Đấu La Đại Lục

Chương 419: Hồn hoàn thứ tám của Đường Tam




Dịch giả: ThyPhu (A Pú)

Biên dịch: ThyPhu (A Pú)

Những người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi. Vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh trực tiếp dùng ra võ hồn chân thân U Minh Bạch Hổ. U Minh Bạch Hổ lưng có hai cánh, sau khi thi triển ra võ hồn chân thân, U Minh Bạch Hổ chẳng những có thể từ không trung công kích, hơn nữa thể tích của bọn họ cũng không hề thua kém Tà Ma Hổ Kình phía dưới.

Ngay cả Tiểu Bạch còn bị U Minh Bạch Hổ cho nếm qua đau khổ, huống chi đám Tà Ma Hổ Kình đã mệt mỏi này. Nhất thời, Nơi U Minh Bạch Hổ đi qua, máu thịt văng tung toé. Rất nhiều Tà Ma Hổ Kình thậm chí còn chưa kịp phát ra kỹ năng, đã bị hổ trảo to lớn kia vỗ trúng đầu, óc vỡ toang mà chết.

Mã Hồng Tuấn một mình triển khai thế công, thực lực của hắn đương nhiên không thể so sánh với U Minh Bạch Hổ. Nhưng nước lửa tương khắc, Phượng Hoàng Hỏa Diễm của hắn trời sinh lại là khắc tinh của loài cá. Sau khi hóa thân thành Hỏa Phượng Hoàng bảy đầu, hắn đem Phượng Hoàng lĩnh vực của mình dung nhập vào bản thân, đem uy lực của ngọn lửa bùng nổ đến mức tận cùng. Không ngừng từ trên không trung đáp xuống, tuy rằng một lần lao xuống không hắn là có thể giết chết một đầu Tà Ma Hổ Kình, nhưng mỗi lần đều có thu hoạch. Phối hợp với Ma Hồn Đại Bạch Sa, số lượng trong nhiệm vụ của hắn đã không ngừng tăng lên.

Trong Thất Quái, đáng khinh nhất không thể nghi ngờ là Áo Tư Tạp. Hắn cũng biết đạo lý hỏa khắc thủy, hơn nữa võ hồn chân thân của mập mạp còn có thể tự do bay lượn. Bởi vậy, Phục Chế Kính Tượng Tràng mà hắn ăn đúng là lấy máu tươi của Mã Hồng Tuấn tạo ra. Hóa thân thành Hỏa Phượng Hoàng một đầu, bay vòng vòng trên không trung. Hắn không trực diện đối mặt với địch nhân như Đái Mộc Bạch, Chu Chúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn, mà là chuyên môn sửa mái nhà dột. Vừa thấy một con Tà Ma Hổ Kình trọng thương sắp chết, hắn lập tức liền lao xuống chấm dứt sinh mệnh của nó. Như vậy tuy rằng có điểm đáng khinh, nhưng số lượng trong nhiệm vụ của hắn cũng không có chậm hơn kế hoạch.

Nếu nói Ma Hồn Đại Bạch Sa cùng Tà Ma Hổ Kình là hai binh đội taxi cùng một chỗ va chạm. Như vậy, những người trong Sử Lai Khắc Thất Quái không thể nghi ngờ chính là những Tướng quân dẫn dắt binh đội Ma Hồn Đại Bạch Sa. Dưới sự dẫn đầu của bọn họ, trong sự trợ giúp của Sát Thần lĩnh vực của Đường Tam, trong lúc nhất thời đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Số lượng thương vong của Tà Ma Hổ Kình không ngừng tăng lên. Máu tươi bắn tung tóe, dao động năng lượng khổng lồ liên tục từ trên mặt biển bộc phát ra.

Đường Tam đang ở giữa không trung cũng không có nhàn rỗi, là linh hồn của Sử Lai Khắc Thất Quái, lúc này hắn đang làm chính là nắm trong tay toàn cục. Dưới trạng thái Lam Ngân chân thân, phía trên tay phải luôn luôn ngưng tụ ra một cây Lam Ngân Bá Vương Thương. Nếu như có Ma Hồn Đại Bạch Sa gặp nguy hiểm, hắn sẽ lập tức xuất ra công kích. Bằng vào tinh thần lực khủng bố để khống chế quỹ tích công kích của Lam Ngân Bá Vương Thương. Với thủ pháp phóng ám khí của Đường Tam, có thể nói là không có thương nào rơi vào khoảng không, hơn nữa chuyên tìm chỗ yếu hại của Tà Ma Hổ Kình.

Thời điểm vừa mới bắt đầu chiến đấu, Tà Ma Hổ Kình Vương vẫn tràn đầy tự tin. Dù sao, cho tới nay bọn họ đều áp chế Ma Hồn Đại Bạch Sa không hề có sức phản kháng. Mà khi hắn va chạm cùng một chỗ với Tiểu Bạch đang hung hãn, sau khi triển khai đối công, Tà Ma Hổ Kình Vương bắt đầu phát hiện không bình thường.

Vốn Tiểu Bạch luôn bị hắn áp chế toàn diện, thế nhưng lúc này lại cùng hắn chiến đấu ngang ngửa. Sau lưng Tiểu Bạch, không ngừng có một đạo ánh sáng màu sắc rực rỡ rót vào trong cơ thể nàng, làm cho các phương diện công kích, phòng ngự, tốc độ, lực lượng của nàng đồng thời tăng lên rất nhiều. Tà Ma Hổ Kình Vương phát hiện, thể lực của mình thế nhưng còn không đến bảy thành so với bình thường. Cục diện kéo dài, Tiểu Bạch rõ ràng thực lực yếu hơn hắn, nhưng lại không ngừng lưu lại vết thương trên người hắn.

