Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 10: Bài Học Đầu Tiên




- Được thôi, nhưng ta hi vọng nếu viện trưởng trách phạt tỷ phải nhận hết sai lầm của mình!

Diệp Phi Linh sâu kín thở dài nói. Sau đó nàng tiếp tục khoá trình, Trữ Vinh Vinh vẫn bỏ đi chơi, Áo Tư Tạp bò lê bò lết chạy theo.

Thời điểm Diệp Phi Linh chạy xong đã là giữa buổi chiều. Áo Tư Tạp lúc này mới đang ở vòng thứ 13. Chạy xong nàng cũng không có vội vã kiếm đồ ăn ngay mà đợi sự phân phó của viện trưởng.

Chập tối, khi tất cả những người còn lại tập hợp học, Áo Tư Tạp lúc này mới chạy xong.

- Áo Tư Tạp, các ngươi đã chạy xong hai mươi vòng rồi?

Ánh mắt của Phất Lan Đức tràn đầy nghiêm khắc làm cho người khác cảm thấy sợ hãi không dám nhìn thẳng vào.

Áo Tư Tạp ho khan một tiếng, gật đầu nói:

- Viện trưởng, ta chạy xong rồi!

Phất Lan Đức hừ lạnh:

- Ta hỏi là các ngươi, không phải chỉ mình ngươi!

Áo Tư Tạp quay đầu nhìn về Trữ Vinh Vinh. Trữ Vinh Vinh cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự ngây thơ vô tội.

Áo Tư Tạp cắn răng gật đầu nói:

- Vâng, chúng ta đều hoàn thành!

Phất Lan Đức nhếch môi, quay sang hỏi Diệp Phi Linh:

- Các ngươi đã chạy xong chưa?

Diệp Phi Linh đắn đo, ngừng một chút rồi nói:

- Lão sư, ta cùng Áo Tư Tạp ca đã chạy đủ, còn Trữ Vinh Vinh tỷ chưa có xong!

Vẫn là nên nói thật, dù sao nàng cũng không muốn gặp phiền phức, cùng lắm nghỉ chơi với hai người này.

Phất Lan Đức nhìn nàng gật gù:

- Tốt lắm, ngươi còn nhỏ mà biết trung thực là tốt! Tới phòng bếp ăn cơm đi, bữa sáng còn chưa có ăn đúng không?!

Diệp Phi Linh nhu thuận cúi đầu cám ơn, sau đó quay lưng tới phòng bếp.

Đói chết nàng rồi ah!

Quay trở lại với đám học viên còn lại..

- Tốt lắm, Áo Tư Tạp, không nghĩ tới ngươi có tinh thần tương trợ, ngươi lại đây! - Phất Lan Đức chỉ chỉ vào một vị trí trước mặt mình.

Trên mặt Áo Tư Tạp toát ra vẻ cười khổ, hắn không dám nhìn Trữ Vinh Vinh nữa, bước đi tới truớc mặt Phất Lan Đức.

Phất Lan Đức chậm rãi giơ tay phải lên, vỗ vỗ vào vai Áo Tư Lạp

- Ta rất thích tinh thần tương ái của ngươi, như vậy đi, ngươi chạy thêm hai mươi vòng nữa, để ta xem ngươi tiến bộ đến độ nào, không chạy xong, không cần ăn cơm, ta đã phong lại hồn lực của ngươi, chạy tiếp đi!

Áo Tư Tạp không nói gì thêm, chỉ yên lặng gật đầy, xoay người hướng ra ngoài chạy đi.

Ánh mắt Phất Lan Đức chuyển về phía Đái Mộc Bạch và Đường Tam:

- Có phải các ngươi đang tự hỏi tại sao ta làm vậy? Tại sao lại muốn hắn tiếp tục chạy?

Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn rất quen thuộc tính tình Phất Lan Đức nên không dám lên tiếng. Chu Trúc Thanh tính tình lạnh băng, chỉ là thản nhiên nhìn, Đường Tam và Tiểu Vũ lại vô thức gật đầu, bọn họ quả thật không rõ lý do Phất Lan Đức lại yêu cầu làm vậy.

Phất Lan Đức vẫn giữ vẻ mặt khó coi ấy, nhưng lại tươi cười:

- Bởi vì hắn nói dối, mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân tình cảm nào mà nói dối, nhưng đối với việc nói dối, các ngươi vẫn còn nhỏ, nói dối là không tốt. Ta hy vọng các ngươi hiểu rõ!

