Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 799: Tiền Đa Đa cùng Tiên Lâm Nhi (2)




- Ngươi, ngươi nói cái gì?

Ngôn Thiểu Triết trừng lớn con mắt, lập tức liền tóm lấy vạt áo của Tiền Đa Đa, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

Ầm!

Tiên Lâm Nhi một chưởng đánh bay Ngôn Thiểu Triết, giận dữ hét:

- Ngươi dám đụng hắn. Ngươi lại đụng hắn một cái, lão nương lập tức liều mạng với ngươi.

Ngôn Thiểu Triết bị đánh thẳng vào một bên lỗ châu mai, với tu vi của hắn, căn bản cũng không đến mức chật vật ngã xuống đất, nhưng lúc này hắn lại giống như mất hồn.

Tiên Lâm Nhi một tay ôm lấy bả vai Tiền Đa Đa, để hắn tựa trên người mình, một tay khác nắm chặt bàn tay của hắn, khóc không thành tiếng, nói:

- Ngươi nói với hắn những chuyện này làm gì? Chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?

Tiền Đa Đa đột nhiên trở nên tái nhợt, huyết sắc nhanh chóng rút đi, cảm giác suy yếu mãnh liệt làm mí mắt của hắn có chút không cách nào mở ra, chậm rãi nhắm lại, âm thanh cũng trở nên yếu ớt.

- Bởi vì..., hiện tại... không nói, thì rốt cuộc cũng không có thời gian... để nói. Ngươi... vì hắn, đau lòng nhiều năm như vậy..., sao có thể... không cho hắn biết? Lâm nhi..., nếu như, nếu như... ngươi vẫn yêu hắn, lập tức cùng hắn... ở cùng một chỗ đi. Ta cho tới bây giờ... cũng không có nghĩ qua phải... cản trở ngươi... Những năm gần đây, chúng ta chỉ có... danh xưng vợ chồng, lại không phải... là vợ chồng thực sự, ngươi vẫn luôn... trong sạch.

- Kỳ thật, ta không chỉ... một lần muốn... muốn lấy hết dũng khí hỏi ngươi... xem ngươi có ưa thích ta. . . dù là chỉ một chút. Nhưng mà, ta... không dám, ta sợ sẽ ngay cả cơ hội mỗi ngày... nhìn thấy ngươi... cũng đều mất đi. Thật ra thì, . . . ngươi biết không. . .? Những năm gần đây, ta lo lắng nhất là. . . có một ngày ngươi đột nhiên. . . nói với ta. . . kết thúc đoạn hôn nhân này của chúng ta. Mặc dù. . . trên bản chất. . . nó cũng không chân chính. . . tồn tại qua. Nhưng mà, trong nội tâm của ta. . . , vẫn như cũ là. . . ký thác lớn nhất. Ta. . . phải đi rồi. . . , Lâm nhi. . . nàng chiếu cố bản thân cho tốt. . . , ta. . . có một lời một mực. . . cũng không. . . có dũng khí nói ra. . . hiện tại, ta rốt cục. . . có rồi, . . . Lâm nhi, ta, ta yêu nàng. Yêu nàng. . . hơn cả. . . bản thân ta.

Nói xong lời này, thân thể của Tiền Đa Đa kịch liệt run rẩy một chút, đầu lệch qua trong ngực Tiên Lâm Nhi, khí tức hoàn toàn không còn.

- Đa Đa, Đa Đa. . .

Tiên Lâm Nhi gấp giọng hô to, nhưng mà, Tiền Đa Đa trong ngực nàng lại không có nửa điểm phản ứng.

- Đa Đa, cái tên ngốc này, vì sao ngươi không sớm nói cho ta biết. Ngươi. . . vì sao ngốc như vậy a! Ta tại sao phải yêu tên hỗn đản đó nữa? Trong lòng ta đã sớm tuyệt vọng đối với hắn. Ngươi đối ta tốt, kỳ thật ta đều biết, chỉ là, trong lòng ta thủy chung không cách nào vượt qua được vết thương đó. Chúng ta đều quá ngốc, vì phần rụt rè trong nội tâm, ta khiến ngươi đợi nhiều năm như vậy, Đa Đa, thật xin lỗi, Đa Đa, ngươi tỉnh lại được không? Ta hiện tại liền trả lời vấn đề của ngươi, trong lòng ta cũng có ngươi, ta không biết nó có phải là yêu hay không, nhưng mà con người đều có cảm tình, ngươi làm bạn với ta nhiều năm như vậy, chu đáo chiếu cố ta, sao ta lại không biết?

- Lòng ta đã sớm bị ngươi lặng lẽ cảm hóa, chỉ là bản thân ta không muốn đi thừa nhận mà thôi. Ta không biết cảm giác đó có phải là yêu hay không, nhưng mà, ta thật không thể không có ngươi, không thể rời hỏi ngươi, Đa Đa, ngươi không nên chết, ngươi tỉnh lại, chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, ta lập tức trở thành thê tử chân chính của ngươi, vĩnh viễn bồi ngươi. Đa Đa. . .