Làm cho Tà Ma Hổ Kình cảm thấy phẫn nộ nhất, chính là hiệu quả của Sát Thần lĩnh vực chi Tu La Địa Ngục, dù có dùng cách gì, hắn cũng không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của bản thân. Dưới sự dây dưa công kích của Tiểu Bạch, cho dù hắn muốn đi viện trợ tộc nhân của mình cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy tộc nhân của mình không ngừng chết đi.

Tà Ma Hổ Kình Vương hiểu được, nếu như còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ hôm nay thật sự toàn quân sẽ bị diệt. Tiểu Bạch trước mặt tuy rằng cường hãn, nhưng hắn còn có thể ngăn cản. Nhưng tộc nhân của hắn cũng đã càng ngày càng không thể kiên trì. Số lượng thương vong lớn hơn Ma Hồn Đại Bạch Sa rất nhiều.

Có thể tu luyện đến cấp bậc mười vạn năm, Tà Ma Hổ Kình Vương đương nhiên không phải ngốc tử. Hắn hiểu được, mấu chốt chính là Đường Tam đang phiêu phù trong không trung phóng thích lĩnh vực.

Phạm vi lĩnh vực thật lớn kia của hắn ít nhất làm suy yếu sức chiến đấu của tộc nhân bên mình mười phần trăm, lại tăng phúc cho Ma Hồn Đại Bạch Sa hơn mười phần trăm lực chiến đấu, lúc này mới làm cho tộc nhân của mình đánh không lại Ma Hồn Đại Bạch Sa, trong khi số lượng hai bên ngang nhau.

Nghĩ đến đây, thân thể khổng lồ của Tà Ma Hổ Kình Vương quẫy mạnh trong nước biển một cái, ngay sau đó, thân thể cong lại giống như dây cung. Trực tiếp bị Tiểu Bạch cắn một phát, ở trên người có thêm hơn mười miệng vết thương, nhưng hắn cũng đã hoàn thành việc súc lực. Một cột nước màu xám thô to từ sau lưng phụt ra, hướng thẳng đến Đường Tam đang ở trên không trung.

"Cẩn thận". Tiểu Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể vọt lên, nặng nề đánh lên trên người Tà Ma Hổ Kình Vương. Lại tiếp tục bay lên, hóa thân thành người đàn bà đanh đá, hung hăng công kích.

Giữa không trung, Đường Tam luôn tập trung chú ý cao độ. Dường như hắn đã sớm đoán được Tà Ma Hổ Kình Vương sẽ phát động công kích hắn. Đối mặt với cột nước màu xám tập trung công kích mình, Đường Tam cũng không có né tránh. Hai ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khép lại, đặt nhẹ lên chỗ dấu ấn của Hải thần Tam Xoa Kích trên trán, sau đó lại hướng tới phía dưới vẫy ra.

Tam giác lập thể màu lam trong suốt hướng theo kiếm chỉ của hắn xuất hiện, tam giác lập thể này ở không trung đang từ từ biến lớn. Trong chớp mắt, tam giác lập thể này đã khuếch trương đến cực hạn, dài một thước, cả vật thể phóng thích lam quang thâm thúy, trực tiếp đón nhận cột nước màu xám kia.

Một kích này của Tà Ma Hổ Kình Vương có thể nói là đã sử dụng toàn lực, chính là muốn một lần hủy diệt Đường Tam, giải thoát cho tộc nhân của mình khỏi Tu La Địa Ngục, nếu không hắn cũng sẽ không bởi vì súc lực mà thừa nhận đến mấy lần công kích của Tiểu Bạch.

Một kích toàn lực của mười vạn năm hồn thú, Đường Tam cũng dám ngạnh chắn? Đáp án chính là như thế. Tam giác lập thể màu lam liền theo chính diện oanh kích thẳng vào cột nước màu xám.

Dao động năng lượng khổng lồ bùng nổ trên không trung. Tam giác lập thể màu lam xoay tròn trong không trung, giống như là bản thể của Hãn Hải Càn Khôn Tráo, mà cột nước màu xám bùng nổ tuy rằng cường hãn, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy, năng lượng trong cột nước tựa hồ bị Hãn Hải Càn Khôn Tráo tách ra. Khí tức màu xám bay tán loạn bốn phía. Mà vô số lam sắc quang điểm lại bị Hãn Hải Càn Khôn Tráo mạnh mẽ hấp thu.

Đường Tam xuất ra, đương nhiên không phải là bản thể của Hãn Hải Càn Khôn Tráo, mà là kỹ năng của Hãn Hải Càn Khôn Tráo, Càn Khôn Phá Ma. Sau khi đầu hồn cốt tiến hóa, kỹ năng này liền biến thành tinh khiết tinh thần năng lực khu động, đúng vậy. Hồn lực của Đường Tam quả thật còn xa mới có thể so sánh với mười vạn năm Tà Ma Hổ Kình. Nhưng là tinh thần lực của hắn cũng đã cường hãn đến cùng cấp bậc với Hải Thần Đấu la Ba Tái Tây. Càn Khôn Phá Ma còn hữu hiệu đối với công kích hình thái năng lượng. Buồn cười chính là, Tà Ma Hổ Kình Vương vì tập trung vào lực công kích, cột nước màu xám phun ra cũng không phải là nước, mà là năng lượng xuất ra từ bản thân hắn. Tự nhiên đã bị Càn Khôn Phá Ma mạnh mẽ ngăn cản lại.

Đường Tam đã sớm chuẩn bị, cho dù Càn Khôn Phá Ma ngăn cản không được, hắn còn có Vô Địch Kim Thân làm hậu thuẫn, tự nhiên không có vấn đề gì.

