Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 518: Thiên Tài Hồn Đạo Sư Tàn Bạo




Người trung niên chặn đường lạnh lùng nói: "Ai biểu các người đến muộn. Thời gian không đợi người, khoảng cách đến khi kết thúc trận đấu càng lúc càng gần rồi đó."
Hoắc Vũ Hạo nở nụ cười, cười rất ôn hòa, nói : "Vậy được rồi, tiểu Đông, tiểu Na, các ngươi đi đi. Cứ dựa theo lời hắn nói, chúng ta đi đặt cược. Bất quá, vị tiên sinh này, hi vọng ngươi có can đảm ở lại nơi này. Con người của ta rất ích kỉ, nếu như ngươi hại ta thua tiền. Như vậy, ta muốn ngươi dùng mạng để đền lại cho ta."
Người trung niên lặng đi một chút, nhìn nụ cười ấm áp trên mặt của Hoắc Vũ Hạo, không biết vì cái gì, đột nhiên sau đó hắn cảm thấy có chút lạnh lẽo. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã khôi phục bình thường, khinh thường nói: "Nơi này là Tịch Thủy Minh. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cái mạng nhỏ này của ta lại là cái thá gì?"
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói : "Rất tốt. Dẫn đường đi."
Mặc dù Vương Đông Nhi có chút không yên lòng, nhưng vẫn cùng Na Na đi ra ngoài đặt cược. Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu được người trung niên kia dẫn đi vào sân đấu.
Bọn họ đương nhiên không có tư cách đến thi đấu trên sân, họ bị dẫn tới trước mặt hai cái bàn kim loại đã kết thúc thi đấu ở hai góc bên ngoài.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, nói : " Đến tài liệu chế luyện Hồn Đạo Khí các ngươi cũng sẽ không cung cấp phải không?"
Người trung niên mới vừa bị hắn uy hiếp qua thì sao lại có sắc mặt hòa nhã nhìn hắn chứ, "Vốn dĩ là có, nhưng bởi vì những lời vừa rồi của ngươi, nên không có. Nếu đã tới chậm, tự chuẩn bị tài liệu đi." Nói xong, hắn xoay người bỏ đi. Có một lão giả mặc trang phục màu vàng đã tiến về bên này. Đứng ở sau lưng hai người. tình huống giống như ở các bàn thi đấu khác.
"Trận đấu có quy tắc gì không?" Hoắc Vũ Hạo hỏi vị lão giả áo vàng.
Lão giả chỉ chỉ một cái bàn đang được sử dụng ở cách đó không xa, nói : "Phía trên có một đồng hồ cát, để cho các ngươi tự nhìn. Trước khi hạt cát cuối cùng của đồng hồ cát rớt xuống phải chế tạo ra một kiện Hồn Đạo Khí ít nhất đạt được cấp ba. Hoàn thành xong sẽ có tư cách tiếp tục dự thi. Nếu chưa xong sẽ bị loại. Bắt đầu đi. Ta sẽ giám sát các ngươi, không được dùng Hồn Đạo Khí thành phẩm hay bán thành phẩm để trục lợi."
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn về phía Hòa Thái Đầu, lại nhìn bàn kim loại có đầy đủ hết các công cụ hỗ trợ ở trước mặt. Mỉm cười, nói : "Đại ca, loại cảm giác này rất quen thuộc đúng không?"
Hòa Thái Đầu tự nhiên hiểu được hắn nói là lúc hai người ở Minh Đức Đường. Gật đầu.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng. Nói : "Không cung cấp tài liệu thật sự là quá hà khắc. Vậy thì ta lấy tài liệu ngay tại chỗ vậy."
Vừa nói xong, hắn nhấc tay phải lên, lão giả áo vàng ở sau lưng chỉ nhìn thấy quang mang ám kim sắc chợt lóe lên. Một góc của bàn kim loại bằng tinh cương dày đến nửa thước liền rớt xuống. Đồng thời hắn cũng nhìn thấy trong tay phải của Hoắc Vũ Hạo bắn ra năm lưỡi dao sắc bén ứng với năm quang mang ám kim sắc kia.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng được khen là một trong những Hồn Thú có công kích cường đại nhất, Ám Kim Khủng Trảo của Hoắc Vũ Hạo vừa xuất ra. Tự nhiên sẽ phát ra hơi thở cực kỳ độc đáo và kinh khủng.
Lợi trảo nhướng lên, khối kim loại đó liền bay về phía Hòa Thái Đầu, "Đại ca, miễn cưỡng dùng cái này đi."
"Ừm." Hòa Thái Đầu đã quyết định nói chuyện ít thôi, nói nhiều sai nhiều. Sau khi tiếp nhận khối kim loại, lập tức lấy ra một thanh khắc đao ở trên bàn.
Hoắc Vũ Hạo không cho lão giả áo vàng ngăn cản mình, lưỡi dao sắc bén trong tay lại lóe lên, lại có một khối Tinh Cương bị cắt xuống. Lần này bị hắn lấy đến trước mặt mình.
"Bàn chế luyện Hồn Đạo Khí tiêu chuẩn, trị giá 5000 Kim Hồn tệ." Sau khi tên trọng tài bị hơi thở của Ám Kim Khủng Trảo chấn kinh ngạc. Khẩn trương nói tiếp.
"Ừm." Hoắc Vũ Hạo tùy ý đáp ứng. Sau đó tay phải của hắn bắt đầu chuyển động. Năm cái lưỡi dao sắc bén màu vàng nhạt chợt rung nhẹ. Làm cho người ta có cảm giác giống như là có một tầng nước gợn màu vàng lợt giao động ngay ở trên bàn kim loại. Nhất thời các mảnh vụn kim loại rớt xuống, nhưng không bắn ra xa. Chỉ là tản ra chung quanh một cách chỉnh tề.
