bác liếc mắt một cái. Đều nói mỗi người có một cái bí mật, nhưng tận mắt nhìn thấy, thực sự không tò mò không được.

Diệp Phi Linh cúi đầu, quỳ xuống.

Đồ đệ một mực không nói ra, trong lòng Đại Sư có điểm bất lực.

Đều nói nàng tăng cấp đến quá nhanh rồi, nếu như nàng giấu diếm quá mức, ngược lại cực dễ lộ ra sơ hở. Đại Sư trong lòng thoáng một cỗ bất an, sợ nàng trở thành cái tâm điểm chú ý. Ít nhất nàng có thể không cần nói trọng điểm, nhưng vẫn phải xét qua một cái tình huống đặc thù mới được.

Mười lăm tuổi, hồn lực bốn mươi lăm cấp!

Nói ra khó tin, nhưng thực sự là như vậy. Mấy ai mười lăm tuổi mà hồn lực đạt tới bốn mươi lăm cấp?

Ngay cả Đường Tam tại thời điểm đó cũng mới chỉ có bốn mươi hai cấp. Hơn nữa quá trình đều là hắn nỗ lực tu luyện, đều là hắn tự mình tranh thủ thời gian chầm chậm tiến bước.

Diệp Phi Linh tiến triển quá nhanh, căn cơ của nàng liệu có tốt?

Ánh mắt Độc Cô Bác nhìn Diệp Phi Linh có điểm không đúng lắm, Đại Sư sợ hắn ép con bé nói ra liền dùng mấy thứ loạn thất bát tao gì đó. Trọng yếu nhất, chính là sợ người khác bức Diệp Phi Linh vào chỗ chết.

Liễu Nhị Long ánh mắt chìm xuống, có chút thương cảm.

Lẽ ra con bé không nên bộc lộ bản thân ngay lúc này.

Bọn họ có lẽ không sao cả, thế ngoại đều là mây bay, chỉ cần bình yên một đời là được.

Nhưng con bé lại khác. Tuổi còn quá trẻ, xuất chúng quá sớm, tất là tâm điểm của thiên hạ, cũng là giành lấy sự ganh ghét của thiên hạ.

Giống như nàng, nỗ lực hơn người, cuối cùng đổi lại được gì chứ?

Gia tộc chối bỏ, mặc dù còn có cha thương yêu, nhưng thương yêu này không đổi lấy được những mất mát trải qua.

Mẹ chết, anh chị em trong tộc khinh bỉ thân phận... dùng mọi cách để dìm dập nàng xuống.

Nhưng Liễu Nhị Long hung tính đã quen, cho nên bọn họ dùng bao nhiêu cách, đều không thể át được hỏa khí của nàng.

Diệp Phi Linh tính cách mềm manh như vậy, sao có thể sống sót được trong bão gió gia tộc?

Đại Sư có điểm đau đầu.

Giáng Châu xảy ra chuyện, Diệp Phi Linh biến hóa, Thiên Đấu Hoàng Thất chủ ý.

Cảm giác giống như mưa bão sắp phủ đầy Thiên Đấu Thành.

*******

Độc Cô Bác trở về thư phòng, một điểm cảm thấy mờ mịt.

Trời sinh cô độc, cho nên hiếm khi hắn xem thấy người khác tu luyện.

Hôm nay Diệp Phi Linh biến hóa, Tần Minh cùng Giáng Châu biến hóa, hắn một điểm xem hết.

Nhưng không có một cổ tịch nào lưu lại trường hợp giống như vậy.

Rốt cục, Diệp Phi Linh là cái thứ gì chứ!?

Không hiểu sao, trong lòng hắn dâng lên một cố bất an nghi ngại, cứ cảm thấy chính hắn đã bỏ lỡ qua cái gì đó rất quan trọng.

*******

Liễu Nhị Long đưa Diệp Phi Linh trở về, một lần lại dặn dò một lần nàng chính mình cẩn thận hơn một chút.

