Trận đấu chấm dứt, Tuyết Dạ đại đế không nghi ngờ gì có một phần là cảm thấy hãnh diện cùng tự hào. Học viện của Thiên Đấu Đế Quốc xuất ra hai cái đội viên thi đấu có song sinh võ hồn, đương nhiên chính là nổi bật nhất trong số danh sách toàn bộ các học viện thi đấu.
Kế tiếp, tổng quyết tái rất nhanh bắt đầu. Lúc đó mới quyết định được đâu là chính thức học viện chiến đấu mạnh nhất của đại lục.
Thân là đế vương, Tuyết Đạ đại đế không thể thiên vị cho Thiên Đấu thành. Sau khi diễn thuyết kết thúc, Tuyết Dạ đại đế tuyên bố, Thái tử Tuyết Thanh Hà sẽ thay mặt hắn làm sứ giả Thiên Đấu đế quốc tham gia đại tái bình thẩm công tác. Mười lăm đội của Thiên Đấu đế quốc do hắn tự mình đi cùng, đi đến một tòa thành thị nơi giao giới của hai đại đế quốc tiến hành tổ chức tổng quyết tái. Tổng quyết tái do Võ Hồn điện chủ trì cử hành.
Cho các chiến đội chỉ có ba ngày để điều chỉnh thời gian, ba ngày sau tổng cộng mười lăm chiến đội cùng với các sư phụ được hơn năm trăm Hoàng gia kỵ sĩ binh lính hộ tống. Một chuyến với hơn một ngàn người xuất phát đi thẳng tới địa điểm tổng quyết tái – Võ Hồn thành.
Vốn địa điểm tổng quyết tái không phải bố trí tại Võ Hồn thành, nhưng không biết tại sao Võ Hồn điện lại đột nhiên tiến hành thay đổi, làm tổng quyết tái lần này được đặt bên trong Võ Hồn điện chủ thành. Chỗ thành thị này cơ hồ đã hoàn toàn thuộc về Võ Hồn điện. Nơi đây là giao giới của hai đại đế quốc, cũng là nơi ít ảnh hưởng nhất bởi quyền lực của hai đại đế quốc. Quan trọng nhất chính là Giáo Hoàng điện, một trong hai tòa đại điện tối cao được Võ Hồn điện sùng bái nhất, được đặt ở đây.
Chỗ ngồi này mới được Giáo hoàng điện cho xây dựng, được xem như là kiến trúc hoành tráng nhất Đấu La đại lục. Mà Võ Hồn thành cũng bởi vì Giáo hoàng điện mới được kiến tạo tại đây, trở thành thánh địa của toàn bộ hồn sư, giống như Võ Hồn điện thiết lập thủ đô riêng của mình vậy.
Từ Thiên Đấu thành xuất phát đi đến Võ Hồn điện mất khoảng hai mươi ngày đường. Thời gian tiến hành tổng quyết tái cũng không dài, bởi vì tất cả đều là thi đấu đào thải trực tiếp. Tổng cộng có hơn ba mươi đội, không quá mười ngày là có thể tìm ra kẻ thắng người bại.
Võ Hồn Điện với lần quyết tái này cực kỳ chú trọng. Trong quá trình tấn cấp tái được cử hành, Võ Hồn thành đã đặc biệt cho kiến tạo một lôi đài dành cho đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái tiến hành tổng quyết tái... Đồng thời Võ Hồn điện cũng tuyên bố một pháp lệnh về việc này: Trong lúc đại tái diễn ra, không phải hồn sư thì không được phép đi vào xem trận đấu, cho dù là quý tộc cũng không được phép. Cứ như vậy, theo lệnh này thì tổng quyết tái lần cuối cùng càng tăng thêm vài phần thần bí.
********************
Ban đêm, khi mọi người đã rời khỏi sân thi đấu, các học viện ngoại lai khác không được tiến vào vòng tiếp theo cũng đã lên đường trở về quốc gia của mình thì lúc này trên sân đấu, ánh sáng vẫn còn rực rỡ.
Mã Hồng Tuấn phủi phủi mông. Cửu muội cũng thật là, hắn chỉ lỡ mồm ăn mất bảy khay điểm tâm, nàng liền bắt hắn phải ngồi ở đây đốt đèn cho nàng đánh người.
Có chút nhàm chán gặm một cái đùi gà, Mã Hồng Tuấn lười biếng thở dài.
Diệp Phi Linh đổi một thân nam trang màu xanh, mang theo bộ dạng đầu trọc tới sân thi đấu. Lúc này sân thi đấu thập phần an tĩnh, ngoại trừ tên béo ngốc nằm lười ở một góc thì đúng là không có một bóng người.
