[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 261: Mỹ công tử tỉnh lại




Tất cả đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nếu Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng còn toàn thịnh, hắn nhất định sẽ đi thăm dò, Hải Thần đột nhiên xuất hiện này là ai? Có quan hệ gì với thành Gia Lý? Nhưng dường như đối phương không nhằm vào mình, mà nhằm vào trận chiến giữa mình cùng Khổng Tước Đại Yêu Vương. Hắn xuất hiện để uy hiếp hay có ý gì khác? Chẳng lẽ Vô Tận Lam Hải cũng có chủ nhân? Khí tức mạnh mẽ như vậy, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng cảm giác được uy áp của hắn ở trên mình, nhưng thân ảnh kia mới chỉ là một hình chiếu?

Khổng Tước Đại Yêu Vương cũng cảm thấy kỳ quái, hắn dập tắt hoả diễm thiêu đốt kim quan vừa thầm nghĩ, Hải tộc khi nào đã có một tồn tại cường đại như vậy? Là thành thị gần đại dương nhất, hắn cùng sinh vật trong Vô Tận Lam Hải cũng có một ít liên hệ, nhưng tựa hồ nơi đó không có một vị Hải Thần tồn tại a!

Hai đại cường giả đều nghi hoặc, nhưng xúc động đã thay bằng lý trí, nhất là Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng.

Hắn không tiếc từ bỏ nữ nhân mình yêu nhất, tốn biết bao công sức mới tấn thăng lên cấp độ Đại Yêu Hoàng, nếu tiếp tục chiến đấu, lấy sức một người liều mạng với nội tình Khổng Tước Yêu tộc, lời không bù được lỗ. Huống chi, Khổng Tước Đại Yêu Vương bị thương nghiêm trọng hơn hắn rất nhiều, không nói trước có chết hay không, chí ít cả đời này Khổng Tước Đại Yêu Vương cũng không thể tấn thăng lên Đại Yêu Hoàng. Hắn còn nhiều thời gian, đợi đến khi hắn vững chắc tu vi sẽ có nhiều cơ hội thu thập bọn họ.

Tinh mang thu liễm, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng trở về hình dáng nhân loại, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, nhìn Khổng Tước Đại Yêu Vương toát lên một vẻ châm chọc, "Chuyện hôm nay đến đây thôi, ta sẽ trở lại. Chuyện ngươi cấu kết với Hải tộc, ta sẽ bẩm báo với Tổ đình. Ngươi chờ giải thích đi."

Khổng Tước Đại Yêu Vương cũng không nói gì, ngân quang bao phủ khắp thành Gia Lý cấp tốc rút đi, hắn trở lại hình người, biến mất giữa ngân quang lấp loé.

"Đi!" Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng quát lên một tiếng.

Trong thành Gia Lý, Thiên Mã phi xa lên không mang theo toàn bộ đoàn xe bay, đón Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng rồi đi thật xa.

"Ta sẽ trở lại!" Thanh âm của Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng vang khắp thành Gia Lý, đồng thời cũng vang lên xung quanh khắp trà sữa điếm trên quảng trường.

Đến lúc này mới có tiếng hít thở vang lên trong thành Gia Lý, không biết bao nhiêu sinh vật giờ khắc này mới hồi phục lại tinh thần. Cảm giác tử vong đến gần kia làm dân chúng thành Gia Lý không khỏi run rẩy từ trong nội tâm.

Trong phủ Thành chủ lúc này lặng ngắt như tờ.

Không có người nào trong Khổng Tước Yêu tộc hay mấy đại chủng tộc thành Gia Lý reo hò. Các tộc nhân Khổng Tước Yêu tộc ở đây sắc mặt đều tái nhợt, bởi vì khi giao đấu với Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, Khổng Tước Đại Yêu Vương mượn nhờ tổ vận, mà tổ vận ảnh hưởng đến toàn bộ chủng tộc.

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng không phải thua mà chạy, có nhiều nguyên nhân để hắn rút lui. Nói hắn bị doạ lùi cũng được, nói hắn không muốn lưỡng bại câu thương cũng tốt, nhưng lần sau khi hắn đến, ai có thể chống đỡ đây?

Thiêu đốt kim quan, thương thế của Khổng Tước Đại Yêu Vương nặng thế nào không ai biết.

Lần sau Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng đến là lúc nào? Còn ai có thể chống lại hắn?

Linh Tê Lộc Yêu Vương thở sâu, nói: "Chuyện hôm nay dừng ở đây, chúng ta nên mau chóng xem xét tình hình, sửa sang lại các toà nhà, thống kê tổn thất và thương vong. Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng mạo muội tấn công thành Gia Lý, chiếu theo quy tắc Tổ đình, uy hiếp đến sự an toàn của dân chúng thì chúng ta phải cáo trạng."

Các vị Yêu Vương lần lượt gật đầu, dù nằm ở nơi vắng vẻ như thế nào, thành Gia Lý vẫn là một chủ thành, kéo dài khí vận Yêu Quái Tộc. Nếu chủ thành bị oanh tạc không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh vẫn lạc, đây là chuyện Tổ đình tuyệt đối không cho phép. Hậu quả tuy không nặng như vậy, đương sự lại là một trong các Đại Yêu Hoàng, cùng lắm chỉ là trách phạt nhẹ nhàng thôi. Nhưng bọn họ vẫn phải làm, chí ít có thể làm cho Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng không tới thành Gia Lý trong thời gian ngắn, để bọn họ có chút thời gian khôi phục.

