Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 483: Tương Tư Đoạn Trường Thảo




Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ, thấy mở túi gấm cũng không phải là chuyện xấu, cũng muốn xem thử, lập tức hắn gật đầu:
    - Được rồi, vậy thì làm phiền ca. Nhưng tinh thần lực của ta thì vô phương, không phải ca cũng cần phải mượn tinh thần lực của ta mà dùng sao?

    Thiên Mộng Băng Tằm ngạo nghễ nói:
    - Không phải là tinh thần lực không đủ, mà do khả năng khống chế tinh thần của ngươi còn kém. Có ta ở đây, phong ấn tinh thần này đừng mong làm khó!

    Nói xong, Thiên Mộng Băng Tằm bay lên, đến cạnh túi gấm, kim quang lấp lánh trên thân thể nó.

    Hai mắt Hoắc Vũ Hạo nhất thời cũng sáng lên, hào quang kim sắc mang theo tinh thần lực từ từ phóng xuất.

    Hắn nhận thấy khi tinh thần lực truyền đến gần Thiên Mộng Băng Tằm thì có biến hóa phát sinh.

    Đó là... nén lại.

    Được Thiên Mộng Băng Tằm khống chế, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu nén lại. Dù rằng nguyên thần của Thiên Mộng Băng Tằm đã đưa cho Hoắc Vũ Hạo, nhưng hắn vẫn còn ấn ký tinh thần của bản thân, đây chính là ấn ký 100v năm tôi luyện đó nha. Về phương diện khống chế tinh thần, trừ phi Y Lai Khắc Tư sống lại, bằng không thế giới này không ai sánh được với nó.

    Đúng vậy, đây mới chính là khống chế tinh thần lực. Tinh thần lực là năng lượng tâm linh, so với hồn lực thì càng mờ mịt khó nắm bắt. Uy năng từ tinh thần lực phóng ra cũng không so với hồn lực được, là hai thứ không thể tương giao như hai đường thẳng song song.

    Nếu Hồn Sư chọn ra cái nào mạnh, đa số Hồn Sư sẽ chọn hồn lực. Cũng không phải có nghĩa là hồn lực mạnh hơn tinh thần lực, mà vì hồn lực dễ thao khống hơn tinh thần lực.

    Hồn lực cũng cần tinh thần lực của Hồn Sư điều khiển, muốn khống chế tinh thần lực có nghĩa là phải lên một tầng mới. Trước mắt, Hoắc Vũ Hạo khống chế tinh thần lực chủ yếu thể hiện tại hai phương diện. Một là Quân Lâm Thiên Hạ học từ Mục lão, tinh thần lực dung hợp với hồn lực, sinh ra công kích cường đại. Hai là những hồn kỹ của hắn.

    Với tinh thần lực cường đại của Hoắc Vũ Hạo, Tinh Thần Tham Trắc có thể thăm dò phạm vi đường kính 600m, thăm dò một hướng hơn 3km. Nhưng nếu không dùng Tinh Thần Tham Trắc, chỉ đơn thuần dùng tinh thần lực thì có thể dò xét được bao xa? Đây chính là vần đề khống chế tinh thần lực.

    Tại sao khi Hoắc Vũ Hạo dùng Vận Mệnh Nhãn thì tinh thần công kích lại mạnh hơn, uy lực hồn kỹ võ hồn Linh Mâu cũng tăng lên gấp bội? Thực tế Vận Mệnh Nhãn mang đến cho hắn chính là năng lực khống chế tinh thần lực. Hơn nữa còn có tăng phúc vận mệnh lực.

    Muốn khống chế tinh thần không chỉ cần tinh thần lực cường đại, còn phải luyện tập và vận dụng. Hồn Sư đồng cấp, dĩ nhiên khả năng khống chế tinh thần của Hoắc Vũ Hạo không ai sánh bằng, nhưng so với Thiên Mộng Băng Tằm, hắn còn kém quá xa.

    Tinh thần lực sau khi nén lại chậm rãi xuyên qua túi gấm, cứ như Thiên Mộng Băng Tằm ngưng tụ một cái chìa khóa tinh thần, lặng lẽ mở khóa hòm bí mật.

    Phong ấn tinh thần của túi gấm hết sức kiên cố, Thiên Mộng Băng Tằm cố gắng xâm nhập và mở nó ra, Hoắc Vũ Hạo phát hiện mình đã đánh giá thấp nó. Cái phong ấn này cực kì kiên cố, với tu vi hiện tại của hắn, cho dù đạt đến Hồn Đế cũng rất khó mở ra được. Chỉ khi nào có Võ Hồn Chân Thân thì may ra.

