Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 760: Hiến tế! Đế Hoàng Thụy Thú (1)




Dứt lời, nàng từ trong ngực Hoắc Vũ Hạo đứng thẳng người, dáng nàng vốn cao gầy, lúc này hai tay nắm lấy bả vai Hoắc Vũ Hạo, hai người cơ hồ nhìn thẳng vào nhau.

- Vũ Hạo, ngươi từng hôn Đông Nhi chưa?

Vương Thu Nhi cười, một nụ cười khiến trăm hoa đua nở.

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu.

Vương Thu Nhi chậm rãi nhắm hai mắt lại, khiến lông mi thật dài, vểnh lên khoác xuống mí mắt, nhẹ nhàng ngẩng đầu, môi đỏ thổ khí như lan:

- Hôn ta.

Hoắc Vũ Hạo cũng cười, hắn cảm thụ được bản thân đang suy yếu, uy lực Đời Đời Kiếp Kiếp sắp đến cuối cùng. Trong thời gian ngắn ngủi này, bọn hắn đã trốn xa trăm dặm. Cho dù là Phong Hào Đấu La, nếu không tiến hành lùng bắt phạm vi lớn cũng không có khả năng tìm được bọn hắn.

Sau khi Hạo Đông tam tuyệt toàn diện thiêu đốt, tinh thần lực trong Tinh Thần Hải đã sắp cạn kiệt.

Hắn, cũng đồng dạng đi tới phần cuối của sinh mệnh.

Đông Nhi, Thu Nhi. Vĩnh biệt.

Một tay ôm vào bên hông Thu Nhi, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc gợn sóng của nàng, Hoắc Vũ Hạo có chút nghiêng đầu, tiến đến trước mặt nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn một cái lên má của nàng, sau đó lại sờ nhẹ môi của nàng.

Bờ môi của Thu Nhi rất nóng, nóng giống như than lửa. Sau khi Hoắc Vũ Hạo sờ nhẹ lên đó, liền muốn đứng tiếp tục lên đường. Thế nhưng ngay một khắc này, đôi tay của Thu Nhi lại đột nhiên quấn lên, ôm chặt lấy đầu của hắn, để cho bờ môi đỏ mộng của mình dùng sức ấn lên môi của hắn.

Một cỗ lửa nóng khó tả lập tức từ bờ môi của Thu Nhi truyền đến. Hoắc Vũ Hạo lúc này đã vô cùng suy yếu, lập tức cảm thấy mình có chút mất phương hướng.

Mà cũng ngay lúc này, Thu Nhi đang hôn hắn bỗng nghiêng về phía trước, trán của nàng dán thật chặt vào trán của hắn, hợp lại cùng nhau. Mà vị trí dán vào nhau đúng là vị trí của Vận Mệnh Nhãn a!

Ầm ầm!

Lập tức! Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy đầu óc của mình phảng phất nổ tung. Từng cảnh tượng kỳ dị không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Một phiến cánh rừng lớn rậm rạp, vô số cổ thụ che trời đem ánh nắng hoàn toàn che chắn. Trong thế giới khắp nơi đều là thực vật lại có một bóng dáng màu vàng nho nhỏ nằm rạp trên mặt đất.

Chuyện này. . . , chuyện này. . .

- Ngươi vẫn luôn rất ngạc nhiên vì cái gì ta cùng Đông Nhi có dung nhan giống nhau như đúc, vì cái gì ta cùng vũ hồn dung hợp kỹ Quang Minh Nữ Thần của các ngươi giống nhau như thế a?

- Bởi vì, ta căn bản chính là dựa theo hình tượng Quang Minh Nữ Thần hiện ra ở trước mặt các ngươi.

- Biết ta là ai không?

Bóng dáng màu vàng nho nhỏ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt này, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy đầu óc của mình như bị búa lớn đập vào, hết thảy nghi hoặc trong lòng, hết thảy không hiểu, trong nháy mắt này đã hoàn toàn hiểu rõ.

Hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao nàng và Đông Nhi lại có dáng dấp giống nhau, nhưng lại càng giống với Quang Minh Nữ Thần trong suy nghĩ của hắn hơn.

Hắn rốt cuộc minh bạch, vì cái gì trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nàng không chỉ tung hoành tự nhiên, hơn nữa đối với hồn thú lại có tình cảm kỳ dị, thậm chí liều mạng đi cứu viện Ám Kim Khủng Trảo Hùng.

Hắn rốt cuộc minh bạch, vì cái gì bản thân thường thường sẽ sinh ra cảm giác quen thuộc đối với nàng, vì cái gì nàng cũng có Vận Mệnh Nhãn giống như mình.

Hắn rốt cuộc minh bạch, vì cái gì bản thân mỗi một lần gặp phải thời điểm nguy hiểm, nàng kiểu gì cũng sẽ xuất hiện bên cạnh mình.

Hắn rốt cuộc minh bạch, vì cái gì nàng biết hết thảy mọi chuyện của hắn, đối với hắn cực kỳ quen thuộc, càng không ngừng xuất hiện bên cạnh mình.

