Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 212: Nhìn Thấu Hồi Ức Của Người Khác




Đường Tam xuất hiện ở nơi này?

Diệp Phi Linh trong lòng không cho là đúng, huyễn cảnh này hiệu quả quá kém, bởi vì nàng rất rõ ràng, Đường Tam đang ở cạnh Hạo Thiên Đấu La, mà cạnh Hạo Thiên Đấu La thì không có Tiểu Vũ.

Nắm tóc "" Tiểu Vũ "" chặt một chút, khung cảnh xung quanh liền tự động biến đổi, không phải ở trong rừng sâu nữa, mà là một gian phòng hiện đại.

Nhưng gian phòng này thật sự rất âm u, khiến Diệp Phi Linh có cảm giác hơi khó chịu.

Một căn phòng chật chội cùng nhỏ hẹp.

Diệp Phi Linh không nhớ ra đây là nơi nào, nhưng Tinh Mộng Điệp này dẫn nàng vào mộng cảnh, hẳn là muốn bới móc quá khứ của nàng.

Quá khứ đã qua, đau lòng bao nhiêu thì cũng đã phai nhạt nhiều lắm.

Nắm tay không tự chủ siết chặt, hừ, coi như trong tay nàng không có gì thì cũng nhất định nắm chặt.

- Nhân loại ti tiện... đáng ghét!

Tinh Mộng Điệp hai mắt lóe lên ánh sao, giãy dụa kịch liệt.

Nhân loại này dọa dẫm đều không sợ, ảo cảnh đều không tin, hơn nữa trên người nàng phát ra khí tức rất kỳ quái, có mùi hoa thơm, nhưng cũng có mùi huyết tinh đáng sợ.

Diệp Phi Linh ngẩn người.

Hồn thú nói chuyện?

Không đúng, căn bản bên ngoài nó không có nói, vậy mộng cảnh có thể nói chuyện là như thế nào?

Đại Sư ở bên ngoài nhìn Diệp Phi Linh cầm cánh Tinh Mộng Điệp ngẩn người, ẩn ẩn cảm giác có điều không ổn.

- Xem ra nàng có phần không ổn rồi!

Trữ Vinh Vinh trong lòng có chút e ngại. Săn hồn hoàn, sẽ luôn tồn tại nhiều ít nguy hiểm. Nhất là trong quá trình cá nhân liệp sát hồn thú, cho dù hồn thú có hiền hòa cỡ nào cũng sẽ phản kháng với hồn sư.

- Sư phụ, Vinh Vinh tỷ, Tam ca đang ở đây!

Diệp Phi Linh bước chân quay lại, ánh mắt vui vẻ cười.

Đại Sư cùng Trữ Vinh Vinh đồng thời kinh ngạc nhìn nhau.

Đường Tam ở đây?

- Cửu muội, ngươi không phải trúng chiêu của Tinh Mộng Điệp rồi chứ?

Trữ Vinh Vinh mở to mắt đẹp nhìn thẳng về phía Diệp Phi Linh, nhưng lại không phát hiện ra nàng có gì khác thường.

- Sư phụ?

Đại Sư nhìn thấy Đường Tam từ sau bụi cây bước ra. Đường Tam vẫn vậy, đôi mắt sáng ngời tinh anh, có điều...

Thằng bé gầy quá!

Trong chớp mắt, Đường Tam tiến đến trước mặt Đại Sư, hớn hở cười với hắn. Đại Sư mặc dù là người kiên định, nhưng trong lòng cũng là người lo lắng cho Đường Tam rất nhiều, mặc nhiên tin tưởng hắn là thật.

Đại Sư khẽ vươn tay định xoa đầu Đường Tam, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, Đường Tam bỗng nhiên hóa thành quái vật ba đầu, trừng đôi mắt đỏ nhìn về Đại Sư.

Cốt Đấu La nhanh chóng phát hiện tình huống khác thường, một mặt che mắt Trữ Vinh Vinh, sau đó phóng tới một cái hồn kỹ trói buộc Đại Sư, chú định hắn đứng yên tại chỗ.

Liễu Nhị Long ở phía lều, vẫn đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về.

Diệp Phi Linh cảm giác dị dạng phía sau, cấp tốc chém đứt cánh Tinh Mộng Điệp, sau đó quay đầu lại, phát hiện Đại Sư vậy mà sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.

- Sư phụ?

Âm thanh Diệp Phi Linh tràn đầy lo lắng lao đến. Tinh Mộng Điệp không ra tay được với nàng, nên nó nhắm đến Đại Sư?

- Hắn không có việc gì, nhưng tinh thần có phần bất ổn!