Hai vị Khổng Tước Đại Yêu Vương Uông Hàm và Uông Vũ liếc nhìn nhau, ngân quang loé lên rồi cùng rời đi. Bọn họ cần nhanh chóng xác định tình huống của Khổng Tước Đại Yêu Vương, mặc dù đồng cấp, nhưng hạch tâm chân chính là thành chủ a!

Quảng trường Gia Lý.

Trà sữa điếm Mỹ công tử lúc này không có khách, thực tế, tất cả cửa hàng bây giờ đều không có khách.

Một màn gần như huỷ thiên diệt địa kia làm mọi người kinh sợ, ai còn dám ở bên ngoài chứ.

Tô Cầm ngơ ngác nhìn lên bầu trời, bầu trời trong sáng trở lại cũng không thể xoá bỏ khói mù trong lòng nàng.

Hắn trở về, hắn nói hắn sẽ còn đến là nói cho mình nghe.

Hắn cuối cùng đã thành tựu Đại Yêu Hoàng, bọn hắn cuối cùng cũng đánh, lưỡng bại câu thương.

Lúc này nàng cũng không biết tâm tình của mình như thế nào. Là một nhân loại, nàng hẳn nên cao hứng. Nhưng mà sâu trong lòng, sao một điểm cao hứng cũng không có?

Nàng không khỏi nghĩ đến đêm hôm ấy, một đêm nàng không thể nào quên. Hắn đi, nó tới.

Gia Lý Sơn Mạch.

Khi Mỹ công tử tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên một tấm võng. Chiếc võng được vắt ngang trên hai cây đại thụ.

Võng được làm từ trúc, một loại trúc khá dày. Thân trúc được chẻ thành từng mảnh như dẻ quạt. Hai đầu thân trúc được ghép với nhau bằng cách gắn các mảnh dẻ quạt lại tạo thành khung võng. Trên đó lót nhiều tấm lá cây lớn, nằm trên đó vững chắc mà thoải mái, không bị khí ẩm dưới đất khuấy nhiễu.

Trên người nàng đắp lên một bộ y phục, không khí mát mẻ pha lẫn hơi ẩm đặc thù quanh quẩn chóp mũi, cũng không có gì khó chịu, ngược lại còn cảm thấy sảng khoái.

"Ngươi tỉnh rồi." Thanh âm quen thuộc vang lên.

Mỹ công tử xoay người ngồi dậy, thấy được nam tử đang đeo mặt nạ kia.

Hắn ngồi bên đống lửa, lúc này đêm đã khuya, đống lửa xua đi khí ẩm và côn trùng, rất ấm áp.

Mỹ công tử nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra thân ảnh khác, tất cả giống như bình thường.

"Ám Nha Yêu Vương đâu?" Nàng hỏi.

Tu La mỉm cười nói: "Đi rồi. Sau khi ngươi hôn mê, ta muốn mang ngươi chạy nhưng hắn vẫn đuổi theo. Khi ta không ngăn cản được nữa thì chiến đấu bên thành Gia Lý kết thúc."

"Tình huống thế nào?" Mỹ công tử có chút khẩn trương hỏi.

Tu La nói: "Xem như lưỡng bại câu thương đi. Thương thế của Khổng Tước Đại Yêu Vương nặng hơn một chút, nhưng Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng bị thương không nhẹ, cần thời gian dài tĩnh dưỡng. Chí ít tạm thời, thành Gia Lý coi như tạm ổn."

Mỹ công tử thở dài một hơi, ánh mắt lưu chuyển, nhìn Tu La nói: "Cảm ơn ngươi lại cứu ta."

Tu La mỉm cười nói: "Vận khí tốt mà thôi."

"Ngươi làm sao biết ta gặp nguy hiểm mà đến? Làm sao ngươi biết ta bị Ám Nha Yêu Vương bắt đi?" Mỹ công tử đột nhiên hỏi, nghi ngờ này đã quanh quẩn trong lòng nàng rất lâu.

Tu La nói: "Về sau ngươi sẽ biết, hiện tại ta không thể nói cho ngươi."

Đôi mi thanh tú của Mỹ công tử hơi nhíu lại, nàng nhảy xuống nói, "Ngươi rất thần bí. Ta không thích bộ dạng này của ngươi."

Tu La nói: "Đây là vì bảo hộ chính ta." Cũng vì bảo hộ ngươi, nhưng Đường Tam đương nhiên sẽ không nói ra vế sau.

Mỹ công tử trầm mặc, nàng nhìn đống lửa đến xuất thần, sau một hồi mới trầm giọng nói: "Ta phải trở về, nếu Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng rút lui, bọn họ nhất định sẽ tới tìm ta."

"Được, ta đưa ngươi về." Tu La cũng không giữ nàng lại, tiện tay dập tắt đống lửa trước mặt.

Đưa nàng tới phụ cận học viện Gia Lý, Tu La mới dừng bước.

"Ngươi đi đi, học viện hẳn sẽ an toàn." Tu La nói.

"Ừm." Mỹ công tử nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên phức tạp. Sau đó ngân quang loé lên đi về phía học viện Gia Lý.