Hoắc Vũ Hạo không cần dùng ánh mắt để nhìn tài liệu tinh cương trước mặt mà mình mới lấy được, quay đầu nói với tên trọng tài áo vàng: "Ngài cũng là hồn đạo sư đúng không? Không biết là cấp mấy?"
Lão giả áo vàng không có trả lời hắn. Bởi vì lúc này cả người hắn đã hoàn toàn ngây dại, ánh mắt thẫn thờ nhìn cánh tay phải đang rung của Hoắc Vũ Hạo.
Quả là một cánh tay kì tích! Dưới độ rung của năm lưỡi dao sắc bén kia, khối tinh cương không có quy tắc kia nhanh chóng biến thành hình chữ nhật. Sau đó bắt đầu xuất hiện một chút văn hoa kỳ dị. Hơn nữa bị tách ra, khắc ghi. Toàn bộ quá trình giống như mây bay nước chảy, lưu loát và sinh động. truyện copy từ .
Nhìn thấy mỗi ngón tay rung rất đơn giản, nhưng mỗi một động tác đều hết sức tinh chuẩn.
Đúng như lời Hoắc Vũ Hạo đã nói, vị lão giả áo vàng này cũng là một vị hồn đạo sư, nhưng hắn chỉ là cấp ba. Dù sao, đối với hầu hết bộ phận Hồn Sư mà nói, đột phá tam hoàn chính là chất biến. Mà rất nhiều người cực khổ cả đời cũng không cách nào đạt được.
Mặc dù vị lão giả này chỉ là hồn đạo sư cấp ba, nhưng nhãn lực tuyệt đối không kém. Thân là người của Tịch Thủy Minh, hắn đã từng gặp qua rất nhiều hồn đạo sư cấp cao chế luyện Hồn Đạo Khí. Mà động tác lúc này của Hoắc Vũ Hạo, chẳng hề thua kém gì so với các Hồn Đạo Sư cao cấp, chẳng những thông thuận, lại nhanh gọn. Nhanh đến độ làm người ta không dám tin.
Cho dù đối với hồn đạo sư, Tinh Cương là một loại tài liệu bình thường lại rất dễ khắc. Nhưng có thể tiến hành chế luyện nhanh chóng như vậy, cũng đã quá kinh người! Hắn tự hỏi mình còn lâu mới làm được. Mà thanh niên trước mắt này lại làm một cách tùy ý như vậy, thậm chí cả Khắc Đao cũng không dùng. Chỉ là dùng những lưỡi dao sắc bén giống như là Vũ Hồn hay là Hồn kỹ của hắn để khắc.
Tinh Cương màu bạc trắng dần dần thành hình, dưới tình huống không sử dụng bất kỳ công cụ phụ trợ nào, một cái ống sắt không thể bẽ gãy được chế tạo ra. Hết sức hợp với tổ hợp, được khảm vào một cái trọng yếu pháp trận.
Năm cái Ám Kim Khủng Trảo không ngừng tiến hành chế luyện thông qua bào, cắt, khoan, điểm, kéo, mài bóng…. Từ đầu đến cuối, Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng một bàn tay. Đương nhiên, tay còn lại của hắn vốn dĩ không có cách nào dùng được. Chỉ là, lão giả áo vàng không biết. Hắn cảm thấy mình không phải đang ở trong trận đấu, mà là đang xem biểu diễn, một tiết mục chế luyện Hồn Đạo Khí vô cùng đẹp mắt.
Nhưng quá trình này cũng không duy trì quá lâu, năm phút đồng hồ. Vẻn vẹn năm phút đồng hồ. Sau đó lưỡi dao sắc bén của Hoắc Vũ Hạo cũng đã ngừng lại. Nhẹ nhàng xoay người lại, nói với lão giả áo vàng đang ngẩn ngơ: "Hoàn thành rồi."
Lão giả áo vàng lúc này mới tỉnh lại, vội vàng bước nhanh về phía trước, cầm Hồn Đạo Khí màu trắng bạc ở trên bàn lên.
Ống sắt màu trắng bạc vô cùng mịn, dài khoảng một thước, phía dưới có khóa tay, thích hợp nhất sử dụng trên khóa tay. Lão giả áo vàng cẩn thận rót Hồn Lực vào trong đó. Hồn Đạo Khí đó nhất thời sáng lên. Ở trong giọng kinh hô của lão giả áo vàng, hắn chỉ cảm thấy Hồn Lực của mình bị cái Hồn Đạo Khí này hấp thu một cách kịch liệt, thậm chí có chút không khống chế được. Sau đó hắn cũng cảm giác được trọng yếu trận pháp ở trong hồn đạo khí được Hồn Lực áp súc bắt đầu khởi động. Toàn bộ ống sắt màu trắng bạc bắt đầu tỏa sáng, Hồn Lực dao động mãnh liệt nhất thời muốn tán phát ra. Còn hắn thì không có cách nào làm cho nó dừng lại.
Nên biết rằng, hiện tại trận thi đấu vẫn còn đang tiếp tục, mà nơi này lại là đại sảnh hoàng kim của Thanh Sáp tửu điếm, nếu lần này có Hồn Đạo Khí bắn ra, sẽ mang đến hậu quả như thế nào, ngay cả trọng tài cũng không biết được! Nhất thời hoang mang sợ hãi nói : "Mau, Mau làm cho nó dừng lại. Tại sao không thể dừng lại được."