Đường Tam từ sau thời khắc thi đấu với Phong Tiếu Thiên liền không hề ra khỏi phòng. Có lẽ là hắn cũng cảm giác được cái gì rồi đi.
- Ngươi đã đến rồi!
Tiếng gió nhẹ bước, Ngọc Thiên Tâm xuất hiện.
- Đúng vậy, không nghĩ tới ngươi còn tới sớm hơn cả ta! Bắt đầu luôn đi!
Ngọc Thiên Tâm ngày hôm nay đã chứng kiến qua năng lực của Đường Tam, tự nhiên là trong lòng toát ra một phần chiến ý. Võ hồn đẳng cấp Hạo Thiên Chùy, song sinh võ hồn. Hai kẻ này quả nhiên là ẩn giấu quá sâu, chẳng trách Thiên Hằng dặn đi dặn lại hắn không được nổi lên xung đột với họ.
- Được!
Diệp Phi Linh phóng xuất võ hồn, hai bên nháy mắt lao vào giao thủ. Lúc còn thi đấu cần phải cố kỵ ánh mắt nhiều người, nhưng bây giờ thì không cần. Huyền Ngọc Thủ phát động, nhất kích đối kháng cùng với bàn tay "" Long Hóa "" của Ngọc Thiên Tâm.
Mùi vị lôi điện xèn xẹt trong không khí tản mát.
Ngọc Thiên Tâm phóng ra lôi cầu, trên người giống như có lôi điện bao bọc, khí tức mạnh mẽ từ toàn thân hắn tỏa ra khiến Diệp Phi Linh có chút nhíu mày.
Công thủ song song? Hừ, xem thử lôi cầu của ngươi mạnh, hay là sóng âm của ta mạnh!!
Ting một tiếng, Cầm võ hồn hiện, âm thanh trên dây đàn tang tang vài âm liền ảo hoá thành ngàn vạn sóng âm phóng tới Ngọc Thiên Tâm. Từng làn sóng mang theo sự sắc bén không gì cản nổi, ngay cả lôi cầu cũng bị xé ra làm nhiều mảnh nhỏ.
A!
Ngọc Thiên Tâm kinh ngạc giật mình. Thông thường lôi cầu của hắn đủ sức làm tê liệt một con hồn thú trên bốn trăm năm, kẻ này vậy mà công kích còn kinh dị hơn, phá hủy được cả lôi cầu?
Mã Hồng Tuấn nhàm chán lủi mất. Cửu muội, Tứ ca sợ muội rồi, băm nát cả lôi cầu nhà người ta như thịt viên thế kia, thôi thôi kết quả ai cũng rõ rồi!
Ánh mắt híp lại, gợi lên trong lòng hứng thú của Ngọc Thiên Tâm. Hắn thích thử sức với những thứ như thế này.
Roẹt một tiếng, cánh tay Ngọc Thiên Tâm biến hóa. Diệp Phi Linh trong lòng bỗng dưng thấy bất an. Không phải tên cuồng chiến đấu này định " dầm tương " nàng đấy chứ??
Chính là như thế!
Lôi điện dưới cánh tay " Long Hoá " của Ngọc Thiên Tâm dày đặc ẩn hiện, nhất thời phóng tới phía trước. Diệp Phi Linh vội vàng nhảy lên, thu hồi Cầm võ hồn, phóng ra một bước lên cao.
Muốn chạy?
Ngọc Thiên Tâm nhếch môi tà tứ cười, tách một cái lôi đình từ phía trên úp xuống, đánh cho Diệp Phi Linh không kịp trở tay.
- Ah!
Diệp Phi Linh không chú ý bị đánh xuống đất, quên cả biến âm. Nàng chỉ kịp ôm lấy đầu, ngã bệt chống một tay xuống đất.
Ngọc Thiên Tâm tưởng là hắn ra tay quá nặng, vội vàng đi tới. Một màn phát sinh kỳ quái mà hắn lần đầu nhìn thấy trên người kẻ khác.
Không rõ vì cái gì mà tóc Diệp Phi Linh lúc này thi nhau mọc lên. Chỉ trong vài giây liền dài đến ngang vai, thậm chí còn dài thêm. Thân thể cũng gấp rút biến đổi, trong nháy mắt từ thân hình nam nhân một mét bảy giống như bị co rút lại chỉ còn một mét năm.
Diệp Phi Linh bị lôi điện đánh trúng, cơn đau tê dại đánh thẳng từ đỉnh đầu xuống dưới thân khiến nàng đờ đẫn mất vài chục giây, khi hoảng hồn nhìn lại, chân Ngọc Thiên Tâm đã ở trước mặt.
- Ngươi thắng!
Âm thanh trong trẻo pha chút non nớt vang lên, trong nháy mắt hai người nhận ra cái gì. Diệp Phi Linh nhất thời bịt kín miệng mình, bị điện giật hỏng đầu rồi nên quên biến âm ư?