Hồng quang lóe ra. Sau khi ngăn cản một kích này, Tiểu Vũ cũng từ Như Ý Bách Bảo Nang của Đường Tam đi ra. Linh hồn trở về bên trong bản thể, được Đường Tam dùng một bàn tay vây quanh ở bên hông, thân thể không đến mức rơi xuống. Đúng là muốn đi theo Đường Tam hoàn thành nhiệm vụ, ở trong Như Ý Bách Bảo Nang đương nhiên là không được tính, Đường Tam tự nhiên là đem nàng phóng ra.

Thật vất vả mới lại ngăn cản được công kích của Tiểu Bạch, tâm trạng của Tà Ma Hổ Kình Vương lại rơi xuống mức thấp nhất. Mắt nhìn thấy tam giác lập thể màu lam kia trở về bên trong mi tâm của Đường Tam, rống to một tiếng "Thật là Hải...".

Không đợi hắn nói xong, Tiểu Bạch đã lại đánh tới, hung hăng kéo xuống một khối máu thịt từ trên bụng hắn.

Đường Tam lạnh lùng liếc mắt nhìn Tà Ma Hổ Kình Vương một cái, một đạo Lam Ngân Bá Vương Thương từ tay phải bay ra, xuyên thủng đầu một con Tà Ma Hổ Kình đang sắp sửa cắn chết một con Ma Hồn Đại Bạch Sa. Lại tăng cường tinh thần lực, hiệu quả áp chế mạnh mẽ của Tu La Địa Ngục lại tăng lên.

Đàn Tà Ma Hổ Kình chiến đấu cùng với đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa cho đến lúc này đã không còn phải lo lắng cái gì. Dựa vào lực lượng khủng bố của U Minh Bạch Hổ, chẳng qua chỉ là trong chốc lát, số lượng Tà Ma Hổ Kình chết trong tay Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đã vượt qua ba mươi. Mập mạp cũng đã giết được mười ba, cho dù là Áo Tư Tạp, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của chính mình.

Trữ Vinh Vinh thong dong đứng ở trên lưng một đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa chưa tham chiến, không ngừng đem từng đạo tăng phúc năng lượng rót vào trong cơ thể Tiểu Bạch. Quang mang của Cửu Bảo Lưu Ly Tháp bao trùm thân thể nàng, hiển nhiên là đã dùng ra hồn kĩ thứ bảy Cửu Bảo chân thân. Coi trạng thái hiện tại của nàng, chỉ tiến hành tăng phúc cho một mình Tiểu Bạch, cho dù có duy trì một canh giờ cũng không thành vấn đề. Tác dụng lớn nhất của Cửu Bảo chân thân chính là kéo dài thời gian tăng phúc. Trong lúc rảnh rỗi, nàng còn có thể ngẫu nhiên ra tay tiến hành tăng phúc trong chốc lát cho một ít Ma Hồn Đại Bạch Sa đang gặp nguy hiểm để bọn chúng xoay chuyển cục diện.

Số lượng Tà Ma Hổ Kình đã trở nên càng ngày càng ít. Vừa mới bắt đầu trận chiến thì chỉ có Tà Ma Hổ Kình trưởng thành là tham gia chiến đấu, lúc sau thì tu vi thấp hơn cũng gia nhập vào. Ma Hồn Đại Bạch Sa đã chiếm ưu thế áp đảo.

Tà Ma Hổ Kình đều rất rõ ràng, nói về tốc độ, bọn họ không có khả năng là đối thủ của Ma Hồn Đại Bạch Sa, chỉ có liều mạng mới có thể có nửa phần sinh cơ. Cho nên căn bản không có khả năng rút lui. Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị Sát Thần lĩnh vực kinh khủng của Đường Tam bao vây ở bên trong, chiến ý giảm đi, thực lực căn bản phát huy không được. Hơn nữa, lại thêm lực công kích của Sử Lai Khắc Thất Quái, làm sao còn có thể ngăn cản được.

Một đạo hỏa ảnh thật lớn chợt từ Hỏa Phượng Hoàng bảy đầu bùng nổ bay ra, mang theo Phượng Hoàng Hỏa Diễm nóng cháy từ trên trời giáng xuống, oanh kích thật mạnh sau lưng một đầu Tà Ma Hổ Kình khổng lồ. Trong tiếng nổ ầm ầm, đầu Tà Ma Hổ Kình này toàn thân chấn động, một cái lỗ thủng màu đen thật lớn xuất hiện trên lưng. Đúng là Mã Hồng Tuấn trong trạng thái võ hồn chân thân bằng vào sự tăng phúc của Phượng Hoàng lĩnh vực phát ra một chiêu Phượng Hoàng Mặc Vân Kích.

Một kích này, đã trực tiếp hủy diệt một đầu Tà Ma Hổ Kình có tu vi hơn hai vạn năm, Mã Hồng Tuấn cũng theo sau đó hóa thành hình người. Võ hồn chân thân tiêu hao thật nhiều hồn lực, liên tục chiến đấu làm hắn cũng có chút không chịu nổi. Hắn phiêu phù ở giữa không trung, thở hào hển ăn mấy căn Khôi Phục Đại Hương Tràng để khôi phục thể lực.

Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đang nghỉ ngơi ở phía sau. Tâm tình mọi người đã trầm tĩnh lại.

Số lượng của hai bên càng lúc càng chênh lệch, chiến đấu cũng bắt đầu đơn giản hơn. Mỗi đầu Tà Ma Hổ Kình còn lại cơ hồ đều bị ba đến bốn đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa vây công, căn bản là không hề có cơ hội, không hề cần Sử Lai Khắc Thất Quái tương trợ. Mà mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng tự nhiên thả lỏng nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, đột nhiên một cỗ năng lượng đặc thù dao động bùng phát từ trung tâm chỗ chiến đấu, Tiểu Bạch đang dần dần áp chế Tà Ma Hổ Kình Vương đột nhiên bị một cỗ kình lực cực mạnh hất văng ra.

