Diệp Phi Linh mặc dù trong lòng có chút phiền, nhưng được một vị Phong Hào Đấu La bảo hộ trong lúc liệp sát hồn thú đã là quá tốt.
Chính là Cốt Đấu La cũng không có nghĩ như vậy.
Đáng lý ra con nhóc này hai năm trước thi đấu xong phải trở về tông môn luôn rồi, nào có tới tận bây giờ vẫn chưa gia nhập tông môn.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng híp mắt mỉm cười, Cốt Đấu La nhìn Đại Sư cầm địa đồ dò xét.
Có hai cái đồ đệ như vậy, người này quả thực rất tài giỏi. Ngay cả Phong Hào Đấu La như hắn cũng không bằng.
- Vinh Vinh, công việc của tỷ không phải bận rộn lắm sao?
Trữ Vinh Vinh mỉm cười lắc đầu.
- Không có, cha nói để cho ta đi cùng ngươi kiến thức một chút. Cửu muội, đệ tứ hồn kỹ ngươi lựa chọn là huyễn cảnh à?
Diệp Phi Linh gật đầu. Hẳn là thời gian này mình trở về, Trữ Phong Trí cho rằng nàng có bạn chơi nên mới thả nàng ra ngoài.
- Tiểu Cương, năm đó nơi này không phải như vậy?
Liễu Nhị Long nhìn cánh rừng xa ngút ngàn, trong lòng có chút thoảng qua. Trong trí nhớ của nàng, năm đó nơi này chỉ là một đống hoang tàn đổ nát, nào có xanh mướt màu thực vật đến như vậy.
- Ừm, cũng hơn chục năm rồi, cảnh vật quả thực là khác biệt!
Đại Sư nhìn cảnh vật, cảm thán đáp. Tuy rằng bộ dáng khác biệt, nhưng vị trí thì không sai biệt lắm.
Năm đó hắn cùng Phất Lan Đức vô tình khai phá được một cái thượng cổ di chỉ, vị trí cách nơi này chỉ có vài dặm. Mà nơi này thì lại tồn tại một cái hồn thú cường đại bảo hộ, trong đám hồn thú đó có lẫn một con Tinh Điệp Mộng hồn thú.
Liễu Nhị Long cũng là đuổi theo kẻ thù tới nơi này, ba người bọn họ gặp nhau, cũng là đoạt được cơ duyên trong đó. Thượng cổ di chỉ đã sụp đổ, nhưng hồn thú ở lân cận hẳn là vẫn còn tồn tại.
- Ta thật muốn xem xem hồn thú ngươi lựa chọn. Dựa trên mắt nhìn của Đại Sư, hẳn là một hồn thú có năng lực đặc biệt!
Trữ Vinh Vinh hào hứng nói. Có Cốt gia gia bảo hộ, nàng cũng không cần sợ đám hồn thú này.
- Nếu không có gì thay đổi thì chắc là nó ở gần đây thôi!
Đại Sư sờ sờ địa đồ, cẩn thận ngồi xuống. Tinh Điệp Mộng này ban ngày rất ít khi xuất hiện, ban đêm mới là thời gian nó chạy ra ngoài kiếm ăn. Loài này thường hay lẩn tránh, năng lực trốn chạy của nó cực nhanh.
- Tới, ta đi nấu cơm, hai đứa các ngươi chú ý bản thân mình là được!
Liễu Nhị Long hưng phấn nói. Có thể ở chung với Đại Sư đã là không tệ, vạn niên hồn thú năng lực công kích huyễn cảnh đối với nàng cũng hơi phiền, nhưng nàng không ngại.
Trữ Vinh Vinh cùng Diệp Phi Linh gật đầu, một tay chuẩn bị bếp đun, cũng nhanh chóng dựng lều hạ trại.
Cốt Đấu La mỉm cười gia nhập theo nhóm. Vinh Vinh nhà hắn đã động tay thì không có lý nào hắn lại ngồi yên.