- Ngươi.. là nữ?!
Ngọc Thiên Tâm sửng sốt.
Diệp Phi Linh nhất thời gật đầu rồi lại lắc đầu liên tục. Sao lại có thể bất cẩn để người khác nhận ra thân phận vào lúc này cơ chứ?
***********
Khẽ nấp ở trong một góc khuất, Đại Sư nhìn xuống dưới sân thi đấu, thở dài ngửa mặt lên trời.
- Ngươi thở dài cái quái gì, đồ đệ tìm được nơi chốn tốt như thế, đáng lý ra ngươi phải mừng mới đúng! Lão tử còn chưa tìm được nơi ấp còn thảo gà kia mới phải buồn đây này!
Phất Lan Đức ở một bên đẩy gọng kính nhìn bộ dạng Đại Sư thở dài mà bĩu môi. Cái thằng cha này lúc nào cũng bộ dạng than ngắn thở dài, thế mà mỹ nhân ôm vào lòng, đồ đệ tốt thu vào tay, chẳng chừa lại cho người anh em này một tý gì.
- Bây giờ chỉ còn Đường Tam, ta đối với nó càng lo lắng nhiều hơn. Ngươi biết đấy, Hạo Thiên Đấu La đã giao thằng bé vào tay chúng ta, nếu như Võ Hồn Điện đã chú ý tới, với sức lực của chúng ta tuyệt đối không thể chống đỡ được! Giờ chỉ còn... cách đó!
Phất Lan Đức chưng hửng. Đúng là như vậy, ngay từ trận đấu ngày hôm qua hắn đã gửi thư mời Độc Cô Bác tới, nhưng cũng chỉ là một chốc một lát, không thể bảo đảm thằng bé cả đời được!
*********
Tâm trạng Diệp Phi Linh hiện giờ rất xấu.
Vớ vẩn nhất là giữa chừng đánh nhau để lộ sơ hở khiến đối phương thừa dịp công kích, sau đó bại lộ thân phận nữ giới. Thái độ Ngọc Thiên Tâm quay ngoắt 180 độ mới khiến nàng bực mình hơn.
Ai mướn ngươi thân sĩ, ai mượn ngươi phong độ quý tộc hả?!
Con mẹ nó, Diệp Phi Linh rầu rĩ muốn chết, đang yên đang lành trúng một kích cháy tóc, đang yên đang lành trúng một đòn mọc tóc, bây giờ đối phương thay đổi thái độ, kế hoạch đồng bọn tới thăm Lam Điện Bá Vương Long thâm nhập của nàng bị đổ bể hết rồi!!!
- Sư huynh, ngươi có đó không?
Diệp Phi Linh gõ cửa phòng Đường Tam.
- Vào đi!
Âm thanh Đường Tam bên trong phòng nặng nề vang lên. Tiểu Vũ không có ở đây, xem chừng sư huynh bụng dạ có chút ăn không tiêu rồi.
Vừa mới mở cửa phòng, thân ảnh Độc Cô Bác đứng ngay cạnh cửa sổ khiến Diệp Phi Linh có chút chột dạ.
Sao cái lão bất tử này cũng ở đây chứ hả?
- Độc Cô tiền bối đến rồi ư?
Diệp Phi Linh nhanh chóng hành lễ, sau đó vội vàng định tìm cớ lui ra ngoài, nhưng nàng chưa kịp nói thì Độc Cô Bác đã bước ra ngoài cửa, còn thuận tay đóng cửa lại.
Có chút ái ngại nhìn về phía Đường Tam, Diệp Phi Linh không hiểu sắc mặt hắn vẫn tràn đầy căm hận như vậy.
- Ta vừa mới bị tập kích!
Đường Tam dựa lưng vào thành giường, mỏi mệt thở. Võ Hồn Điện đối hắn cũng thật là coi trọng, phái hẳn một kẻ thực lực cao cường đến ám sát, bất quá Độc Cô Bác kịp thời chạy tới mới khiến hắn giữ lại được cái mạng nhỏ này.
- Muội biết rồi, sư huynh, bình ổn thân thể trước vẫn quan trọng hơn! Hôm nay... Muội thua rồi, không những thua, còn bại lộ thân phận nữ trước mặt Ngọc Thiên Tâm!
Diệp Phi Linh chán nản mà nói.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều tràn ngập cảm giác thất vọng, thở dài.
Diệp Phi Linh hít vào một hơi. Hiện giờ hẳn là Tuyết Thanh Hà đã không chờ được đi?!
Võ Hồn Điện tặng Sử Lai Khắc một cái đại lễ lớn như vậy, nếu không hoàn trả lại thì quá lãng phí!