Thân thể khổng lồ của Tà Ma Hổ Kình Vương đang phiêu phù trên mặt biển đột nhiên dừng lại, không hề truy kích Tiểu Bạch. Màu kim chúc nguyên bản trên thân thể hắn nhanh chóng được thay thế bởi màu tro tàn. Khổng lồ năng lượng dao động giống như phong tỏa cả hải vực, trạng thái cùng loại với giai đoạn thứ ba lĩnh vực của Tiểu Bạch Cố Hóa Hải Vực xuất hiện, khiến cho tốc độ di động của tất cả Ma Hồn Đại Bạch Sa hay là Tà Ma Hổ Kình đều trở nên hết sức chậm chạp.

"Không tốt". Tiểu Bạch kinh hô một tiếng, lại xông lên phía trước. Nhưng mà, xung quanh thân thể Tà Ma Hổ Kình Vương lại có một tầng năng lượng đặc thù vô hình chấn văng thân thể nàng bay ra. Lúc này, ngay cả cặp mắt của hắn cũng từ màu đỏ như máu chuyển thành màu xám trắng, không khí xung quanh thân thể hắn bắt đầu kịch liệt vặn vẹo.

"Hắn muốn tự bạo. Mau ngăn cản hắn". Tiểu Bạch sợ hãi hét lớn một tiếng.

Mười vạn năm hồn thú tự bạo thì tình hình sẽ như thế nào, ở đây bất luận kẻ nào cũng không biết, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Một hồn thú tu luyện mười vạn năm đem năng lượng tích tụ cùng linh hồn của mình đồng thời bộc phát ra đó là một việc kinh khủng. Một khi thật sự phát sinh, chỉ sợ có thể sống sót ở đây cũng không có mấy người.

Ai cũng không nghĩ tới, đến cuối cùng, Tà Ma Hổ Kình Vương lại tàn nhẫn tự bạo, muốn Ma Hồn Đại Bạch Sa cùng Sử Lai Khắc Thất Quái đồng quy vu tận cùng với mình rời bỏ thế giới này.

Tất cả Tà Ma Hổ Kình lúc này đều biểu hiện ra sự mạnh mẽ của bọn họ. Không những không có ý rút lui, ngược lại lại xuất ra công kích tối hậu, mỗi một đầu Tà Ma Hổ Kình đều lấy hết toàn bộ năng lượng còn sót lại của chính mình điên cuồng công kích Ma Hồn Đại Bạch Sa chung quanh. Không phải để đánh chết đối thủ, mà là muốn cuốn lấy tử địch, không cho bọn họ thoát ly chiến trường.

Thân ảnh màu vàng lam phiêu nhiên đi tới phía trên thân thể to lớn của Tà Ma Hổ Kình Vương. Ánh mắt lạnh như băng không có nửa phần cảm xúc dao động, trong bàn tay, bình ngọc đựng nước suối của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đã giết chết hơn mười đầu Tà Ma Hổ Kình lại xuất hiện.

Lúc này, điều mà Đường Tam nghĩ đến cũng không phải trước mắt một trận chiến này. Mà là nghĩ đến tình cảnh lần trước hắn suýt nữa chết thảm ở công kích cường đại của Biển Sâu Ma Kình. Lúc ấy chính mình nếu có thể nhớ tới lấy ra bình ngọc này, có lẽ tình huống đã hoàn toàn khác đi.

"Cùng chết đi". Tà Ma Hổ Kình Vương điên cuồng rống giận, thân thể hắn bắt đầu cấp tốc bành trướng, hiển nhiên là đang thiêu đốt toàn bộ năng lượng trong cơ thể.

"Muốn tự bạo. Không dễ dàng như vậy". Tiểu Bạch cũng không có cách công phá tấm chắn năng lượng vô hình. Đường Tam tự nhiên sẽ không cho rằng chính mình có thể công phá. Việc hắn làm rất đơn giản, mở bình ngọc ra, đem hai mầu nước suối trong bình trút xuống.

Tiếng nổ chói tai phía trên Tà Ma Hổ Kình Vương mười thước phát ra. Sương mù màu trắng khổng lồ bay ra, vòng bảo hộ vốn vô hình liền hiện ra. Nhưng mà chỉ còn lại có một nửa ngưng kết thành hàn băng.

Mà một nửa khác lại hòa tan không một tiếng động.

Năng lực của Hàn Cực Âm Tuyền cùng Nóng Cháy Dương Tuyền cũng không phải là chỉ có tác dụng trên vật thể, mà cũng đồng dạng có tác dụng đối với năng lượng. Nếu không lại như thế nào có thể được gọi là cực hàn cực nhiệt trong thiên địa?

Nuớc suối màu đỏ dưới sự khống chế của Đường Tam, chuẩn xác chảy theo dòng nước đi vào giữa lỗ hổng trên lưng mà Tà Ma Hổ Kình Vương dùng để thở.

Nếu là trong tình huống bình thường, Tà Ma Hổ Kình Vương ít nhất có một trăm loại phương pháp có thể né tránh hoặc là dùng năng lượng bùng nổ trong nháy mắt để đẩy dòng nước suối này ra. Nhưng giờ này khắc này, hắn đang trong trạng thái tự bạo. Thân thể căn bản không thể di động chút nào. Thân thể khổng lồ cũng chỉ là dựa vào năng lượng vô hình phóng xuất ra trong quá trình tự bạo bảo hộ, chính là tấm chắn mà ngay cả mười vạn năm hải hồn thú Tiểu Bạch cũng không thể đột phá. Hắn làm sao có thể nghĩ đến lại bị địch nhân dùng phương pháp như vậy đột phá?