Tiên Lâm Nhi khóc sướt mướt, Ngôn Thiểu Triết vẫn như cũ đờ đẫn ngồi đó, trên mặt ngoại trừ ngây người và uể oải, yên lặng cúi đầu, thậm chí không dám nhìn tới Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa. Hắn biết, vấn đề tình cảm này, bản thân từ đầu đến đuôi vẫn là kẻ thất bại.

Ngôn Thiểu Triết chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Tiền Đa Đa và Tiên Lâm Nhi, lẩm bẩm:

- Lão Tiền, ngươi thắng. So về thực lực, cả đời này ta đều thắng ngươi. Nhưng mà, về mặt tình cảm, ngươi thắng. Ta thua, thua từ đầu đến đuôi, ngươi dùng tình cảm chấp nhất của bản thân làm ta thua thương tích đầy mình. Ngươi nói đúng, ta không xứng, ta căn bản không xứng với tình yêu của Lâm nhi, càng không xứng ở cùng với nàng. Lão Tiền, ta kính nể ngươi.

Dứt lời, hắn trịnh trọng hướng về Tiền Đa Đa khom người xuống, cúi đầu chín mươi độ.

- Khụ khụ.

Ngay vào lúc này, một tiếng ho khan có chút không hài hòa đột nhiên vang lên.

Trang lão đứng lên, đi đến bên cạnh Tiên Lâm Nhi, vỗ vỗ bờ vai của nàng, lên tiếng:

- Được rồi, đừng khóc. Đưa Đa Đa đi về nghỉ ngơi đi.

- Sao?

Tiên Lâm Nhi ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang lão.

Trang lão như vô sự lên tiếng:

- Hắn mất máu quá nhiều, lại tự bạo vũ hồn, tổn thương thật nghiêm trọng, không thể quá tiêu hao tinh lực, cho nên ta khiến hắn ngủ một lát. Trở về uống thêm chút thuốc, với thể chất của hắn, lại nghỉ ngơi mười ngày là không có chuyện gì.

- A?

Tiên Lâm Nhi chớp chớp con mắt, trong đôi mắt còn có nước mắt tràn ra ngoài, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn ngốc trệ. Lần này phong hồi lộ chuyển vẫn là quá đột nhiên.

- Người, người không phải mới vừa nói. . .

Tiên Lâm Nhi có chút không dám tin, bờ môi run rẩy hỏi.

Trang lão mỉm cười nói:

- Ngươi thật là quan tâm quá hóa loạn. Mặc dù hắn đã ngủ mê man, nhưng mạch đập nhiều nhất chỉ là yếu ớt, cũng không có biến mất a! Trước đó ta nói khó, là nói thương thế của hắn rất nặng, tương đối khó trị. Nhưng ta lại không nói trị không được. Được rồi, nhanh đưa hắn trở về đi. Hồn thú công thành càng ngày càng mạnh, ta đi cứu trị những người khác. Ngươi cũng nhanh trở về đầu nhập chiến trường, nhớ đừng khinh thường nữa.

Nói xong lời nói này, Trang lão đứng lên, lách người rời đi.

Nhìn theo phương hướng Trang lão rời đi, Tiên Lâm Nhi nhìn lại Tiền Đa Đa trong ngực mình một chút, hơi để ý một chút, quả nhiên, khí tức của Tiền Đa Đa mặc dù yếu ớt, nhưng cũng không đoạn tuyệt. Nước mắt của nàng không còn chảy xuôi, nhưng khuôn mặt lại bắt đầu trở nên phiếm hồng.

Phiên thổ lộ vừa rồi người chung quanh có thể rõ rõ ràng ràng nghe được, sự tình riêng tư nhất của bản thân hoàn toàn giữ không được nữa a! Bất quá, Đa Đa không chết, chuyện này, quả thật là quá tốt rồi.

Không dám nhìn tới những người xung quanh, Tiên Lâm Nhi ôm lấy Tiền Đa Đa, phi thân lên, quay người biến mất tới phương hướng của học viện Sử Lai Khắc.

Trang lão nhẹ nhàng rơi vào một chỗ khác có người bị thương, khóe miệng vẫn thủy chung mỉm cười, vừa trị liệu cho người bị thương, vừa lẩm bẩm tự nhủ:

- Hai hài tử này thật không khiến người ta bớt lo. Đa Đa, tiểu tử ngươi thiếu lão phu một cái nhân tình to lớn, ha ha.

Tình cảm nhiều năm của Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa rốt cục bởi vì một trận sinh tử đại biến mà có kết quả tốt đẹp. Nhưng lúc này, tình huống của thành Sử Lai Khắc lại càng thấy không ổn.

Thành Tây bên này, Tiền Đa Đa trọng thương, Tiên Lâm Nhi không thể không tạm thời rời khỏi chiến trường. Mặc dù Tống lão bằng vào tốc độ của bản thân Thanh Ảnh Thần Ưng tạm thời cuốn lấy Hùng Quân. Nhưng lực công kích và phòng ngự khủng bố của Hùng Quân thật sự quá bá đạo, Tống lão có thể duy trì cục diện này đã rất không dễ dàng.

