Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 382: Học tỷ Quất Tử (Hạ)




Sắc trời bên ngoài dần dần tối, ánh đèn dịu nhẹ trong phòng thí nghiệm cũng tự động sáng lên, duy trì ánh sắng đầy đủ cho căn phòng. Nhưng bất kể là Hoắc Vũ Hạo hay Quất Tử đều không phát hiện ra sự thay đổi này.

Một người chuyên tâm chế tạo, người kia thì chăm chú đứng nhìn.

Đối với Hoắc Vũ Hạo, thu hoạch của ngày hôm nay thật phong phú, buổi sáng, hắn được Hiên Tử Văn chỉ điểm về mặt lý luận, nhưng đối với hắn, mấy canh giờ buổi chiều này lại càng quan trọng hơn.

Có câu, lý thuyết phải kết hợp với thực hành, những gì Quất Tử làm tương đương với việc dạy hắn một khóa thực hành miễn phí, chứng minh cho phần nội dung mà Hiên Tử Văn đã giảng dạy ban sáng, một con đường hoàn toàn mới của Hồn Đạo Sư dần dần mở ra trước mặt hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Quất Tử thời dài một hơi:

- Aiz, cuối cùng cũng xong.

Lúc này, khối kim loại bằng bạc đã gần như trở thành một cái hạt nhân có khắc pháp trận hình vuông. Pháp trận ấy có đủ các loại đường nét ngang, dọc, xiên, cong, nếu không phải Hoắc Vũ Hạo tận mắt nhìn thấy, e là khó mà tưởng tượng được những đường nét trên đều được khắc bằng tay, mà không có dụng cụ trợ giúp nào.

- Sao ngươi không dùng dụng cụ trợ giúp?

Hoắc Vũ Hạo thấy cô làm xong mới lên tiếng hỏi.

- A!

Rõ ràng Quất Tử đã bị hắn dọa giật mình, trong lúc bất ngờ, từ người cô bay ra hàng loạt các quả quýt không rõ chính xác số lượng bao nhiêu. Tất cả đều nhằm về phía Hoắc Vũ Hạo, thậm chí khi những quả quýt ấy bay còn phát ra từng tiếng gió rít nữa.

Hoắc Vũ Hạo không ngờ cô nàng lại phản ứng mạnh như vậy, hắn theo bản năng chiến đấu lập tức phản ứng.

Một lớp băng mỏng nháy mắt bao phủ cả người hắn, những quả quýt kia ào ào bay đến nhưng không thể bức hắn lùi được nửa bước, tất cả đều bị bắn ngược trở về, bay tán loạn.

Nhưng cũng ngay lúc này, đồng tử Hoắc Vũ Hạo đột nhiên co rút lại một chút, sự nhạy cảm của giác quan báo cho hắn biết, ở đâu đó quanh đây xuất hiện luồng năng lượng cực kỳ mạnh mè, thậm không chỉ có một mà có đến mười mấy cái, một mối nguy hiểm cực mạnh trước nay chưa từng có chợt dâng lên.

Cũng nhờ tinh thần nhạy bén mà hắn đã kịp thời quyết định, ánh sáng màu xanh ngọc bích lóe lên, sau lưng hắn xuất hiện một ảo ảnh rồi biến mất. Tầng ánh sáng màu ngọc bích lấy hắn làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài với tốc độ kinh khủng.

Trong phạm vi đường kính mười thước, tất cả mọi thứ đều như dừng lại, bất kể là mấy quả quýt đang bay trên không trung hay Quất Tử đã xoay người nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt kinh ngạc, tất cả đều giữ yên trong trạng thái tĩnh lặng một cách quái dị.

Ngay sau đó, mấy quả quýt liên tiếp rơi xuống, phát ra từng tiếng “đùng, đùng” như là tảng đá đập mạnh xuống nền đất.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới nhìn lại tình hình của mình, bên ngoài lớp Băng Hoàng Hộ Thể là hơn mười trái quýt được phủ sắt, chẳng qua lúc này nó đã biến thành từng khối cầu băng rồi.

Trong cái lạnh vô cùng, tác dụng của nó đã gần như biến mất hoàn toàn.