Diệp Phi Linh trong lòng không khỏi cảm khái. Phong Hào Đấu La nhà người ta quả thực bình dị, không có cảm giác cao thượng xa cách, hoàn toàn trở thành một gia gia dễ gần.
Nhắc tới Phong Hào Đấu La, trong lòng Diệp Phi Linh có chút phiền não.
Thiên Đạo Lưu là đỉnh cấp tồn tại, muốn diệt sát ông ta không dễ, nếu hạ thủ thì chỉ có thể động tay chân lên Thiên Nhận Tuyết, khiến nàng ta không thể tiếp nhận được truyền thừa.
Mà... mẹ nó, cốt truyện lãng quên lâu rồi, Diệp Phi Linh thật sự không nhớ ra Thiên Nhận Tuyết làm sao thành thần, nhưng nàng ta không bị hạn chế bởi mấy cái như tình thân tình nghĩa gì đó.
Nói trắng ra là Thiên Nhận Tuyết không có điểm yếu. Cho dù thiết kế bẫy rập, nàng ta cũng có thể dễ dàng thoát ra.
Điểm mù duy nhất của nàng ta là Bỉ Bỉ Đông. Mà thực lực Bỉ Bỉ Đông so với nàng ta thì cao hơn một bậc.
Bên phía Đường Tam, mặc dù có Trần Tâm, Cổ Dong, Độc Cô Bác hậu thuẫn, nhưng cái chính là số lượng không bù được chất lượng.
Hơn nữa Phong Hào Đấu La của Võ Hồn Điện cũng không hề ít.
Cao thủ như mây, một cái lại một cái thực lực so ra càng mạnh.
Diệp Phi Linh lắc đầu nghĩ tới chính mình, nếu không mạnh lên, cuối cùng cũng chỉ là một con rối mặc người sai sử.
Đem thuốc bột rải đều khu vực xung quanh lều trại, hai cái lều, một cái của Đại Sư cùng Liễu Nhị Long, một cái của nàng cùng Trữ Vinh Vinh.
Cốt Đấu La không có ý tứ ở trong lều, với hắn mà nói ở bên ngoài tương đối an toàn, cũng thuận tiện canh gác, cho nên không cần dựng.
Diệp Phi Linh bình thản cùng Trữ Vinh Vinh chia thời gian, dù sao đã có tiền lệ, lần này Trữ Vinh Vinh cùng nàng đi ngủ trước, sau đó tới lượt Đại Sư cùng Liễu Nhị Long.
Bên ngoài lều, Liễu Nhị Long cùng Đại Sư thận trọng bồi Cốt Đấu La.
Thật ra ba người cảm thấy thập phần tương thích, Cổ Dong bộ dạng hòa ái dễ nói chuyện, còn có chút hài hước, hơn nữa võ hồn của cả ba đều có liên quan đến Long.
Liễu Nhị Long trong lòng thập phần cảm thán, người này võ hồn biến dị, Cốt Long mang theo thuộc tính không gian, cũng là một cái kỳ tài.
Đại Sư trong lòng ngầm hiểu Thất Bảo Lưu Ly tông đây là chuẩn bị đem Diệp Phi Linh thực hiện giao ước, nhưng nàng chính mình đã tiếp nhận, nếu như con bé có được sự tán thành của Cổ Dong, điều này vẫn tốt hơn.
Mà cái này, hết thảy phải đợi tới nửa đêm.
Cổ Dong uống một chén trà nóng, trong lòng khẽ động.
Thứ tốt, mùi vị thơm đậm, uống xong liền dư lại một chút đắng chát, nhưng sau một thời gian lại cảm thấy được chút ngọt.
Hắn phong tỏa khí tức của chính mình, trở thành một người bình thường nói chuyện phiếm.
Thời gian rất nhanh liền trôi qua.
Diệp Phi Linh thoải mái duỗi eo, trong rừng vẫn có thể ngủ ngon, thời khắc thật là hiếm.
