- Là vì tranh đấu của hai phái trong giới hồn sư!
Diệp Phi Linh nhẹ giọng đáp lời Đại Sư. Cái này kì thật không khó nhận ra, cũng giống như nàng đứng ở trong phòng bếp, một kẻ nói thịt xay ngon, kẻ còn lại nói thịt băm ngon.
Đại Sư nhẹ cốc đầu Diệp Phi Linh, chậm rãi giải thích:
- Bởi vì do tranh đấu của hai đại lưu phái trong giới hồn sư! Một phái đại biểu cho bình hành, một phái đại biểu cho cực đoan. Phái cực đoan cho rằng, năng lực của hồn sư phải đi theo con đường thuần khiết, làm cho năng lực của chính mình chỉ nên theo một hướng phát triển, đem năng lực trong một phương hướng này tận lực tiến lên. Mà phái bình hành lại cho rằng, một gã hồn sư năng lực cần phải phát triển bình hành với nhau, công thủ cân bằng. Hai đại phái này một mực tranh đấu. Thiên Đấu đế quốc là kinh đô của hồn sư theo phái cực đoan, các ngươi cũng thấy đó, Lực chi nhất tộc trong Hạo Thiên tông giống Thái Long là một điển hình. Mà trong tứ tông thuộc hạ của Hạo Thiên tông còn có ba tông khác cũng là ba tông theo phái cực đoan, sau này ngươi có cơ hội tiếp xúc sẽ rõ. Mà Tinh La đế quốc lại là kinh đô của hồn sư theo con đường bình hành. Có lẽ lực bộc phát hơi kém một ít nhưng sau này các năng lực khác cũng sẽ xuất sắc hơn!
Diệp Phi Linh gọn gàng vẽ biểu đồ, cẩn thận chú thích lời Đại Sư giảng dạy. Mọi người ở phía dưới cơ hồ cũng hiểu ra một ít, nhất là Thái Long giống như được khai phá tri thức, càng thêm tin tưởng vị trước mắt là một Đại Trí Giả toàn năng.
- Có thể đơn giản cảm nhận Thiên Đấu Đế Quốc chuyên tu theo một phương thức năng lực. Thử nhìn xem hai chiến đội đang chiến đấu kia, uy lực bộc phát quá mức kinh người, bọn họ chính là đem công kích biến thành phòng thủ lớn nhất, dùng chính sức mạnh của mình để bảo trì mọi mặt! Thế nhưng hai cái này nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, bằng không sẽ giống như Tượng Giáp học viện, bị chúng ta quần công tiêu hao sức lực, hoặc là bọn họ hao hết hồn lực nhưng không có phụ trợ hệ cùng hỗ trợ toàn năng như Sử Lai Khắc học viện! - Diệp Phi Linh phân tích ý tứ của Đại Sư, cùng với mọi người thảo luận.
- Đúng rồi, ý tứ của ta chính là như vậy! Công kích biến thành phòng thủ lớn nhất là điểm mạnh của họ, còn phái bình hành, chính là nhóm chúng ta, dùng sức mạnh hỗ trợ nhau để tiêu hao chiến đối với bọn họ! - Đại Sư đồng ý với ý kiến của Diệp Phi Linh, lại cẩn thận bảo đảm.
- Sư phụ, vậy Võ Hồn Điện thì sao? Võ Hồn Điện ủng hộ loại phái nào? - Đường Tam đặt câu hỏi.
Đại sư trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:
- Võ Hồn Điện chưa bao giờ quá ủng hộ một phương nào cả. Gia nhập Võ Hồn điện hai loại lưu phái đều có. Không có gì lạ khi mà Võ Hồn điện sẽ không bởi vì một điểm này mà đắc tội đối với hai phái. Sử Lai Khắc học viện chúng ta kì thật một nửa theo đường lối bình hành, một nửa theo hướng cực đoan. Hoặc nói cách khác là, người cực đoan, nhưng chỉnh thể lại theo lộ tuyến bình hành. Đây là do ta nhiều năm nghiên cứu tìm ra phương pháp tu luyện thích hợp nhất!
- Thực lực của mỗi người, tốt nhất là nên theo cực đoan một ít. Như vậy mới có thể làm cho thực lực của mình tăng lên. Còn về phần khuyết điểm sẽ do những đồng đội khác bù đắp. Một đoàn đội, nếu như mỗi người có thể cực kì am hiểu một loại năng lực, mà các thành viên lại có thể bổ sung cho nhau, cái đoàn đội đó chắc chắn sẽ thành công, thực lực sẽ áp đảo các chiến đội ngang cấp độ khác. Các ngươi đều đã hiểu chứ?