    Nhưng điều đó lại chẳng làm khó được Thiên Mộng Băng Tằm, nó khống chế tinh thần lực chầm chậm chui vào phong ấn, mở ra từng nút thắt phong ấn.

    Đối với Hoắc Vũ Hạo, đây là cơ hội hiếm có, Thiên Mộng Băng Tằm đang vận dụng tinh thần lực của mình, do đó cả quá trình hắn đều tham thấu tinh tường, dạy hắn rất nhiều trong việc khống chế tinh thần lực.

    Tinh thần lực ào ào xuất ra làm cho Hoắc Vũ Hạo bắt đầu thấy hơi mê man, mực nước trong Tinh Thần Hải giảm xuống nhanh chóng, nhưng hắn cũng không lo, vì Thiên Mộng Băng Tằm tất nhiên hiểu rõ giới hạn của hắn, không làm cái chuyện gì cố quá để rồi cả hai lại quá cố.

    Nửa canh giờ trôi qua, một tiếng "kin" vang lên, túi gấm tỏa ra hào quang kỳ dị, kim sắc chuyển sang thanh sắc, rồi vỡ ra thành những đốm sáng li ti chầm chậm tan mất.

    Màu vàng chói trên thân Thiên Mộng Băng Tằm cũng biến mất, nó nói:
    - Phong ấn mạnh đó, tuy nhiên cũng không làm khó được ca. Vũ Hạo, đừng vội xem bên trong, mau minh tưởng một lát, hồi phục tinh thần rồi hãy xem. Tiêu hao nhiều tinh thần lực như thế nếu không mau hồi phục thì sẽ ảnh hưởng xấu đến dung lượng Tinh Thần Hải.

    Nói xong, nó lại cuốn mình trên ngón tay Vũ Hạo, trở lại thành chiếc nhẫn ngọc.

    Thiên Mộng Băng Tằm không nói, Hoắc Vũ Hạo cũng ngồi xuống minh tưởng, tinh thần lực tiêu hao quá độ, cảm giác mê man làm trước mặt hắn cũng trở nên mờ ảo.

    Nhanh chóng khoanh chân minh tưởng, Hoắc Vũ Hạo ngưng thần, cảm giác choáng váng giúp hắn nhanh chóng nhập định nhanh hơn. Ý thức tập trung, Tinh thần Hải cũng dần dần bình yên trở lại.

    Túi gấm tỏa hào quang nhàn nhạt, yên tĩnh nằm trên giường cạnh Hoắc Vũ Hạo.

    Hoắc Vũ Hạo rời khỏi trạng thái minh tưởng, tinh thần lực hồi phục được hơn phân nửa, cảm giác mơ hồ cũng đã hết.

    "Phù"

    Thở một hơi, Hoắc Vũ Hạo mở hai mắt ra, hồn lực trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, uyển chuyển như dòng nước làm cho cơ thể phát triển, tu vi bản thân không ngừng tăng lên.

    Thoáng nhìn qua ngoài trời, đêm đã gần tàn, bình minh sắp ló dạng.

    "A-------“
    Qua một đêm minh tưởng và việc Thiên Mộng Băng Tằm tỉnh dậy làm tâm tình vui vẻ, Vũ Hạo cũng dần bình tĩnh trở lại. Tâm tình bình tĩnh, cũng dễ dàng suy nghĩ về chuyện phiền toái đã gặp phải.

    Tình huống ngày hôm qua, chẳng biết giải thích với Đông Nhi thế nào. Nhảy sông tự vận cũng không tẩy hết tội. Thật thà thú nhận mình sờ soạng Thu Nhi, dù không cố ý cũng là sờ, Đông Nhi tha thứ được sao? Còn nói dối, dù nói dối thiện ý, bản thân cũng thấy làm thế không tốt. Hắn quá thương Đông Nhi, nên chẳng muốn tình cảm giữa hai đứa có chút tì vết nào.

    Làm sao mới tốt đây! Hoắc Vũ Hạo đứng lên, mở cửa sổ, đón nhận không khí thoáng mát sáng sớm ùa vào phòng.

    Gió lạnh thổi vào, tinh thần của hắn cũng phấn chấn hơn.

    - Quên đi quên đi, nói thật thì hơn. Vẫn tốt hơn nói dối nhiều, một lần nói dối sẽ cần vô số lời giả dối để che đậy, huống chi còn chưa biết phải xin lỗi Thu Nhi ra làm sao. Cứ tính toán nói dối, thật ra đau dài không bằng đau ngắn, trước xin lỗi Đông Nhi, rồi trình bày tình huống chi tiết cụ thể, mong nàng tha thứ. Đông Nhi ổn thỏa rồi mới tính tới việc xin lỗi Thu Nhi vậy.