Thân thể đang kịch liệt bành trướng tạm dừng lại. Đường Tam cũng ngừng việc đổ nước suối trong bình ra, cẩn thận đậy lại nắp bình.

Lúc trước phụ gia trên bốn mươi cái nỗ tiến chẳng qua chỉ là bốn mươi giọt Nóng Cháy Dương Tuyền mà thôi, không được một phần mười của cái bình. Mà lúc này Đường Tam lại sợ không giết được Tà Ma Hổ Kình Vương, nên đã đem gần một nửa nước suối của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đổ ra.

Đúng vậy, nước suối của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn là khắc chế lẫn nhau. Nhưng mà, Tà Ma Hổ Kình Vương cũng không có dùng qua hai đại tiên thảo Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ và Bát Giác Huyền Băng Thảo giống như Đường Tam, hơn nữa nước suối lại là trực tiếp chảy vào trong cơ thể hắn.

Thân thể khổng lồ của hắn sau thời gian ngắn ngủi dừng lại, đột nhiên "xích" một tiếng vang lên, giống như là khí cầu bị trát phá, một cỗ năng lượng hỗn loạn từ trong cái động phía sau lưng phun ra. Đem Đường Tam phía trên thổi bay ngược ra, vất vả lắm mới ổn định được thân thể. Mà thân thể bành trướng của Tà Ma Hổ Kình Vương cũng bắt đầu kịch liệt co rút lại, rất nhanh liền khô quắt lại. Quỷ dị nhất chính là, chỉ có một nữa thân thể hắn là khô quắt lại, một nửa khác dưới tác dụng của Hàn Cực Âm Tuyền bị đông lại cứng như sắt thép. Hơi thở vốn mạnh mẽ không gì so sánh được của hắn giống trong nháy mắt giống như hơi nước biến mất. Một đời bá chủ trong biển, mười vạn năm hồn thú Tà Ma Hổ Kình Vương liền như vậy chết đi dưới hai loại nước suối thần kì của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Lại nói tiếp, cũng là do hắn không may. Nếu hắn không dùng cách tự bạo, Đường Tam cũng không có cơ hội đổ nước suối vào hắn. Nếu không phải bản thể của hắn là Cá Voi, sau lưng có lỗ lớn dùng để hô hấp, Đường Tam cũng không có cách nào làm cho nước suối ở trong cơ thể hắn phát huy tác dụng. Thay đổi là Đại Minh, Nhị Minh, một khi bị nước suối dính trên người, chỉ cần lập tức cắt đi lớp da ở vị trí đó, lấy kháng tính cường đại của thân thể mười vạn năm hồn thú, cũng chỉ là bị thương mà thôi. Tà Ma Hổ Kình Vương này có thể nói là chết dưới mưu kế của Đường Tam, cũng có thể nói là chết do đặc tính của thân thể mình. Ngay cả nguyện vọng cuối cùng là tự bạo hủy diệt địch nhân cũng không thể thực hiện được.

Đã không có sự lãnh đạo của Tà Ma Hổ Kình Vương, Tà Ma Hổ Kình còn lại căn bản không thể chống lại. Ở trước mặt Tiểu Bạch, chúng nó lại càng không có cơ hội để tự bạo. Sử Lai Khắc Thất Quái sau khi nghỉ ngơi cũng quay lại trợ giúp Ma Hồn Đại Bạch Sa, rất nhanh liền tiêu diệt hết Tà Ma Hổ Kình còn sót lại. Tạo thành một dấu chấm tròn hoàn mĩ trên bức tranh chủng tộc chi chiến này.

Quầng sáng quen thuộc khiến mọi người sung sướng lại xuất hiện, trong đầu năm người Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh đều xuất hiện lời nói giống nhau.

"Khảo hạch thứ tư, Sa Kình Chi Chiến hoàn thành. Bởi vì đặc thù nguyên nhân, khó khăn của khảo hạch giảm xuống, phần thưởng giảm đi một nửa. Mà Ma Hồn Đại Bạch Sa thương vong không đến mười phần trăm, thưởng thêm hai phần. Phần thưởng, hồn lực tăng lên một bậc". Lúc này đây, phần thưởng tăng thêm năm trăm năm tu vi cho hồn hồn của trữ Vinh Vinh cũng không có tái xuất hiện.

Tiểu Vũ như trước là phần thưởng chất chồng. Mà khi màu vàng quầng sáng trên trán Đường Tam bay ra, hắn lại nghe được giọng nói không giống những người khác.

Giọng nói già nua mà uy nghiêm vang lên trong đầu Đường Tam: "Dùng trí thắng địch, đem tổn thất giảm đến thấp nhất, một mình đánh chết hơn năm mươi đầu Tà Ma Hổ Kình. Tự mình giết chết Tà Ma Hổ Kình Vương, trí tuệ cùng lực lượng đều xem trọng. Khảo hạch thứ tư hoàn thành vượt mức, Hải Thần thân hoà độ gia tăng mười phần trăm. Tổng thân hoà độ là ba mươi lăm phần trăm".

Dấu ấn Hoàng Kim Tam Xoa Kích sáng lên, thay thế dáng vẻ ảm đạm trước đây, quang mang lóe ra chói mắt, giống như là trên trán Đường Tam có thêm một vì sao. Đường Tam cảm giác được, tinh thần thế giới của mình dường như có thêm một cánh cửa. Dùng tinh thần lực mở cánh cửa này ra, lập tức sẽ tiến vào bên trong một thế giới màu vàng.

