[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 900: Khởi hành




Tất nhiên hắn sẽ không cướp đoạt Lam Kim Thụ để xây thành Kiến Mộc cho con người, điều này làm lạc ấn Thụ Tổ trong cơ thể hắn tan vỡ, từ đó khiến việc hắn thành Hoàng gặp vấn đề lớn, một lần nữa bị vị diện nhằm vào. Vì vậy, hắn nhất định phải khéo léo dẫn dắt, để cho tất cả trở nên hợp lý.

"Tộc trưởng, lần này người đến Tổ đình vẫn mang theo người như lúc trước sao?" Đại trưởng lão hỏi, đồng thời nhìn Đường Tam bằng ánh mắt nóng rực. Lần này hắn thật sự rất muốn đi cùng Đường Tam. Có chiến công sát Hoàng lần trước và sự náo nhiệt của thành Kiến Mộc gần đây khiến hắn hiểu sâu sắc lần này đến Tổ đình, tộc trưởng tất nhiên sẽ nhận được lễ nghĩa trước đó chưa từng có. Thời khắc vinh quang như vậy, thân là Đại trưởng lão, hắn cũng hy vọng sẽ được cảm nhận điều đó.


Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, Đường Tam mỉm cười nói: "Lần này ta đến Tổ đình báo cáo công tác cũng hy vọng có thể nhận được đủ sự ủng hộ của Tổ đình, ta cần các trưởng lão làm chứng. Miểu Sâm sẽ đi với ta, còn các trưởng lão thì hãy tự mình quyết định đi. Dù sao, thời gian ta trở về quá ngắn, chưa đủ quen thuộc với mọi người. Hãy chọn một số trưởng lão có uy vọng đi cùng, như vậy, khi chúng ta trở lại, các trưởng lão cũng có thể truyền đạt ý chí Tổ đình tới tộc nhân tốt hơn."

Nghe hắn nói như vậy, mắt Đại trưởng lão lập tức sáng ngời, vội vàng nói: "Tộc trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ an bài tốt."

Đường Tam biết rằng hắn muốn đi, nhưng sẽ không trực tiếp vạch trần và đắc tội với các trưởng lão khác. Các ngươi ai muốn đi thì tự mình quyết định, chuyện đắc tội với các trưởng lão do ngươi tự làm, ta chỉ nhìn kết quả. Dù tất cả các trưởng lão đều đi thì Đường Tam cũng không có ý kiến.


Ngày hôm sau, khi Đường Tam chuẩn bị lên đường, một cảnh tượng không nói nên lời thực sự xuất hiện.

Phía trước Thụ Tổ có tổng cộng 36 trưởng lão đã sẵn sàng lên đường. Người dẫn đầu là Đại trưởng lão.

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Đường Tam cũng không nói nên lời, hắn vốn cho là nhiều nhất cũng chỉ có 24 trưởng lão đi cùng. Lại không nghĩ rằng, Đại trưởng lão lại để ba phần tư số Đại trưởng lão đi cùng. Vậy nếu không phải là thủ hộ thành Kiến Mộc thì chẳng phải tất cả các Đại trưởng lão đều đi sao?

"Chúng ta tới Tổ đình báo cáo công tác, không phải là đi thị uy." Đường Tam bất đắc dĩ nhìn Đại trưởng lão.

Mặt Đại trưởng lão đỏ lên. Tuy rằng trong tộc hắn có uy vọng rất cao, nhưng lần này báo cáo công tác chính là thời khắc vinh quang trước đó chưa từng có của Lam Kim Thụ tộc, các trưởng lão đều không muốn từ bỏ. Đêm qua quả thực đã cãi nhau cả đêm, thậm chí còn lấy cái chết đe doạ. Cuối cùng hắn không còn cách nào khác nên biến thành tình cảnh như bây giờ.


Đại trưởng lão ngượng ngùng nói: "Tộc trưởng, hiện tại Thụ Tổ đã sống lại, thành Kiến Mộc chúng ta có quang huy Thụ Tổ chiếu sáng, khẳng định không có kẻ nào dám đến gây loạn. Nhìn người báo cáo công tác là đại sự được ưu tiên hàng đầu trong tộc ta, cho nên tất cả mọi người đều hy vọng có thể đến xem lễ, người xem ..."

Nhìn ánh mắt chờ mong của các vị trưởng lão, Đường Tam cũng rất bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Được, cứ như vậy đi. Xuất phát!"

Kết quả là, hắn cứ như vậy mang theo 36 trưởng lão cao hứng bừng bừng lần nữa lên đường, bay thẳng về phía Tổ đình.

So với lần trước, bầu không khí lần này hoàn toàn khác hẳn. Lần trước, tuy rằng có tộc trưởng mới, nhưng các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc cũng không nghĩ là sẽ có thay đổi gì, chỉ là đi báo cáo công tác cùng Đường Tam. Còn lần này thì hoàn toàn khác. Thụ Tổ gϊếŧ chết Kim Cương Thiên Tinh Hoàng để Lam Kim Thụ tộc, một tộc không Hoàng lại có thể sát Hoàng uy chấn quần lâm. Tâm trạng của các trưởng lão đều rất tốt và không thể tốt hơn. Bọn họ chưa từng có huy hoàng như vậy, trong mắt bọn họ, toàn bộ thiên địa dường như đều trở nên sáng ngời.
Đường Tam cũng không nóng lòng di chuyển, mà dùng Thần Thức tìm kiếm một khu rừng tràn đầy khí tức sinh mệnh để đi qua, lưu lại khí tức sinh mệnh của mình. Đồng thời dùng lạc ấn huyết mạch Lam Kim Thụ tác động đến thực vật, để khí tức sinh mệnh cao cấp của Lam Kim Thụ tộc giao hoà với chúng.

