Lúc này, những người tinh tường đã nhìn ra được một chút đầu mối. Không sai, Từ Tam Thạch phải lui về phía sau, nhưng không phải vì hắn rơi vào thế hạ phong mà phải lui về phía sau. Khi hắn lùi về sau từng bước, trong nháy mắt lùi lại cánh tay hắn đã phát ra lực lượng vô cùng mạnh để giảm bớt lực tấn công của đối thủ. Khả năng phòng ngự trước đối thủ cường công của Từ Tam Thạch thật sự đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Hơn nữa, trước khi hắn lui về phía sau, tấm chắn trong tay hắn cũng có những thay đổi rất nhỏ, mỗi khi một mặt của tấm chắn bị nghiền nát đều cố gắng hóa giải phần lớn lực công kích của đối thủ.
Là người ở trong cuộc chiến, Long Ngạo Thiên cảm nhận được diễn biến trận đấu rõ ràng nhất, nhưng dùng khả năng khống chế lực lượng của hắn vẫn không có cách nào ngăn Từ Tam Thạch hóa giải lực tấn công của mình. Hắn có cảm giác, đối thủ trước mặt này giống như một con trạch trơn trượt, mặc kệ cuồng phong bão táp, hắn ta vẫn dễ dàng lẩn tránh.
- Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh. . .
Những âm thanh nổ vang cùng nghiền nát vang lên liên tục, Từ Tam Thạch không ngừng lui về phía sau, thế tiến công của Long Ngạo Thiên tựa như sóng Trường Giang, lớp sau đè lớp trước làm cho hắn phải chìm nổi theo.
Hồn Hoàn thứ hai, thứ ba trên người Từ Tam Thạch đồng thời lóe sáng. Huyền Minh Thuẫn Trận bị hắn dùng thành tầng tầng lớp lớp phòng ngự, mặc dù cách khống chế Huyền Minh Thuẫn Trận khác Huyền Minh Chấn nhưng kết quả mang lại thì giống nhau đến kì diệu. Chỉ có điều mức độ khó khăn khi sử dụng Huyền Minh Thuẫn Trận lớn hơn rất nhiều, nhất là khi phải khống chế từng tấm chắn để phòng ngự như vậy.
Vĩnh Hằng Chi Ngự* Từ Tam Thạch, bốn chữ Vĩnh Hằng Chi Ngự này gắn ở trên người hắn dường như càng ngày càng xứng đáng.
*Vĩnh Hằng Chi Ngự: Phòng Ngự tuyệt đối.
- Oanh.
Một tiếng nổ tung vang lên, Từ Tam Thạch cùng tấm chắn đều bay ra ngoài, lần này, hắn phải bay ra sau hơn hai mươi thước mới rơi được xuống mặt đất. Vừa chạm đất hắn lại ngã xuống, lăn vài vòng trên mặt đất mới đem hết dư lực còn trên người mình hóa giải hết.
Bên kia, Long Ngạo Thiên cũng ngừng lại, ánh mắt của hắn càng thêm sắc bén.
Qủa là người khó đối phó! Trong lòng Long Ngạo Thiên cũng âm thầm kêu khổ. Hoắc Vũ Hạo phán đoán vô cùng đúng, sức công phá của Diêm Vương Thiếp vượt ra khỏi dự tính của Long Ngạo Thiên. Mặc dù hắn đã đem Diêm Vương Thiếp trong kinh mạch mình bức ra, nhưng kinh mạch trong cơ thể cũng bị tổn thương nhiều chỗ, nhất là khi tập trung hồn lực sẽ làm cho hồn lực tiêu hao vô cùng nhanh chóng.
Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đúng là rất mạnh nhưng vẫn tiêu hao vô cùng lớn, vừa rồi lại liên tục tấn công, bây giờ kinh mạch hắn đã có chút đau nhức. Vì không muốn thương thế trở nên nghiêm trọng nên hắn mới hơi chậm lại. Nhìn qua như Từ Tam Thạch bị hắn đánh bay, nhưng chỉ có hắn mới hiểu, Từ Tam Thạch chỉ dựa lực phản chấn mà bắn ngược lại mà thôi. Dù biết vậy nhưng Long Ngạo Thiên cũng không có cách nào ngăn cản Từ Tam Thạch, vì hắn cũng cần mượn cơ hội này để kéo dài thời gian một chút.
Người của Đường Môn khó đối phó như vậy sao? Long Ngạo Thiên hít sâu một hơi, áp chế đau đớn trong cơ thể. Quang mang quanh người hắn chậm rãi rút đi, cuối cùng một trong bảy Hồn Hoàn cũng sáng lên.
Không tiếp tục sử dụng năng lực Thiên Nhân Hợp Nhất? Dưới đài thi đấu, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo chợt sáng ngời.
Thay đổi này của Long Ngạo Thiên tương đương với việc chứng minh phán đoán của hắn. Mặc dù Long Ngạo Thiên sử dụng hồn kỹ tuyệt sẽ không yếu hơn sử dụng năng lực Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng hắn phải thoát khỏi trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất thì có nghĩa là thương thế của hắn không nhẹ, phải cần hồn kỹ để đề cao năng lực chiến đấu của mình.
Dĩ nhiên, Hoắc Vũ Hạo cũng rất rõ ràng, điều đáng sợ nhất của Long Ngạo Thiên chính là khi hắn kết hợp cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất và hồn kỹ ngay thời điểm sử dụng vũ hồn bản thể thức tỉnh lần thứ hai.
Nhị sư huynh, hãy trụ vững!
Hồn Hoàn thứ nhất lóe sáng, trên người Long Ngạo Thiên bắt đầu xuất hiện một chút biến hóa kỳ lạ. Cả người hắn chậm rãi lớn lên, thân hình càng trở nên to lớn hơn lúc trước.
Ngay sau đó, Hồn Hoàn thứ ba cũng sáng lên. Nhất thời, trên bề mặt da của hắn xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Hai hồn kĩ được thi triển làm khí thế trên thân hắn trở nên càng mạnh mẽ.
Người tinh ý đều có thể nhận thấy, hồn kỹ thứ nhất của hắn có tác dụng tăng cường năng lực, tốc độ thân thể. Còn hồn kỹ thứ ba có tác dụng tăng cường độ dẻo dai, rắn chắc của thân thể, giống với kim khí hóa thân thể*, hiển nhiên hồn kỹ đã khiến thân thể hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ.
*kim khí hóa thân thể: làm thân thể biến thành kim loại.
Lúc này toàn thân Long Ngạo Thiên như được bao bọc bởi lớp chiến giáp vàng kim. Ngay tại thời khắc hai hồn kỹ được thi triển, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo Từ Tam Thạch.
Lần này Từ Tam Thạch cũng không lui lại, Hồn Hoàn thứ năm trên người hắn chợt sáng lên. Trong phút chốc, một đôi mắt nhỏ màu hồng mở ra, Quy xà Cùng Vũ, Quy Thần va chạm.
- Oanh.
Trong nháy mắt khi hai đạo thân ảnh va chạm, Từ Tam Thạch dường như trở nên mạnh mẽ hơn, ngay lúc này, cả người hắn đều bị quang mang màu đen bao lấy.
Nhưng ở trên phương diện tu vi, Từ Tam Thạch vẫn không thể sánh bằng Long Ngạo Thiên, lần này, người bay ra ngoài vẫn là hắn.
- Sảng khoái.
Từ Tam Thạch hét lớn một tiếng, khóe miệng đã trào ra một tia máu, nhưng ánh mắt của hắn lại trở nên càng sắc bén.
Sau va chạm, Long Ngạo Thiên hơi dừng lại nhưng ngay sau đó hai chân hắn khẽ dùng lực, tiếp tục xông lên, phóng tới trước mặt Từ Tam Thạch, tay trái vừa đấm xuống đồng thời tay phải cũng vung lên cao.
