[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 277: Đoàn chiến tàn khốc




Phụ thuộc nhân loại muốn đi vào Tổ đình không phải là chuyện dễ dàng, chớ nói là đi tìm cơ duyên.

Đường Tam gật gật đầu nói: "Muốn đi qua đó xem một chút."

"Mang ta theo với!" Độc Bạch không chút do dự ôm cánh tay Đường Tam, đang định ngả đầu vào vai hắn.

Đường Tam dùng một tay đẩy hắn ra, "Đi sang một bên, ngươi đi làm gì?"

"Khụ khụ!" Vũ Băng Kỷ ho khan một tiếng, "Nếu được, có thể nói với trấn trưởng cũng cho ta theo với."

"Đại sư huynh, ngươi cũng muốn đi?" Đường Tam kinh ngạc nhìn hắn.

Độc Bạch tức giận: "Có ai không muốn đến Tổ đình xem chứ? Nơi đó là chỗ chúng ta đều khao khát muốn tới. Từ nhỏ ta đã được nghe nói về Tổ đình. Nơi đó có vô số cường giả, còn có vô số thiên tài địa bảo. Trong truyền thuyết, Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc chỉ cần tiến vào Tổ đình đều có tăng lên cấp bậc huyết mạch."

Đường Tam nói: "Truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Hơn nữa, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng ở trong Tổ đình, ngươi không sợ bị phát hiện?"

Độc Bạch nhún nhún vai nói: "Ta chỉ là một tiểu nhân vật, người ta phát hiện ra ta làm gì? Không sao đâu, yên tâm đi. Cho ta đi với, nhất định phải mang theo ta a!"

Đường Tam bất đắc dĩ nói: "Chuyện này không phải ta có thể quyết định. Hơn nữa, chúng ta chỉ là phụ thuộc nhân loại, muốn đi Tổ đình rất khó."

"Vậy chúng ta cùng đấu thú với ngươi." Độc Bạch hưng phấn nói.

"Cút!" Đường Tam cùng Vũ Băng Kỷ cơ hồ đồng thanh nói.

Thiên Hồ Biến không thể bị bại lộ, còn muốn đi đấu thú? Nếu bị phát hiện hắn có Thiên Hồ huyết mạch, chính là gặp phải phiền toái lớn.

Vũ Băng Kỷ lại nói: "Ta ngược lại có thể thử."

Đường Tam có chút hối hận dẫn hai người này đi cùng, hắn cũng không ngờ Tổ đình có lực hấp dẫn lớn như vậy.

"Chúng ta trước tiến đến Đấu Thú Tràng xem quy tắc đã. Ngay cả ta cũng không nắm chắc có thể hoàn thành được." Đường Tam chỉ có thể ổn định bọn họ trước.

Thành Gia Lý đã khôi phục như xưa, dấu vết trận chiến một năm trước đã sớm biến mất.

Khi bọn họ đi qua trà sữa điếm Mỹ công tử, Đường Tam nhìn thấy cửa hàng vẫn mở, mẫu thân Mỹ công tử vẫn đang bán trà sữa.

"Các ngươi chờ ta một chút." Đường Tam gọi Vũ Băng Kỷ cùng Độc Bạch lại, sau đó bước nhanh đến cửa hàng trà sữa.

Người xếp hàng chờ không nhiều, sau một lúc đã đến hắn, "A di, con muốn ba chén trà sữa." Đường Tam nói với Tô Cầm.

Tô Cầm nhìn thấy hắn có chút sửng sốt, "Ngươi là ..."

Đường Tam mỉm cười nói: "A di, con là Đường Tam, là bằng hữu với Mỹ công tử."

Tô Cầm giật mình nói: "Là ngươi a! Ngươi đã cao lớn hơn nhiều." Trong lòng nàng âm thầm ngạc nhiên. Trong ấn tượng của nàng, Đường Tam chỉ là một tiểu hài tử, nhưng bây giờ nhìn thấy, hắn đã là một thiếu niên dương quang. Bộ dạng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người thon dài thẳng tắp, tướng mạo anh tuấn, trên người toát ra một khí chất kỳ dị, khiến cho người nhìn hai mắt toả sáng.

Đường Tam nói: "Có thể là do con đang trổ mã. A di, Mỹ công tử một năm không đến trường học, nàng lúc nào sẽ trở về?"

Tô Cầm lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nàng ra ngoài học tập rồi."

"Nha. A di, đây là tiền trà sữa." Đường Tam muốn trả tiền nhưng Tô Cầm ngăn lại.

"Mấy chén trà sữa cần gì tiền, ngươi cứ cầm lấy đi." Tô Cầm đem trà sữa đưa cho hắn.

Đường Tam do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, "Cảm ơn a di." Cũng không nên khách khí với mẹ vợ tương lai a. Chỉ là hắn có chút tiếc nuối, vẫn không có được chút tin tức nào về Mỹ công tử.

Cầm trà sữa, Đường Tam quay lại chỗ Vũ Băng Kỷ cùng Độc Bạch, đi về phía Đấu Thú Tràng.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, quang mang dưới đáy mắt loé lên một cái, "Đứa bé này trưởng thành rất nhanh a! Hắn là đệ tử của trấn trưởng, tuổi tác cũng không lớn, so với Tiểu Mỹ còn nhỏ hơn một chút, trổ mã thật nhanh."

