Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 152: Thân thế hai người U Minh Bạch Hổ (2)




Đại Sư trong đầu bỗng hiện lên một mảng ký ức xa xăm, thời khắc mà có người chỉ dạy cho hắn về một chút sử ký của Tinh La Đế Quốc.

- Tà Mâu Thánh Vương.. Trong sách cổ ngàn năm lưu lại, có một dị thú có được sức mạnh của Thần. Đó chính là Tà Mâu Thánh Vương! Hắn sẽ giáng xuống người của tộc nhân Tà Mâu Bạch Hổ, và truyền sức mạnh cho kẻ đó! Hơn nữa.. tương truyền khi thánh vương giáng lâm, đại lục sẽ xảy ra một hồi phân tranh đại chiến!

- Lời tương truyền này đã trải qua hàng nghìn năm mà chưa được chứng thực! Sao có thể xảy ra trên người Đái Mộc Bạch được!?

Đại Sư thần sắc như bừng tỉnh mê ngộ, nắm chặt tay mà nói. Điều này quá mức vô lý, bởi vì hiện tại đại lục vô cùng yên bình.

- Ha, tương truyền và chứng thực? Chẳng lẽ ngươi đã quên trong lúc ngươi kiểm tra hồn lực của hắn nhìn thấy một con Tà Mâu Bạch Hổ 3 mắt?

Độc Cô Bác nhếch môi châm chọc.

Thần sắc Đại Sư giống như dại ra.

Nếu như đây là thật, vậy thì việc này...

- Đó là điều duy nhất không thể nghi ngờ, hơn nữa việc kế thừa suốt ngàn năm qua chưa hề đứt quãng, bởi vì các ngươi không biết tới nó mà thôi! Những người được nó chọn trúng.. toàn bộ đều chết cả rồi!

- Không thể nào!

Chu Trúc Thanh bụm mặt khóc nấc lên, vội vàng chạy đi tìm Đái Mộc Bạch. Tiểu Vũ thấy vậy vội vàng đuổi theo, chừa lại bầu không khí căng thẳng này cho đám người có năng lực giải quyết.

- Lúc hồn lực mà tên nhóc kia hoàn toàn tiêu tán, hắn sẽ lâm vào ngủ say, đó chính là lúc mà nghi thức kế thừa bắt đầu! Theo tình hình hiện tại của hắn thì có lẽ cũng sắp rồi đó! Các ngươi lo mà chuẩn bị trước cho hắn đi!

- Chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác? Cứ phải trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra như vậy sao?

Đường Tam đứng dậy phản bác. Hắn đối với chuyện này chưa từng gặp qua, cho nên vô cùng không tin tưởng.

- Đúng vậy! Chuyện của thần, ngươi tưởng người phàm có thể can dự sao? Hãy để hắn hưởng thụ nốt những ngày còn lại đi!

Độc Cô Bác nhàn nhạt đáp lại, sau đó còn bình thản uống trà.

- Nếu như... hắn có thể tỉnh lại thì sao?

Diệp Phi Linh yên vị ngồi trên ghế, bất lực mở miệng.

- Sư muội, chẳng lẽ ngươi có cách ư?

- Ta? Ta làm gì có cách gì chứ, truyền thừa của thần, hoặc do thần phá bỏ, hoặc do người hoàn thành khảo nghiệm! Sư huynh, ngươi...

Diệp Phi Linh nửa đường muốn nói lại thôi, mặc dù biết trước kết quả, nhưng cũng không thể mở miệng nói ra, bởi vì điều này có thể dẫn đến vũ điệp hiệu ứng, vô tình khiến thế giới tan thành mây khói.

Nàng.. luyến tiếc tất cả mọi người, cho nên, bọn họ không thể xảy ra chuyện gì được.

- Sư muội, hiện tại là thời khắc quan trọng, nếu như muội biết được điều gì, nhất định phải nói cho rõ ràng!

Đường Tam lúc này có chút không tin tưởng lời Độc Cô Bác nói.

- Được rồi, thật ra thì truyền thừa cũng không phải là không có cách phá bỏ, một là ý chí của Đại Ca hắn phải mạnh mẽ hơn những thống khổ do truyền thừa mang lại, hai là hắn chấp nhận điều kiện của truyền thừa! Chỉ là ta sợ rằng điều kiện để hắn nhận được truyền thừa chính là giết chết linh hồn hắn, cho nên trước giờ sợ rằng những người nhận được truyền thừa đều như lời Độc Cô tiền bối nói, đều chết cả rồi!