    Đúng là thành thật vẫn hơn, nói dối giải quyết vấn đề nhất thời, nhưng không thể giải quyết cả đời. Nói dối từng chút một gom lại, một ngày nào đó vỡ ra, thì cục diện vô kế vãn hồi.

    Lòng đã có quyết định, Hoắc Vũ Hạo cũng không buồn bực nữa. Theo lý mà nói mình cũng không làm sai cái gì. Đông Nhi mà còn không hài lòng, cùng lắm thì ta cũng sờ hai cái của nàng.

    Nghĩ thế, hắn cười dâm đãng, tim đập thình thịch. Đông Nhi không có to như của Thu Nhi, chẳng biết cảm giác thế nào.

    - Ặc ặc, Hoắc Vũ Hạo! Sao ngươi lại xấu xa đồi bại như thế? Đầu óc nghĩ cái gì đó?
    Tự tát vào mặt mấy cái, hắn kéo mình về thục tại. Xe tới núi ắt có đường, vấn đề sẽ được giải quyết, cùng lắm làm một bàn tiệc đãi Đông Nhi, nàng có la hét mắng chửi, phong ba rồi cũng qua.

    Nhìn cái nhẫn Thiên Mộng Băng Tằm giới trên ngón tay, chắc chắn tối qua không phải là giấc mơ, tâm tình hắn lại tốt hơn. Thiên Mộng Ca đã tỉnh lại, hóa thành Hồn Linh mang cho hắn thêm một hồn kỹ. Sự kiện này lại xảy ra trước đấu hồn đại tái, hiển nhiên là một tin rất tốt.

    Tương lai của mình hắn đã có dự định, chỉ là chưa nói cho ai, cả Đông Nhi cũng không biết. Nhưng đại tái lần này chính là chuyện quan trọng nhất trước mắt.

    - A, đúng rồi, còn chưa xem trong túi gấm có cái gì.
    Nhìn cái nhẫn, Hoắc Vũ Hạo sực nhớ tới túi gấm đã tháo phong ấn, quay qua sục sạo cái giường.

    Túi gấm yên lặng nằm đó, Hoắc Vũ Hạo cầm nó lên. Trong lòng hắn cũng rất tò mò, Ngưu bá bảo Vương Đông đưa cho hắn, lại phong ấn kỹ như vậy, bề ngoài nói là không cho Đông Nhi xem bên trong, nhưng lại bảo mình tự xem, là cái gì chứ?

    Nếu như chưa gặp Ngưu Thiên và Thái Thản, có lẽ hắn sẽ nghĩ người ta đang làm khó mình. Nhưng đã được hai vị tông chủ ưng ý, hắn sẽ không cho là vậy.

    Mở túi gấm ra, Hoắc Vũ Hạo chăm chú nhìn vào, trong túi gấm là một miếng da dê cũ, khá lớn, gấp đôi tờ giấy viết thư bình thường. Bìa mảnh da dê cũng lưa thưa chứ không thẳng nếp, xem ra sau khi thuộc da cũng không cắt xén lại cho đàng hoàng. Mà cái hình thái nguyên thủy như thế càng làm cho nó có vẻ cũ kĩ cổ xưa.

    Nội dung trên đó có hai phần, phía trên là thư, ở dưới là bản đồ.

    Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc ngồi xuống xem nội dung, hắn chậm rãi đọc thư, lát sau mặt mày trắng bệch, hai tay run rẩy.

    “Vũ Hạo, khi ngươi đọc được thư này, tin chắc rằng ngươi đã có khả năng hoàn thành chuyện mà ta giao phó. Lão phu cũng do dự mãi, mới quyết định trông cậy vào ngươi.
    Khi lão phu đưa túi gấm này cho Đông Nhi, có nói với con bé, khi nào xác định rằng ngươi là hôn phu, khi đã yêu ngươi say đắm, thì mới đưa cái túi này cho ngươi. Xem ra, hiện tại ngươi đã có được rồi. Lão phu và nhị đệ sẽ chúc phúc cho hai đứa. Đồng thời có một chuyện ta không thể không kể cho ngươi biết, vì nó liên quan đến hạnh phúc trăm năm của hai con.
    Đông Nhi chào đời ở Hạo Thiên Tông, thuở nhỏ sinh ra thể chất yếu ớt, để cải thiện thể chất cho con bé, ta và nhị đệ cũng như cha mẹ nó đã tìm đủ mọi cách vẫn không hiệu quả. Năm nó lên ba, chúng ta phát hiện ra nó mắc một căn bệnh nan y quái gở. Ngươi cũng biết thông thường 3 tuổi thì võ hồn chưa thức tỉnh, đến 6 tuổi mới có chuyện đó. Thế mà võ hồn của Đông Nhi kì lạ đã thức tỉnh ngay khi nó lên ba, lại còn thức tỉnh song sinh mới chết chứ. Thể chất Đông Nhi vốn đã yếu, võ hồn biến dị thức tỉnh càng làm cho thân thể của nó quá tải, gây ra chấn thương nghiêm trọng tiềm tàng.
    Nếu quan sát kĩ ngươi sẽ thấy khi năng lực bản thân Đông Nhi quá mức, trên trán sẽ xuất hiện hoa văn kim sắc hình tam xoa kích, đó chính là phong ấn của cha nó dùng để chế ngự tổn thương trong người nó. Cha mẹ nó vì tìm thuốc trị bệnh đã rời khỏi Hạo Thiên Tông, giao cho ta và nhị đệ nuôi dưỡng con bé. Khi đó, cha con bé nói rằng, phong ấn của hắn chỉ có thể chế ngự được ám thương cho đến khi con bé 20 tuổi, nếu như vẫn chưa thể trị thành thương thế, thì e rằng con bé sẽ..."

