Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 553: Võ Hồn Thứ Ba Của Hoắc Vũ Hạo (Hạ)​




Vương Đông Nhi không lên tiếng, nàng tự nhiên hiểu vì sao lúc này Hoắc Vũ Hạo lại gấp gáp như vậy, hiện tại càng không phải là lúc để hỏi Hoắc Vũ Hạo. Cứ theo lời hắn mà đi về phía trước.
Hoắc Vũ Hạo khép hai mắt, không lên tiếng nữa.
Vừa bước được hai trăm năm mươi bước, Vương Đông Nhi đang đẩy xe lăn đột nhiên quẹo trái, Hòa Thái Đầu và Na Na cũng ngay lập tức đuổi kịp.
Đây là một cái đường hầm đen kịt, không có đèn đường. Ngay sau đó bốn người ẩn vào trong bóng đêm, hình bóng biến mất nhanh chóng.
Thanh Sáp Tửu Điếm, trong một tầng ngầm, phòng khách quý.
- Lão sư, ta sai rồi.
Số 18 vẻ mặt xấu hổ quỳ rạp xuống trước mặt tam trưởng lão, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, vẻ thống khổ này của hắn không hề giả bộ, mất đi đao khắc trong Bảng Khắc Đao, năng lực hồn đạo sư của hắn ít nhất phải giảm xuống hai mươi phần trăm. Hắc Ám Thanh Long trân quý như tính mệnh bảo bối của hắn a!
Tam trưởng lão trầm mặt không nói được một lời, số 12 cũng ở bên cạnh số 18, cúi đầu không lên tiếng. Trừ thầy trò ba người bọn họ ra, trong phòng khách quý còn có nhị trưởng lão, Tịch Thủy Minh minh chủ Nam Cung Oản, cùng với vị Phó giáo chủ thần bí kia, cùng vài người khác nữa.
Nam Cung Oản nhỏ giọng hỏi:
- Phó giáo chủ, ngài nghĩ người tuổi trẻ vừa rồi thế nào?
Đôi mắt màu xanh xám của Phó giáo chủ lộ ra ánh sáng kỳ dị:
- Rất kỳ lạ, cái loại cảm giác này, dường như chính là thứ chúng ta vẫn đang tìm.
Nam Cung Oản nội tâm cả kinh:
- Ngài là nói, hắn có thể là.....
Phó giáo chủ khẽ vuốt cằm:
- Đúng vậy, loại cảm giác này đúng là rất kỳ dị. Các ngươi có chú ý đến hay không, hồn hoàn của hắn đột nhiên biến hóa, từ năm biến thành một. Mà xưa nay chưa từng có ai có hồn hoàn màu xám. Phải biết rằng, cho dù là ta và giáo chủ, cũng không thể vi phạm quy tắc của Đấu La Đại Lục, hồn hoàn cùng với các hồn sư khác là cùng một dạng. Có lẽ ở trên người hắn, loại tình huống vi phạm quy tắc này lại xuất hiện. Hồn hoàn màu xám, hơn nữa còn đặc biệt như vậy. Nhưng chỉ có một hồn hoàn như thế ít nhất đã giúp hắn liên tiếp thi triển ba loại năng lực. Nếu như mỗi một cái đều là kỹ năng mà nói, hồn hoàn này cũng quá là kỳ dị đi. Thú vị, người trẻ tuổi này rất thú vị.
Nam Cung Oản nói:
- Ta đã phái người đi theo, xem trước một chút hắn ở chỗ nào và thường liên hệ với ai. Hắn nếu dám ở chỗ của chúng ta không hề cố kỵ sử dụng loại năng lực này, thì nhất định phải có nội tình to lớn. Hắn nhất định có thân phận khác, mượn song sinh võ hồn tương đối thông thường kia che dấu võ hồn tà hồn sư của mình, chỉ là không biết võ hồn tà hồn sư của hắn là gì.
