Sau khi sửa xong đồng phục, tất cả mọi người không cần nói mà cùng hẹn nhau đi ăn một bữa, hí hí chúc mừng đã hoàn thành tẩy trắng đồng phục.
Đại Sư ngược lại là chú ý tới tin tức bọn họ hẹn nhau ra ngoài ăn, cảm thấy thời cơ đã đến, chấm một bút vào quyển sổ phương thức tác chiến, từ ngày mai bắt đầu để cho bọn họ rèn luyện theo phương thức mới.
Mọi người chỉ là cùng nhau ăn một bữa để giải tỏa cơn giận, cũng không có uống rượu, bởi vì ngày mai còn bắt đầu luyện tập.
Diệp Phi Linh sau khi trở về mới bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Nàng bận quá cho nên đã quên mất cảm tạ Độc Cô Bác lần trước giúp đỡ nàng, bởi vì trong tay không có cái gì và không biết sở thích của hắn là cái gì, lại nhận thấy quần áo của hắn đã cũ, cho nên mới tiện tay làm một kiện Huyền Y Long Bào.
- Ta ra ngoài hóng gió một chút, các tỷ cứ ngủ đi nhé!
Diệp Phi Linh dặn dò mọi người rồi bước chân chạy đến văn phòng của Độc Cô Bác. Kể từ lúc xây cái này lên, mặc dù hắn rất ít ghé qua, thế nhưng mỗi lần mọi người đều cố gắng chiếu cố đến cái văn phòng riêng nằm ẩn sâu trong rừng này.
Đây là thánh sống bảo hộ cả học viện đó, không cúng bái cẩn thận, người này tâm tính khó lường lại bay mất thì biết làm sao?
Diệp Phi Linh bước chân đến, cảm thấy chắc là Độc Cô Bác không có ở đây mới nhẹ nhàng lẻn vào bên trong, tính toán đặt y phục xuống rồi đi luôn.
Độc Cô Bác nhắm mắt dưỡng thần ở bên trong phòng, cảm thấy thiên ý trêu ngươi.
Ngày hôm qua Nhàn Nhàn dẫn Ngọc Thiên Hằng tiểu tử đó đến trước mặt hắn, nói rằng muốn ở bên hắn cả đời. Điều này khiến cho Độc Cô Bác cảm thấy vô cùng bực bội. Cháu gái bảo bối hắn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, bây giờ chẳng lẽ lại đem nàng gả đi sớm như vậy ư?
Trọng yếu nhất là sáng nay thằng nhãi đó lại tiến đến Độc Cô Gia chờ hắn, thỉnh cầu hắn gả Độc Cô Nhàn đi. Độc Cô Bác hiện tại chưa có đáp ứng chuyện này, bởi vì hắn còn chờ.
Chờ Nhàn Nhàn thông suốt, mặc dù biết cháu gái sớm muộn cũng sẽ gả đi, nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Ngọc Thiên Hằng tiểu tử mặc dù ưu tú, nhưng hắn vẫn cảm thấy không vừa mắt.
Đủ mọi loại chuyện rầu rĩ, khiến hắn tâm tình không tốt, ban ngày bực bội, ban đêm liền uống rượu.
Kẹt... ttt
Cánh cửa văn phòng của hắn bỗng mở, Độc Cô Bác mí mắt cũng không động, thậm chí còn ẩn tàng hô hấp, khiến cho thân thể hắn cùng bóng tối dung nhập làm một.
********
- Ủa, mai là lễ tình nhân bảy năm một lần nè!
Trữ Vinh Vinh sờ sờ cặp sách, phát hiện bên trong có một gói kẹo cùng thư tình. Thứ này là nàng đã chuẩn bị từ trước cho Áo Tư Tạp, nhưng bởi vì 10 ngày này bận rộn sửa lại đồng phục, cơ hồ đã quên mất.
- Lễ tình nhân?
Tiểu Vũ nhỏm đầu dậy, hai mắt nghi hoặc nhìn. Giáng Châu cũng kéo chăn dậy, hỏi lại.
- Lễ tình nhân ư? Chết rồi, ta đã quên mất!
Chu Trúc Thanh vẫn nằm im trên giường, nhưng hai mắt đã mở to, quay đầu nhìn sang đồng bọn.