Bởi vì! Nàng, căn bản cũng không phải là nhân loại.

Bởi vì! Nàng, là tồn tại đã trao cho hắn Vận Mệnh Nhãn.

Bởi vì! Nàng, căn bản chính là sứ giả nắm trong tay vận mệnh.

Bởi vì! Nàng, cũng sớm đã sao chép trí nhớ của hắn.

Nàng là, Tam! Nhãn! Kim! Nghê!

Từng tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cùng hắn lưu lại ký ức sâu sắc, đồng thời trao cho hắn Vận Mệnh Nhãn, nắm trong tay toàn bộ số phận của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đối với tất cả hồn thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều có sự giúp đỡ to lớn, chính là Tam Nhãn Kim Nghê a!

Trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tồn tại thủ hộ bên người nàng đều là cấp bậc Thập Đại Hung Thú.

Thu Nhi, Thu Nhi lại là Tam Nhãn Kim Nghê biến hóa thành.

Mặc dù vào giờ phút này, Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo sắp thiêu đốt hầu như không còn, nhưng tin tức đột nhiên xuất hiện vẫn làm linh hồn của hắn bởi vì chấn kinh đều theo đó run rẩy lên. Hắn vốn đang chuẩn bị đem Băng Đế, Tuyết Đế, Thiên Mộng Băng Tằm truyền cho Thu Nhi cũng không thể không dừng lại.

- Thu Nhi, ngươi. . .

- Đúng vậy, ta là Tam Nhãn Kim Nghê, Tam Nhãn Kim Nghê đần độn, đối với ngươi sinh ra hứng thú, để rồi đi vào thế giới loài người.

- Thời điểm ngươi cưỡng ép lạc ấn Vận Mệnh Nhãn của ta, đã chú định là khắc tinh trong số mệnh của ta. Khi đó, ngươi lạc ấn trí nhớ của ta, ta cũng đồng dạng lạc ấn trí nhớ của ngươi. Trong trí nhớ của ta, ngươi thấy chỉ có cánh rừng lớn, chỉ có Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đơn điệu. Nhưng ta trong trí nhớ của ngươi, lại thấy được thiên hình vạn trạng trong nhân thế, thấy được nhân gian tốt đẹp.

- Ta so với các hồn thú còn lại khác biệt, ta thậm chí cũng không có hạn chế số kiếp, cũng không bình cảnh mười vạn năm của bọn chúng. Nếu như ta nguyện ý, ta vẫn sẽ một mực sống sót. Mặc dù ta không có được thực lực như mấy người Đế Thiên, nhưng mà, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cho dù là vị Chúa Tể chân chính đang ngủ say cũng chỉ sẽ bảo hộ ta, sẽ không để cho ta nhận bất cứ thương tổn gì.

- Nhưng mà, mấy vạn năm sinh mệnh, ta đã phải cảm thụ quá nhiều tịch mịch. Khi ta thấy được vẻ tốt đẹp trong nhân thế, lại như thế nào có thể nhịn được phần hiếu kỳ này?

- Thế là, ta dùng cơ hội một lần biến hóa thành người duy nhất trong cuộc đời này, biến thành Quang Minh Nữ Thần trong trí nhớ của ngươi. Mà sau khi biến hóa, ta nhất định chỉ có thể biến hóa giữa hình thái Tam Nhãn Kim Nghê và Quang Minh Nữ Thần. Ngay cả tên của ta, Vương Thu Nhi, cũng đều lấy theo Vương Đông.

- Ta đi vào thế giới nhân loại các ngươi, dùng bộ phận Kim Long huyết mạch trên người, mô phỏng ra vũ hồn Kim Long. Thế giới nhân loại với ta mà nói không chỉ mới mẻ thú vị, nhưng cũng là một thứ lạ lẫm. Sau khoảnh khắc vui vẻ cùng tò mò ngắn ngủi, ta dần cảm nhận được sợ hãi. Bởi vì trừ ngươi ra, ta hoàn toàn không hiểu rõ thế giới loài người. Ngay cả chính ta cũng không biết vì cái gì mà lại đi tới học viện Sử Lai Khắc, xuất hiện ở trước mặt ngươi.

- Cùng ngươi gặp lại lần nữa, cũng đã là thân phận nhân loại. Ngươi không nhận ra ta, nhưng ta lại nhận ra ngươi. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Có lẽ nguyên nhân bởi vì Vận Mệnh Nhãn tương liên, thời điểm bên cạnh ngươi, phần sợ hãi đó lại biến mất, ta cảm thấy đặc biệt an tâm. Thế là, ta tiến nhập học viện Sử Lai Khắc, đi tới bên cạnh ngươi. Ta muốn thấy ngươi sinh hoạt như thế nào. Nhân loại các ngươi, cùng hồn thú chúng ta, lại có cái gì khác biệt.