    Đọc đến đó, Hoắc Vũ Hạo có thể nhận thấy trọn vẹn sự trầm trọng của nội dung thư, tim hắn như bị ai bóp nghẹt, đau lòng đến nghẹn thở.

    Hắn khẩn cấp đọc tiếp.

    "Tìm kiếm không ngừng, phụ mẫu Đông Nhi đã tìm được một loại tiên thảo có thể trị lành ám thương của con bé, nhưng điều kiện để hái nó lại quá khó khăn, phải là chàng trai độc nhất yêu thương con bé hơn cả bản thân mình, dùng hết tâm huyết đến hái nó xuống. Nếu như cố mà hái gốc tiên thảo này, chỉ làm cho dược tính của nó biến mất. Nó có cái tên là Tương Tư Đoạn Trường Thảo.
     Bọn ta đã thử những cách khác nhau để hái nó nhưng vẫn không được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, đến ngày người yêu Đông Nhi xuất hiện. Khi Đông Nhi giao túi gấm cho ngươi, ít nhất cũng đã yêu ngươi sâu đậm, không hề giữ lại điều gì với ngươi. Ta không biết tình cảm của ngươi dành cho Đông Nhi là thế nào, dù sao trước đây con bé cũng cải nam trang, nhưng nếu ngươi có thể mở phong ấn, đọc được bức thư này, nhận thấy rằng trái tim cũng yêu con bé sâu sắc, một lòng không đổi, thì bản thân là trưởng bối của Đông Nhi, lão phu thỉnh cầu ngươi, hãy vì nó mà đi hái gốc tiên thảo kia. Vì tương lai hạnh phúc của hai đứa cũng như vì sinh mạng của Đông Nhi.
    Phụ mẫu Đông Nhi luôn đi khắp nơi để tìm cho nàng một cách chữa trị khác, nhưng năm nay Đông Nhi đã 17 tuổi, cũng đã sắp đến 20 nhưng cha mẹ con bé vẫn chưa về. Hy vọng càng ngày càng xa vời, do vậy khi gặp ngươi, ta và Thái Thản vui sướng cực. Kỳ vọng của hai ta lúc này hoàn toàn ký thác ở ngươi, cũng vì thế mà bọn ta mới tìm cách khảo hạch ngươi, để xem ngươi có thể trở thành vị cứu tinh cho con bé được hay không. Kết quả cuối cùng thật khiến cho hai ta hài lòng, ít nhất cũng thấy được ngươi có nhiều phẩm chất tốt, ánh mắt của Đông Nhi nhìn người rất tốt, ngươi rất xứng làm trượng phu của con bé. Chỉ là thời gian của nó không còn nhiều, ta thỉnh cầu ngươi nhất định phải hái được Tương Tư Đoạn Trường Thảo mang về chữa trị ám thương cho nó.
    Sở dĩ ta phong ấn lá thư này vì chính Đông Nhi cũng không biết ám thương trong người. Chúng ta mong nó có cuộc sống vui vẻ bình thường, chúng ta yêu thương nó, mong nó luôn hạnh phúc bình an. Vũ Hạo, chúng ta khẩn cầu ngươi, trước khi đem Tương Tư Đoạn Trường Thảo về, không được cho nó biết sự thật. Dù cho ngươi không thể đem tiên thảo về, thì ta cũng hi vọng những ngày tháng cuối cùng của nó cũng thật hạnh phúc vui vẻ."

    Hoắc Vũ Hạo tay cầm tấm da dê mà run run, chưa bao giờ nghĩ đến Đông Nhi lại có ám thương đáng sợ như vậy, mà thời gian của nàng cũng chỉ còn lại hơn hai năm, điều này làm sao hắn chấp nhận được. Nghiến răng ngăn cho giọt nước mắt rơi xuống, hắn tự nhủ lúc này phải bình tĩnh kiên cường, dù chỉ một tia hy vọng mong manh cũng nhất định phải đem tiên thảo về cứu nàng.