Theo bản năng, hắn khu động tinh thần lực bản thân dũng mãnh chảy vào thế giới mới mẻ này. Nhất thời, Hoàng Kim Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam kim quang đại phóng, khổng lồ quang mang chiếu sáng nước biển màu đỏ, cũng chiếu rọi trên người tất cả Ma Hồn Đại Bạch Sa.

Sử Lai Khắc Thất Quái cũng không có cảm giác đặt biệt nào. Chỉ cảm thấy kim quang tràn đầy ấm áp, thoải mái. Mang theo hơi thở uy nghiêm vài phần.

Nhưng mà, mỗi một Ma Hồn Đại Bạch Sa trong đàn đều bắt đầu run rẩy khe khẽ, cho dù là Tiểu Bạch cũng không ngoại lệ. Sợ hãi cùng tôn kính phát ra từ nội tâm, khiến cho chúng nó đều cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình xuống, lặng lẽ xoay chung quanh Đường Tam cúi bái.

Hải Thần ánh sáng, đây là Hải Thần ánh sáng. Đường Tam trong lòng mừng rỡ. Cảm thụ được màu vàng hào quang không hề có năng lực công kích cùng phòng ngự kia bao trùm toàn thân, hắn thậm chí còn hưng phấn hơn so với lúc Tử Cực Ma Đồng đề thăng đến Hạo Hãn cảnh giới.

Bởi vì, có kim quang này, có nghĩa là khoảng cách Tiểu Vũ sống lại càng gần hơn. Hiện tại, hắn thật sự cũng chỉ còn thiếu thực lực tăng lên tới Phong Hào Đấu la cấp bậc.

Thu hồi tinh thần lực rót vào dấu ấn Hoàng Kim Tam Xoa Kích. Hải Thần ánh sáng đang được phóng thích nhất thời thu liễm lại. Nhưng Hoàng Kim Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam vẫn còn lóe sáng. Đây là sự khác biệt quan trọng so với trước kia.

Đã không có Hải Thần ánh sáng chiếu rọi, nhóm Ma Hồn Đại Bạch Sa rõ ràng bình tĩnh trở lại, làm cho Đường Tam phát hiện tác dụng của Hải Thần ánh sáng: Uy hiếp. Chuẩn xác mà nói, là uy hiếp hải hồn thú.

Áo Tư Tạp có chút bất mãn nói: "Chúng ta đều vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, như thế nào còn nói khó khăn của nhiệm vụ giảm đi?".

Đái Mộc Bạch tức giận nói: "Còn không tính giảm đi? Chính ngươi tự suy nghĩ đi, khảo hạch thứ tư này của chúng ta so sánh với ba khảo hạch trước thì như thế nào? Nếu không có Tiểu Tam trước tiên làm cho đám Tà Ma Hổ Kình này mệt mỏi không chịu nổi, còn giết chết một bộ phận. Chúng ta có thể hoàn thành khảo hạch này nhẹ nhàng như vậy sao? Có thể được ban thưởng đầy đủ đã là quá tốt rồi, chính là một bậc hồn lực a! Lấy cấp bậc hiện tại của chúng ta, khổ tu một năm cũng không nhất định là có thể tăng lên một bậc".

"Đường Tam đại nhân. Cám ơn ngài". Tiểu Bạch từ trong nước thò đầu ra, trong đôi mắt lộ ra vẻ cảm kích chân thành. Ánh mắt chuyển sang những người khác: "Cũng cám ơn các ngươi".

Ngay cả chính nàng cũng nhớ không rõ nàng và các tộc nhân của nàng đã sinh sống dưới sự ám ảnh của Tà Ma Hổ Kình bao nhiêu năm, không biết có bao nhiêu tộc nhân chết đi trong lúc chiến đấu cùng với Tà Ma Hổ Kình. Hôm nay một lần giải quyết, tộc nhân thương vong không đến mười phần trăm. Việc này đối với nàng mà nói, giống như là nằm mơ. Cũng càng khiến nàng tin chắc rằng là do Hải Thần chiếu cố.

Đường Tam ngạc nhiên nói: "Tiểu Bạch, ngươi vì sao lại gọi ta như vậy?"

Tiểu Bạch cười khổ nói: "Đại nhân. Ngài cho rằng là ai cũng có thể có được Hải Thần ánh sáng sao? Ta không tiện nhiều lời, nhưng mà, hiện tại ngài tốt nhất là nên nhanh chóng tiếp thu hồn hoàn của tên hỗn đản kia đi. Lấy tu vi của nó, cho dù thuộc tính không thể phối hợp mười phần với võ hồn của ngài, cũng đủ để sinh ra hồn kĩ cường đại. Dù sao, hắn cũng là hải hồn thú tồn tại gần bằng với Biển Sâu Ma Kình Vương".

Nghe được nhắc nhở của Tiểu Bạch, Đường Tam lúc này mới nhớ tới hồn lực của mình đã đạt tới tám mươi cấp. Mà trước mắt Tà Ma Hổ Kình Vương mới vừa bị đánh chết không phải là một sự lựa chọn vô cùng tốt sao? Hắn cũng không cần khách khí với đồng bọn. Nơi này trừ bỏ hắn bên ngoài, những người khác đều không có năng lực hấp thu mười vạn năm hồn hoàn, bọn họ cũng đều không có tu luyện hồn lực đạt đến bình cảnh.

"Không chỉ là ta. Hương hương, muội cũng xuống dưới đi. Nơi này có rất nhiều Tà Ma Hổ Kình chết đi, muội cũng có thể lựa chọn một cái hồn hoàn cho chính mình. Tuy rằng Tà Ma Hổ Kình không phải phi hành loại hồn thú, nhưng tra xét năng lực của nó cùng với phẩm chất của hồn hoàn vẫn là rất tốt. Muội tự mình lựa chọn một cái có thể hấp thu đi".