- Ngày mai còn kịp mua kẹo không đây? Ôi, tầm này các cửa hàng đã bán hết rồi, nếu ngày mai ta không kịp nói với hắn, không biết tâm ý của ta còn phải chờ đến bao giờ!
Giáng Châu mơ màng nói, trong trí nhớ đã hiện lên thân ảnh Tần Minh cười nhẹ. Cảm giác tim đập nhanh hơn một chút, rộn ràng khó tả.
Trữ Vinh Vinh không khỏi mỉm cười, Tiểu Áo nhà nàng rất đáng yêu, không cần phải nhắc, chắc chắn ngày mai nàng sẽ có quà.
Tiểu Vũ mông lung nhìn trời, quyết định sáng sớm mai dùng tốc độ nhanh nhất để đi mua kẹo.
Chu Trúc Thanh hai má phiếm hồng, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Tên quỷ đa tình đó, nếu ngày mai nàng tặng kẹo cho hắn, không biết hắn có vênh mặt lên mà giễu cợt nàng hay không.
Mỗi người đều mang một tâm tư riêng, cùng nhìn lên bóng trăng qua cửa sổ, mong đợi ngày lễ tình nhân bảy năm một lần của Đấu La Đại Lục này.
Truyền thuyết có nói, trong ba ngày lễ tình nhân, nếu những cặp nam nữ nào tỏ tình thành công sẽ được Tước Thần Chúc Phúc, bảo hộ cho bọn họ hạnh phúc chung sống suốt đời.
Cổ nhân nói: Vị Tước Thần này là một người con gái bị nam nhân tổn thương, nếu nam sinh trong ba ngày này nói hết tâm tình tận đáy lòng cho nữ sinh hắn yêu, vị Tước Thần này sẽ chúc phúc cho bọn họ.
Nhưng.. nếu nam sinh phản bội lại lời nói, sẽ bị Tước Thần Nguyền Rủa.
Trong ba ngày này, nữ sinh sẽ tặng kẹo ái tình, ám thị tâm ý cho nam sinh.
Và nam sinh, nếu nhận được kẹo, có thể thổ lộ với nữ sinh mà hắn yêu mến.
Nhưng mà.. phải cẩn trọng. Bởi vì, đó không chỉ là lời tỏ tình, nhưng cũng đồng thời sẽ biến thành.. nguyền rủa!
********
- Chậc, mùi rượu thật nặng, cái người này cũng thật là, ưa thích cái gì không thích, nếu như thích rượu thì ta có thể ủ cho hắn mấy vò là xong rồi!
Diệp Phi Linh lẩm bẩm, từ từ lấy kiện y phục trong không gian ra, cẩn thận đặt lên bàn. Lại thấy trên mặt bàn có một chai rượu lăn lóc, nàng lại phải cất đi, sau đó lau dọn một chút mặt bàn, ngửi ngửi vẫn còn mùi rượu, cảm giác lau không tới, chạy vào phía trong bàn lau cho sạch một chút.
Mặc dù căn phòng có chút tối, nhưng Diệp Phi Linh không có ý định bật đèn lên, bởi vì lau qua lau lại một chút rồi thôi, hoàn toàn không cần mở đèn làm gì mất công. Hơn nữa nàng tới đây là bí mật chuẩn bị đồ cho Độc Cô Bác, đừng có người chú ý đến mới tốt.
Diệp Phi Linh vội vàng lau dọn, không phát giác hai ánh mắt xanh lè đã nhìn tới phía sau mình.
Trên người Diệp Phi Linh vào ban đêm tản mát ra mùi hương nhàn nhạt, mùi của quần áo giặt sạch sẽ, hay là mùi hương hoa gì đó Độc Cô Bác không rõ, nhưng hắn biết, đó là con nhóc kia.
Nàng tới đây làm cái gì?
Độc Cô Bác hắn không rõ. Chỉ thấy Diệp Phi Linh thở nhẹ, từ bên tay nàng xuất ra một mớ vải đặt lên bàn.
- Ai nha ai nha, Huyền Y Long Bào mặc trên người Phong Hào Đấu La, thật muốn xem xem hắn có thể quảng cáo sống cho tay nghề của ta!
