Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 755: Một vầng kim sắc xinh đẹp (2)




Mà cũng ngay lúc này, tiếng nổ kịch liệt từ dưới chân vang lên.

Một đạo kim quang giống như du long không biết lúc nào đã xuất hiện trong trận địa hồn đạo khí mặt đất. Tốc độ của nó thật sự rất đáng sợ, những nơi nó đi qua, từng kiện từng kiện hồn đạo khí lập tức vỡ vụn, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Tam trưởng lão gầm thét một tiếng:

- Hồn đạo khí tham trắc trên không đều làm ăn cái gì không biết? Tỏa định.

Hắn dứt lời, hướng tứ trưởng lão bên người đưa mắt ra ý một cái.

Hắn muốn ở chỗ này tọa trấn đại cục, hơn nữa còn khống chế ba người Hoắc Vũ Hạo, tứ trưởng lão xuất thủ thì không gì thích hợp bằng.

Tứ trưởng lão khẽ vuốt cằm, tay phải vừa nhấc, dưới chân lập tức bay lên từng vòng hồn hoàn, hai vàng, ba tím, bốn đen. Chín vòng hồn hoàn bay lên, thể hiện thực lực cường đại của một vị Phong Hào Đấu La. Ngay sau đó, hắc vụ nồng đậm cũng từ trên người hắn tản ra ngoài, đem cả người hắn đều che giấu bên trong, không lộ ra chút nào.

Hắc vụ quay lại, lập tức nghiêng xuống, bao phủ về phía mặt đất, thời điểm nó di động, bên trong vụ khí nhìn qua mềm mại vậy mà tản mát ra khí tức cực kỳ sắc bén. Cơ hồ chỉ một thoáng đã đến sát mặt đất.

Keng!

Một tiếng giòn tan vang lên lên, kim quang bỗng nhiên dừng lại, tứ trưởng lão biến thành hắc vụ cũng dừng lại một chút.

Thân ảnh lập loè kim sắc quang mang rốt cục thực chất hóa. Trong nháy mắt nàng xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cho dù là đám tà hồn sư cũng không ngoại lệ. Bởi vì, nàng thật sự quá đẹp.

Tóc dài gợn sóng màu phấn lam xõa sau ót, dung nhan tuyệt sắc bao phủ một tầng sương lạnh, xung quanh thân thể mềm mại là một đầu Kim Long hư huyễn như ẩn như hiện, trong tay cầm trường mâu hai đầu sắc bén chỉ xéo chân trời. Nàng giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của thần sáng thế. Mà đôi mắt to tròn màu phấn lam của nàng đang nhìn vào Hoắc Vũ Hạo bị vây khốn trong lôi võng trên không.

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo có chút ngây người, ngay sau đó, ánh mắt ngây người lập tức biến thành cảm động cùng áy náy:

- Thu Nhi!

Đúng vậy, dung nhan tuyệt mỹ, tóc dài gợn sóng, còn có đôi mắt màu phấn lam, chỉ thuộc về một người, Hoàng Kim Long Nữ Vương Thu Nhi!

Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không rõ vì cái gì Thu Nhi lại lại tới đây, nhưng vào giờ phút này, trong lòng của hắn lại ngũ vị tạp trần. Thu Nhi, ngươi thật là ngốc a! Vì ta, không đáng.

Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, Vĩnh Đông Chi Vực vốn phát để đối kháng tam trưởng lão chậm rãi thu liễm, nhưng mà, tầng kim quang trên người hắn lại một lần nữa trở nên cường thịnh. Vận Mệnh Nhãn trên trán hoàn toàn mở ra, trong con mắt dọc thâm thúy dường như có hàng nghìn hàng vạn ánh sao lấp lóe, vô cùng vô tận.

Cùng lúc đó, Vương Thu Nhi cầm trong tay Hoàng Kim Long Thương đang giằng co cùng tứ trưởng lão, trên trán vậy mà cũng xuất hiện một đạo kim tuyến tinh tế, nháy mắt sau, thế mà cũng lặng yên tách ra, đồng dạng là một con mắt dọc màu vàng óng, đồng dạng là vạn đạo kim quang lấp lóe, vậy mà cùng Vận Mệnh Nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo nhìn giống như đúc.

Thời điểm hai cái Vận Mệnh Nhãn đồng thời mở ra, mọi thứ xung quanh phảng phất đều trở nên đọng lại. Thời gian, không gian, trong một cái chớp mắt này dường như hoàn toàn bị tỏa định. Cho dù với tu vi của tam trưởng lão, tứ trưởng lão, trong khoảnh khắc này đều bị ánh mắt kim sắc hấp dẫn.

Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi đồng thời ngẩng đầu lên, Vận Mệnh Nhãn nhìn lên trời cao, hai đạo kim quang cũng theo đó phóng thẳng lên trời.

Trong thời khắc cuối cùng của trời đêm trước buổi bình minh, kim quang bay lên chiếu sáng hết thảy.