"Cám ơn Tam ca". Bạch Trầm Hương từ trên không trung hạ xuống. Hồn lực của nàng đạt tới năm mươi cấp cũng đã rất lâu rồi, tuy rằng một mực cố gắng tu luyện, nhưng mà vẫn không có được hồn hoàn thứ năm để làm cho thực lực tăng lên. Trước mắt có nhiều thi thể Ta Ma Hổ Kình cấp bậc vạn năm như vậy, tự nhiên có thể tìm được một cái năm tốt nhất để đến hấp thu. Giống như Tiểu Bạch đã nói, phẩm chất hồn hoàn của Tà Ma Hổ Kình đủ để đền bù lại sự thiếu hụt về thuộc tính. Điểm này, bất luận là đối với Đường Tam hay là đối với Bạch trầm Hương mà nói, đều là rất tốt.

Tiểu Bạch gọi một đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa thể hình to lớn tạm thời làm tọa kị của Bạch Trầm Hương, để nàng ở trên lưng nó hấp thu hồn hoàn. Mà chính cô ta lại tự mình làm toạ kị cho Đường Tam.

Đường Tam vốn là dự định ngồi trên Long Uyên Đĩnh để hấp thu hồn hoàn của Tà Ma Hổ Kình Vương. Nhưng Tiểu Bạch lại nói cho hắn, năng lượng hồn hoàn của Tà Ma Hổ Kình Vương cực kỳ bá đạo, rất dễ dàng tràn ra ngoài, phá hư thân tàu, ảnh hưởng đến việc hấp thu hồn hoàn của Đường Tam. Đường Tam lúc này mới không hề chối từ, ngồi ngay ngắn trên lưng Tiểu Bạch bắt đầu quá trình hấp thu hồn hoàn.

Hào quang màu đỏ sậm bắt đầu khởi động, cơ hồ trong nháy mắt liền tiến vào trong cơ thể Đường Tam. Khi Đường Tam chân chính bắt đầu hấp thu hồn hoàn của Tà Ma Hổ Kình, hắn mới hiểu được vì sao Tiểu Bạch lại nói là năng lượng hồn hoàn của Tà Ma Hổ Kình Vương bá đạo.

Hồn hoàn thứ bảy của Đường Tam tuy rằng cũng là mười vạn năm, nhưng là từ khảo nghiệm của Thần ban cho hồn hoàn mà đạt được. Nói cách khác, nếu lúc ấy hắn không chịu nổi thống khổ, cũng tùy thời có thể đổi ý mà giảm xuống thành một cái vạn năm hồn hoàn.

Nhưng tình huống trước mắt lại không giống như vậy. Khi bắt đầu hấp thu, hắn sẽ không có cơ hội đổi ý. Năng lượng khủng bố mang theo hơi thở cực kì bá đạo của mười vạn năm hồn hoàn ngay lập tức trực tiếp nhảy vào thân thể Đường Tam, trong nháy mắt bùng nổ. Nếu không phải thân thể Đường Tam đã trải qua thiên chuy bách luyện, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị phá hủy.

Cho dù hắn mạnh mẽ đứng vững, cũng bị trùng kích khiến thất khiếu đổ máu, toàn thân bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Phải biết rằng, Tà Ma Hổ Kình Vương là bị Đường Tam dùng Băng Hỏa thần tuyền giết chết. Hơn nữa không thể tự bạo thành công, linh hồn ẩn trong hồn hoàn oán hận đối với Đường Tam có thể hiểu được. Khoảnh khắc trước khi chết, hắn cũng hiểu được nguyên nhân tử vong lúc trước của tộc nhân của mình, có thể nói có vạn phần oán niệm. Dưới tình huống như vậy, Đường Tam bắt đầu hấp thu hồn hoàn của nó làm sao mà lại không bị trùng kích kịch liệt được.

Ngay từ lúc bắt đầu hấp thu, Đường Tam liền phát hiện không ổn. Năng lượng hồn hoàn của Tà Ma Hổ Kình Vương thật sự rất bá đạo. Lần trước, Thần ban cho hồn hoàn tuy rằng cũng gây cho hắn áp lực cực lớn, suýt nữa hỏng mất, nhưng dù sao cũng là theo năng lực thừa nhận của hắn mà từ từ tăng lên. Mặc dù hồn lực tăng lên mười cấp, nhưng mà Đường Tam phải đối mặt là oán niệm của mười vạn năm hồn hoàn hoàn toàn bộc phát cùng một lúc, cơ hồ sau một lúc, hắn đã bắt đầu chịu không nổi.

Tiểu Bạch là người chịu tải thân thể của Đường Tam, lập tức liền phát hiện trên người Đường Tam xuất hiện vấn đề, năng lượng không thể tiêu hoá được đã muốn tràn ra ngoài từ thân thể Đường Tam, tràn vào thân thể của nàng.

Tiểu Bạch vội vàng ngưng tụ tinh thần lực của mình, quát to: "Dùng Hải Thần ánh sáng".

Thanh âm của Tiểu Bạch giống như là nước lạnh xối lên đầu khiến cho Đường Tam tỉnh táo lại. Đúng vậy! Tà Ma Hổ Kình Vương cho dù cường thịnh như thế nào, cũng là hải hồn thú. Hải Thần ánh sáng có thể sinh ra uy hiếp đối với tất cả hải hồn thú. Tự nhiên cũng có hiệu quả đối với năng lượng hồn hoàn của hắn, dù sao Hải Thần ánh sáng chính là một loại hình thái năng lượng đặc thù.