- Vâng, Đại Sư!
Những người còn lại đồng loạt gật đầu. Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch hai mắt hiện lên tinh quang, nếu không phải bởi vì công quốc phương thức tuyển chọn nhân tài cung phụng ác liệt, toàn bộ đều phải là hồn thánh trở lên, bọn họ nhất định sẽ vời bằng được người trước mắt này trở về làm Đại Cung Phụng. Chỉ cần có hắn chỉ điểm, còn sợ thua kém thế lực khác nữa sao?!
Diệp Phi Linh cắn bút, nếu nói như Đại Sư, cơ hồ võ hồn của nàng đã hỏng bét. Đáng tiếc rằng lúc đó chỉ vì muốn tăng lên thực lực, không có nghĩ tới phương diện công kích, cho nên Cầm Võ Hồn đã lãng phí mất một hồn hoàn. Đồng Hồ Võ Hồn thực sự chính là một cái phụ trợ hệ, cho nên hướng đi còn may mắn không có sai nhịp.
Nhìn đồ đệ cắn bút, Đại Sư đã hiểu nàng nghĩ gì, chỉ xoa xoa đầu nàng.
- Chớ lo lắng, Cầm võ hồn của ngươi thiên hướng biến hóa phụ trợ cũng không phải là mất đi chỗ tốt, bằng vào đó ngươi cũng có thể tự mình tìm ra được một lối đi riêng cho bản thân, chuyện đã qua không cần quá bận tâm, chính mình tu luyện thật tốt là được!
- Vâng, sư phụ!
Diệp Phi Linh gật đầu đáp ứng. Đường Tam cảm thấy lời này mới chính là dành cho hắn, vội vàng xin phép Đại Sư trở về tu luyện.
- Không được, hiện tại ngươi phải chờ chút!
- Sư phụ, tại sao vậy?
Đường Tam ngây ngốc hỏi. Hắn đang luyện tập khống chế phân tâm, tiết kiệm chút thời gian tu luyện chẳng phải chuyện tốt hơn sao?
- Là bởi vì ngươi phải đưa nàng trở về! Hôm nay ta còn có một bài tập cho các ngươi, trở về liền biết! Nhớ kĩ thay quần áo rồi hãy ra, nhớ chú ý an toàn trên đường!
Đại Sư trầm giọng phân phó, hơn nữa trong mắt đã toát ra chút vui vẻ. Có Nhị Long ở nhà, mọi thứ chắc hẳn sẽ ổn thôi.
Hai sư huynh muội dùng tốc độ nhanh nhất của mình, lẩn khuất mà trở về học viện. Đáng tiếc trên đường Diệp Phi Linh nói còn muốn mua một chút đồ, hắn phải hộ tống nàng đi.
Vẫn là sư phụ thương sư muội, Đường Tam gật đầu cười khổ, cảm thấy con đường hôm nay có chút dài.
- A!
Diệp Phi Linh phát hiện có chút gì đó không đúng. Rõ ràng là nàng muốn đi mua thảo dược, nhưng vì sao cửa hàng thảo dược ở trước mặt lại không có mùi dược liệu chứ?
- Sư huynh, tới gần đây một chút, ta không mang kim hồn tệ!
Diệp Phi Linh vẫy vẫy Đường Tam, nhưng hắn dường như không nghe thấy. Bất đắc dĩ nàng phải chạy tới gần nắm lấy tay hắn, nhưng nàng chợt phát hiện, Đường Tam giống như lâm vào cơn mê man. Trên mắt hắn đã chảy ra một vệt nước mắt.
- Là ai! Cút ra đây!
Diệp Phi Linh trong lòng hô không ổn, mạnh mẽ kéo lấy tay Đường Tam, chuẩn bị tình thế đưa hắn vào không gian.
- Không nghĩ tới ngươi cùng thằng nhóc này mới là đệ tử xuất sắc nhất của Sử Lai Khắc học viện, tính cảnh giác rất cao. Đáng tiếc ngươi phát hiện đã muộn rồi!
Thời Niên hiện thân, một bộ trường bào nguyệt bạch, bên trên có lưu huy hiệu Thương Huy học viện.
- Ngươi là viện trưởng Thương Huy học viện? Vì cái gì lại xuống tay với chúng ta?