Trữ Vinh Vinh thần sắc có chút lo lắng, ngay cả trong lúc ngủ mà lông mày vẫn nhíu chặt, hơn nữa còn nắm tay Diệp Phi Linh không buông.
Hẳn là chuyện của Nhị ca.
Diệp Phi Linh xoa xoa ấn đường Trữ Vinh Vinh, nhưng chỉ mới khẽ chạm nhẹ, Trữ Vinh Vinh liền mở mắt tỉnh dậy.
- Áo Tư Ca?
Diệp Phi Linh không biết nói gì. Áo Tư Tạp hiện tại ở nơi nào, nàng cũng không rõ ràng.
- Lục tỷ, ngươi ngủ không yên sao? Mấy năm nay Nhị ca không đem tin tức gì nói cho ngươi biết ư?
Trữ Vinh Vinh mờ mịt lắc đầu, sau đó chậm rãi xoa hai mắt, nghẹn ngào kể lại:
- Từ sau thi đấu tách ra, hắn không nói một lời liền biệt tích, ta mặc dù phái người nghe ngóng nhưng cũng không có tin tức gì của hắn. Lần cuối cùng người ta ta thấy hắn là ở Bắc vực.
Diệp Phi Linh trong lòng suy tính.
Nhị ca hẳn là biết được cái gì đó rồi, nên mới rời xa Trữ Vinh Vinh.
Trong lòng toát ra thương cảm, nhưng Diệp Phi Linh lúc này cũng chỉ có thể ôm lấy Trữ Vinh Vinh.
Chuyện của bọn họ, hãy để thời gian trả lời đi, cuối cùng rồi hai người sẽ trở về bên nhau thôi, nhất định là như vậy.
- Đừng quá đau lòng, Nhị ca hắn không phải người lỗ mãng, ngươi sẽ tin tưởng hắn trở về chứ?
Diệp Phi Linh nhẹ giọng an ủi.
- Ta.. ta sẽ.. chờ được hắn trở về!
Trữ Vinh Vinh gạt nước mắt. Đã hứa rồi, năm năm không gặp không về, bất luận hắn ở nơi đâu, nàng cũng sẽ bắt hắn trở về.
- Đúng vậy, cho nên tỷ phải phấn chấn lên, dù sao ước hẹn năm năm cũng còn dài, tỷ phải trở nên cường đại hơn nữa, Nhị ca mới yên lòng!
Diệp Phi Linh mạnh miệng cổ vũ.
Hai người bọn họ còn nằm trong nhiệm vụ của nàng, không thể xảy ra chuyện gì lung lay được.
- Ngươi biết đấy, quy tắc của tộc chúng ta, chính là không được kết hợp cùng phụ trợ hệ! Nhưng trong lòng ta vẫn không nhịn được mà hướng tới Áo Tư Tạp, trong lòng ta cũng thấy khổ sở, nhưng thời gian càng trôi qua, ngoại trừ hắn, trong lòng ta liền không thể chứa nổi người khác!
Diệp Phi Linh bụm miệng nghe Trữ Vinh Vinh nhỏ giọng than thở.
Tình thâm nghĩa trọng ghê, Nhị ca thật là có số hưởng. Có mỹ nhân như Trữ Vinh Vinh ngày đêm mong nhớ, bọn họ cả đời liền không cần hối hận.
Đường Tam Tiểu Vũ, Đại ca cùng Thất tỷ, thêm cả bọn họ trời sinh một cặp, liền sẽ đem lại cho nàng thứ gì đây?
Diệp Phi Linh hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm giác khát vọng mong đợi, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Trong lúc Trữ Vinh Vinh chỉnh trang lại khuôn mặt mệt mỏi, Diệp Phi Linh bỏ ra một vài thứ linh tinh.
Sư phụ nói Tinh Mộng Điệp ban đêm xuất ra huyễn cảnh vô cùng lợi hại, mà thứ dẫn dụ nó tới là mấy cái nhành cỏ tinh sương.