Một cảnh kì dị xuất hiện, không ngờ cùng lúc Hồn Hoàn thứ hai trên người hắn lóe sáng, cánh tay phải của hắn chợt trở nên vặn vẹo, biến thành một thanh trường đao màu vàng nhạt.
Quyền trái va chạm cùng Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, nhất thời làm Từ Tam Thạch lảo đảo lui về phía sau, nhưng tấm chắn vẫn vững vàng bảo vệ trước người hắn như trước. Nhưng ngay sau đó, trường đao màu vàng nhanh như chớp chém xuống.
Đây chính là trường đao do cánh tay Long Ngạo Thiên biến thành, hơn nữa động tác của hắn cực nhanh, căn bản là không để cho Từ Tam Thạch có cơ hội né tránh.
Từ Tam Thạch nghiêng tấm chắn, hắn muốn dùng động tác này tránh sự tấn công trực diện của trường đao. Nhưng lưỡi đao màu vàng này vô cùng sắc bén, chỉ nghe "Keng!" một tiếng, lưỡi đao đã chém vào trong tấm chắn của Từ Tam Thạch.
Từ Tam Thạch kêu lên một tiếng đau đớn, vũ hồn bị phá hư cũng không khác gì bản thân Hồn Sư bị thương, thậm chí có lúc còn nghiêm trọng hơn.
Sau khi lưỡi đao chém vào Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn thì chợt trở nên to lớn hơn, dường như muốn bao vây quanh người hắn. Long Ngạo Thiên hướng về phía sau kéo mạnh, hắn muốn lôi Từ Tam Thạch đang lui về phía sau quay lại. Mà lúc này đây, cánh tay trái của hắn cũng biến đổi xong, biến thành một cái búa lớn màu vàng, ra sức đập xuống.
Bây giờ Từ Tam Thạch đã không có cách né tránh được nữa, cả người hắn trùng xuống, dùng tấm chắn bảo vệ bản thân.
- Oanh.
Hai đòn tấn công liên tiếp giáng xuống, khi Long Ngạo Thiên thu lại búa và đao trước tấm chắn của Từ Tam Thạch, trên Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn xuất hiện những vết nứt ngày càng lan tràn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn thành nhiều mảnh. Từ Tam Thạch vừa ngã xuống lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Hai cánh tay mở ra hai bên, Hồn Hoàn thứ tư trên người Long Ngạo Thiên lóe sáng. Một khi đã bắt đầu tấn công toàn lực, hắn sẽ không cho Từ Tam Thạch thêm bất cứ cơ hội nào.
Chính bởi vì Từ Tam Thạch khó đối phó nên hắn mới quyết định dùng thủ đoạn nhanh nhất đem Từ Tam Thạch đánh bại, tiết kiệm thời gian ở mức tối đa, cũng là tiết kiệm hồn lực của chính mình.
Một cảnh kỳ lạ xuất hiện, thân thể Long Ngạo Thiên đột nhiên biến dài ra. Cảm giác này giống như là hắn trở thành sợi mì bị kéo căng. Cả người hắn kéo cao đến chừng bốn thước, hai cánh tay hướng về phía trước mở rộng. Lúc này dường như hắn đã trở thành khối vàng bị người ta nung chảy, kéo dãn.
Chỉ thoáng cái, từ cánh tay đến chân, độ cao của Long Ngạo Thiên đã vượt qua năm thước. Hai cánh tay hợp lại biến thành một cây búa vô cùng lớn.
Bản thể vũ hồn có thể dùng như vậy? Có thể đem thân thể của mình không ngừng biến hình?
Phương thức chiến đấu này của Long Ngạo Thiên có thể nói là một ngọn cờ đầu*, ít nhất là ở trong cuộc thi này không ai có thể làm được như hắn.