Tinh thần lực không chút do dự dũng mãnh tràn vào bên trong dấu ấn Hoàng Kim Tam Xoa Kích. Nhất thời, kim quang dày đặc tràn ra, bao phủ toàn bộ thân thể Đường Tam bên trong, giống như là có một tầng chất lỏng màu vàng bao phủ thân thể hắn.

Uy năng của Hải Thần ánh sáng xuất hiện, năng lượng hồn hoàn lúc trước đang cực kì bá đạo của tà Ma Hổ Kình Vương giống như hỏa gặp thủy. Nhất thời bị áp bách thu liễm rất nhiều, hơi thở cuồng bạo trước uy nghiêm của Hải Thần ánh sáng liền giống như băng tuyết tan rã.

Hơi thở cuồng bạo của hồn hoàn của Tà Ma Hổ Kình Vương bị Hải Thần ánh sáng áp chế, Đường Tam rốt cục có thể hòa hoãn lại, nhanh chóng điều chỉnh Huyền Thiên Công nội lực của mình, cũng không trực diện chống đối với năng lượng hồn hoàn khổng lồ của Tà Ma Hổ Kình Vương, mà là lấy phương pháp tá lực đã lĩnh ngộ được từ khảo hạch thứ ba để đối phó.

Khi năng lượng hồn hoàn khổng lồ bắt đầu trùng kích vào, nội lực của Đường Tam một mặt vừa giảm bớt lực trùng kích, một mặt trong quá trình giảm bớt lực trùng kích tiến hành hấp thu từng giọt năng lượng ẩn chứa trong hồn lực khổng lồ đó. Dù sao bây giờ hồn lực của hắn cũng đã không phải là ở cấp bậc lúc trước mạo hiểm hấp thu Thần ban cho hồn hoàn bảy mươi cấp. Tám mươi cấp hồn lực khiến cho chỉnh thể thực lực của Đường Tam mạnh hơn trước kia rất nhiều. Sau khi ổn định được cục diện, việc hấp thu hồn hoàn liền trở nên thuận lợi rất nhiều. Tuy rằng năng lượng hồn hoàn của Tà Ma Hổ Kình Vương vẫn còn gây cho Đường Tam uy hiếp rất lớn, nhưng cùng với việc không ngừng giảm bớt lực trùng kích cùng hấp thu năng lượng, thực lực đối lập của song phương bắt đầu từ từ nghiêng về phía Đường Tam.

Nhìn thấy tình huống của Đường Tam ổn định lại, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Bạch vì làm cho Đường Tam có thể ở trong tình trạng tuyệt đối ổn định hấp thu hồn hoàn năng lượng, thậm chí không tiếc dùng ra lĩnh vực của chính mình. Đem nước biển chung quanh thân thể mình hoàn toàn đọng lại, khiến cho Đường Tam đang ngồi trên lưng nàng giống như là ngồi ở trên mặt đất.

Đường Tam toàn thân bao phủ trong Hải Thần ánh sáng giống như là một mặt trời trên biển rộng. Kim quang lưu chuyển, hơi thở dần dần đều đều, mà màu đỏ sậm năng lượng không ngừng ba động kia cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Một lúc lâu sau, Bạch Trầm Hương đã hoàn thành việc hấp thu của mình. Hồn hoàn thứ năm màu đen đã gia nhập vào bên trong đội ngũ hồn hoàn của nàng. Khiến nàng vui mừng hơn là, sau khi đạt được hồn hoàn, hồn lực bản thân từ năm mươi cấp trực tiếp tăng lên đến năm mươi lăm cấp. Phải biết rằng, nàng năm nay cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi mà thôi. Với độ tuổi như thế, thực lực đạt tới năm mươi lăm cấp, đừng nói là chỉ tính trong Mẫn tộc, cho dù là ở cả hồn sư giới cũng là rất khả quan. Suy nghĩ tới năng lực võ hồn của bản thân mình, hiện tại cấp bậc hồn lực của nàng đã có thể so sánh với Hoàng Kim Thế Hệ của Võ Hồn Điện lúc trước.

Nhưng mà, mọi người có chút tiếc nuối là, bọn họ đã tìm tòi tất cả thi thể của Tà Ma Hổ Kình, nhưng không tìm được bất kì khối hồn cốt nào. Bởi vậy có thể thấy được, tỉ lệ xuất hiện hồn cốt là thấp cỡ nào. Đương nhiên, phạm vi tìm tòi của bọn họ cũng không có tính thi thể ở phía xa xa của Tà Ma Hổ Kình Vương trước người Đường Tam. Mười vạn năm hồn thú chắc chắn xuất hiện hồn cốt, mà khối hồn cốt này cũng không hề nghi ngờ là thuộc về Đường Tam.

Chờ đợi rất buồn chán, nhưng đối với Sử Lai Khắc Thất Quái cũng chính là hưng phấn. Lúc này đây, hồn lực cao tới tám mươi cấp của Đường Tam làm hắn trong cả quá trình hấp thu hồn hoàn trở nên thoải mái rất nhiều. Dùng năng lực áp chế của Hải Thần ánh sáng, trải qua ba ngày ba đêm cố gắng, hắn rốt cục hoàn thành quá trình hấp thu.

Khi hào quang màu đỏ sậm hoàn toàn thu liễm, một khối hồn cốt màu đỏ sậm từ trên thi thể của Tà Ma Hổ Kình Vương rớt ra, chậm rãi bay tới trước mặt Đường Tam.

Đó là hình dáng xương đùi hồn cốt, cẩn thận quan sát có thể nhìn ra, đó là một khối chân trái hồn cốt. Mà cũng chính là chỗ hồn cốt mà Đường Tam đang còn thiếu.