Trong ba hướng khác, tình huống thành Đông là tốt nhất, bài danh thứ tám trong Thập Đại Hung Thú, Xích Ma Ngao ba đầu Xích Vương, trên thực lực dù sao hơi kém mấy phần, bị một vị trưởng lão tu vi cấp chín mươi sáu ngăn cản. Thế công của hồn thú cũng không tính là quá hung mãnh.

Phía bắc và phía nam lại càng ngày càng giật gấu vá vai.

Phía nam là phương hướng chủ công của đại quân hồn thú, có Phỉ Thúy Thiên Nga dẫn đầu, năng lực trị liệu phạm vi lớn của nàng khiến đại quân hồn thú trở nên càng thêm hung hãn không sợ chết, hồn đạo khí áp chế đã không cách nào gánh nổi, mặc dù Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn khiến đại quân hồn thú tổn thất nặng nề, nhưng nó cũng làm Phỉ Thúy Thiên Nga càng thêm quyết tâm dẫn đầu hồn thú công kích. Đã bắt đầu có hồn thú xông lên đầu tường, cận thân chiến đấu. các học viên của học viện Sử Lai Khắc đã từng bước vùi đầu vào trong chiến đấu.

Tình huống thành Bắc cũng đồng dạng không ổn. Phương diện lực công kích tuyệt đối thì Vạn Yêu Vương khẳng định là xa xa không thể cùng Hùng Quân so sánh, bởi vì năng lực của hắn vừa vặn bị Hùng Quân khắc chế. Nhưng mà, muốn nói tác dụng trên chiến trường, Vạn Yêu Vương thậm chí càng lớn hơn so với Hùng Quân.

Nếu như xem Hùng Quân là chiến hồn sư hệ cường công, vậy thì Vạn Yêu Vương là chiến hồn sư hệ khống chế.

Lúc này, bên phía thành Bắc, thân mình Vạn Yêu Vương không ngừng phóng ra nghìn vạn cành cây, càn quét về hướng đầu tường thành Bắc. Mặc dù cũng có trưởng lão Hải Thần Các xuất thủ, ý đồ quấy nhiễu hắn. Nhưng Vạn Yêu Vương có thực lực cực mạnh, lại cực kỳ giảo hoạt. Chỉ lựa chọn du đấu, khiến hai vị trưởng lão công kích hắn không có biện pháp. Đối mặt với đại quân hồn thú phía dưới, bọn hắn cũng không dám xâm nhập quá sâu, chỉ có thể không ngừng chặt đứt cành cây của Vạn Yêu Vương.

Mặc dù như thế, một lát sau, vẫn có hơn một nửa hồn đạo khí thủ thành cỡ lớn bị hủy, hơn nữa, từng cành cây cũng đã trở thành chỗ đặt chân tốt nhất cho hồn thú leo lên. Trong lúc nhất thời, thành Bắc cực kỳ căng thẳng, số lượng hồn thú công lên đầu thành cũng nhiều nhất. Không thể không tăng số lượng trưởng lão Hải Thần Các tiến về tọa trấn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đầu tường thành Nam.

Mọi người Đường Môn đã bắt đầu vùi đầu trong chiến đấu. Kiếm Si Quý Tuyệt Trần ở vị trí đầu tiên, hai tay nắm lấy Thẩm Phán Chi Kiếm.

Một đầu vạn năm hồn thú hình thái sư tử xông lên đầu tường, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, chấn động binh lính bình thường ngã trái ngã phải.

Thẩm Phán Chi Kiếm trong tay Quý Tuyệt Trần chỉ phía trước, một đạo kiếm quang bén nhọn bắn ra nhanh như chớp, hóa thành hình vòng cung kinh thiên, chém về phía sư tử.

Sư tử cũng giảo hoạt, cảm nhận được kiếm ý sắc bén, lập tức không chọn cứng đối cứng, mà quay đầu nhảy xuống dưới thành. Đây không thể nghi ngờ là phương thức né tránh tốt nhất.

Nhưng đúng lúc này, một chiêu Lôi Đình Long Trảo chính xác chặn đường đi của nó. Một tòa đỉnh lớn từ trên trời giáng xuống.

Tê liệt, chấn động. Cường hãn song khống chế khiến thân thể của hồn thú sư tử lập tức ngưng kết giữa không trung. Hắc quang lóe lên, đầu một nơi thân một nẻo.

Ầm ầm!

Bên sườn, một con thằn lằn lớn đột nhiên từ dưới thành nhảy lên, hung hăng vọt tới trận hình của mọi người Đường Môn. Mà vị trí nó xông tới chính là chỗ của Giang Nam Nam.

Từ Tam Thạch lôi kéo Giang Nam Nam, di hình hoán vị, Huyền Vũ Thuẫn đánh ra ra. Tiếng nổ vừa rồi cũng từ đây mà ra.