*ngọn cờ đầu: người dẫn đầu, người phát minh ra( ý nói từ trước đến nay chưa có ai từng làm như Long Ngạo Thiên.)
Búa lớn ngửa ra sau, trong nháy mắt thân hình khổng lồ màu vàng đã vọt về phía Từ Tam Thạch, một đòn này không thể nghi ngờ là vô cùng chấn động. Trước khi đến mục tiêu, quang mang màu trắng như ngọn lửa lại xuất hiện quanh người Long Ngạo Thiên, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất kết hợp với hồn kỹ thứ tư, đây chính là Cuồng Thần Trảm.
Long Ngạo Thiên sẽ dùng một trảm này để hạ gục Từ Tam Thạch, kết thúc trận đấu này.
Từ Tam Thạch dường như trở nên ngây dại, đến cả ý muốn trốn tránh cũng không có, hắn cứ như vậy đứng yên tại chỗ.
Mắt thấy, cây búa lớn màu vàng sắp đánh xuống từ trên không. Trong lúc bất chợt, Từ Tam Thạch cười, nụ cười của hắn mang theo sự ngạo nghễ cùng tự tin.
- Phốc!
Búa lớn nện xuống, trong nháy mắt Từ Tam Thạch cùng Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của hắn bị chia ra làm hai. Nhưng ngay lúc đó Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn lại biến thành một dòng chất lỏng đen như mực.
Khi chất lỏng văng khắp nơi, đài thi đấu chợt trở nên tối tăm, cả mặt đất đều biến thành màu đen. Dòng nước đen bắt đầu di chuyển, từng ngọn sóng không ngừng dao động, đài thi đấu có đường kính cả trăm thước chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành đại dương mênh mông.
Búa lớn thì sao, đánh xuống nước thì có tác dụng gì đây? Long Ngạo Thiên thuận thế tung nhảy về phía trước. Hắn dễ dàng mượn lực trong không khí, khi tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hắn đã có thể mượn hồn lực để ngự không phi hành*.
*ngự không phi hành: Bay lượn trên không trung.
Vẻ khiếp sợ lại một lần nữa hiện ra trên mặt Long Ngạo Thiên. Rõ ràng lúc trước hắn đã khóa chặt Từ Tam Thạch, nhưng khi tấn công được rồi, cũng trúng mục tiêu rồi, kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Đây là một loại Lĩnh Vực hồn kỹ sao?
Long Ngạo Thiên hít sâu một hơi, giống như Đường Môn không có ai đoán được Bản Thể Tông sẽ có một cường giả như hắn, cũng như vậy, hắn cũng không đoán được trong Đường Môn sẽ có người khó đối phó như thế này.
Sóng nước màu đen dâng lên, một thân ảnh do hắc thủy ngưng kết thành từ trong biển đen hiện ra.
Thanh âm của Từ Tam Thạch từ bốn phương tám hướng vang lên:
- Đòn tấn công có mạnh hơn nữa cũng không cách nào phá nước, tầng phòng ngự mạnh nhất chính là nước. Muốn phá vỡ phòng ngự của ta, hãy đem toàn bộ bản lãnh của ngươi bày ra đi.
Một tấm chắn khổng lồ xuất hiện giữa không trung, trên mặt tấn chắn sóng nước đen vẫn không ngừng dao động, tản ra khí lãng đen như mực. Tấm chắn này có đường kính hơn ba thước, phía trên lăng giác mai rùa hiện lên rõ ràng. Ở vị trí trung tâm của tấm chắn, có một con rắn màu đen chiếm cứ, nếu không phải đôi mắt đỏ như hồng ngọc của nó thì chỉ sợ cả thân hình nó đã bị tấm chắn đen nhánh che dấu.
Giờ khắc này, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đã mất, thứ xuất hiện chính là Huyền Vũ Thuẫn.
Dòng nước màu đen này chính là Lĩnh Vực của Từ Tam Thạch, cũng là hồn kỹ thứ sáu của hắn, Huyền Vũ Chi Vực.