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Bởi vì ngươi thao tác không đúng!" Vừa nói xong, tay phải của hắn nhấc lên, nhẹ nhàng ấn xuống một cái ở một chỗ phía trên nòng pháo. Nhất thời, năng lượng bổ sung và cảm giác áp súc đều biến mất. Toàn bộ Hồn Đạo Khí rốt cục "tỉnh táo" lại.
Hoắc Vũ Hạo nói : "Hồn lực của ngươi sẽ không uổng phí. Trong vòng một canh giờ, trọng yếu pháp trận tụ năng ở bên trong sẽ bảo trì công năng. Lúc nào cũng có thể phóng ra."
Lão giả áo vàng lau mồ hôi trên trán, hoảng sợ nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói : "Cái Hồn Đạo Khí mà ngài chế luyện là. . ."
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, "Tụ năng hồn đạo pháo bản đơn giản. Cứ cho nó là cấp ba đi. Bất quá, hồn đạo sư cấp bốn sử dụng nó thì thích hợp hơn. Xem ra, ngươi chưa đến cấp bốn. Do ban nãy lấy tài liệu kém một chút, nên miễn cưỡng chỉ có thể phóng ra ba phát. Nếu ngươi muốn chơi thử, đợi khi ta qua được vòng loại hãy nói. Trận đấu của ta đã xong, có thể thông qua hay không?"
Sắc mặt của lão giả áo vàng lúc này đã hoàn toàn thay đổi, rất cung kính, trả lại Hồn Đạo Khí đang cầm trong tay cho Hoắc Vũ Hạo, nói: "Đương nhiên thông qua. Ngài đã thông qua được khảo hạch của vòng loại. Đây là Hồn Đạo Khí do ngài chế luyện, xin ngài cất kỹ. Ở trong đại tái, tất cả Hồn Đạo Khí được chế luyện ra đều thuộc về chính Hồn Đạo Sư đó, đương nhiên, ngài cũng có thể bán cho chúng ta."
Hoắc Vũ Hạo nói : "Vậy thì để lại cho các ngươi đi. Coi như là bồi thường cho cái bàn bị ta phá hư này. Đủ chứ?"
"Đủ rồi. Đương nhiên đủ rồi." Một kiện Hồn Đạo Khí cấp ba có giá trị khoảng từ 3000 đến 5000 Kim Hồn tệ, nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không có hoàn toàn phá hư cái bàn kia, phí sửa chữa chỉ sợ còn chưa đến mấy chục Kim Hồn tệ. Dùng một món Hồn Đạo Khí như vậy để bồi thường đã là rất dư dả. Huống chi, năng lực chế luyện Hồn Đạo Khí mà Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra đã hoàn toàn trấn trụ vị trọng tài này.
Trọng tài hỏi dò: "Có thể xin hỏi, ngài là hồn đạo sư cấp mấy hay không?"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói : "Sau này ngươi sẽ biết. Bất quá, hiện tại ngươi nên quay trở về với cương vị của mình. Ngươi không có nhìn đại ca của ta chế luyện Hồn Đạo Khí đó."
Lúc này lão giả áo vàng mới phát hiện, bên kia, động tác trên tay Hòa Thái Đầu cũng ngừng lại. Cũng sử dụng kim loại được cắt ra từ trên bàn chế luyện nhưng Hòa Thái Đầu chế ra một chiếc nhẫn hoàn chỉnh, loại để cho nam nhân dùng. Vội vàng qua bên đó kiểm tra một chút.
"Đây là, đây là trữ vật Hồn Đạo Khí? Dùng Tinh Cương để chế luyện trữ vật Hồn Đạo Khí? Trời ạ! Cái này quá lãng phí thực lực của ngài." lão giả áo vàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Thông qua kiểm nghiệm hắn mới phát hiện, chiếc nhẫn này có thể cung cấp khoảng năm cái không gian để đựng đồ vật. Đạt tới tiêu chuẩn Hồn Đạo Khí cấp ba là tuyệt đối không thành vấn đề.
Trữ vật hồn đạo khí và bình sữa, vẫn được coi là thứ chế luyện phiền phức nhất trong số các hồn đạo khí đồng cấp. Dùng Tinh Cương để chế luyện trữ vật hồn đạo khí thì sẽ không bền. Nhưng sự khó khăn trong việc chế luyện chỉ có tăng chứ không có giảm. Giá trị không cao, nhưng công nghệ cực tốt. Nếu như dùng kim khí tốt hơn để chế luyện, ở trong số các hồn đạo khí cấp ba tuyệt đối được cho là một kiện tinh phẩm.
Chế luyện hai kiện hồn đạo khí cấp ba mà chỉ dùng thời gian ngắn như thế, cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là hai huynh đệ đến đây dự thi vào phút cuối này ít nhất cũng có tài nghệ của Hồn Đạo Sư cấp bốn. Thậm chí còn hơn, Hồn Đạo Sư cấp bốn có thể chế luyện hồn đạo khí cấp ba một cách thông thuận và mau lẹ như thế sao? Đáp án này, trong lòng lão giả áo vàng hiểu rất rõ.
"Nhị vị đã thông qua trận đấu tư cách, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu vòng loại thứ nhất. Trực tiếp là vòng loại. Mỗi một vòng sẽ loại ra một phần ba số người, cho đến khi chọn ra được người vô địch cuối cùng. Đây là bằng chứng cho việc nhị vị đã thông qua trận đấu tư cách. Nhị vị có thể theo nhân viên ở đây đi lãnh phần thưởng của vòng này."