- Bởi vì tương lai của Thương Huy học viện, muốn các ngươi biến mất mà thôi! - Thời Niên cười lạnh, khuôn mặt của hắn bắt đầu rúm lại, trông vô cùng ghê tởm.
Diệp Phi Linh chỉ cảm thấy chính mình lâm vào một vòng xoáy, sau đó nàng không hiểu gì mà lại đứng ở trong Hoàng Cung, toàn thân nàng không mảnh vải che thân, bên dưới là một tên nam nhân đội ngọc quan đầy máu.
Hoàng Hậu ngồi ở trên cao, xung quanh là hơn mấy trăm mỹ nhân, người nào người nấy đều như hoa như ngọc, cười nhạo nàng:
Dơ bẩn! Chết đi!
Đệ thất hồn hoàn màu đen quỷ dị không ngừng phóng thích hắc sắc quang mang chói mắt, trên mặt Thời Niên tràn đầy tàn nhẫn cùng nụ cười quỷ dị.
Mà ngay bên ngoài mười thước, Đường Tam cả người đang nằm co rút kịch liệt. Lam Ngân Thảo bao quanh thân thể Đường Tam, Thời Niên không cần xem cũng cảm giác được Đường Tam đang bên bờ vực sụp đổ rồi. Diệp Phi Linh không phóng thích võ hồn, nàng nằm đó lặng yên tựa như đã chết.
Lâu lắm rồi không có niềm vui thú hành hạ đến chết này. Đáng tiếc cho những thiếu niên thiên tài này, ai bảo các ngươi lại đối lập với Thương Huy chứ? Tốt lắm, ta phải xem một chút, ngươi chết như thế nào?
Thật sự rất muốn xem, huyễn cảnh của chúng tột cùng là cái gì?
Đệ thất hồn kĩ ác mộng của Thời Niên chỉ biết chế tạo ác mộng dành riêng cho chuyện sợ hãi nhất đã xảy ra. Cái mà thiếu niên thiên tài này sợ hãi nhất là cái gì nhỉ?
Không ngờ, cả hai đều là dục vọng. Một kẻ sợ hãi dục vọng kẻ khác chiếm mất thứ mà hắn trân quý, một kẻ sợ hãi dục vọng người khác xâm chiếm.
- A..
Diệp Phi Linh vô thức kêu lên. Ai đó, làm ơn đến cứu ta!
Chính vào lúc này, trái tim nàng kịch liệt run rẩy nhói lên một trận. Diệp Phi Linh giống như bừng tỉnh, Tử Cực Ma Đồng phát động, chấn vỡ khung cảnh ảo ảnh xung quanh.
Nàng, đã không còn là Diệp Phi nữa rồi, chỉ còn là một cô bé gần 12 tuổi ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, yêu quý sư huynh, hòa đồng cùng mọi người trong Sử Lai Khắc học viện mà thôi.
- Khá lắm, vậy mà có thể thoát khỏi mộng cảnh của ta!
Thời Niên trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng hứng thú, không ngờ nữ hài này vậy mà tỉnh lại trước.
- Hừ, ngươi đã biết được bí mật của ta, như vậy ngươi cũng phải chết!
Diệp Phi Linh Huyền Ngọc Thủ lay động, một đống ám khí phóng tới, giống như điên loạn mà muốn giết kẻ trước mặt. Đáng tiếc, Thời Niên là hồn thánh, hắn có chân thân bảo hộ, đống ám khí của nàng đành phải dừng lại trước mặt hắn nửa tấc, sau đó chậm rãi rơi xuống.
- Cũng khá đấy chứ, nếu như bây giờ ta giống như ác mộng của ngươi, hung hăng đem ngươi đè xuống, cho ngươi giấc mộng ngàn người vạn cưỡi thì thế nào?
Diệp Phi Linh trong lòng ụa lên một trận. Một tên cẩu Hoàng Đế đối với nàng đã quá tởm rồi, lồng ngực mạnh mẽ phun ra nước chua, nàng cười nhạt.
- Có bản lĩnh, ngươi tới đây mà làm! Đừng cho là ta không biết ngươi lợi dụng ác mộng của người khác để tăng thực lực, mà vừa nãy ta công kích, tinh thần lực của ngươi đã bị tổn thương rồi!
Diệp Phi Linh cố gắng kéo dài thời gian. Bởi vì nàng đã cảm nhận được, hắn sắp trúng kế rồi!