Hắn hướng ánh mắt trong sáng của bọn Đường Tam rồi nhìn qua ánh mắt thương cảm của Trữ Vinh Vinh:

- Nói cho ta biết, ngươi có hay không hoàn thành khóa trình ban sáng của ta?

Trữ Vinh Vinh thành thật lắc đầu, nói:

- Không có, khoảng cách xa vậy, em rất đói... không kiên trì nổi!

Phất Lan Đức mỉm cười nói:

- Cho nên, ngươi chạy tới Tác Thác thành mặc kệ Diệp Phi Linh ngăn cản, hơn nữa lại ăn uống thoải mái, ngoài ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Áo Tư Tạp, đúng không?

Trữ Vinh Vinh trừng lớn cặp mắt xinh đẹp kia:

- Ngươi giám sát ta?

Phất Lan Đức trầm mặt xuống nói:

- Thân là viện trưởng, ta đối với học viên có trách nhiệm. Nếu Áo Tư Tạp nói dối vì không muốn ngươi bị phạt, hoàn toàn là vì tình hữu nghị. Nhưng sai lầm của ngươi thì không thể thứ, tự tiện rời bỏ học viện, không tuân thủ học viện an bài, để bạn học vì ngươi mà nói dối, đây không phải là sai lầm của một hồn sư vĩ đại. Nếu đây là tại chiến trường, ngươi chỉ có một con đường là bị quân pháp xử chết mà thôi!

- Quá đáng, nơi này chỉ là học viện thôi mà! - Trữ Vinh Vinh không cho là đúng, khinh thường nói.

Phất Lan Đức nghe vậy nghiêm giọng hơn:

- Không sai! Nơi này là Sử Lai Khắc học viện của ta!

Trữ Vinh Vinh cười nhạt, hung hăng đáp:

- Phất Lan Đức, ngươi chỉ là một tiểu hồn thánh thôi, khoác lác cái gì hả? Có tin ta kêu người dẹp cái học viện nát này không?!

Trữ Vinh Vinh cất lời khiến toàn bộ những người còn lại đang đứng xem đều hóa đá. Cả bọn không khỏi cảm thán: "" Trữ Vinh Vinh này.. thật là hổ báo quá đi! ""

Phất Lan Đức không vì lời nói của nàng mà tức giận, chỉ mỉm cười nói:

- Ta chỉ là một tiểu hồn thánh, nhưng mà, trong mắt ta bất kì ai ở đây cũng đều mạnh hơn ngươi! Nếu xem học viện không ra gì, mời rời khỏi!

Trữ Vinh Vinh phẫn nộ:

- Ngươi dám coi thường ta? Ta là con gái duy nhất của tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông! Trước 12 tuổi đã đạt cấp 20, đệ nhất thiên tài của tông môn trong trăm năm nay!!!

- Đệ nhất thiên tài? - Phất Lan Đức khinh thường nói. Ngươi nhìn xung quanh ngươi xem? Đái Mộc Bạch 13 tuổi đã đạt cảnh giới Hồn Tôn? Đường Tam cùng Tiểu Vũ 12 tuổi hồn lực đã đạt cấp 29? Mã Hồng Tuấn võ hồn biến dị Tà Hỏa Phượng Hoàng? Hay là Áo Tư Tạp cùng Diệp Phi Linh võ hồn hệ phụ trợ Tiên Thiên Mãn Hồn Lực?!

- Không thể nào! Võ hồn hệ phụ trợ sao có được Tiên Thiên Mãn Hồn Lực? - Trữ Vinh Vinh thốt lên.

Nhìn qua một chút, Phất Lan Đức nói tiếp:

- Chu Trúc Thanh hồn lực rất giống ngươi, nhưng nàng có một trái tim kiên cường, còn ngươi không có! Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem? Xung quanh có người nào đồng tình với ngươi không? Hồn sư hệ phụ trợ không có đồng bọn tức là phế thải! Cho dù là cha ngươi cũng không dám nhận là bề trên cả thiên hạ! Chỉ là một cái nha đầu như ngươi thì có cái gì?!

Trữ Vinh Vinh từ nhỏ đến lớn là hòn ngọc quý trong tay Thất Bảo Lưu Ly tông, trên có cha bảo hộ, cạnh có 2 vị Phong Hào Đấu La sủng nàng tận trời nào có chịu quá người ta mắng như vậy, không nhịn được oa oa khóc lên bỏ chạy.