Vừa nói, hắn đưa ra hai quả huy chương được chế tạo bằng vàng ròng, phía trên có mã số, Hoắc Vũ Hạo là số bảy mươi mốt, Hòa Thái Đầu là bảy mươi hai.
Dưới ánh mắt cung kính của lão giả áo vàng, Hòa Thái Đầu đẩy Hoắc Vũ Hạo đi ra ngoài.
"A, nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao? Tự nhận bản thân không thể nào vượt qua kiểm tra nên bỏ cuộc đúng không?" Những người có khuôn mặt trời sinh vừa dài lại hay giễu cợt người khác luôn khiến người khác chán ghét, người trung niên lúc trước lạnh nhạt với Hoắc Vũ Hạo không bỏ lỡ thời cơ xuất hiện….
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, mở ra tay phải, nói: "Ta chỉ muốn biết, lãnh thưởng ở chỗ nào."
Người trung niên đang giễu cợt chợt thấy huy chương màu vàng trong tay Hoắc Vũ Hạo, cả người giống như là một con vị bị bóp cổ, thanh âm hoàn toàn nằm ở trong cổ họng.
"Cái này, cái này không thể nào. Mới được bao lâu cơ chứ? Ngươi, các ngươi ăn gian!"
Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói: "Ngươi hãy chịu trách nhiệm với những lời nói của mình đi."
Lúc này, lão giả trọng tài áo vàng đã chạy tới đây, chận lại nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hai vị khách quý. Đây là một sự hiểu lầm. Vạn Vương, còn không mau mau xin lỗi hai vị khách quý."
"Vạn Vương? Tên rất hay!" Hoắc Vũ Hạo khẽ cười nói.
Sắc mặt của người trung niên một bên xanh, một bên hồng. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.
"Đừng đi! Ta còn có chút chuyện muốn nói với ngươi." Hoắc Vũ Hạo đột nhiên mở miệng nói.
Vạn Vương sửng sốt một chút, xoay người miễn cưỡng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng mình, "Còn có cái gì để nói?"
Hoắc Vũ Hạo nói: "Ta đoán hôm nay ta thua mất tiền cược rồi. Còn nhớ rõ lời nói ban nãy của ta không?"
Sắc mặt của Vạn Vương trong nháy mắt đại biến. Lúc trước khi Hoắc Vũ Hạo mỉm cười uy hiếp hắn, hắn cứ làm lơ, dù sao hắn cũng không cảm thấy một tên ngồi ở trên xe lăn có thể thông qua vòng này. Nhưng lúc này, qua sự xác nhận của lão giả áo vàng, ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hai huynh đệ Hoắc Vũ Hạo song song qua vòng. Chuyện này có nghĩa như thế nào hắn biết rất rõ, mặc dù tính cách của hắn quái đản, lại hay giễu cợt, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu. Người như vậy, hắn cũng biết mình không thể đắc tội. Dù sao hắn chỉ là một tên tam hoàn Hồn Tôn mà thôi.
"Thi đấu còn chưa kết thúc, ngươi, làm sao ngươi biết mình không thắng được?" thanh âm của Vạn Vương có chút hồi hộp.
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Nhìn khuôn mặt dài của ngươi thì ta đã biết mình không thắng được . Chẳng lẽ ngươi không có gian lận sao? Mới vừa rồi ta đã thấy ngươi đi ra bên ngoài."
Vạn Vương theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Hoắc Vũ Hạo chỉ cúi đầu, lẩm bẩm tự nhủ: "Phẩm đức tốt nhất của ta chính là, giữ lời."
Vừa nói xong, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tay phải nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía Vạn Vương.
"Khách quý, không được." Lão giả áo vàng vội vàng kêu lên. Nhưng mà lời nói của hắn rốt cục vẫn chậm một bước.
"Ầm "
Một đóa hoa lớn màu trắng hồng giống như bài trí ở đại đường của Thanh Sáp tửu điếm chợt phóng ra. Đầu của Vạn Vương trong nháy mắt giống như là một quả dưa hấu bị nổ tung.
Hoắc Vũ Hạo ra vẻ như là không làm gì cả, vẻ mặt đáng tiếc nói: "Đến một thế giới khác, hy vọng ngươi có thể làm một vị Vạn Vương Chi Vương đi."
Đột nhiên xuất hiện biến hóa, nhất thời làm cho mọi người la lên kịch liệt. Nơi này chính là cứ điểm quan trọng của Tịch Thủy Minh, ai có thể nghĩ đến thậm chí còn có người có gan dám giết người ở chỗ này. Hơn nữa còn dùng phương thức khốc liệt như thế.
Ngay khi các khách quý hoảng sợ, lập tức có rất nhiều tên áo đen lực lưỡng xông tới, trong đó còn bao gồm một vài vị trọng tài áo vàng, cùng những người mặc trường bào giống như Vạn Vương. Chỉ cần một chút thời gian ngắn ngủi, đã đem hai huynh đệ Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu vây quanh đến độ nước chảy không thông.
Hoắc Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng nhàn nhạt nói: "Các ngươi muốn tìm cái chết phải không?" Vừa nói, trong miệng hắn bắt đầu vang lên thanh âm của chú ngữ, còn Hòa Thái Đầu bước sang ngang một bước, theo tiếng leng keng, dưới ánh mắt soi mói của mấy tên gác cửa ở Tịch Thủy Minh, trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi hắn đã biến thành một pháo đài kinh khủng, có trên trăm cái hồn đạo pháo lạnh như băng hướng ra bốn phía. Hơi thở kinh khủng trong nháy mắt làm những tên gác cửa muốn đến gần cuống không kịp lui về phía sau.