Hai đạo ánh mắt xen lẫn trên không trung, lập tức xông đến khoảng không cao hơn, đêm đen bị xé mở, một con mắt dọc khổng lồ màu vàng óng lập tức xuất hiện trong hư không.

Kim quang chiếu xuống, bao phủ trên thân mình mỗi người.

Hoắc Vũ Hạo, Vương Thu Nhi đứng mũi chịu sào, sau lưng bọn hắn, đều có thêm một hư ảnh mắt dọc màu vàng óng, vạn đạo kim quang lấp lóe khiến thân thể bọn hắn đều trở nên có chút không chân thực. Mà những người khác, cho dù là Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu, sau khi bị kim quang bao trùm đều cảm giác được trong thân thể mình như có đồ vật gì bị khống chế, một loại cảm giác nguy cơ và áp bức khó mà hình dung được lan tràn trong lòng mỗi người.

Vận Mệnh Ngưng Thị!

Đây mới thực sự là Vận Mệnh Ngưng Thị bản đầy đủ.

Ngoại trừ người thi triển là Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi, còn lại trên đỉnh đầu mỗi người cũng đều có thêm một con mắt dọc nho nhỏ. Chỉ bất quá, mắt dọc trên đầu mẹ con Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu là màu vàng nhạt, mà con mắt dọc trên đầu những người khác đều là màu trắng băng lãnh.

- Động thủ, nhanh giết bọn hắn!

Một tiếng kêu to vang lên. Phản ứng đầu tiên cũng không phải là hai vị Phong Hào Đấu La, mà Hồn Đấu La tà hồn sư Vu Vũ có được Linh Hồn Báo Thù.

Vũ hồn của nàng là hệ tinh thần, cũng nhận ảnh hưởng rung động tinh thần nhỏ nhất. Nhưng đối với cảm giác nguy hiểm lại là mãnh liệt nhất, loại cảm giác bị người nắm giữ vận mệnh làm Linh Hồn Báo Thù của nàng cảm thấy tràn đầy khủng hoảng, lại thêm lúc trước hồn kỹ Mô Phỏng của Hoắc Vũ Hạo hiện ra cảnh tượng làm nàng khắc sâu. Nàng lúc này vậy mà chỉ có một cái ý niệm trong đầu, trốn tránh! Mà biện pháp trốn tránh là giết Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi, giết hai người bọn hắn thì hết thảy tự nhiên liền trở về hình dáng ban đầu.

Cho nên, một tiếng thét này của nàng tràn đầy sóng tinh thần, đem đám hồn đạo sư trong trạng thái đờ đẫn lập tức tỉnh lại.

Chớp mắt sau, vô số đạo lam quang xen lẫn trên không trung, bao trùm về hướng bốn người Hoắc Vũ Hạo, trong đó đối tượng bị tập kích nhiều nhất là Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi vừa mới thể hiện ra dị tượng.

Nhưng mà, một màn quỷ dị cũng liền phát sinh tại thời khắc này, từng đạo Hồn Đạo Xạ Tuyến uy lực mạnh mẽ, từng khỏa hồn đạo pháo đạn tràn đầy lực bạo tạc, không biết vì cái gì mà từng cái bắn vào khoảng không.

Bọn chúng nhìn qua rõ ràng đã phong kín tất cả góc độ có thể né tránh của Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi, nhưng mà cũng không có khỏa đạn pháo nào bắn trúng bọn hắn, nhiều lắm cũng chỉ xẹt qua thân thể cả hai.

Phảng phất từ trong sâu xa có một cỗ lực lượng kỳ lạ bảo hộ bọn hắn, không cho bọn hắn bị thương tổn. Ngay cả xung quanh thân thể Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu cũng có từng tia Hồn Đạo Xạ Tuyến hiện lên, lại đồng dạng cũng không trúng đích.

- Chết tiệt, ai bảo các ngươi động thủ? Phong tỏa xung quanh cho ta, không được để bọn hắn đào thoát.

Tam trưởng lão gầm thét một tiếng, lôi võng trong tay bỗng nhiên căng lên, ngược lại thay Hoắc Vũ Hạo, Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu chặn lại công kích của quân đoàn Tà Quân. Hắn cũng không quá quan tâm Hoắc Vũ Hạo chết sống ra sao, dù người trẻ tuổi này là vật thí nghiệm rất tốt, nhưng hắn lại không thể không quan tâm mẹ con Nam Thủy Thủy a!

Cùng với tiếng hét lớn của hắn, Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi giống như tâm ý tương thông, đồng thời phát động.

Thân thể của Hoắc Vũ Hạo trầm xuống phía dưới, nhìn qua phảng phất như muốn trực tiếp đụng vào lôi võng. Mà thân thể mềm mại của Vương Thu Nhi thì vặn một cái, phóng thẳng đến hướng Hoắc Vũ Hạo.

