[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 316: Thất giai Thì Quang Biến




Vũ Băng Kỷ bị hắn nói có chút choáng, nhưng cũng hiểu vài phần.

Đường Tam cấp tốc mang theo hắn trở về Hoàng Kim sơn cốc, để hắn ở cạnh Hoàng Kim Thụ, hấp thu sinh mệnh năng lượng bổ sung tự thân. Trước tiên không nên nóng lòng tu luyện, chỉ là thuần tuý bổ sung sinh mệnh lực.

Sau đó hắn mới đi cùng Trương Hạo Hiên rời đi, đi đón ba người còn lại.

Hoàng Kim sơn cốc vẫn bình tĩnh và tràn ngập sinh mệnh khí tức như cũ. Thành Gia Lý bị ảnh hưởng như thế nào bởi trận đấu của bọn họ, hiện tại Đường Tam không có sức đi quan tâm. Hắn nhất định phải canh giữ bên người đồng bạn, nhân dịp này nghiền ép tiềm năng, hy vọng bọn họ đều có thể đột phá.

Trương Hạo Hiên nghe Đường Tam giảng thuật lại tình huống đoàn chiến cùng phản ứng của nhân loại, hắn không thể ở lại Hoàng Kim sơn cốc tu luyện nữa, vội vàng trở về thị trấn nhỏ. Có nhiều việc cần xử lý lắm.

Nhân loại trên dưới một lòng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đoàn kết quá mức, thanh thế quá lớn, dù hiện tại Khổng Tước Đại Yêu Vương không ở đây cùng rất dễ dàng bị quan phương đè ép. Cứu Thục đương nhiên không thể để tình huống này xuất hiện, hắn cần trở về chủ trì đại cục, thực hiện một số biện pháp can thiệp nhanh chóng.

Trận chiến thứ tư, đối với chiến đội Sử Lai Khắc, ngoại trừ Đường Tam thì bốn người còn lại đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn. Dù là bộc phát hay áp lực phải chịu đựng đều sinh ra ảnh hưởng không nhỏ. Đường Tam có thể cảm nhận được, bốn vị đồng đội này đã trưởng thành cùng thuế biến, không chỉ là thực lực, mà còn trên tâm tính.

Khi chân chính đứng trước khảo nghiệm sinh tử, tiềm năng của con người mới dễ kích phát ra. Chính bản thân bọn Vũ Băng Kỷ cũng không phát hiện, trên thực tế, không biết từ lúc nào, tâm trí bọn họ đã thành thục hơn người cùng lứa nhiều. Hơn nữa, bọn họ còn đang nhanh chóng trưởng thành, ngay cả Độc Bạch vốn hoạt bát ham chơi cũng đã trầm ổn hơn nhiều.

Cố Lý ngủ say một ngày đã tỉnh lại, sau đó trực tiếp minh tưởng, rất nhanh đã tiến nhập trạng thái minh tưởng sâu, hẳn là đã có cảm ngộ mới.

Độc Bạch sau khi trở về đã bắt đầu minh tưởng, liên tục ba ngày chưa có tỉnh lại. Đường Tam mơ hồ cảm nhận được trên người hắn có biến hoá, mỗi ngày đều tu luyện bên cạnh hắn, vừa bảo vệ vừa dùng khí vận chi lực của mình hộ pháp cho hắn. Đường Tam hiểu được suy nghĩ của Độc Bạch, lần này nếu không đột phá Lục giai, chỉ sợ hắn sẽ không kết thúc minh tưởng. Có sinh mệnh năng lượng dồi dào từ Hoàng Kim Thụ, bọn họ cũng không cần lo vấn đề thức ăn.