"Dừng tay, xảy ra chuyện gì?" Một tiếng quát vang lên. Ngay sau đó có một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, ba vàng, hai tím, ánh sáng của năm cái hồn hoàn chớp lên, trực tiếp rơi vào bên trong vòng vây.
Thu hồi phi hành Hồn Đạo Khí ở sau lưng, lúc hắn thấy Hòa Thái Đầu biến thành hồn đạo pháo đài cũng không khỏi hít sâu một hơi. Làm một gã hồn đạo sư cấp năm, hắn rất rõ ràng cảnh tượng trước mắt này có nghĩa như thế nào. Cho dù là một loại hồn đạo pháo đài cấp sáu cũng còn kém hơn so với cái trước mắt này.
"Nhị vị, xin hãy bình tĩnh một chút. Ta là Thần An, chủ quản ở sảnh vàng của tịch Thủy Minh. Ai có thể nói cho ta biết, mới vừa mới xảy ra chuyện gì không?"
Lão giả trọng tài áo vàng lúc trước giám sát trận đấu của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu nhanh chóng bước lên phía trước, thấp giọng nói mấy câu gì đó ở bên tai của Thần An.

Sắc mặt của Thần An trong nháy mắt trầm xuống, ánh mắt chuyển hướng Hoắc Vũ Hạo. Sau đó sắc mặt của hắn liền thay đổi, hắn nhìn thấy tròng mắt không có chút sinh cơ nào của Hoắc Vũ Hạo. Khi bốn mắt nhìn nhau, hắn chỉ cảm thấy linh hồn của mình phảng phất cũng muốn bị hút đi vậy. Thân thể nhất thời kịch liệt run rẩy, hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau hai bước.
Khi hắn nhìn lại Hoắc Vũ Hạo, lại phát hiện tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo đã biến thành trong suốt, phảng phất mới vừa rồi tất cả cũng chỉ là ảo giác. Sau đó trong đầu của hắn vang lên một cái ý niệm.
"Nếu như ngươi muốn làm cho nơi này thây chất thành đống, thì tùy ngươi. Nếu không, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ."
Cái ý niệm này mới vừa kết thúc, trong nháy mắt, một cảnh tượng hiện ra ở trong đầu hắn, Thần An nhìn thấy cảnh đầu óc của mấy tên áo đen chung quanh trong nháy mắt nổ tung, trong nháy mắt cả người hắn chìm vào trong biển máu. Vô số thi thể không đầu kia chậm rãi bò dậy, nhanh chóng hóa thành cương thi điên cuồng công kích mọi người xung quanh. Chỉ một lát sau, trừ tên thanh niên đáng sợ đi xe lăn và tên thanh niên ở bên cạnh hắn ra, không có một ai, không có một ai sống sót.
Sự sợ hãi làm cho thân thể của Thần An bất chợt run rẩy, cảnh tượng hiện ra trong đầu hắn trong nháy mắt giống như thủy triều nhanh chóng rút đi. Hắn mạnh mẽ mở to mắt, nhìn qua cũng chỉ thấy ánh mắt nghi ngờ của bọn thuộc hạ xung quanh, còn có ánh mắt trong suốt của tên thanh niên đi xe lăn đang nhìn chăm chú vào mình.
"Ngươi là…." Thần An thất thanh nói.
Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt nói: "Vạn Vương dùng thủ đoạn đen tối giựt tiền cược của ta, lại dùng ngôn ngữ khiêu khích. Có đáng chết hay không?"
Mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, tinh thần của Thần An thanh tỉnh đi vài phần, có thể chủ trì đại sảnh màu vàng này, tố chất tâm lý của hắn cũng rất tốt. Thần sắc trên mặt trở nên cung kính hơn rất nhiều.
"Khách quý nói đúng, Vạn Vương vứt bỏ quy củ của Tịch Thủy Minh, mạo muội tập kích ngài, tội không thể tha. Người đâu. Đem thi thể của hắn ném ra đường cho chó ăn. Những người khác cũng không nên vây ở chỗ này , đi làm việc đi."
Vừa nói xong, hắn cũng thu hồi Hồn Hoàn trên người, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo.
Đừng cho rằng Tịch Thủy Minh chỉ là thế lực dưới lòng đất, có lúc, hiệu suất làm việc ở đây còn mau hơn so với những địa phuo7gn quang minh chính đại kia. Là chủ quản của đại sảnh màu vàng, là cường giả Hồn Vương, ở nơi này Thần An cũng rất có quyền thế, đồng thời hắn còn là trọng tài trưởng của trận thi đấu giành tư cách dự thi này. Hắn mới vừa nói ra, bọn thủ hạ lập tức hành động, có tên chịu trách nhiệm duy trì trật tự, có tên chịu trách nhiệm dọn dẹp.
Qua một lúc, thi thể và những thứ trắng trắng đỏ đỏ kia của Vạn Vương đã biến mất.
Thần An thấp giọng nói với Hoắc Vũ Hạo: "Khách quý, không biết có thể nói chuyện với ngài một chút hay không?"
"Được." Hoắc Vũ Hạo đáp ứng rất sảng khoái, "Ta có hai người hầu, ngươi cho người kêu bọn họ đến đây."
"Ta lập tức an bài." Thần An thấp giọng nói mấy câu gì đó với một gã thủ hạ ở bên cạnh, người đó vội vàng xoay người đi ra ngoài.