Tứ trưởng lão đương nhiên sẽ không để nàng toại nguyện đi cứu viện Hoắc Vũ Hạo, hừ lạnh một tiếng, hắc vụ tràn ngập, một đạo hàn quang sâm nhiên lập tức xuất hiện, chém thẳng đến đầu Vương Thu Nhi.

U Minh Kiếm, đây chính là tà vũ hồn của tứ trưởng lão. Vũ hồn hết U Minh Kiếm sức kỳ lạ, lúc sử dụng có khả năng mở ra một cái không gian song song, hư hư thực thực, quỷ thần khó lường. Sở dĩ gọi là tà, bởi vì hắn mỗi một lần mở ra không gian song song, liền cần thiêu đốt linh hồn một người với tư cách đại giới. Mà cùng với tu vi tăng lên đến cấp bậc Phong Hào Đấu La, vũ hồn của hắn nhiều nhất có thể phong ấn chín linh hồn, sau khi dùng qua liền cần bổ sung. Mặc dù như thế, nhưng trong tà hồn sư thì hắn cũng xem như ít tạo nghiệp chướng.

Hồn kỹ thứ nhất U Minh Trảm, sắc bén, nhanh chóng, lấy tu vi Phong Hào Đấu La thôi động, cho dù một tòa núi nhỏ cũng có thể bị hắn tuỳ tiện chém thành hai nửa.

Tam trưởng lão trên không trung nhìn vào động tác như thiêu thân lao đầu vào lửa của Hoắc Vũ Hạo, khóe miệng toát ra một tia khinh thường, tay phải nắm lấy một cái, lôi võng lập tức lại co vào.

Hắn đối với kiện hồn đạo khí này của bản thân rất có lòng tin, bất luận là loại hộ tráo gì đối mặt với lôi võng của hắn đều không có biện pháp xông ra, Vô Địch Hộ Tráo cũng chỉ có thể bảo hộ bản thân, lại không cách nào đột phá.

Hoắc Vũ Hạo lúc trước thi triển một lần Vô Địch Hộ Tráo, trong khoảng thời gian này đã sớm tán đi. Lúc này hắn trực tiếp vọt tới lôi võng, theo tam trưởng lão thấy thì căn bản chính là muốn chết. Lôi võng của hắn gọi là Lôi Thần Thúc Phược, một kiện hồn đạo khí cấp tám, tuy nói là lấy khống chế làm chủ đạo, nhưng uy lực cũng tuyệt đối tương ứng với tồn tại cấp tám.

Hoắc Vũ Hạo hướng phía dưới rơi xuống, Vương Thu Nhi xông lên phía trên, hai người đối mặt đều là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La chặn đánh. Nhưng mà, vào giờ phút này, bọn hắn lại đều không đi nhìn đối thủ, mà bốn mắt nhìn nhau.

Vương Thu Nhi nhìn thấy phần áy náy cùng nghi hoặc trong ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo, mà Hoắc Vũ Hạo từ trong mắt Vương Thu Nhi nhìn thấy cũng chỉ có kiên quyết!

Hai người càng ngày càng gần, nhưng đòn chặn đánh đến từ hai vị Phong Hào Đấu La cũng đã xuất hiện trước mặt bọn hắn.

Khoảng cách của bọn hắn đã còn không đến năm mươi mét, nhưng khoảng cách năm mươi mét tại thời khắc này lại giống như cái hào rộng cách trở bọn hắn.

Bọn hắn không nói lời nào, Hoắc Vũ Hạo thậm chí cũng không thả Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng ra ngoài, nhưng trong cùng thời khắc đó, bỗng dưng có biến!

Chân trái của cả hai đồng thời sáng lên, ánh sáng kỳ dị mà mông lung lóe lên một cái.

Nháy mắt sau, lôi võng lướt qua trên không, U Minh Kiếm chém vào bóng đêm, thân thể của Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi lại hư không tiêu thất.

Mặc dù quá trình biến mất chỉ kéo dài trong nháy mắt, nhưng chính trong chớp nhoáng này đã làm bọn hắn tránh khỏi hai vị Phong Hào Đấu La chặn đường. Lúc xuất hiện lần nữa, bọn hắn đã gần trong gang tấc.

Đồng dạng là ba mắt. Đúng vậy, là ba cặp mắt, ngoại trừ hai cặp mắt của nhân loại bình thường bên ngoài, còn có một đôi Vận Mệnh Nhãn nhìn chăm chú lẫn nhau.

- Ngươi sao phải khổ vậy chứ?

Hoắc Vũ Hạo nhẹ giọng nói.

Vương Thu Nhi lạnh lùng nhìn vào hắn, nhưng sâu trong đáy mắt lại tựa hồ lóe lên một tia cảm xúc:

- Ta nguyện ý.

Hoắc Vũ Hạo cười, nâng lên tay phải, nắm lấy tay trái của Vương Thu Nhi, nhẹ nhàng kéo một cái, liền đem nàng kéo đến bên người mình, cũng tránh đi một kiếm tiếp theo của tứ trưởng lão.