Cái gì? Con nhóc kia vậy mà to gan đến mức này, dám đánh chủ ý tới người hắn?
Độc Cô Bác phát nộ trong lòng, nhưng vẫn bảo trì im lặng. Thế nhưng men rượu trong người hắn lại kích thích, không tự chủ được mà tóm nàng vào trong lòng mình.
- A!
Diệp Phi Linh kinh hoảng la lên, trong phòng này có người, vậy mà nàng lại không có phát giác ra?
- Hửm, quảng cáo cái gì?
Giọng Độc Cô Bác lúc này trầm xuống, thanh âm có chút khàn. Nếu là bình thường Diệp Phi Linh tất nhiên sẽ hô to một tiếng khêu gợi quá đi, nhưng hiện tại hoảng sợ đến vô lực.
Là Độc Cô Bác, hắn ở trong phòng này.
- Hì hì, Độc Đấu La tiền bối, sao ngài lại ở trong này không phát ra tiếng động vậy?
Trong đầu Diệp Phi Linh nguyền rủa tám đời tổ tông nhà hắn, hắn cả ngàn lần. Làm nàng sợ đến hết hồn, ở trong phòng không bật đèn, không lên tiếng, ý là muốn dọa ma chết nàng đúng không?
Kỳ thực Diệp Phi Linh loạn quá mà quên, đây là văn phòng của Độc Cô Bác, hắn muốn làm cái quái gì chẳng được?
Tỷ như, lúc này phát say chẳng hạn...
- Hửm, trở mặt cũng nhanh thật, nha đầu ngươi vừa rồi nói cái gì quảng cáo? Nhắc lại bản tọa nghe xem nào?
Độc Cô Bác có chút tức giận mà kéo nhẹ tóc nàng. Diệp Phi Linh không dám la lên, vạn nhất chọc giận lão quái vật này, hắn lại làm nổ tung phòng thì nàng không có nước đền. Nàng chỉ khẽ quay đầu, phát hiện ánh mắt xanh lè đang chăm chú nghịch lọn tóc, cũng không dám lên tiếng.
Trên người hắn phả tới hơi rượu thật nặng, đối lập với Diệp Phi Linh toàn thân tỏa mùi thơm dịu tinh khiết.
- Sao lại im lặng rồi? Ban nãy ngươi nói nhiều lắm cơ mà? Thế nào?
Độc Cô Bác cảm thấy càng lúc càng giận, thật muốn phát tiết một chút. Diệp Phi Linh ngồi trên đùi hắn, vừa thẹn vừa mất bình tĩnh mà lại không dám động đậy, chỉ có thể nhăn mày ngửi mùi rượu càng lúc càng đậm.
- Độc Cô tiền bối, là tiểu bối lắm miệng, ngài đại nhân đại lượng không so đo với tiểu nha đầu như ta có được không?
- Hừ, nếu không thì sao?
Diệp Phi Linh cắn môi, khóc. Tiểu hài tử khóc là đáng thương nhất, nếu không được, nàng lại đổi cách khác.
Độc Cô Bác hừ lạnh. Con nhóc này rất lắm trò, nếu không phải hắn sớm chú ý tới nàng, chắc chắn sẽ bị bản mặt này của nàng lừa gạt. Nhìn nắm đấm nàng nắm lại chặt như kia, chắc hắn lại định lừa hắn một vố đây?! Độc Cô Bác hắn ghét nhất là lừa gạt, đã không chịu làm hắn hài lòng, như vậy chỉ có thể chịu trừng phạt.
Diệp Phi Linh có nằm mơ cũng không nghĩ tới Độc Cô Bác thế nhưng đối nàng xuống tay, chỉ cảm giác được trên môi man mát một trận, sau đó nàng bị Độc Cô Bác... mạnh mẽ cường hôn!
Điên thật rồi, quả thực là điên thật rồi, Độc Cô Bác, ngươi đối với hài tử như ta cũng xuống tay. Diệp Phi Linh kinh hãi muốn đẩy hắn ra, nhưng dường như càng cố đẩy càng kích thích Độc Cô Bác phát cuồng.
Diệp Phi Linh trong lòng ăn quả đắng, giả vờ khóc, cuối cùng biến thành khóc thật!!!