Cốt Đấu La híp mắt đáp. Người này thực lực kém nhưng cũng đạt gần tới đệ ngũ tầng rồi, hẳn là không có gì đáng ngại. Hồn thú kia thực lực không kém, cũng là vạn năm cấp bậc, trong phút chốc đã thi triển huyễn cảnh, có chút phiền phức.

Diệp Phi Linh đau đầu vỗ trán, dùng tinh thần lực thăm dò Đại Sư, bất tri bất giác bị dẫn vào một cái ảo cảnh kỳ lạ.

- Tiểu Cương...

Thiếu nữ tóc vàng giọng điệu nhu thuận.

Chẳng phải là Bỉ Bỉ Đông đấy sao?

Diệp Phi Linh kinh ngạc nhìn tới Đại Sư, hắn lúc này... rất trẻ, mái tóc đen huyền, bộ dáng so với Ngọc Thiên Hằng còn có chút tương tự.

Diệp Phi Linh giống như người vô hình, Đại Sư cũng giống như không nhìn thấy nàng, chỉ thấy khuôn mặt của Bỉ Bỉ Đông trở nên cao ngạo, sau đó đuổi Đại Sư cút đi.

Trong khoảnh khắc đó, Đại Sư ứa nước mắt, tỉnh lại.

Diệp Phi Linh thu hồi tinh thần lực, trong lòng có chút không thoải mái, vô tình xem trộm được ký ức đau khổ của người khác là không tốt.

Đại Sư mở bừng mắt, tỉnh lại nhưng trong lòng nặng trĩu. Nhìn thấy đồ đệ an ổn ở trước mặt, thần sắc tràn đầy lo lắng, hẳn là hắn trúng chiêu mà không phải nàng.

Phế vật, thật sự là danh xứng với thực!

Tự giễu trong lòng một câu như vậy, cuối cùng hắn mới cẩn thận đứng lên.

- Con không sao chứ?

Diệp Phi Linh gật đầu. Căn bản mộng cảnh vô dụng với nàng, Diệp Phi Linh đã khống chế được bản tâm của chính mình rồi.

Bỉ Bỉ Đông... có lẽ là người đàn bà quan trọng với sư phụ, nếu không trong huyễn cảnh cũng không phải là bóng dáng bà ta xuất hiện.

- Tinh Mộng Điệp chuẩn bị chạy rồi kìa?

Cốt Đấu La kịp thời nhắc nhở. Diệp Phi Linh chỉ cắt đứt cánh của nó, nhưng toàn thân vẫn còn hoạt động được, nó đang lén lút bò khỏi đây.

Diệp Phi Linh trừng mắt nhìn tới, còn dám chạy?

- Phiền Cốt đấu la trông chừng giúp ạ!

Bỏ lại một câu nhắn nhủ, Diệp Phi Linh gia tốc đuổi theo. Tinh Mộng Điệp không dễ bắt, cũng là hồn thú hiếm thấy xuất hiện, hơn nữa vạn niên cấp bậc càng là khó có được.

Trên tay xuất ra Cầm võ hồn, năm ngón tay nhẹ múa ting tang, Tinh Mộng Điệp liền bị chém nát, một cái vòng hồn hoàn màu đen bay lên, mang theo một khối hồn cốt lăn ra.

Hồn cốt!?

Cốt Đấu La chớp mắt. Vận khí nha đầu này rất tốt, đệ tứ hồn kỹ liền săn được hồn cốt.

Khối hồn cốt này... nhất định phải là của Vinh Vinh nhà hắn.

Diệp Phi Linh ngồi xếp bằng, nhanh chóng vận chuyển hồn lực, dẫn dắt hồn hoàn tiến về phía mình.

Quả nhiên.. vận khí của nàng không thể nào bằng Đường Tam được, nhưng rơi ra một khối hồn cốt đã là rất tốt rồi. Hơn nữa thứ này cũng nên để cho Thất Bảo Lưu Ly tông, bọn họ không có lực công kích, có thêm thứ này sẽ hợp lý hơn.

Trữ Vinh Vinh được Cốt Đấu La bảo hộ, hiển nhiên không có nguy hiểm gì. Nàng bình thản bước tới nhặt lên khối hồn cốt kia, cẩn thận trình nó lên trước mặt Đại Sư.

Là đầu bộ hồn cốt.

- Đầu bộ hồn cốt, hiệu quả chắc là... tạo ra ảo cảnh!

Đại Sư khuôn mặt có chút xám xịt nhìn tới khối hồn cốt này, hiển nhiên có chút khó chịu. Ảo cảnh tạo ra vạn phần chân thực, lại đào bới những thứ ở sâu trong lòng khiến hắn tâm tình bực bội.

Trữ Vinh Vinh nhíu mày. Nàng căn bản cũng đã hấp thụ một khối đầu bộ hồn cốt, hơn nữa tính năng cũng không khác khối này là bao.