    Hắn bậm môi cắn một vết thật đau, dùng cơn đau kích thích tâm tình bình tĩnh để đọc tiếp.

    "Phần bên dưới là bản đồ chỉ ra nơi Tương Tư Đoạn Trường Thảo sinh trưởng. Đó là một khu vực cực kỳ nguy hiểm, là nơi sinh sống của hồn thú, đặc biệt là chỗ có Tương Tư Đoạn Trường Thảo lại càng nguy hiểm hơn nhiều. Dưới bản đồ còn có chú thích các loại thực vật sinh trưởng nơi đó. Sau khi đến, ngươi nhất định phải cố gắng tìm một quyển sách, quyển sách đó do phụ thân Đông Nhi để lại, ghi chép phân loại tiên thảo, độc thảo này nọ, nó sẽ hướng dẫn cặn kẽ cách để ngươi hái Tương Tư Đoạn Trường Thảo. Vị trí chôn sách ở điểm đánh dấu trên bản đồ. Nhất định phải tìm sách trước rồi mới tìm Tương Tư Đoạn Trường Thảo. Nhớ lấy, không được mạo hiểm xâm nhập. Còn nữa, vì tiên thảo và độc thảo sinh trưởng ở nơi tràn ngập nguyên lực thiên địa đã lâu, nhiều loại đã tiến hóa thành hồn thú hệ thực vật, chúng nó cũng có thể là mối nguy hiểm lớn cho ngươi.
    Nếu yêu thương Đông Nhi thật lòng, vậy thì mau đi. Chúng ta chờ tin tốt của ngươi. Chính ngươi cũng phải chú ý an toàn.
    Ngưu Thiên đã ký."

    Đọc đến đó, Hoắc Vũ Hạo chẳng còn lo nghĩ gì khác, đứng bật dậy, ngó quanh quất, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Phải đi ngay! Phải mau chóng hái tiên thảo về cứu mạng Đông Nhi.

    Nghĩ vậy, hắn không chần chờ nữa, vốn định viết vài lời nhắn cho Đông Nhi, nhưng trong lòng đã rất loạn, vả lại trong thư Ngưu Thiên dặn dò không để cho Đông Nhi biết sự thật, ít nhất cho đến khi đem được tiên thảo về. Quan tâm ắt loạn! Tình hình như thế hắn chỉ kịp vơ vài bộ quần áo sạch sẽ rồi lao nhanh ra khỏi phòng.

    Gần đến cầu thang, Hoắc Vũ Hạo dừng lại, thoáng nhìn sâu sắc cửa phòng Đông Nhi, lúc này sắc trời còn sớm, Đông Nhi chắc còn đang ngủ hoặc tu luyện.

    - Đông Nhi, nàng yên tâm, bất kể trả giá ra sao ta cũng phải hái tiên thảo đem về kịp cứu mạng cho nàng!

    Nghĩ vậy, Hoắc Vũ Hạo nhanh chân xuống cầu thang, vừa ra khỏi Hải Thần Các liền phóng như bay ra cổng học viện, cứ như trễ một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Đông Nhi vậy.

    Lúc phóng ra tới bờ hồ, gấp gáp lao ra ngoại viện, cách đó không xa một đôi mắt kinh ngạc nhìn thấy bộ dáng vội vàng của hắn.

    - Hắn muốn đi đâu? Hừ, tên khốn này, hôm qua dám, dám... không tha cho hắn, đi theo xem thử.
    Đôi mắt phấn lam nghi hoặc.

    Nghĩ thế, chủ nhân đôi mắt đó cũng phóng lên đạp sóng đuổi theo Hoắc Vũ Hạo.

    Hoăc Vũ Hạo chẳng hề dừng lại, vừa ra khỏi học viện Sử Lai Khắc, lập tức nhảy lên, hồn đạo khí phi hành mở ra, hồn lực rót vào, đẩy cả người hắn bay lên trời, hướng về phương xa.

    - Hoắc Vũ Hạo! Ngươi xuống đây cho ta.
    Tiếng quát thanh thoát vang lên phía sau.

    Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, nhưng người đã lao đi cả chục thước, vội điều khiển hồn đạo khí phi hành quay người lại, thấy cô nang mái tóc phấn lam đang lướt tới.

    - Đông Nhi!
    Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc thốt lên, lúc này trong mắt hắn chỉ có Đông Nhi.

    - Ai là Đông Nhi của ngươi? Chuyện hôm qua như thế nào chứ!
    Thu Nhi nổi giận đùng đùng.