Phó giáo chủ nói:
- Ngươi ngày hôm nay làm rất tốt, không có đánh rắn động cỏ. Chuyện này ta sẽ lập tức hồi bẩm giáo chủ, thỉnh người định đoạt.
- Vâng.
Đúng lúc này, một gã hắc y nhân bước nhanh vào gian phòng, đi tới bên cạnh Nam Cung Oản, thấp giọng nói câu gì đó.
- Phế vật- Nam Cung Oản quát lạnh một tiếng.
Nhãn thần Phó giáo chủ khẽ nhúc nhích.
Nam Cung Oản có chút lúng túng nói:
- Người của chúng ta cử đi theo dõi hắn đã bị mất dấu, sau khi mấy người bọn hắn tiến vào một cái hẻm thì chợt biến mất. Mau cho gọi Thần An tới.
- Vâng.
Hắc y nhân có chút run rẩy lui ra. Một lát sau, Thần An lập tức bước tới, quỳ một gối xuống:
- Bái kiến minh chủ.
Thần An có thể làm chủ quản đại sảnh màu vàng, tự nhiên là được Nam Cung Oản rất tin tưởng, Nam Cung Oản cau mày nói:
- Mau đem những hiểu biết của ngươi về số 10 kia nói hết ra.
Thần An ngày hôm nay thấy Hoắc Vũ Hạo ở trận đấu thể hiện ra năng lực kinh khủng, lòng tin với vị đại nhân này càng lớn hơn. Hắn cũng biết, minh chủ thấy một màn kia tất nhiên sẽ có điều cần hỏi, trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, liền nói:
- Vị số 10 này, cùng huynh trưởng của hắn là số 88 vừa tới đã khiến thuộc hạ chú ý....
Lập tức, hắn đem chuyện Hoắc Vũ Hạo trong đại sảnh màu vàng giết người như thế nào, cùng với một bên dự thi, một bên tự đánh cược cho mình làm sao, toàn bộ sự tình đều nói cặn kẽ một lần. Điểm thông minh nhất của hắn là chỉ nói một phần thật một phần giả, còn đem tầng quan hệ sâu xa của hắn với Hoắc Vũ Hạo giấu nhẹm đi. Tự nhiên hắn cũng sẽ không nói đến chuyện Hoắc Vũ Hạo sai hắn đi mua kim loại hiếm.
Nghe hắn nói xong, sắc mặt của Nam Cung Oản giãn ra vài phần, hướng Phó giáo chủ nói:
- Xem ra, mục đích duy nhất của Đường Ngũ tới đây là muốn kiếm tiền và kim loại hiếm. Chỉ cần có vậy là đủ rồi, trận chung kết tổng sau này hắn nhất định sẽ trở lại. Đến lúc đó, ta sẽ nói chuyện với hắn? Thu nhận hắn vào đây.
Phó giáo chủ gật đầu, nói:
- Ngày đó ta cũng sẽ thuận tiện ở sau quan sát một chút. Sau khi trở về ta sẽ tìm cách nói chuyện của hắn với giáo chủ. Nói không chừng, giáo chủ sẽ vì hắn mà đến đây một chuyến. Hy vọng hắn chính là người mà chúng ta vẫn tìm kiếm bấy lâu nay a.
Minh Duyệt tửu điếm.
Cánh cửa không một tiếng động liền mở ra, những thân ảnh như vô hình đi vào, sau đó nhẹ nhàng đem cánh cửa đóng lại.
Bốn đạo thân ảnh như từ hư ảo xuất hiện, ánh sáng thoáng vặn vẹo vài cái, sau đó hết thảy đều khôi phục bình thường.
Ánh mắt của ba người Hòa Thái Đầu, Na Na, Vương Đông Nhi không hẹn mà cùng tập trung trên người Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên biết nội tâm bọn họ đang tràn đầy nghi vấn, hơi trầm ngâm một lúc, nói:
- Các ngươi có tin tưởng ta không? Nếu như tin tưởng thì không cần phải hỏi. Ta nếu như lừa các ngươi, hoàn toàn có thể nói cho các ngươi biết đó là ta dùng hồn kỹ mô phỏng. Nhưng trên thực tế cũng không đúng. Ta có thể nói cho các ngươi biết chính là, ta cũng không phải là một gã tà hồn sư.