Cốt Đấu La ngay lập tức hiểu ra, gõ gõ tay có chút đáng tiếc, híp mắt suy nghĩ.

- Con cầm lấy đi, Phi Linh nó không thích hợp với khối hồn cốt này, nếu có thể thì giúp nàng trao đổi lấy một khối khác tương xứng!

Đương nhiên Đại Sư đã xem xét qua tình huống của Diệp Phi Linh rồi mới nói như vậy. Cái nhãn công nhị đồ đệ cùng Đường Tam tu luyện có hiệu quả phá vỡ ảo cảnh, mà khối hồn cốt này lại có hiệu quả tạo nên ảo cảnh, hai thứ xung khắc lẫn nhau, không những khiến năng lực của nàng bị trì trệ, lại còn cản trở tu luyện.

Trữ Vinh Vinh vâng lời, cẩn thận thu khối hồn cốt vào trữ vật hồn đạo khí. Mọi chuyện Diệp Phi Linh đều nhất mực nghe theo Đại Sư, chuyện này liền để nàng tới lo liệu là được.

Mất hai canh giờ, Diệp Phi Linh mới hoàn thành hấp thu hồn hoàn. Toàn thân bỗng nhiên tản ra một luồng khí tức khác hẳn, đệ tứ tầng của Tâm Cầm, cũng là bước vào một cảnh giới mới.

Đây là cảnh giới nàng đã từng trải qua, chân khí mơ hồ ngưng đọng lại, phát lực trên Cầm kỹ liền đạt tới một uy lực khác hẳn.

Hồn lực cũng nhanh chóng tăng lên, đạt tới 42 cấp.

Đệ tứ hồn kỹ cũng khá hữu dụng, có thể khiến đối phương nảy sinh ảo giác, thậm chí còn dẫn dắt đối phương vào ảo giác mà bản thân vẽ lên.

Không giống với đệ thất hồn kỹ của Thời Niên, ảo cảnh này không gợi lên ác mộng, mà nó chỉ gợi lên những thứ mong muốn chôn giấu sâu trong lòng con người.

Trong con người có tâm ma, tạp niệm, cùng với hy vọng. Chôn cái gì, nó đào ra cái đó, ảo cảnh sẽ không khiến người ta sợ hãi, mà khiến người ta trầm mê trong đó, nhàn nhạt lâm vào mê muội.

Bốn cái hồn hoàn màu đen lặng lẽ trôi nổi sau lưng, Diệp Phi Linh cảm thấy bản thân tràn đầy sảng khoái, toàn thân toát ra một cỗ tự tin nhè nhẹ. Ít nhất, Cầm võ hồn cho dù khuyết thiếu, nàng cũng đem nó bồi dưỡng đủ bảy cái Vạn niên hồn hoàn.

Nhìn tới Đại Sư mặc dù vui mừng đón nàng tấn cấp, nhưng trong lòng người không dễ chịu. Một chút cảm xúc khó chịu này có lẽ đã được sư phụ che giấu rất tốt, nhưng dưới những gì Diệp Phi Linh đã nhìn thấy, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Liễu Nhị Long cùng Trữ Vinh Vinh vô cùng vui mừng, một chút lại hỏi nàng có muốn mở tiệc tấn cấp không, sư mẫu nhất định khiến ngươi thật vui vẻ.

Diệp Phi Linh lắc đầu, không đủ bảy người kia, nàng chẳng có tâm tình đón niềm vui. Hơn nữa còn phải trở về gia tộc, sắp tới cái buổi tiệc nghìn năm thành lập đế quốc, nàng bắt buộc phải góp mặt tham gia lôi kéo thế lực.

*****************

Tuyết Băng trong phòng ngáy o o, bên cạnh hắn là một nữ hầu gái còn đang say ngủ.

Bất thì lình, hắn bỗng dưng mở mắt, động thân ngồi dậy tu luyện hồn lực.

Vẫn còn có người đang giám sát hắn, bất quá nhờ có thuốc Độc Cô Bác đưa cho, ả ngủ say như chết, hoàn toàn không tỉnh dậy được.

Đêm đã khuya thật khuya.

Tuyết Băng vén rèm, nhìn ánh sao lung linh trên bầu trời xa.

Hắn... còn phải giả vờ tới bao giờ?

Hơn nữa nữ hầu gái này không rõ là ai phái đến, mặc dù tỏ ra trung thành tận tụy, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm bỏ thuốc độc vào đồ ăn của hắn.

Độc dược cũng không mạnh, nhưng Độc Cô Bác đã nói, dùng nhiều sau này nghĩ muốn sinh hậu duệ khỏe mạnh, mơ tưởng.

Là ai.

Là kẻ nào độc ác muốn hãm hại hắn đến vậy?