    Hoắc Vũ Hạo giờ mới nhận ra, đuổi theo mình không phải là Đông Nhi, mà là Thu Nhi hôm qua bị mình sàm sỡ.

    - Ta xin lỗi, Thu Nhi, hôm qua là ta không tốt, nhưng bây giờ ta có việc quan trọng cần làm, đợi ta trở lại, muốn đánh mắng chém giết tùy ngươi. Ta đi trước.
    Nói xong, Hoắc Vũ Hạo đã xoay lại, hào quang hồn đạo khí phi hành lại phụt lên. Hắn nào có tâm tình dây dưa với Thu Nhi, không thể nào quan trọng bằng việc tìm tiên thảo cứu mạng Đông Nhi.

    Thu Nhi thấy rõ cái bộ dạng lo lắng của hắn, trong lòng cũng chột dạ, chân phải giậm mạnh, người bắn ra như điện.

    Sức bật cự ly ngắn, cùng cấp Thu Nhi tuyệt đối là vô địch. Hồn đạo khí phi hành cần một khoảng thời gian tăng tốc, Hoắc Vũ Hạo vừa mới tăng tốc, Thu Nhi đã tới sau lưng, một tay chụp lấy vai hắn.

    - Thu Nhi, ngươi đừng quậy, ta thật sự có việc gấp.
    Hoắc Vũ Hạo tức giận quát.

    Thu Nhi cũng một bụng nóng như lửa.
    - Ta quậy? Ngươi ít kiếm cớ đi, hôm qua ngươi sàm sỡ ta như vậy, quên rồi sao?

    Hoắc Vũ Hạo bị sức mạnh của nàng trì xuống không thể không hạ cánh, lắc một cái thoát khỏi bàn tay của Thu Nhi.

    - Thu Nhi, ta thật sự có việc gấp. Ta đã nói, chờ ta trở lại, rồi nhận đánh phạt còn không không được sao?
    Hoắc Vũ Hạo méo mặt muốn khóc.

    Thu Nhi ngẩn người, cái vẻ mặt này của Hoắc Vũ Hạo nàng cũng thấy lần đầu tiên, nghi hoặc hỏi:
    - Rốt cục là chuyện gì, sao cả sắc mặt của ngươi cũng thay đổi?

    Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo đúng là rất kém, lúc trắng lúc xanh, khí sắc cực kém.

    Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
    - Chuyện này không liên quan tới ngươi, ta muốn đi đến một nơi, ngay lập tức, không thể chần chờ. Cứ nhhư vậy đi.

    Nói xong, hắn xoay người bước đi.

    Thu Nhi lắc mình chặn trước mặt hắn:
    - Không nói rõ ràng đừng mong đi.

    HoắcVũ Hạo nắm chặt hai đấm, giọng giận dữ xuyên qua kẽ răng:
    - Vương Thu Nhi, ta kiên nhẫn cũng có hạn thôi. Ngươi đừng cho rằng ta không thể đối phó ngươi.

    Thu Nhi cau có:
    - Ngươi tin có thể chiến thắng được ta? Vậy tới đi!

    Hoắc Vũ Hạo sững người, hắn bây giờ đâu thể động thủ với Thu Nhi, còn phải giữ sức mau chóng đi tìm tiên thảo cho Đông Nhi. Thở sâu, đè nén lửa giận trong lòng, cố gắng làm dịu giọng nói:
    - Được, ta cho ngươi biết. Một bằng hữu của ta bị trọng thương, cần phải có dược thảo cứu mạng. Cứu mạng, ngươi hiểu không? Ta đang gấp đi tìm dược thảo này mang về, nếu như chậm trễ, người ấy lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng. Cho nên bây giờ, ta khẩn cầu ngươi, TRÁNH RA!

    Hai từ cuối, hắn nói mà cứ như rống lên.

    Nghe hắn giải thích, Thu Nhi ngẩn người, khẽ nhíu mày:
    - Vậy ngươi đi lần này có nguy hiểm không?

    Hoắc Vũ Hạo nói chắc như đinh đóng cột:
    - Cho dù núi đao biển lửa cũng phải đi. Ta đã nói cho ngươi, đừng ngăn ta nữa, nếu không ta chẳng bao giờ xem ngươi là bằng hữu nữa.

    Dứt lời hắn lại cất bước.

    - Hoắc Vũ Hạo!
    Thu Nhi lại lướt ngang lần nữa chắn trước mặt hắn.

    Lúc này Hoắc Vũ Hạo thật sự nổi giận. Võ hồn Linh Mâu giải phóng, Vận Mệnh Nhãn cũng mở ra, đánh bại Thu Nhi, hắn nhất định phải dựa vào năng lực Vận Mệnh Nhãn mới được.