Diệp Phi Linh sắc mặt trầm xuống. Đường Tam đồng dạng cũng vậy, chỉ là tâm tình giống như được khai phá.

- Phi Linh, ngươi nói thật chứ?

- Sư phụ, con không nói sai đâu! Chỗ cha ta, hắn từng nói qua điều kiện để nhận được truyền thừa cũng tương tự như vậy!

Diệp Phi Linh trợn mắt tiếp tục nói dối. Lần này không có Độc Cô Bác làm bia đỡ, nàng tiếp tục đem Diệp Tát Khắc ra làm lá chắn.

Đại Sư ánh mắt nghiền ngẫm một chút. Nếu như vậy, Độc Cô Bác không hẳn nói sai, mà Đái Mộc Bạch vẫn có cơ hội tồn tại.

- Ha, nha đầu như ngươi thì hiểu cái gì?

Độc Cô Bác không nhịn được mở miệng châm chọc. Trong lòng hắn toát ra một loại cảm xúc không rõ, chỉ muốn hạ thấp đi tư thái của nàng.

- Độc Cô tiền bối nói phải, nha đầu như ta quả thực không hiểu gì cả!

Diệp Phi Linh rũ mắt lĩnh mệnh.

Nếu như không phải nàng đi tới thế giới này, có lẽ nàng sẽ thật sự không tin người chết có thể sống lại!

********

Hơi thở mỏng manh của Đái Mộc Bạch khiến tâm tình Chu Trúc Thanh giống như vỡ nát.

- Đừng quá lo lắng, có thể Cửu muội còn có cách thì sao? Đừng quên cha nàng là Đệ Nhất Trị Liệu hệ hồn sư, đừng quá tin những gì vị kia nói!

Tiểu Vũ nhỏ giọng an ủi Chu Trúc Thanh. Bây giờ điều cần nhất là vực dậy tinh thần của hai người này.

Kỳ thực so với bọn họ, Tiểu Vũ nàng đã sống quá dài, đau thương sớm đã mất đi nhiều lắm.

- Thất tỷ, hiện giờ tình huống Đái lão Đại không có chuyện gì cả, chỉ là lâm vào ngủ say thôi, sẽ không sao đâu!

Diệp Phi Linh chầm chậm bước đến, giao vào tay nàng bốn bình dịch quả.

- Thứ này... mặc dù muội không rõ có công hiệu với Đại Ca hay không, nhưng cứ nửa canh giờ, tỷ đút nửa chai này cho hắn là được!

Chu Trúc Thanh run rẩy đón lấy, gật đầu cảm tạ. Diệp Phi Linh cùng Tiểu Vũ lui ra ngoài, chừa cho bọn họ có không gian riêng.

- Ta buồn ngủ quá!

Tiểu Vũ oáp một tiếng thật dài. Thi đấu xong tới chuyện của Đái Mộc Bạch, bọn họ cơ hồ đã vất vả cùng lo lắng suốt mấy tiếng liền.

- Tỷ trở về ngủ trước đi!

Diệp phi Linh đẩy lưng Tiểu Vũ đi trước, chính mình còn có chuyện cần làm.

Vẫn là cái nhà tắm quen thuộc, bên trong đổ đầy dịch thuốc đen sì.

Diệp Phi Linh thoát y, nhảy vào buồn tắm, bắt đầu vận chuyển Huyền Thiên Công.

Thời gian đã không còn kịp nữa rồi, nếu như... Đái Mộc Bạch chẳng may xảy ra chuyện thật, thì nàng sẽ giả dạng thành hắn để chiến đấu cũng không sao.

Sư phụ, đừng trách đồ đệ lỗ mãng, chỉ là chiến thắng lần tiếp theo, bọn họ nhất định phải đạt được.

************

Độc Cô Bác lạnh lùng liếc mắt về hướng phòng tắm, sau đó bay mất dạng.

Chỉ là một cái tiểu nha đầu mà thôi, không cần quá bận tâm! Và trên đời này cũng chỉ có Nhàn Nhàn mới là người duy nhất hắn quan tâm!

************

Dự Tuyển Đại Tái hoàn mỹ kết thúc, thời khắc nhận được ban thưởng đã tới.

Bởi vì chiến thắng của các học viện, đích thân Tuyết Dạ Đại Đế tự thân xuống trao thưởng, hơn nữa còn ban thưởng thêm vô vàn kim hồn tệ, chúc phúc cho những đội viên đại diện Thiên Đấu Đế Quốc thi đấu thật tốt.