Diệp Phi Linh gật đầu đáp ứng, tận lực thu liễm khí tức, đối với Diệp gia trong ngoài đều cẩn thận, chính nàng còn dụng tâm dưỡng thêm một ít cổ trùng, đối với một vài người hầu lưu lại.

Kiểm lại một lượt số lượng hoa hồng, Diệp Phi Linh nhìn bông hồng đã nở kia, cánh hoa đã có một cái biến thành màu đen.

Cái này... là đại biểu tình yêu lụi tàn ư?

Trong lòng nàng có điểm vội vàng.

Nhìn con rết thân mang theo kịch độc ngọ nguậy bò trong bình hoa, Diệp Phi Linh nhẩm tính, tốc độ tu luyện thế này, nhanh nhất nửa năm nữa mới có thể đạt tới năm mươi cấp.

Muốn tiến vào Sát Lục Chi Đô tìm Đường Thần, không thể không lưu thêm vài thủ đoạn bảo mệnh. Ám khí cũng phải làm thêm mấy bộ, đặc biệt là độc dược càng không thể thiếu.

Đường Thần là một cái tồn tại ngang với Thiên Đạo Lưu, đều là đẳng cấp bán thần. Chưa nói đến việc có gặp được ông ta hay không, chỉ sợ một loạt hồn sư trong Sát Lục Chi Đô đều đối nàng biến thành dê béo xuống tay.

Yêu cầu của Tước Thần đối với nàng thực là cao a!

Diệp Phi Linh bóp bóp trán suy nghĩ. Có đường tắt để đi, nhưng đường tắt này còn gian nan gấp vạn lần người khác.

Trong lòng hiện lên một cỗ nghẹn khuất.

Đều nói xuyên không hơn người, thiên hạ toàn là lừa đảo.

Làm gì có chuyện dễ ăn đến như thế chứ?

Ngoảnh đầu nhìn lại ánh nắng chiều bên cửa sổ, nhẹ nhấp một ngụm trà, Diệp Phi Linh trong lòng gợn sóng nghĩ nghĩ.

"" Ta chỉ muốn yên ổn làm một con cá ướp muối, nhìn Sử Lai Khắc thành thần, phụng dưỡng các vị sư phụ, sau đó chính mình bước tiếp, tìm được nơi chốn mình thuộc về! ""

Rõ ràng khi tiến đến thế giới này, nàng đã từng nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ nhận mệnh, không thể không theo.

Tước Thần ý tứ truyền xuống, chính là muốn đem nàng hoàn thành khảo nghiệm của bà ấy, cũng là đem nàng bồi dưỡng thành người kế thừa năng lực.

Diệp Phi Linh cảm thấy hoang mang.

Vốn trong bản gốc, các vị thần không có ai như vậy. Mọi cơ duyên đều là thuộc về một mình Đường Tam cùng sáu người kia.

Là vì nàng tiến đến, vị diện liền biến hóa sao?

*******

Tước Thần chậm rãi chớp mắt, sau đó lại nhắm mắt.

Hơi thở mang theo một tiếng hừ nhẹ, giấc ngủ có phần không được thoải mái.

Đã trồng một cây xuống Đấu La thế giới từ rất lâu rồi, tại sao vẫn chưa kết quả? Tại sao?

Tình Minh làm việc có điểm chậm chạp quá!

Đáng tiếc, hiện tại nàng bắt buộc phải lâm vào giấc ngủ, bằng không nhất định sẽ xung đột dữ liệu.

Đấu La Thế Giới, Đấu La Thần Giới, vị diện này liên kết có phần mỏng manh rồi.

Một đời người quá dài, một đời thần quá dài. Thế nhưng thời gian lại quá ngắn, khiến cho nàng không có cách nào khôi phục lại toàn bộ thông số.

Đem hi vọng ký thác vào người khác, chính là giải thoát cho nàng khỏi thời gian dài đằng đẵng chờ đợi này.