    - Đừng nóng, ta không ngăn cản ngươi đi cứu người. Ta đi với ngươi, có thêm một người sẽ có thêm tiếp ứng. Đưa ta một cái đồ có thể bay kia đi.
    Thu Nhi phân bua.

    Hoắc Vũ Hạo suýt nữa đã bắn Linh Hồn Trùng Kích, vội khựng lại, nhìn ánh mắt chân thành của Thu Nhi, hắn không nghĩ nhiều:
    - Vậy đi nào.

    Dứt lời hắn lấy hồn đạo khí phi hành dự bị đưa cho Thu Nhi.

    Thu Nhi nhận lấy, hơi ngượng ngùng:
    - Cái này mặc như thế nào?

    Hoắc Vũ Hạo hết nói, cô nương này đúng là chẳng hề nghiên cứu hồn đạo khí chút gì, mà trong lòng hắn đã gấp gáp lắm rồi, chỉ có điều bà ngoại trước mặt này không đắc tội được, đừng nói chuyện hôm qua sàm sỡ người ta nên bây giờ đuối lý, cho dù xông lên đánh đại cũng chưa chắc thắng được Thu Nhi.

    Bất đắc dĩ, hắn đành giúp Thu Nhi mặc hồn đạo khí phi hành, chỉ sơ cách dùng, rồi sau đó mới phóng lên, hồn lực toàn lực phóng đi về hướng Đông.

    Bay ra ngoài, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy khá hơn. Về phần Thu Nhi có thể đuổi theo kịp hay không hắn không quan tâm. Tốt nhất là theo không kịp, đỡ phiền toái. Đuổi kịp mà nói, thực lực Thu Nhi cũng là trợ giúp không nhỏ. Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đi tới nơi đó, chuyện khác hắn không quan tâm.

    Mặc dù Thu Nhi mới sử dụng hồn đạo khí lần đầu tiên, nhưng không thể không nói, năng lực thích ứng của nàng rất nhanh. Lúc đầu bay trên trời có vẻ vất vả nhưng ngay sau đó nàng đã biết cách sử dụng. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã như một chấm đen xa xa.

    Nhưng đừng quên, Thu Nhi là cường giả Hồn Đế, tui vi cao hơn Hoắc Vũ Hạo không ít. Có bí quyết, nàng toàn lực tăng tốc, nhắm chuẩn hướng đi của Vũ Hạo nhanh chóng đuổi theo.

    Trên không trung không có gì che chắn, Hoắc Vũ Hạo cũng không cố ý ẩn nấp, Thu Nhi bay hết tốc lực một chút, quả nhiên khoảng cách của hai người nhanh chóng thu hẹp.

    - Cái gọi là hồn đạo khí này cũng thú vị nhỉ, lại có thể bay nhanh như thế. Thú vị, thú vị.
    Vẻ mặt Thu Nhi cực kỳ thích thú, dù đang tăng tốc vẫn có thể cảm nhận biến hóa của hồn đạo khí phi hành.

    Hoắc Vũ Hạo bay ở phía trước không cần quay đầu lại, Tinh Thần Tham Trắc dễ dàng nhận biết Thu Nhi đã theo kịp.

    Năng lực thích nghi mạnh như vậy sao? Đi theo thì đi theo.

    Không quan tâm tới Thu Nhi, hắn bắt đầu mở bản đồ ra.

    Bản đồ chỉ rõ vị trí học viện Sử Lai Khắc và điểm đến, mục tiêu ở đế quốc Thiên Hồn. Từ học viện Sử Lai Khắc đi về phía đông, mãi cho đến thủ đô thành Thiên Đấu, rồi lại hướng về khu vực đông bắc nơi hồn thú sinh sống, Lạc Nhật Sâm Lâm.

    Lạc Nhật Sâm Lâm so với Tinh Đấu đại sâm lâm quy mô rất khác, cả diện tích lẫn tiếng tăm, nhưng nói thế nào thì đó cũng là rừng rậm cư trú của hồn thú, mà địa điểm đánh dấu rõ ràng là ở vùng sâu trung tâm Lạc Nhật Sâm Lâm.

    Hoắc Vũ Hạo chẳng có vẻ gì muốn nghỉ ngơi, hồn lực toàn bộ sử dụng bay hết tốc lực, lại còn dùng bình sữa để khôi phục hồn lực. Thu Nhi hồn lực hùng hậu, với tu vi cường hãn, bay được khoảng hai canh giờ, rốt cục đã đuổi sát Hoắc Vũ Hạo.

    - Ngươi không cần nghỉ ngơi sao?
    Thu Nhi cáu giận hỏi. Bay nhanh như thế này, nói chuyện cũng rất khó, luôn phải phóng ra hồn lực bảo vệ phía trước.