"Hai vị khách quý, mời đi theo ta." Thần An vừa nói xong, liền xoay người đi ở phía trước dẫn đường. Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, Hòa Thái Đầu đẩy xe lăn đi theo sau Thần An.
Hai mắt híp lại, tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng khuếch trương ra, trong nháy mắt bao phủ toàn trường, ở trong đại sảnh màu vàng này, quả thật có vài cổ hơi thở không tệ, nhưng không ai có thể trực tiếp uy hiếp được sinh mệnh của bọn họ. Dù sao, đây chỉ là trận đấu giành tư cách dự thi. Hơn nữa, Hồn Sư và Hồn Đạo Sư cấp cao cũng tuyệt đối không phải tùy ý là có thể thấy được. Đây cũng không phải là học viện Sử Lai Khắc.
Thần An mang theo hai người đi về hướng một cái cửa nhỏ ở bên hông. Ra khỏi đại sảnh màu vàng, là một cái thông đạo rất đẹp, đi thêm không bao xa, Thần An mở ra một cái cửa phòng ở bên cạnh, dẫn hai người đi vào trong.
Căn phòng rộng chừng hơn 100 mét vuông, vách tường được cây cối bao bọc, toàn thân màu vàng, phong cách giống y như đại sảnh màu vàng dưới lòng đất.
"Nhị vị mời ngồi." Thần An cung kính nói.
Hoắc Vũ Hạo nói: " Không cần đâu. Có lời gì ngươi cứ nói đi."
Ánh mắt của Thần An khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: "Khách quý, có phải ngài đến từ ……" nói tới đây, hắn dừng lại một chút.
Hoắc Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng, "Đây là chuyện mà ngươi hỏi sao?" Một luồng hơi thở kỳ dị đột nhiên phóng ra từ trên người hắn, Ngay sau đó, một cái quang ảnh màu trắng chợt xuất hiện ở trước người của Hoắc Vũ Hạo.
Mơ hồ có thể phân biệt ra được đó là một hình nhân, nhưng nó vừa xuất hiện, cả phòng tựa hồ cũng trở nên âm lãnh hơn rất nhiều. Quang ảnh kia liều mạng giãy dụa, giống như đang giùng giằng cái gì đó.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói: "Người chết đèn tắt, coi như lợi cho ngươi. Tịnh hóa đi." Vừa nói, một đạo bạch quang đột nhiên sáng lên từ trong mắt của hắn, quang ảnh vặn vẹo trên không trung kia trong nháy mắt bình tĩnh lại, cũng biến thành rõ ràng.
"Vạn Vương?" Thần An kinh hô một tiếng. Bộ dáng của quang ảnh kia còn không phải là Vạn Vương sao?
Quang ảnh đó mang theo từng vòng quang mang màu trắng lặng yên tiêu tán đi mất, thái độ của Vạn Vương rất là thoải mái. Rất nhanh biến mấ ở trong không khí.
Sắc mặt của Thần An chợt trắng bệch, thậm chí thân thể cũng run rẩy.
Hoắc Vũ Hạo nói : "Ngươi còn muốn tra xét nữa hay không?"
"Không, không cần nữa." Thần An nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên trán, khom người cung kính nói.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói: " Chuyện huynh đệ chúng ta đến đây, ngươi phải nghiêm khắc bảo mật. Không được lộ ra với bất kỳ kẻ nào. Hiểu chưa? Nói thật cho ngươi biết, lần này đến đây dự thi là hành động tự phát của chúng ta. Kiếm chút đỉnh tiền, đồng thời cũng kiếm một ít kim loại hiếm để dùng. Đương nhiên, ta cũng không ngại cho các ngươi lời một chút. Cùng có lợi mới có thể lâu dài, ngươi nói có phải hay không?"
"Đúng, đúng!" Thần An liên tục không ngừng đáp ứng.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói : "Đem những thứ mà hôm nay chúng ta đang phải có cho ta. Khi nào bắt đầu vòng sau chúng ta sẽ quay lại."
Thần An nói : " Có cần chúng ta làm những gì khác hay không?"
Hoắc Vũ Hạo khoát tay, nói : "Không cần các ngươi làm cái gì cả, chúng ta có thể lấy được cái gì cũng toàn dựa vào chính mình. Ngươi cũng thấy được kết cục của Vạn Vương rồi đó. Nếu lại có ai làm cho bổn thiếu gia thấy khó chịu, kết cục sẽ không nhẹ nhàng như hắn đâu. Nổi khổ Luyện Hồn, ta đoán rất nhiều người chưa từng thử qua. Ai muốn thử không, ta đoán sau khi hồn phi phách tán cũng sẽ lưu lại mùi vị Linh Hồn Lạc Ấn bể tan tành ở bên trong."
Thần An rùng mình một cái."Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ quản chặt đám thuộc hạ, yêu cầu của ngài, tiểu nhân nhất định làm được. Mà ngay cả bên của mình, ta cũng sẽ không báo lên cấp trên. Tất cả đều dựa theo ý của ngài."
Hoắc Vũ Hạo thỏa mãn gật đầu. Nói : "Xem ra, ngươi là người thông minh. Người thông minh cuối cùng có thể sống lâu hơn một chút."
"Đa tạ đại nhân khích lệ." Thần An thoáng buông lỏng vài phần, nhưng vẫn mang một bộ dáng kinh sợ.
Hoắc Vũ Hạo nói : "Tốt lắm, người của chúng ta đã qua đến đây, chúng ta đi trước."
Lời vừa dứt, tiếng đập cửa đã vang lên. Cửa mở, một gã thuộc hạ đã dẫn Vương Đông Nhi và Na Na đi vào. Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo ở trong này, Vương Đông Nhi nhẹ nhàng thở ra.
