[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 267: Ánh dương của Đường Tam




Tu La nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng vô cùng không nỡ. Hắn chỉ yên lặng an ủi mình, chí ít nàng ở chỗ này chờ mình mấy giờ, ít nhất nàng vẫn nhận thức Tu La. Chỉ là chuyến đi này không biết sẽ mất một tháng, hai tháng hay một năm, hai năm. Nhưng dù mất bao lâu, mình ở chỗ này đợi nàng là được.

Một đêm này, vô luận là Đường Tam hay Tu La đều không tu luyện.

Hắn chỉ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, lặng yên nhớ lại giọng nói và nụ cười kiếp trước và kiếp này của nàng. Có khi nàng cười thật ngọt ngào, có khi sẽ làm hắn đau lòng không thở được.

Một đêm, không ngủ.

Sáng sớm, đôi mắt đầy quầng thâm, Đường Tam trèo lên nóc nhà.

"Hôm nay ngươi tới trễ a!" Độc Bạch nhìn hắn nói. Nhóm Vũ Băng Kỷ đã bắt đầu tu luyện Tử Cực Ma Đồng rồi.

"Ừm, hôm qua nghỉ ngơi không tốt lắm." Đường Tam nói.

"Ngươi sao vậy? Bình thường trên mặt ngươi luôn mang theo bộ dạng tươi cười, ánh mắt toả nắng. Sao bây giờ giống như thất tình vậy, ha ha ha. Giỡn thôi, ngươi mới là tiểu hài tử, sao có thể thất tình được?" Độc Bạch cười ha hả.

Đường Tam liếc mắt nhìn hắn, rất có xúc động muốn đạp hắn xuống dưới. Ngươi mới tiểu hài tử, cả nhà ngươi mới là tiểu hài tử.

"Đợi chút nữa toàn lực gia trì vận khí cho ta, ta cảm thấy gần đây vận khí không tốt lắm." Đường Tam nói với Độc Bạch.

"Được!" Độc Bạch không chút do dự đáp ứng. Với hắn mà nói, Đường Tam chính là Thần May Mắn, từ khi hắn đến, Thiên Hồ Chi Nhãn của hắn mới tăng vọt, phát triển đến trình độ hiện tại.

Ngũ giai Thiên Hồ Chi Nhãn đã chân chính có tác dụng thực sự, trong đoàn đội có địa vị ngày càng cao. Các lão sư đều coi hắn là bảo vật trân quý nhất mà thủ hộ. Trước khi có lệnh cấm, hắn muốn vào thành đều phải có ít nhất một lão sư đi cùng. Mà tất cả những điều này đều là Đường Tam mang đến. Nếu không phải Đường Tam thường xuyên không ở trong học viện buổi đêm, hắn phi thường muốn mỗi ngày đều cùng hắn tu luyện, như vậy sẽ có hiệu quả hơn nhiều.

Tu luyện kết thúc, Độc Bạch gia trì vận may cho hắn, Đường Tam rời học viện Cứu Thục, đi đến học viện Gia Lý, tiếp tục công việc quét rác.

Hắn đã Thất giai, nắm giữ cơ bản tình huống của thế giới này, học tập trong học viện Cứu Thục cũng không có tác dụng gì, hoàn cảnh bên học viện Gia Lý thích hợp tu luyện hơn. Quan trọng hơn là, dù nàng đã rời đi, nhưng hắn mỗi ngày đều tới đó chờ nàng trở lại.

Đi vào học viện Gia Lý, không khí lập tức trở nên khác biệt. Thiên địa linh khí nồng đậm phủ khắp từng ngõ ngách trong học viện. Không khí sáng sớm tươi mát mà ẩm ướt. Vừa hít thở không khí quen thuộc, Đường Tam vừa đi đến thấp phòng chỗ Mao lão báo cáo.

"Tới rồi." Mao lão nhìn thấy hắn, thái độ so với lúc đầu tốt hơn rất nhiều. Đường Tam rất chịu khó, làm việc cẩn thận, không ít lần được thượng tầng trong học viện khen ngợi. Mao lão tự nhiên cũng được thơm lây. Có nhiệm vụ trọng yếu nào thường xuyên giao cho Đường Tam, mà mỗi lần Đường Tam đều làm được phi thường tốt.

"Mao lão buổi sáng tốt lành." Đường Tam cố gắng nở nụ cười.

"Ừm, ngươi cũng buổi sáng tốt lành." Mao lão cười gật gật đầu.

Đường Tam cầm lấy dụng cụ nói: "Mao lão, vậy con đi làm việc."

Mao lão đột nhiên nói: "A, ngươi chờ chút. Có đồ vật đưa ngươi."

"Đồ vật?" Đường Tam sững sờ, Mao lão đi đến bàn cầm lấy vật gì đó, quay người đến chỗ Đường Tam.

Khi Đường Tam nhìn thấy rõ đồ vật trong tay lão, ánh mắt không dời đi một chút nào. Đã sống ba kiếp rồi, nhưng chớp mắt này trong mắt đã dâng lên một tầng sương mù.

"Một tiểu cô nương đưa cho ta, cũng là nhân loại, rất đẹp." Mao lão đưa đồ vật cho Đường Tam.

Đường Tam nhận lấy, đó là một chén trà sữa, một chén trà sữa còn ấm. Hoặc là nói nó là một chén trà sữa đến từ trà sữa điếm Mỹ công tử.