Tình Minh, Diệp Phi Linh, hi vọng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

******

Tu La Thần liếc nhìn về phía biển mây Lưu Sa.

Vừa rồi thoáng chớp động thần lực, giống như Tước Thần đã tỉnh lại.

Đều đã lựa chọn người truyền thừa, hẳn là nàng đối với truyền nhân xem xét đi?

Chỉ cần không đem thần lực truyền xuống, hết thảy đều không đến phiên hắn ngăn cản.

Chính là... rút cuộc, nàng muốn làm cái gì?

Tu La Thần nghĩ không ra.

Tước Thần từ năm đó trở đi, một điểm cũng không còn nói với hắn, giống như hai người hoàn toàn trở thành người lạ, khách sáo đến mức chính hắn có điểm hoảng hốt.

Nàng đối tiểu nữ hài kia có điểm thiên vị, ngược lại hắn cũng phải xem có người nào trong phạm vi thiên vị hay không.

Tu La Thần chính là đại biểu của công bằng trên Thần Giới, nếu như Đấu La Thế Giới có sự việc phát sinh mất cân bằng, chính hắn phải là người đầu tiên loại bỏ.

******

Tình Minh đem cái đầu người quăng xuống, đạp lên thân xác người chất thành một đống.

Toàn bộ phiến rừng xung quanh hắn đều là máu huyết văng loạn, giống một bãi bầy nhầy.

Để lộ khí tức hồn thú, giăng bẫy dẫn động đám hồn sư này vào trong rừng chém giết một mạch, hắn lại thăng cấp rồi.

Đã tới sáu mươi cấp, cũng là lúc hắn tiếp nhận cái cốt truyện ban đầu.

Liếm môi lướt qua một điểm, Tình Minh nhẹ giọng nói một câu:

- Để ngươi đợi lâu, Diệp Phi Linh!

Bóng dáng hắn cực nhanh lướt qua phiến rừng, trong tích tắc mang theo huyết tinh tiến về phương hướng Thiên Đấu Đế Quốc.

*******

[ Lưu Ý ]: Hết phần một.

Kế tiếp sẽ là phiên ngoại về tiền kiếp.

Tình Minh là ai, Diệp Phi Linh là ai, và cả Tước Thần là ai.

Tất cả đều sẽ gói gọn trong các chương phiên ngoại này, đặt dấu mở đầu cho một cái hiện đại thế giới đầy hỗn loạn.

Ta chờ mãi để các thánh sao chép đạo nhái chạy chương trước, quay xe một vòng chạy đi hướng khác.

Ô hay, truyện ta viết để cho mấy người lặng yên trộm đi à?

Không có cửa đâu!

Từng cái từng cái, ta sẽ lần lượt tiết lộ từng cái một, đánh cho các ngươi không còn đường lùi:)

Xuyên không vào một cuốn đồng nhân? Đồng nhân trong đồng nhân? Hay là thiên hạ trong đồng nhân của ta là của nhà các người?

Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta một điểm dựa vào Tam Thiếu cốt truyện, dựa vào truyện tranh tận dụng tình tiết, dựa vào mười hai giờ đêm cày ngược bản gốc để tìm ra điểm nhấn, dựa vào tranh vẽ để tìm ra điểm duy nhất khác biệt.

Couple và võ hồn có thể trùng nhau, nhưng mà hình dạng - skill võ hồn và tình tiết thiên hạ này thì... không thể.

Hồn thú ta nghĩ ra, thỉnh chậm nhìn.

Biển hồn hoàn ta vẽ nên, thỉnh che mắt.

Trung y làm gì có hai lớp áo đâu? Cười muốn ngoác cả mang tai. Trong lúc ta ngây ngô một điểm, đem cái tình tiết đó vào để đào một cái hố, các ngươi lại nghĩ rằng đó là điểm nhấn ư?