Đường Tam chia trà sữa cho Vũ Băng Kỷ cùng Độc Bạch, hai người không phải lần đầu uống trà sữa ở cửa hàng này. Uống vào hương vị quen thuộc, Độc Bạch cảm thán nói: "Uống thật ngon. Đáng tiếc không được thường xuyên vào thành, nếu không mỗi ngày đều uống một chén."

Đường Tam yên lặng uống trà sữa, cảm thụ mùi trà hoà quyện cùng mùi sữa, trong lòng không khỏi nghĩ về hình bóng xinh đẹp kia. Thật nhớ nàng! Quay lại sớm nhé!

Một đường đi thẳng đến Đấu Thú Tràng. Nhìn từ xa, toà kiến trúc này giống như một con cự thú đang nằm trong thành. Dù chưa đến gần nhưng đã có thể cảm nhận được một cỗ sát khí truyền đến. Nơi này có quá nhiều sinh vật đã chết đi, chúng đã phóng ra sát khí kéo dài đến tận bây giờ.

Ba người đi đến gần Đấu Thú Tràng, rất nhanh đã tìm được nơi báo danh. Chỗ báo danh không nằm trong Đấu Thú Tràng, mà nằm ở một gian phòng bên cạnh.

Trong phòng có rất nhiều người báo danh, hơn nữa còn phải xếp hàng, nhìn qua có rất ít nhân loại, đa số là Yêu Quái Tộc.

Ba tên nhân loại như bọn họ tiến vào căn bản cũng không gây chú ý cho bọn chúng.

Đường Tam để Vũ Băng Kỷ cùng Độc Bạch chờ mình, sau đó hắn đi xếp hàng, lắng tai nghe những Yêu Quái kia thảo luận, cũng nghe đối thoại giữa bọn chúng và nhân viên Đấu Thú Tràng.

Rất nhanh hắn đã hiểu vì sao có nhiều Yêu Quái Tộc tới tham gia đấu thú rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, vì tiền.

Đấu Thú Tràng thu lời từ việc bán vé xem đấu thú và đánh cược. Muốn thu được nhiều tiền thì cần có chiến đấu đặc sắc. Chỗ này không giới hạn nô ɭệ, phụ thuộc, Yêu Quái hay Yêu Thú, chỉ cần có thể chiến đấu đều có thể báo danh.

Dân chúng bình thường có thể đến nơi này xem tranh tài, cũng có thể tiến hành đánh cược, đây xem như là một thú vui phổ biến nhất. Quý tộc rất thích đến đây tìm sự hưng phấn.

Đối tượng tham gia đấu thú từ đâu mà đến? Có Yêu Thú bị bắt lúc đi săn, có nô ɭệ, nhưng càng nhiều hơn là tự nguyện báo danh. Không sai, chính là tự nguyện báo danh.

Yêu Quái Tộc luôn hiếu chiến, thực lực vẫn luôn là tiêu chuẩn quan trọng để xác định địa vị, cũng là điểm trọng yếu nhất. Đấu Thú Tràng có quy tắc rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể chiến thắng đối thủ thì ngươi sẽ có tiền. Thắng liên tiếp càng nhiều trận sẽ có càng nhiều tiền. Nếu khiêu chiến đối thủ thắng nhiều trận liên tiếp thì thu được càng nhiều tiền hơn, đương nhiên nguy hiểm sẽ càng lớn. Bởi vậy, rất nhiều Yêu Quái Tộc có thực lực đều xem Đấu Thú Tràng là nơi kiếm tiền. Chân chính là thực lực, ở chỗ này kiếm tiền cũng không khó khăn, nhưng xác suất gặp phải đối thủ cường đại cũng không thấp. Thông qua thắng liên tiếp để thu được danh hiêu quý tộc tuyệt đối là phượng mao lân giác. Một người thắng quá nhiều trận liên tiếp tất nhiên sẽ gặp phải cường địch, đây là quy tắc ngầm ở Đấu Thú Tràng.

Sau đó Đường Tam còn phát hiện, Đấu Thú Tràng không chỉ có đơn đấu, mà còn có đoàn chiến.

So với đơn đấu, đoàn chiến càng thêm khốc liệt. Khi đơn đấu, nếu một bên nhận thua thì có thể kết thúc trận chiến. Nói cách khác, trước khi đối thủ gϊếŧ chết ngươi, hay khi nhân viên của Đấu Thú Tràng kịp thời cứu ngươi, nếu ngươi nhận thua thì có thể còn sống đi ra. Nhưng đoàn chiến thì khác, nhất định phải có một bên chết hết mới được xem là kết thúc. Bởi vậy, đoàn chiến càng được người xem yêu thích hơn, tuyệt đối là đẫm máu. Vì quy tắc này mà báo danh đoàn chiến càng ít, do đó, số lượng trận đấu đơn nhiều hơn đoàn chiến rất nhiều.

Còn có một loại khác là thưởng chiến, loại đấu thú này do Đấu Thú Tràng tự sắp xếp, bình thường đều là Yêu Thú mạnh mẽ giao đấu với phụ thuộc hoặc nô ɭệ, dùng tình cảnh đẫm máu để kíƈɦ ŧɦíƈɦ giác quan của khán giả. Tuyệt đại đa số nô ɭệ cùng phụ thuộc đều không có cơ hội sống sót, đặc biệt là nô ɭệ. Nếu nô ɭệ có thể sống sót ba lần vậy thì có thể trở thành phụ thuộc, thoát khỏi nô tịch. Vì vậy, các nô ɭệ được đưa vào đây đều liều mạng, đáng tiếc là bọn họ gặp phải Yêu Thú quá mạnh mẽ.