Đây là cái chén hôm qua Tu La muốn nhưng không được, hôm nay nó lại xuất hiện trước mặt Đường Tam, ở trong tay hắn.

Lúc này, cảm giác hạnh phúc trào dâng, mọi phiền muộn đêm qua đã bị quét sạch.

Đường Tam cười, dù cười trong nước mắt, nhưng khoảnh khắc này, thế giới đã tràn ngập ánh nắng.

Tiểu Mỹ, Tiểu Vũ, cảm ơn nàng.

Hắn uống trà sữa, trà sữa mang theo hơi ấm của nàng len lỏi vào trong người hắn, sưởi ấm trái tim cùng toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn.

Sau đó hắn cẩn thận cất kỹ chén trà sữa đó, trước khi nàng trở lại, nó là bảo bối làm bạn với hắn.

Đắm mình dưới ánh mặt trời, quét sạch mặt đất, tất cả đều đã trở nên tươi đẹp hơn. Tinh thần hạch tâm càng thêm thông thấu, hồn hạch càng trở nên ngưng tụ. Dường như trong chớp mắt này, Thần Thức đang hư nhược kia được tăng phúc, toả ra sức sống mạnh mẽ hơn.

Mỹ tỷ, ta chờ ngươi trở lại!

Phủ Thành chủ, tĩnh thất.

Khổng Tước Đại Yêu Vương sắc mặt vẫn tái nhợt ngồi trên ghế, Mỹ công tử đứng trước mặt hắn.

Khổng Tước Đại Yêu Vương nhìn nữ nhi khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, tuyệt mỹ động lòng người này, trong mắt có thêm vài phần phức tạp.

"Con rất giống mụ mụ con lúc còn trẻ." Khổng Tước Đại Yêu Vương nói.

Mỹ công tử không mở miệng, chỉ nhìn hắn. Đối với người phụ thân này, nàng thực sự có cảm tình. Dù sao, hắn luôn đối với nàng rất tốt. Mặc dù tộc nhân trong Khổng Tước Yêu tộc vẫn luôn bài xích và nhằm vào nàng, nhưng ít ra hắn vẫn luôn rất tốt với nàng.

Mẫu thân luôn khuyên bảo nàng, phải cảnh giác với bất kỳ Yêu Quái Tộc, đối với nhân loại, tất cả Yêu Quái Tộc đều là địch nhân, sự tồn tại của bọn chúng đã gϊếŧ chết nhân loại. Cho nên, nàng vẫn luôn có chút đề phòng vị phụ thân này. Bình thường nàng cũng không gặp hắn nhiều, chỉ có duy nhất một lần ngoài ý muốn, chính là lần hắn tuyên bố để nàng trở thành một trong những người thừa kế.

Chuyện này đã từng náo loạn Khổng Tước Yêu tộc, cơ hồ tất cả các tộc nhân đều phản đối. Sau đó hắn đã mở hội nghị trưởng lão mới thuyết phục được bọn họ, cuối cùng để mình trở thành một trong những người thừa kế.

"Bất quá trong lòng ta, ngươi không đẹp bằng mụ mụ ngươi lúc còn trẻ. Có lẽ trong mắt người đang yêu, người mình yêu vẫn luôn là đẹp nhất. Ha ha, ngươi trưởng thành nhất định cũng sẽ rất đẹp." Khổng Tước Đại Yêu Vương tựa hồ không còn uy nghiêm như ngày trước nữa.

Mỹ công tử nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, nói: "Thân thể của ngài ..."

Khổng Tước Đại Yêu Vương lắc đầu, "Ta không sao, tạm thời chưa chết được. Ta còn không ít chuyện muốn an bài, mà cùng ngươi bế quan là chuyện quan trọng nhất. Học viện bên kia sắp xếp xong chưa?"

"Ân, tạm thời nghỉ học." Mỹ công tử gật gật đầu, "Lần này chúng ta sẽ bế quan bao lâu?"

Khổng Tước Đại Yêu Vương nói: "Còn phải xem ta có thể kiên trì bao lâu, cũng phải nhìn ngươi tiến bộ nhanh như thế nào, còn có Tổ đình bên kia có thể cho chúng ta bao nhiêu thời gian. Ta hy vọng thời gian này càng dài càng tốt, nếu như cho ta mười năm là tốt nhất."

"Mười năm?" Mỹ công tử đồng tử co rút lại.

Nàng năm nay mười bốn tuổi, mười năm sau chính là hai mươi tư tuổi a!

"Sẽ không lâu như vậy, bọn họ sẽ không cho chúng ta thời gian lâu như vậy. Thân thể thế này, ta cũng không biết có thể kiên trì bao lâu."

"Vết thương nghiêm trọng vậy sao?" Mỹ công tử hỏi.

"Ân. Dù sao gia hoả kia đã là Đại Yêu Hoàng, không trả giá đắt làm so có khả năng đánh lui hắn. Hắn tới quá nhanh, kỳ thật ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Ngày đó khi giao chiến ta đã chuẩn bị cùng hắn đồng quy vô tận, không thì ít nhất phải đánh hắn xuống dưới cấp độ Đại Yêu Hoàng. Cũng may, Hải Thần không biết vì sao xuất hiện đã tranh thủ cho chúng ta thời gian, có lẽ là khoảng thời gian không ngắn, để cho ta có thể an bài một ít chuyện."