Hoắc Vũ Hạo nói với Thần An : "Hôm nay ta sẽ không mang tiền đi. Lần sau quay lại lấy chung một lần. Ta có thể nói cho ngươi biết một chút. Ta và Hòa đại ca đều là hồn đạo sư cấp sáu. Vùng vẫy trong cái ao làng nhỏ bé này, cũng được coi là nổi tiếng. Cho nên, Muốn kiếm lời như thế nào ta cũng sẽ để cho các ngươi tự làm lấy. Nhưng không thể thiếu phần của ta. Bổn thiếu gia không cần tiền, 10 vạn Kim Hồn tệ kia là tiền vốn của ta, ta chỉ lấy lại thôi. Đem tất cả đổi thành kim loại hiếm cho ta. Càng nhiều càng tốt."
"Đúng, đúng." Thần An tiếp tục đáp ứng.
Hoắc Vũ Hạo nói : "Tốt lắm, chúng ta đi thôi."
Vương Đông Nhi bước lên phía trước. Tiếp nhận xe lăn của Hoắc Vũ Hạo từ trong tay Hòa Thái Đầu, đẩy hắn đi ra phía ngoài. Khi ra đến gần cửa, Hoắc Vũ Hạo giơ tay lên, bảo nàng dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại, nói : "Thần An! Nếu như ngươi làm việc tích cực, sau khi đại tái kết thúc,bổn thiếu gia sẽ cho ngươi một ít ưu đãi. Nếu như ngươi nguyện ý, muốn trở thành một phần tử của chúng ta cũng có thể. Đương nhiên, phải trả giá một chút, nhưng lấy được hồi báo cũng sẽ rất lớn."
Thần An lặng đi một chút, ngay sau đó vui mừng, vội vàng bước nhanh về phía trước, quỳ một gối xuống bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nói : "Đa tạ đại nhân đề bạt."
"Trước khi bắt đầu trận đấu vòng một, ta sẽ lại tới tìm ngươi. Ngươi chuẩn bị cho ta một danh sách kim loại hiếm dùng dể làm phần thưởng cho mỗi trận đấu. Còn có danh sách đặt cược."
"Dạ."
Hoắc Vũ Hạo tiếp tục phất tay, lúc này Vương Đông Nhi mới đẩy hắn đi ra ngoài. Thần An tự mình tiễn bọn họ ra đến tận thang máy, trở về tầng lầu mộc mạc giản dị của Thanh Sáp tửu điếm.
"Được rồi, ngươi về đi, không cần tiễn. Nhớ lời ta dặn dò ngươi. Chuyện của bổn thiếu gia, nếu để cho cha ta . . . , khiến người khác biết được, như vậy, ngươi sẽ biến thành một phần năng lực của bổn thiếu gia."
"Nhất định tuân theo sự phân phó của ngài. Nhất định." Thần An liên tục không ngừng nói.
"Đi." Hoắc Vũ Hạo vung tay lên, một hàng bốn người lúc này mới ra khỏi Thanh Sáp tửu điếm.
Vừa ra khỏi cửa, Hòa Thái Đầu liền không nhịn được hỏi "Tiểu sư đệ, ngươi vòng vo tam quốc nói về cái gì vậy!"
"Đại ca, trở về rồi hãy nói." Hoắc Vũ Hạo vội vàng cắt đứt lời của Hòa Thái Đầu, đồng thời có một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn.
Hòa Thái Đầu rùng mình, vội ngậm miệng không nói. Bốn người chậm rãi biến mất ở trong bóng đêm.
Mãi cho đến khi dùng hồn kỹ mô phỏng quay về Minh Duyệt tửu điếm, thái độ của Hoắc Vũ Hạo mới trầm tĩnh lại. Trở lại phòng của hắn, Vương Đông Nhi giúp mọi người cởi bỏ hóa trang.
Hòa Thái Đầu nói : "Tiểu sư đệ, hiện tại có thể nói được rồi. Ngươi đột nhiên ra tay, thật sự là làm ta giật cả mình."
Hoắc Vũ Hạo nghĩ ngợi một chút bèn nói : "Chuyến đi ngày hôm nay thật đúng là không có phí công. Bị ta dò ra không ít thứ. Khó trách lần đó sau khi phát hiện Thánh Linh Giáo, học viện vẫn không tìm thấy bọn họ, thì ra là lấy phương thức này để che dấu."
Hòa Thái Đầu sửng sốt, nói : "Ý của đệ là Tịch Thủy Minh có thể có liên quan với Thánh Linh Giáo?"
Hoắc Vũ Hạo nói : "Không phải có thể, mà là nhất định. Kỳ thật, cái tên Tịch Thủy Minh cũng làm cho đệ hoài nghi. Dựa theo những gì lúc trước Huyền Lão đã nói, trong số các cường giả đứng đầu Thánh Linh Giáo rất có thể có một vị chính là mang tên này. Cho nên đệ mới nghi ngờ, nên mới thử một chút. Đệ mô phỏng năng lực của tà hồn sư. Quả nhiên chấn nhiếp được cái tên Thần An kia, huynh xem sau đó hắn rất cung kính với chúng ta, hiển nhiên đã cho rằng chúng ta đến từ Thánh Linh Giáo. Sự cung kính của hắn cũng là sự cung kính đối với Thánh Linh Giáo. Điều này cũng có thể chứng minh Tịch Thủy Minh có quan hệ với giáo phái của Tà Hồn Sư. Có được sự bao che của thế lực lớn nhất dưới lòng đất, khó trách Thánh Linh Giáo ẩn núp sâu như vậy. Lấy thế lực của Tịch Thủy Minh, cho dù không phải là hạch tâm của Thánh Linh Giáo, nhất định cũng là một cái chi nhánh quan trọng của nó."