Tu vi Vũ Băng Kỷ cuối cùng cũng giảm xuống, sau khi được sinh mệnh năng lượng bổ sung, sinh mệnh lực của hắn đã khôi phục, cũng đã trở lại tướng mạo như ban đầu, nhưng tu vi giảm từ Bát giai xuống Thất giai, trọn vẹn rơi xuống một cấp độ. Đây chính là cái giá khi thiêu đốt huyết mạch. Giống như Đường Tam nói, tu vi mặc dù giảm xuống, nhưng Vũ Băng Kỷ kinh ngạc phát hiện, cả người mình đã thông thấu hơn nhiều, cảm thụ với Băng nguyên tố càng thêm rõ ràng. Cho nên hắn cũng không vội, ở chỗ này hấp thu sinh mệnh năng lượng, trùng tu lại cảnh giới. Đã có kinh nghiệm trước đó, hắn muốn trở lại Bát giai chỉ là vấn đề thời gian.

Trình Tử Chanh là người tiến bộ nhanh nhất. Nàng trực tiếp tăng lên một bước, đã đạt đến Thất giai cao kỳ, tiếp tục hướng về Thất giai đỉnh phong.

Mà lần này sau khi bộc phát đến gãy tay, nàng cũng nghiên cứu ra một chiến kỹ mới, chính là Kim Sí Lưu Tinh Trảm mà nàng dùng để chặt đứt Đồ Đằng Trụ. Đây là sự kết hợp giữa Kim Sí Phi Phong Trảm cùng tốc độ của nàng, ở tình huống nguy hiểm bộc phát một kích toàn lực.

Vấn đề quan trọng nhất của Kim Sí Lưu Tinh Trảm là lực phản chấn làm tổn thương cơ thể, cho nên Đường Tam đề nghị nàng cố gắng rèn luyện thể phách. Tốc độ càng nhanh, lực công kích càng mạnh, nhưng tương tự, lực phản chấn càng lớn, thân thể chịu đựng càng lớn. Nếu thân thể không chịu nổi, nhưng vậy công kích mạnh hơn cũng không có nghĩa, đả thương địch thủ chính là làm mình bị thương.

Trình Tử Chanh khắc sâu cảm nhận này, vừa khôi phục cánh tay bị gãy vừa dùng huyết mạch chi lực rèn luyện thân thể.

Lần này kỳ thật Đường Tam cũng có thu hoạch, chính là thanh hắc kiếm kia, do cái miệng dài của Cửu giai Đan Đỉnh Hạc Yêu ngưng tụ mà thành.

Đây là một thanh kiếm mỏng, dài ba thước sáu, trong đó chuôi kiếm dài chín tấc. Thân kiếm hẹp dài cực kỳ sắc bén. Nó cũng không phải kim loại, mà là ngay khi Đan Đỉnh Hạc Yêu sinh ra đã có và bắt đầu tu luyện, đã tu luyện đến Cửu giai và vẫn đang được luyện hoá. Nó vô cùng sắc bén, cứng cỏi, nhưng khi huyết mạch chi lực được rót vào, nó sẽ chuyển hoá thành kiếm khí sắc bén.

Đường Tam trước kia không dùng kiếm, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu về kiếm. Chỉ luận về uy năng, vũ khí này còn vượt qua cả phá thiên chuỳ. Tất nhiên, bản thân phá thiên chuỳ không chân chính thể hiện ra năng lực của nó.

Đường Tam vừa thủ hộ đồng bạn, vừa nghiên cứu thanh hắc kiếm này. Hắn nhớ lại nghiên cứu của mình trong Thần giới, thử nghiệm tu luyện kiếm pháp.

Thần Thức dần được phục hồi, trí nhớ về kiếp trước ngày càng rõ ràng. Tinh Thần Lực không ngừng nuôi dưỡng Thần Thức, để hắn có được lực lượng siêu việt hơn Bát giai thông thường.

Cửu giai Đan Đỉnh Hạc Yêu vì sao không thể hoàn thủ trong tay hắn? Đó là vì bản thân Đường Tam có được hai loại huyết mạch cấp một, còn có nhiều huyết mạch cao giai, cộng thêm cái nhìn của Thần Vương cùng kinh nghiệm phong phú, Đan Đỉnh Hạc Yêu kia làm sao có thể so sánh?