Hòa Thái Đầu vỗ vỗ vào vai Hoắc Vũ Hạo đồng thời cởi bỏ mặt nạ ngụy trang, cởi áo khoác:
- Ta mệt rồi, ta đi về nghỉ trước. Tiểu sư đệ, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.
Hắn dùng hành động chứng minh sự tín nhiệm của mình với Hoắc Vũ Hạo.
- Nhị sư huynh, cái này cho huynh.
Hoắc Vũ Hạo đem một đoàn ám thanh sắc vứt cho hắn.
Hòa Thái Đầu hai mắt sáng lên, cũng không có từ chối, tiếp nhận chuôi Hắc Ám Thanh Long:
- Đa tạ, tiểu sư đệ- Nói xong, liền mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Na Na cũng gật đầu, nói :
- Ở ngoài cả ngày, ta cũng mệt rồi. Chủ nhân, người nghỉ sớm đi. Ta đi trước.
Thực ra, Na Na đối với chuyện của Hoắc Vũ Hạo trái lại cũng biết một ít, bởi vì trước đây, Hoắc Vũ Hạo cũng đã từng vì nàng mà tịnh hóa qua linh hồn của phụ mẫu. Cho nên nàng mơ hồ biết Hoắc Vũ Hạo có năng lực nhất định ở phương diện linh hồn.
Bọn họ đều rời đi, trước cửa.
Vương Đông Nhi giúp Hoắc Vũ Hạo cởi bỏ lớp hóa trang:
- Vũ Hạo, muội không đồng ý.
- Ân?
Nàng nói một câu không đầu không đuôi khiến Hoắc Vũ Hạo ngây ngẩn cả người:
- Muội không đồng ý cái gì?
Vương Đông Nhi nhìn hắn một cái thật sâu, đôi mắt đẹp xuất hiện một loại tâm tình, cường ngạnh.
- Muội không đồng ý huynh đánh chủ ý vào nội bộ Thánh Linh giáo. Muội có thể không hỏi lai lịch năng lực của huynh, thế nhưng, huynh phải rõ, muội tuyệt đối không đồng ý việc huynh thâm nhập vào nội bộ Thánh Linh giáo.
Hoắc Vũ Hạo toàn thân chấn động, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Đông Nhi:
- Muội, làm sao muội biết?
Vương Đông Nhi đẩy xe lăn của hắn đến bên giường, giúp hắn cởi áo khoác, sau đó bế hắn lên giường, đỡ hắn nằm xuống. Sau đó nàng cũng cởi áo khoác, chui vào chăn, ôm Hoắc Vũ Hạo thật chặt.
- Vốn muội còn không biết huynh muốn làm gì, nhưng khi huynh hiển hiện ra phần năng lực đặc thù này ngày hôm nay, muội rốt cuộc hiểu rõ. Huynh tham gia Giải đấu Hồn đạo sư tinh anh của thế giới ngầm, căn bản cũng không phải thuần túy chỉ là để thu hoạch kim loại hiếm, đây chẳng qua là một trong những mục đích của huynh. Mục đích thực sự của huynh, là muốn thông qua mối quan hệ của Tịch Thủy Minh cùng Thánh Linh giáo, thâm nhập vào bên trong, muội nói không sai chứ. Chính là bởi vì huynh cũng có năng lực tương tự với tà hồn sư, sở dĩ huynh không có sợ hãi vì huynh sớm đã đoán được, người của Thánh Linh giáo sau khi nhìn thấy phần năng lực này của huynh, chính là sẽ không làm gì huynh cả.
Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng:
- Muội quá thông minh, Đông Nhi.