Đái Mộc Bạch nhìn theo hướng Trữ Vinh Vinh chạy đi, ái ngại nói:

- Viện trưởng có nặng lời quá không vậy? Sợ là Thất Bảo Lưu Ly tông sẽ..

Phất Lan Đức cắt ngang lời Đái Mộc Bạch:

- Hừ, Thất Bảo Lưu Ly tông có cường thế cỡ nào cũng không quản được chuyện của Sử Lai Khắc học viện này!!!

Bất quá, hắn vẫn là lo lắng cho đám học viên, nhìn xung quanh xong lại bảo Đái Mộc Bạch bắt Áo Tư Tạp ngừng chạy đi an ủi Trữ Vinh Vinh.

Tâm tư của mấy đứa nhỏ này, Phất Lan Đức biết thừa. Hắn cũng chỉ là tạo thêm cơ hội riêng cho chúng mà thôi.

Đái Mộc Bạch rất nhanh đã trở lại, hướng Phất Lan Đức gật đầu, ý bảo tự mình đã làm cho Áo Tư Tạp đi tới an ủi Trữ Vinh Vinh.

Diệp Phi Linh sau bữa cơm tối cũng nhanh chóng trở lại với mọi người, tỏ ý chính mình muốn tham khảo khóa trình học của những người khác.

Phất Lan Đức cũng không phản đối, phất phất tay nói:

- Xuất phát, nhớ đuổi kịp ta!

Nói xong, chỉ thấy mũi chân hắn chĩa xuống đất, nhanh chóng bước đi, nhắm phương hướng bên ngoài học viện học viện đi tới.

Mọi người cũng vội vàng đuổi theo.

Phất Lan Đức thủy chung bảo trì tốc độ mau lẹ, lúc này mới thấy sự chênh lệch thưc lực của sáu tên đệ tử.

Theo sát tại Phất Lan Đức phía sau, là kẻ có hồn lực thâm hậu nhất Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch. Phía sau Đái Mộc Bạch cũng không phải Đường Tam mà là Chu Trúc Thanh.

Quỷ Ảnh Mê Tung của Đường Tam lợi hại ở chỗ tinh diệu, nói về tốc độ thu ngắn khoảng cách xa, lại không bằng Chu Trúc Thanh là mẫn công hệ hồn sư. Cho nên hắn cùng Tiểu Vũ ngang hàng xếp tại vị trí thứ ba. Diệp Phi Linh đi theo sau Đường Tam, Mã Hồng Tuấn ở tại vị trí cuối cùng, nhưng cũng không chậm lắm so với Đường Tam.

Dọc theo đường đi, Phất Lan Đức chẳng nói câu nào, bọn Đường Tam cũng không lên tiếng. Trong đầu còn đang hồi tưởng đọan đối thoại giữa Phất Lan Đức và Trữ Vinh Vinh lúc nãy.

Rất nhanh, Đường Tam phát hiện mục tiêu của Phất Lan Đức, đó là Tác Thác thành.

Từ Sử Lai Khắc học viện tới Tác Thác thành cũng không xa, lúc nhìn thấy cửa Nam của Tác Thác thành, tốc độ Phất Lan Đức mới chậm lại, làm khoảng cách giữa hắn và cho sáu tên đệ tử gần lại.

Tác Thác thành nằm tại trung tâm Ba Lạp Khắc vương đô, không bị bất luận ngoại địch nào tới uy hiếp, cho nên nơi này cửa thành ban đêm mở cửa hoàn toàn. Một nhóm sáu người thuận lợi tiến vào trong thành.

Mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng Tác Thác thành lại như là vừa mới tỉnh ngủ, thậm chí so với ban ngày càng thêm náo nhiệt. Ngã tư đường hai bên, tất cả cửa hàng đều sáng trưng, thương nhân chỉ buổi tối mới đi ra buôn bán cùng với khách nhân quen thuộc cũng sôi nổi tự mình tìm được địa phương mua bán một chút thức ăn hay hàng hóa nào đó.

Đường Tam cùng Tiểu Vũ mặc dù hai ngày trước ở trong thành này nhưng cũng không ra ngoài đi dạo vào buổi tối. Đường Tam nhìn qua mọi vật với ánh mắt bình thường, nhưng Tiểu Vũ lại hăng hái nhìn qua lại mọi nơi, nếu thấy cái gì đó hứng thú thì tự mình lặng lẽ đi lại gần hơn. Nếu không nhờ Đường Tam vẫn luôn kìm chế lại, không chừng nàng đã chạy mất tăm.