Chỉ là Đường Tam không dễ dàng dốc hết toàn lực ứng phó.

Trương Hạo Hiên rời đi trọn vẹn nửa tháng mới trở lại Hoàng Kim sơn cốc, cũng mang về tin tức bên ngoài.

Sau khi đánh xong trận đấu ngày đó, thanh danh của chiến đội Sử Lai Khắc đã vang xa. Trong lòng phụ thuộc nhân loại, bọn họ nhanh chóng trở thành thần tượng. Đấu Thú Tràng cũng vì trận đấu đó mà kiếm được đầy bồn đầy bát. Bất quá, phía quan phương ngược lại không vì vậy mà chèn ép nhân loại. Nguyên nhân rất đơn giản, một trận đấu thú trong mắt bọn họ cũng không là cái gì. Bọn họ chỉ cảm thấy nhân loại ngu xuẩn tự huyễn thôi. Dù sao so với Yêu Quái Tộc, nhân loại vẫn quá yếu ớt.

Sóng gió không nhấc lên là tình huống tốt nhất, điều này có nghĩa là chiến đội Sử Lai Khắc trong tương lai vẫn có thể tiếp tục mà không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Mà Trương Hạo Hiên cũng kinh hỉ là, Cố Lý đột phá, thành công tiến nhập cảnh giới Thất giai. Thất giai Thì Quang Biến!

Thất giai là cấp độ thay đổi về chất. Bây giờ Cố Lý đã có thể ổn định thi triển thời gian gia tốc, thời gian ngược dòng, thời gian ngưng kết, tam đại thời gian pháp tắc, thực lực bạo tăng. Mà khi hắn biến thân, cường độ thân thể cũng tăng lên trên diện rộng, thể tích vĩ chuỳ đã tăng lên gần gấp đôi.

Dựa theo hướng tiến hoá của Thì Quang Ngạc, tương lai nếu hắn có thể thành tựu Thần cấp, như vậy vĩ chuỳ thậm chí có thể luyện hoá thành chuỳ.

Khi Thì Quang Biến tiến hoá, Đường Tam vẫn thủ hộ bên cạnh Cố Lý, được huyết mạch khí tức ảnh hưởng, Thì Quang Biến của Đường Tam cùng tự nhiên tiến vào cảnh giới Thất giai.

Duy nhất làm Trương Hạo Hiên lo lắng là, Độc Bạch còn đang bế quan. Đã nửa tháng trôi qua, hắn vẫn chưa kết thúc minh tưởng.

Hiện tại, thực lực tổng hợp của chiến đội Sử Lai Khắc đã được tăng cường. Trong thời gian tu chỉnh này, Đại sư huynh Vũ Băng Kỷ đã trở lại tu vi Thất giai đỉnh phong, cũng tiếp cận cấp độ này là Trình Tử Chanh, Cố Lý mới bước vào Thất giai, còn có Độc Bạch đang minh tưởng chuẩn bị đột phá, đương nhiên còn có tu vi cao nhất Bát giai Đường Tam. Đúng vậy, trong bất tri bất giác, Đường Tam đã trở thành người có tu vi cao nhất trong đội.

"Đường Tam, ngươi định lúc nào đi Tổ đình?" Trương Hạo Hiên mỉm cười hỏi Đường Tam. Sau khi đột phá Thần cấp, tâm tình của hắn luôn rất tốt, cộng thêm việc chiến đội Sử Lai Khắc chiến thắng bốn trận đoàn chiến liên tiếp làm phụ thuộc nhân loại trong thành Gia Lý trở nên đoàn kết hơn, tất cả đều phát triển theo hướng tốt. Ít nhất ở các chủ thành khác, tổ chức Cứu Thục tuyệt đối không có thành tích như vậy.