Vương Đông Nhi cau mày nói: "Vậy nếu như chúng ta tiếp tục dự thi không phải là quá nguy hiểm hay sao?"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lắc đầu, nói : "Cái đó thì không. Đại tái này chỉ là vì để kiếm tiền mà thôi, đối với Thánh Linh Giáo căn bản cũng không quan trọng cho lắm. Thánh Linh Giáo coi trọng là toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái, không thấy bọn họ đều phái người tham dự sao. Nếu không có tinh anh ở bên Tịch Thủy Minh, cũng sẽ không để ý nhiều lắm. Ngược lại chúng ta rất an toàn. Với lại, dù sao Tịch Thủy Minh cũng chỉ là chi nhánh của Thánh Linh Giáo, dùng để kiếm tiền và che dấu thân phận. Thánh Linh Giáo cũng không có khả năng phái cao tầng đến đây trấn thủ. Cái Thanh Sáp tửu điếm kia cũng không là gì đối với Tịch Thủy Minh, người quản lý chỉ là một gã Hồn Vương, cũng không phải là Tà Hồn Sư."
Nghe Hoắc Vũ Hạo nhịp nhàng phân tích sâu rộng, sắc mặt của Vương Đông Nhi cũng bình thường trở lại vài phần, gật đầu, nói : "Vậy chúng ta có tham gia những trận thi đấu sau này hay không?"
Hoắc Vũ Hạo nói: "Đương nhiên. Kim loại hiếm sẽ thu được từ trong đại tái này. Chúng ta không cần phải đạt được vô địch, nhưng hô phong hoán vũ ở bên trong thế lực dưới lòng đất của Minh Đô không phải rất thú vị hay sao? Đông Nhi, muội yên tâm, nhất định huynh sẽ chú ý an toàn, không chỉ là vì chính mình, cũng là vì mọi người."
Hòa Thái Đầu đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Hoắc Vũ Hạo, nói : "Tiểu sư đệ, khuya lắm rồi. Thân thể ngươi không tốt, mau mau đi nghỉ ngơi đi."
Na Na cũng đứng dậy, cáo từ.
Đợi khi bọn họ đều ra khỏi phòng, Vương Đông Nhi mới ôm Hoắc Vũ Hạo lên giường, lấy nước ấm lau tay cho hắn. Trên người hắn tràn ngập băng Thuộc Tính thiên địa nguyên lực, mấy chỗ không thể cử động căn bản không dính bụi, tự nhiên cũng không cần phải rửa sạch.
"Vũ Hạo, huynh quá mệt rồi." Vương Đông Nhi nép vào trong lòng ngực của hắn, cảm thụ được hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trên người hắn, thấp giọng nói.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói : "Muội không muốn cho ta tham gia đại tái dưới lòng đất, chủ yếu là sợ ta bị thương, đúng không? Kỳ thật với sự thông minh của muội cùng thực lực của chúng ta, sao lại không đoán được tình huống an toàn chứ?"
"Ừm." Vương Đông Nhi nhẹ giọng đáp ứng.
Hoắc Vũ Hạo nói : "Đông Nhi, huynh đáp ứng với muội, sau khi trở về, sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Trước tiên để cho tất cả bộ phận trên cơ thể đều khôi phục lại mới làm tiếp những chuyện khác. Nhưng lần này đến Minh Đô, cho dù là tương lai mấy năm sau đối với học viện, đối với Đường Môn, thậm chí là đối với đại lục cũng đều rất quan trọng. Ta nhất định phải dốc toàn lực đi ứng phó. Cho dù mệt một chút cũng không tiếc."
Vương Đông Nhi lặng đi một chút, nói : "Huynh nói vì học viện và vì Đường Môn thì muội còn có thể hiểu được, nhưng thế cục trên đại lục, cái này có khoa trương quá hay không?"
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói : "Huynh có cảm giác có gì đó không đúng. Nhật Nguyệt đế quốc đưa ra yêu cầu tăng thêm điều kiện dự thi, hơn nữa lần này dự thi xong, huynh mơ hồ cảm giác được áp lực. Tựa hồ có chuyện gì đó sắp phát sinh. Sau khi tinh thần lực của huynh đột phá đến cảnh giới Hữu Hình Vô Chất, huynh có một năng lực dự cảm rất mạnh. Nếu như huynh không đoán sai, nhất định Nhật Nguyệt đế quốc sẽ có hành động trong kì đại tái hoặc sau kì đại tái này. Cụ thể là cái gì thì bây giờ còn chưa tìm ra manh mối, nhưng cứ theo diễn tiến của đại ái, sẽ có lúc bại lộ bí mật. Hiện tại huynh cũng không biết chúng ta có thể làm cái gì, nhưng chỉ cần là bất lợi đối với Nhật Nguyệt đế quốc, cũng đều sẽ có lợi cho chúng ta."
Vương Đông Nhi gật đầu, nói : "Nhưng mà, thân thể của huynh."
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói : " Muội không cần lo lắng cơ thể của huynh, huynh còn có vũ khí bí mật."
Vương Đông Nhi lặng đi một chút, "Vũ khí bí mật? Là cái gì? Tại sao muội lại không biết?"
Hoắc Vũ Hạo thần bí cười, nói : "Bí mật. Muội hôn huynh một vạn lần thì huynh sẽ nói cho muội biết."