Đường Tam hôm nay không có tới, người nhận thưởng là Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh. Thái Long cùng Hoàng Viễn và Triệu Vô Cực đi theo hộ tống, ngoài ra không còn ai khác.

Trữ Phong Trí nhìn Sử Lai Khắc đội viên thần sắc tươi tắn, cảm thấy thập phần vừa lòng, mượn lời Tuyết Dạ Đại Đế chúc một lời cát ngôn, sau đó phổ cập một chút về tin tức của vòng Tấn Cấp Đại Tái.

Vòng tấn cấp của toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại khái cũng không náo nhiệt như vòng dự tuyển. Vì bảo vệ bí mật của hồn sư, cùng với lo lắng về an toàn, vòng tấn cấp không cho phép khán giả đến xem.

Người có thể tiến vào xem trận Tấn Cấp này, chỉ có quân đội cùng một số phần tử đặc thù trong hai Đế Quốc và Võ Hồn Điện.

Tỷ như... quân đội!

Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh đồng thời gật đầu, cẩn thận đón lấy tiền thưởng. Vì cái này mà viện trưởng đã dặn dò hai người tới tận chín lần, nhất định phải mang về sớm.

Aiz, chỉ hi vọng Lão Đại không sao. Mong rằng mọi chuyện có thể thuận lợi.

*********

Phòng tắm.

- Tiểu... thiếu gia, người còn cần gì không ạ?

Ái Mạc Tâm cẩn thận hỏi lại, tranh thủ thời gian lúc tắm rửa mà chuẩn bị đồ cần thiết cho Diệp Phi Linh.

Diệp Phi Linh lắc lắc đầu, nàng có lương khô cùng nước uống, như vậy là đã đủ.

- Ngươi không cần để ý đến ta, nếu như không bận thì mang một phần cơm đến cho Đái Lão Đại cùng Thất Tỷ, bọn họ cần hơn ta!

Ái Mạc Tâm một ngụm đáp ứng, lại trộm liếc nhìn tiểu thiếu gia nhà mình, trời ạ, ngay cả âm thanh cũng biến đổi luôn, thật là thần công gì đây chứ?

Diệp Phi Linh nhìn mặt gương lớn trong phòng tắm, lạnh lùng cười.

Năm đó nếu như nàng có kỳ công này, hẳn là cũng không rơi vào kết cục giống như vậy đúng không?

Chỉ là tâm tư mỗi người mà thôi.

Vẫn là độc lai độc vãng không nặng lòng.

Đái Mộc Bạch hắn sẽ không sao cả, như vậy Thất tỷ cũng không cần phải bồi táng theo hắn, Tinh La hoàng thất cũng sẽ không có chuyển biến gì.

Chỉ là... làm như thế nào mới tốt đây?!

Giữa lúc Diệp Phi Linh chuẩn bị tiến vào nhập định, Chu Trúc Thanh mệt mỏi tiến đến phòng tắm.

- Trúc Thanh, tỷ cẩn thận!

Chu Trúc Thanh hai mắt sưng húp, dường như đã khóc quá nhiều, vô tình suýt trượt chân. Diệp Phi Linh vội vàng phát động hồn kỹ, cẩn thận đưa nàng ngồi xuống.

- Phi Linh, ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ nữa!

Âm thanh Chu Trúc Thanh thều thào nói, giống như chuyện của Đái Mộc Bạch dường như đã rút đi hết sức lực của nàng vậy.

- Lúc ta đút hết 4 chai dịch quả của muội, Đái Mộc Bạch hắn có chút khôi phục hồn lực, nhưng rồi lại giống như bị ai hút cạn sạch, nháy mắt chẳng còn lại chút hồn lực nào! Ta thật sự không dám tin, và cũng rất sợ hãi! Nhìn huynh ấy ngủ say như vậy, nhưng ta thà rằng người nằm đó là ta, mà không phải là hắn!

- Được rồi, tỷ bình tĩnh, tắm gội sạch sẽ một chút, lát nữa ta cùng tỷ ra xem lão Đại thế nào, được chứ?!

Diệp Phi Linh tạm thời phải để lại việc của mình một bên, tới xem Đái Mộc Bạch có thể tỉnh lại hay không.

Chu Trúc Thanh gật đầu, tạm thời chính mình tẩy thật sạch, cẩn thận cùng Diệp Phi Linh đi tới xem Đái Mộc Bạch.

Hiện tại, nàng chỉ có thể tạm thời tin tưởng người bạn cùng phòng bấy lâu này.