Bằng cách này, Thụ Tổ có thể nhận được khí tức sinh mệnh do những thực vật này mang lại. Mà là người phát ngôn của Thụ Tổ, sự sùng kính của chúng, hay nên nói là tín ngưỡng lực này trước hết đều phải được hắn tinh lọc. Dù không thể so sánh với Hải Thần hấp thu tín ngưỡng lực nhưng đó là một loại tín ngưỡng sinh mệnh thuần túy nhất trên vị diện, rất có ích để bản nguyên sinh mệnh của Đường Tam tăng lên và nuôi dưỡng cơ thể hắn.

Bọn họ bên này xuất phát, bên kia Tổ đình đã nhận được tin tức. Lần này Tổ đình tuyệt đối là đủ coi trọng. Nhóm Đường Tam mới bay được nửa đường đã có sứ giả Tổ đình mang theo xe phi mã tới đón. Có đủ xe ngựa để chở các trưởng lão, và bọn họ tới Tổ đình với tốc độ nhanh hơn.
Đường Tam đã nhiều lần đến Tổ đình, nhưng đây là lần đầu tiên tới công khai như thế. Hơn nữa, lần này người hắn phải đối mặt là các Hoàng Giả. Đối với hắn, báo cáo công tác thành công là chuyện chắc chắn, không có ai vì Thụ Tổ trả thù mà trách phạt hắn. Dù sao, bản thân Lam Kim Thụ tộc không mạnh, người mạnh là Thụ Tổ, suy nghĩ này từ lâu đã ăn sâu vào lòng các chủng tộc. Thụ Tổ khống chế bản nguyên sinh mệnh, là nguồn tài nguyên khan hiếm với bất kỳ chủng tộc nào. Làm sao để giữ mối quan hệ tốt đẹp với Lam Kim Thụ tộc mới là điều các chủng tộc đang nghĩ đến lúc này.

Đường Tam một mình ngồi trong xe phi mã minh tưởng, không ngừng phát tán khí tức Thụ Tổ ra ngoài. Cho đến khi cảm nhận được chấn động năng lượng quen thuộc, hắn mới thu lại khí tức của bản thân và mở mắt ra.
Nhấc lên rèm xe ngựa, khung cảnh bên ngoài hiện ra trước mắt. Điều đầu tiên nhìn thấy là những thánh sơn xung quanh Tổ đình. Trên từng toà thánh sơn cực lớn là những pho tượng sừng sững.

Đường Tam cảm nhận được lạc ấn thuộc về Tinh Tinh khẽ dao động. Vị này từng là đệ nhất Hoàng Giả, khi trở lại Tổ đình thì vẫn cảm giác được điều gì đó.

"Xuất hiện đi." Đường Tam dùng Thần Thức dẫn động.

Hào quang lóe lên, Tinh Tinh mặc chiếc váy màu xanh nhạt xuất hiện bên cạnh Đường Tam. Nàng bây giờ nhìn qua giống một cô nương 28 tuổi, khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ hoài niệm, dường như có điều gì đó ẩn sâu trong đôi mắt sâu thẳm không đúng với lứa tuổi của nàng.

"Phân thân lúc trước trong cung Thuỷ Tinh của ngươi đã vẫn lạc sao?" Đường Tam hỏi Tinh Tinh.

Tinh Tinh ngồi bên cạnh hắn, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, gật đầu nói: "Đúng vậy. Không có bản thể của ta, nó chỉ có thể chết. Theo di ngôn của ta, cung Thuỷ Tinh hẳn vẫn sẽ giao cho Long tộc quản lý. Ta đoán bọn họ cũng không dám tùy tiện động vào đồ đạc của ta."
Đường Tam nói: "Rất hoài niệm cuộc sống trước kia sao?"

Tinh Tinh lắc đầu: "Không có gì phải hoài niệm, phần lớn thời gian trong cuộc sống trước đây của ta đều rất nhàm chán. Khi ta thực sự trở thành người mạnh nhất, tất cả tộc nhân đều chỉ sợ hãi và tôn kính ta, cũng không mang lại cho ta vui vẻ. Trong nửa sau của cuộc đời, ta dành hầu hết thời gian để nghĩ cách kéo dài tuổi thọ. Cho đến giây phút cuối cùng ta mới nhận ra, hoá ra độ dài sinh mệnh không phải là quan trọng nhất, bề rộng sinh mệnh mới có thể mang lại những ký ức tốt đẹp."

Đường Tam mỉm cười, nói: "Đúng vậy! Với tu vi của ngươi, thật ra ngươi nên ra ngoài xem nhiều hơn. Trên vị diện này gần như không thể đột phá giới hạn sinh mệnh, chỉ khi ra bên ngoài ngươi mới có một ít cơ hội."

"Ngươi nói là vũ trụ sao?" Tinh Tinh nhìn Đường Tam.
Đường Tam khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy. Trong vũ trụ có vô số ảo diệu và pháp tắc. Dù thực lực của chúng ta cường đại đến cỡ nào thì trong vũ trụ mênh mông vô tận cũng chỉ là giọt nước trong đại dương mà thôi. Ngoài ra, vũ trụ cũng có rất nhiều biến số."

"Kiếp trước ngươi đã đi qua rất nhiều nơi trong vũ trụ sao?" Tinh Tinh tò mò hỏi.