Vương Đông Nhi ôm hắn thật chặt, kiên định dị thường nói:
- Sở dĩ muội không đồng ý, huynh có biết hay không? Tuy rằng huynh có năng lực mô phỏng, tuy rằng muội có thể giúp huynh hóa trang. Thế nhưng, tại Thánh Linh giáo, lại có nhiều người biết huynh. Không nói đến ai khác, chỉ riêng Tiểu Nhã lão sư cũng rất dễ dàng nhận ra huynh. Mà một khi thân phận của huynh bại lộ, huynh cho rằng huynh có thể chạy thoát khỏi Thánh Linh giáo cường đại đó sao?
Hoắc Vũ Hạo trầm mặc một chút, nói:
- Chuyện này dù sao vẫn cần có người đi làm. Thánh Linh giáo đối với chúng ta mà nói, điều đáng sợ nhất không phải thực lực, mà là sự thần bí. Chúng ta căn bản cũng không biết tình huống bên trong Thánh Linh giáo, càng không biết thực lực của bọn họ đến tột cùng cường đại tới trình độ nào. Dưới tình huống như vậy, chúng ta giống như là người mù khi đối mặt với bọn họ. Một ngày Thánh Linh giáo đột nhiên bộc phát ra, như vậy, đối với chúng ta mà nói chính là mối nguy hiểm diệt vong. Huynh hầu như có thể khẳng định, mục tiêu hàng đầu của bọn họ cũng chỉ có hai cái, một là Bản Thể Tông, còn lại chính là Học viện Sử Lai Khắc của chúng ta a!
- Học viện cho chúng ta nhiều như vậy, ta chỉ là muốn vì học viện làm chút chuyện. Muội yên tâm đi, chỉ cần huynh hiểu rõ tình huống bên trong, sẽ lập tức rời khỏi. Muội hẳn là hiểu rõ, huynh làm việc sẽ có chừng mực.
Hoắc Vũ Hạo nỗ lực khuyên giải an ủi Vương Đông Nhi như trước.
Vương Đông Nhi chợt nghiêng người, áp vào người Hoắc Vũ Hạo, nhìn chằm chằm vào hắn trong gang tấc, kiên định nói:
- Muội nói không được, chính là không được. Mạng của huynh là của muội, chính là thuộc về Vương Đông Nhi muội. Nếu huynh vẫn muốn đi, trừ phi, muội chết!
Nhìn ánh mắt cố chấp kiên định của nàng, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được, từng cỗ tình cảm ấm áp đang từ trên người nàng cấp tốc truyền vào trong cơ thể mình, Vương Đông Nhi thân thể mềm mại, nằm trên người hắn, cả người giống như là khắc trên đó vậy.
Nâng tay phải lên, ôm lấy cái eo thon của Vương Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng:
- Đông Nhi, ô....
Không đợi lời của hắn nói ra Vương Đông Nhi đã mười phần bá đạo hôn môi của hắn, câu nói kế tiếp ngay lập tức đều bị ngăn chặn.
Hoắc Vũ Hạo đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, cảm thụ được Vương Đông Nhi vậy mà vẫn có chút vụng về, ngay sau đó, đôi môi mềm mại của nàng gần như bị tan chảy vậy.
Ôm sát thân thể mềm mại của nàng, Hoắc Vũ Hạo nhắm mắt, giờ khắc này, hắn chỉ còn tâm trạng hưởng thụ phần vô tận ôn nhu kia.
Hai người cứ như vậy ôm nhau không rời, giằng co một hồi thật lâu, thật lâu .....
- Đáp ứng muội, được chứ?
Vương Đông Nhi nằm ở trước ngực của hắn nhẹ nhàng thở hổn hển, thanh âm của nàng trở nên mềm yếu, nhưng càng làm cho người khác nhịn không được cảm giác thương yêu.
- Được, huynh đáp ứng với muội.
Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng, đúng là vẫn còn bị nàng làm dao động.
Vương Đông Nhi nhất thời hưng phấn ngẩng đầu:
- Thực sự? Huynh không được đổi ý đâu đấy.
- Ừ!
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nhìn nàng. Vương Đông Nhi hưng phấn ghé sát người hắn, ôm cổ hắn thật chặt, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.