Chu Trúc Thanh vẫn như trước, vẻ mặt lạnh như băng, tựa hồ ngoại giới hết thảy cùng nàng không có nửa điểm liên quan, ánh mắt thủy chung chỉ dừng lại trên người trước mặt mình là Phất Lan Đức, cũng không có bị ngoại giới ảnh hưởng chút nào.

Đái Mộc Bạch ánh mắt nội liễm, biểu hiện ra một bộ mặt, sự trầm ổn bộ dáng cơ hồ cùng Chu Trúc Thanh giống nhau như đúc, chỉ là không có nét băng sương trên mặt, hết thảy đều biểu hiện rất tự nhiên.

Mà Mã Hồng Tuấn có vẻ nhìn chưa đủ, mặc dù không giống Tiểu Vũ hứng thú với mọi vật, nhưng hai mắt hắn không ngừng liếc ngang liếc dọc, mục tiêu đều là tại đồ ăn tứ phía. Hắn vừa nhìn vừa chảy dãi, khiến đồng bọn xung quanh cũng ghét bỏ.

- Mập mạp, ngươi vừa mới ăn hết sáu phần cơm của chúng ta đó! - Đái Mộc Bạch cẩn thận nhắc nhở.

Diệp Phi Linh bảo trì cước bộ, không quá xa so với mọi người. Nơi này nguy hiểm vây quanh, cẩn thận chút vẫn hơn.

Phất Lan Đức đột nhiên dừng chân, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, tự nhủ:

- Còn có chút thời gian, các ngươi theo ta lại đây!

Nói xong, Phất Lan Đức mang theo năm người đi vào một tiệm trà tại ngã tư đường, sáu người vây quanh hắn ngồi xuống, Phất Lan Đức rót đầy nước trà ra từng chén.

Tiểu Vũ nhìn chén trà trước mặt, cau mày nói:

- Viện trưởng, khoá trình của chúng ta sẽ không phải bắt đầu ở nơi này chứ?!

- Tất nhiên là không, các ngươi nhìn hướng này! - Vừa nói, hắn giơ ngón tay ra phía ngoài quán trà đi tới.

Theo ngón tay hắn chỉ, Đường Tam thấy cách tiệm trà không xa, có một mảng kiến trúc cao lớn, từ góc độ này của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc cao khoảng trăm thước, to lớn vô cùng, dưới màn đêm có cảm giác hùng vĩ thâm trầm. Từ kiến trúc to lớn nọ, mơ hồ có ánh sang lóe ra từ bên trong.

Đái Mộc Bạch biến sắc, thấp giọng nói:

- Viện trưởng, ngày đầu tiên đã để họ tới đó sao?!

Phất Lan Đức thản nhiên đích nói:

- Nhớ kỹ các ngươi đều là quái vật, mà quái vật thì có phương thức luyện tập của quái vật!!

Nói tới đây, hắn dừng một chút, trầm giọng nói:

- Võ hồn các ngươi bất đồng, từng người cũng có phương pháp tu luyện riêng của bản thân. Học viện chỉ dạy các ngươi làm cách nào tự mình vận dụng võ hồn một cách tốt nhất, trợ giúp các ngươi thu được tuyệt phẩm hồn hoàn, có nhiều hơn thật chiến kinh nghiệm, cật lực khai quật khả năng và tiềm lực. Ngoài ra, học viện cung cấp về tri thức về võ hồn khắp nơi cùng với tình huống của đại lục hồn sư. Ở đây, trong tất cả mọi điều các ngươi phải học tập, trọng yếu nhất chính là kinh nghiệm thực chiến!

- Đồng dạng cấp bậc cùng thực lực, kinh nghiệm thực chiến có bao nhiêu thì quyết định mấu chốt giành thắng lợi bấy nhiêu. Chỉ có thông qua không ngừng thực chiến mới có thể phát xuất hết khả năng chiến đấu cùng năng lực ứng biến. Cho nên, đệ nhất khóa huấn luyện của các ngươi, chính là thực chiến. Mà địa phương kia, là địa phương thực chiến của các ngươi."

Đái Mộc Bạch liếc nhìn Mã Hồng Tuấn, cả 2 đều ra vẻ bất đắc dĩ, bọn họ hiển nhiên đều biết được đó là địa phương nào. Đường Tam, Tiểu Vũ cùng với lạnh như Chu Trúc Thanh đều tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Diệp Phi Linh âm thầm nhớ lại.

Nơi này sẽ không phải là đại đấu hồn trường đó chứ?