Cỏ tinh sương ban đêm sẽ nở hoa. Tinh Mộng Điệp rất thích hút mật của thứ cỏ này. Cách vị trí lều khoảng năm mét chính là một bụi cỏ này, nếu như nó sợ người, sẽ không tới.
Tinh Mộng Điệp là hồn thú linh trí bậc thấp, nhưng cũng vì vậy mà chúng chạy trốn cực nhanh, cho nên vốn dĩ không sợ các hồn thú khác. Hơn nữa các hồn thú cũng không thèm ăn Tinh Mộng Điệp, bởi vì có bắt cũng không bắt được, ngoại trừ mấy loài thuộc họ nhện và ăn tạp.
Thủ ở nơi này hai ngày, không có bóng dáng một con Tinh Mộng Điệp nào xuất hiện.
Diệp Phi Linh cùng Trữ Vinh Vinh kiên nhẫn đợi. Không vội, đi mấy ngày đường mới bắt được hồn thú là chuyện bình thường.
Cốt Đấu La trong lòng nhàn nhạt ngẫm, ý tứ của Trữ Phong Trí hắn cũng rõ một hai. Trữ Phong Trí muốn Trữ Vinh Vinh bồi Diệp Phi Linh săn hồn thú, ngoại trừ xem thử Diệp Phi Linh có thể đạt tới trình độ nào, năng lực cận chiến của nàng ra sao, hơn nữa hồn kỹ chiếu theo suy đoán của Đại Sư có thể xuất ra thực lực như thế nào mới là điều hắn cần.
Thất Bảo Lưu Ly tông đã trì trệ quá lâu, phương hướng về hồn kỹ và năng lực công kích hoàn toàn không có điểm mới, điều này cần phải lấy ra thử nghiệm.
Thực lực của Thất Bảo Lưu Ly tông hiện tại đã có ám khí Đường Tam cung cấp, coi như là có được năng lực công kích. Vậy thì hồn kỹ cũng cần phải đưa ra phương án chính xác để nâng cao thực lực.
Đợi hết ba ngày, tới đêm thứ bốn, Tinh Mộng Vũ xuất hiện.
Đó là một con bướm khá lớn, hình thể của nó thì chỉ nhỏ bằng quả bóng đá, nhưng đôi cánh sau lưng lại rất rộng, phảng phất có thể bằng với hình thể của hai người trưởng thành.
Trên cánh của nó lấm tấm những đốm sáng màu vàng, trong đêm tối phá lệ xinh đẹp lung linh.
Diệp Phi Linh bây giờ mới hiểu vì sao Đại Sư lựa chọn con hồn thú này, thuộc tính huyễn cảnh của nó cũng là điều mà nàng cần, nhưng thật sự là vì bộ dạng của nó.
Thật sự rất xinh đẹp.
Đại Sư vuốt cằm, hồn thú này không có lực công kích vật lý mạnh mẽ, phù hợp cho nữ đệ tử hấp thu, chỉ cần nàng đem cái nhãn công kia trấn áp nó, tự khắc nó sẽ nghe theo.
- Động thủ đi!
Đại Sư hạ lệnh. Tinh Mộng Điệp đang mải mê hút mật, chắc chắn sẽ bày ra huyễn cảnh xung quanh, tới gần nó chính là ảo cảnh, để xem nhị đồ đệ đối phó nó như thế nào.
Cổ Dong nhìn bộ dáng Diệp Phi Linh mỉm cười với Trữ Vinh Vinh, toàn thân nàng lóe sáng, giống như một đạo bạch quang lao tới Tinh Mộng Điệp.
Không tốn sức là mấy, Diệp Phi Linh liền tóm được Tinh Mộng Điệp.
Đơn giản thế sao?
Diệp Phi Linh sờ bàn tay nàng, cánh bướm rất mềm mại, cũng rất sống động, nhưng dễ dàng quá lại khiến nàng cảm thấy không chân thực.
- Sư muội, ngươi sao lại nắm tóc Tiểu Vũ?
Âm thanh Đường Tam nhẹ vang lên.