    Hoắc Vũ Hạo liếc nhìn nàng, ném cho nàng một bình sữa:
    - Ngươi dùng hồn lực chậm rãi rót vào trong đó, sau đó sẽ có hồn lực trào ra lại, ngươi hấp thu là được, có thể bổ sung hồn lực tiêu hao.

    Thu Nhi đã có kinh nghiệm với hồn đạo khí phi hành, do đó cũng không từ chối nữa, nhận lấy bình sữa làm theo Hoắc Vũ Hạo hướng dẫn, quả nhiên hồn lực tinh khiết đổ vào cơ thể bổ sung lại.

    - Cái này, cái này lại có thể bổ sung hồn lực? Các ngươi, các ngươi nghiên cứu hồn đạo khí đã đến trình độ này?
    Thu Nhi vẻ mặt khiếp sợ.

    Hoắc Vu Hạo lúc này chẳng có tâm tình giải thích nhiều như vậy, cau có:
    - Chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chớ. Sao ngươi cả cái bình sữa cũng chả biết?

    Thu Nhi hậm hực quát lại:
    - Ta chỉ thấy một con heo đang bay trên trời.

    Hoắc Vũ Hạo giơ hai ngón:
    - Hai.

    - Ngươi, ngươi mới là heo.
    Thu Nhi quê độ đỏ mặt.

    Hoắc Vũ Hạo im lặng không trả lời, hắn muốn để dành sức bay nhanh một chút. Từ thành Sử Lai Khắc đến thành Thiên Đấu cũng không phải gần, bay hơn một canh giờ, có bình sữa bổ sung nhưng hắn cũng thấy mệt mỏi.

    Thu Nhi thấy hắn không để ý tới mình, hung hăng trừng mắt, hậm hực hỏi:
    - Ngươi rốt cục phải cứu ai vậy?

    Hoắc Vũ Hạo không hé răng.

    - Nè, ta đang nói chuyện với ngươi đó.
    Thu Nhi huých một cái.

    Đang bay cấp tốc, Hoắc Vũ Hạo hoảng hồn, suýt nữa mất lái, nhất thời căm phẫn:
    - Muốn giết ta thì cứ trực tiếp ra tay, bớt nói nhảm đi được chưa? Ta phiền lắm.

    - Ngươi ....
    Thu Nhi phát cáu, nhưng chẳng biết sao vẫn nhịn được, hừ một tiếng rồi cũng im ru.

    Trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu. Học viện Sử Lai Khắc bất giác đã thiếu mất hai nhân vật quan trọng.

    - Vũ Hạo? Không thấy a! Tối qua không phải ngươi đã đưa hắn về sao?
    Bối Bối nghi hoặc nhìn Đông Nhi    .

    Đông Nhi sáng sớm đã đến phòng tìm Hoắc Vũ Hạo, một là xem hắn khỏe chưa, hai là muốn hắn giải thích sự việc hôm qua.

    Nhưng ai biết, phòng của Hoắc Vũ Hạo trống không. Chăn nệm cũng vẫn lung tung chưa gấp lại, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì đã không thấy đâu.

    - Đại sư huynh, hắn không có ở trong phòng! Ta tìm khắp nội viện cũng không thấy bóng dáng.
    Đông Nhi vội vàng nói. Đau lòng thì đau lòng, nhưng nàng vẫn lo cho an nguy của hắn nhiều hơn, đột nhiên Hoắc Vũ Hạo mất tích, lại không để lại lời nhắn gì, làm sao nàng không cuống lên được?

    Từ Tam Thạch uể oải nói:
    - Tiểu tử Vũ Hạo này hay là nghĩ rằng chuyện hôm qua không thể nào giải thích được với ngươi, thành ra chạy mất. Không phải là dẫn theo Thu Nhi bỏ trốn đó chứ, hé hé!

    Đông Nhi nổi nóng:
    - Tam sư huynh, ngươi còn nói lung tung, ta và ngươi sẽ tuyệt giao.

    Bối Bối trừng mắt với Từ Tam Thạch:
    - Ngươi đừng có mà thêm dầu vào lửa. Tiểu sư đệ cũng thật là, đi ra ngoài làm việc cũng nên nói cho Đông Nhi một tiếng chứ. Ra ngoài im hơi lặng tiếng có gì tốt chứ? Đông Nhi, ngươi đừng có quýnh lên như vậy, ta đi tìm Huyền lão, hỏi xem có sai Vũ Hạo làm việc gì hay không. Nếu không chúng ta ra ngoại viện tìm xem, mới sáng sớm hẳn là hắn đi còn chưa xa.