- Đúng lúc này, ta phát hiện, gia hỏa mà trong lòng ngươi xem là bạn tốt lại là nữ hài tử, hơn nữa còn cùng ngươi trở thành tình lữ. Thời điểm đó, trong nội tâm của ta cũng đã chua xót. Lúc ấy ta mới biết được, nguyên lai bộ dáng ta biến hóa thành, căn bản chính là dáng vẻ sau khi lớn lên của nàng.

- Ta lại một lần nữa bắt đầu mờ mịt, lại một lần nữa bắt đầu không biết làm sao. Ta khi đó nghĩ tới việc rời đi, trở về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Lực lượng bản nguyên vận mệnh của ta còn ở Tinh Đấu. Trước đó ta căn bản chính là lẻn ra ngoài. Nhưng mà, ta lại có chút không nỡ bỏ qua cơ hội tiến vào thế giới loài người này. Ta biết, nếu như ta cứ thế mà đi, sau này muốn trở lại bên cạnh ngươi, cơ hồ là không thể nào.

- Thế là, ta chẳng biết tại sao mà lưu lại. Cùng các ngươi cùng một chỗ tiến nhập Tinh Đấu, vì ngươi tìm kiếm hồn hoàn thích hợp. Ta thân là hồn thú, vậy mà giúp đỡ ngươi đi săn giết hồn thú. Chuyện này không phải thật buồn cười sao ? Mặc dù ta bình thường cũng rất thị sát, nhưng những hồn thú đó dù sao cũng là con dân của ta a!

- Về sau, ta nghe ngươi nói qua cố sự của ngươi và mẫu thân. Cảm giác xem qua trí nhớ của ngươi và nghe bản thân ngươi nói là chuyện không giống nhau. Khoảnh khắc đó, ta mới đột nhiên cảm giác được, hồn thú cùng nhân loại là khác biệt, khác biệt về bản chất tình cảm. Nhân loại các ngươi vốn có tình cảm, là thứ mà hồn thú chúng ta không có. Mà đó cũng chính là lúc trong lòng ta kiên định lưu lại. Ta cũng muốn thử một chút, trong lòng ngươi, ta có thể so với Đông Nhi càng tốt hơn hay không.

- Rất nhanh ta liền phát hiện, ý nghĩ này không thực tế đến cỡ nào. Sau khi cùng ngươi đồng sinh cộng tử, chính ta cũng không biết, trong lòng ta, ngươi đã lưu lại ấn tượng càng ngày càng khắc sâu. Được Vận Mệnh Nhãn lẫn nhau dẫn dắt, ngươi quả nhiên là kiếp số lớn nhất của ta. Ta bắt đầu dần dần thích ngươi, thích nhìn ngắm ngươi, ưa thích ở bên cạnh ngươi. Nhưng ngươi lại bắt đầu bài xích ta, bởi vì Đông Nhi mà bài xích ta, có lẽ do Đông Nhi cảm nhận được uy hiếp quá mức mãnh liệt đến từ ta. Khi đó, ta thậm chí có chút đắc ý, dáng dấp giống nhau thì như thế nào? Ta nhất định sẽ mạnh hơn nàng, nhất định phải đoạt ngươi từ trong tay nàng.

- Nhưng mà, ta thật không biết nên như thế nào mới có thể khiến ngươi thích ta, khiến ngươi yêu ta. Khi đó, ta rất mờ mịt, thẳng đến một ngày, ta nhìn thấy ngươi sắc mặt sốt ruột rời đi học viện, được sự hiếu kỳ thôi thúc, khiến ta tự động đi theo phương hướng của ngươi.

- Trí tuệ, kiên quyết của ngươi đối với Đông Nhi đều đang không ngừng đả động lấy ta. Khi ta tận mắt thấy ngươi đem Dương Tuyền nóng bỏng đủ để tan chảy sắt thép lập tức nuốt vào trong bụng, chỉ vì để cho bản thân có thể phun ra một ngụm tâm huyết. Ngươi có biết cảm thụ ngay lúc đó của ta là thế nào không?

- Ta lần thứ nhất có cảm giác đau lòng, rất đau. Khi đó, ta mới hiểu được cái gì gọi là yêu. Ngươi vì Đông Nhi, có thể không để ý sinh mệnh hi sinh chính mình, nhưng mà, ngươi có nghĩ tới một chuyện? Ta ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi biến thành như vậy, ta đau lòng đến bực nào a! Khi ta cũng đồng dạng phun ra một ngụm máu tươi, vì ngươi lấy xuống một đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng khác, ta mới biết được, nguyên lai, ta đã yêu ngươi, không thể tự kềm chế yêu ngươi.

- Ngay cả chính ta đều cảm thấy mình thật ngu ngốc, chúng ta vốn đã không giống nhau, ngươi là người, ta là hồn thú, chúng ta hẳn phải hoàn toàn đối lập mới đúng. Nhưng mà, ta vẫn ngu ngốc như thế, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

- Mỗi một lần ngươi bị tổn thương đều làm ta đau lòng, nhưng mỗi một lần, ta vẫn thủy chung không đành lòng rời bỏ ngươi.