Hắn cẩn thận nhặt lên một quả quýt trong số đó thì kinh ngạc phát hiện, không ngờ quả quýt này xét về độ mềm hay đàn hồi đều y hệt với quả quýt thật sự. Hoắc Vũ Hạo vừa đưa Tinh Thần Tham Trắc vào bên trong không khỏi kinh ngạc phát hiện, hóa ra bên trong mỗi quả quý nhỏ này lại ẩn chứa một cái trận pháp vô cùng phức tạo, tương đương với pháp trận tại hạt nhân của Hồn Đạo Khí cấp bốn. Chẳng qua hồn lực bên trong đã hoàn toàn bị đóng băng, nói cách khác, nếu hắn không ngăn cản kịp thời thì khó mà tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Rõ ràng, Vũ Hồn của mỹ nữ Quất Tử đúng hệt như tên của cô, bản thân Vũ Hồn hệ Thực Vật không có tính công kích, nhưng lại có tính mê hoặc không nhỏ, nếu không phải hắn cảm nhận được có nguy hiểm thì e là chịu thiệt lớn rồi. Bị mười mấy cái Hồn Đạo Khí cấp bốn cùng nổ mạnh ngay bên cạnh, cho dù hắn có Bằn Hoàn Hộ Thể cũng không chống đỡ nổi. Đương nhiên, cũng có thể Quất Tử nhận ra hắn mà ngừng tay, nhưng hắn không thể lấy sự an toàn của tính mạng mình ra làm tiền đặt cược.

Cả người hắn nhẹ nhàng di chuyển, hơn mười quả quýt đã bị đóng băng kia ngay lập tức hé mở, Hoắc Vũ Hạo sử dụng Khống Hạc Cầm Long cẩn thận đặt dừng quả xuống, mà lúc này Quất Tử cũng đã nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn thí nghiệm.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới lấy tay phải đặt lên vai Quất Tử, luồng khí lạnh băng từ Vĩnh Đông Chi Vực được hắn từ từ rút ra ngoài.

Đừng thấy Quất Tử đã có tu vi bậc Hồn Vương, lúc này cô bị đóng băng trong Vĩnh Đông Chi Vực, muốn phá lớp băng này ra cũng phải tốn ít nhất mười lăm phút, còn việc Hoắc Vũ Hạo đang làm là phá vỡ lớp băng trên người cô, lại còn không để lại chút thương tổn nào.

- Lạnh quá.

Quất Tử rùng mình một cái, cơ thể mảnh mai khẽ run lên, sắc mặt hồng hào nay tái xanh, ánh mắt cô nhìn Hoắc Vũ Hạo ngoài sự phẫn nộ còn xen lẫn một chút hoảng sợ.

- Ngươi làm gì đó?

Quất Tử tức giận nói.

Hoắc Vũ Hạo gượng cười.

- Học tỷ, nếu không phải tỷ phản ứng dữ quá, ta cũng sẽ không làm như vậy.

Quất Tử tức giận hừ một tiếng, đưa tay chỉ Hoắc Vũ Hạo nói:

- Ngươi chờ đó.

Cô nói xong liền cầm lấy hạt nhân khắc trận pháp trung tâm mà mình vừa chế tạo, rồi đùng đùng nổi giận xoay người bỏ đi.

Hoắc Vũ Hạo sờ sờ mũi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đắc tội vị học tỷ này. Nhưng tình huống ban nãy hắn không còn cách nào khác.

Hắn cũng không nghĩ gì thêm sắc trời đã không còn sớm, hắn đến nhà ăn, ăn qua loa một bữa rồi trở về phòng mình trong ký túc xá, bắt đầu minh tưởng.

Quá trình minh tưởng của hắn và những hồn sư bình thường có chút khác biệt. Sau khi Hoắc Vũ Hạo thật sự điều khiển được Tinh Thần Hải thứ hai, hắn phát hiện, quá trình tu luyện của mình hoàn toàn khác hẳn, trong khi minh tưởng, hắn cũng có thể tách ra một tia tinh thần nghiền ngẫm suy nghĩ. Điều này rõ ràng có tác dụng vô cùng lớn đối với khả năng lĩnh ngộ của hắn.

Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên đi học, nhưng lượng kiến thức hắn được nhận thậm chí còn có thể so được với những gì hắn đã được học trước đây, do đó, lý giải và nhận thức bề mặt Hồn Đạo Khí của hắn cũng tăng lên rất nhiều.

Nháy mắt, đã trôi qua ba ngày. Ba ngày này, Hoắc Vũ Hạo được Hiên Tử Văn giảng dạy và chỉ điểm không ít lý luận. Tuy hắn chưa thử chế tạo món Hồn Đạo Khí nào nhưng ánh mắt của hắn đối với Hồn Đạo Khí đã hoàn toàn thay đổi. Có điều, sau ngày đầu tiên, hắn cũng không gặp lại học tỷ Quất Tử nữa. Giống như cô ấy đã bốc hơi biến mất vậy.

Hôm nay, khi hắn mới quét dọn được một nửa phòng thí nghiệm, thì cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng động, Hoắc Vũ Hạo cứ ngỡ hôm nay Hiên lão sư sao lại đi sớm như vậy thì trước mặt hắn xuất hiện bốn người.

Một trong số đó là Quất Tử học tỷ hắn đã gặp ở ngày đầu tiên.

Dẫn đầu là một than niên vóc người cường tráng, cao hơn hai thước, cơ thể hùng tráng tầm như Hòa Thái Đầu, thậm chí màu da cũng ngăm đen. Ở đế quốc Nhật Nguyệt, những người có nước da đen chính là tượng trưng cho tầng lớp quý tộc. Người thanh niên vóc người cường tráng ấy có mái tóc ngắn rám ngắn, hai mắt sáng ngời có thần.

Phía sau hắn là một cô gái dáng người nhỏ bé, chừng một thước sáu, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to, nhưng nhìn có vẻ khá dữ, thật giống như là một con cọp cái…

Người thứ ba là một thanh niên dáng người khá cao, hơn Hoắc Vũ Hạo một chút, mái tóc dài màu vàng, mũi cao thẳng, đối mắt màu lam, thâm thúy mà linh động, tướng mạo khá anh tuấn, trông thật xứng đôi với Quất Tử đang đi cùng.

Hoắc Vũ Hạo thấy bốn người đang tiến vào, liền vội vàng dừng việc đang làm lại, vô cùng khách khí nói:

- Xin chào Quốc Tử học tỷ, các vị học huynh, học tỷ. Ta là Hoắc Vũ Hạo, là trao đổi sinh mới đến.

Hắn còn chưa nói xong thì cô gái dáng người nhỏ xinh kia đã lên giọng the thé nói:

- Đừng có làm như thân lắm, ai là học huynh, học tỷ của ngươi? Chúng ta cho ngươi gọi vậy chưa?

Cô nàng vừa nói vừa bước về phía Hoắc Vũ Hạo, hai tay còn chống nạnh, thật giống dáng vẻ hổ cái giương nanh múa vuốt.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Vậy ta nên xưng hô với mọi người thế nào đây?

- Ách…

Cô gái dáng người nhỏ nhắn hơi lặng người đi, khí thế cũng theo đó mà tụt giảm.

- Bỏ qua chuyện đó, ta hỏi ngươi, ai cho phép ngươi vào phòng thí nghiệm của bọn ta?

Hoắc Vũ Hạo có chút tức cười:

- Dĩ nhiên là Hiên lão sư.

Cô gái kia hừ một tiếng:

- Nhưng bọn ta chưa đồng ý. Đây là nơi bọn ta học tập. Ngươi đi ra đây, ta có chút chuyện muốn hỏi.

Cô gái vừa nói vừa chỉ ra cửa.

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ:

- Hỏi cái gì?

Cô gái kia nói:

- Ngươi ra sẽ biết.

Nói xong, cô lập tức bước người ra ngoài.

Tuy Hoắc Vũ Hạo không biết cô gái này muốn làm gì, nhưng hắn có thể đoán được đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì, có điều hắn chỉ mới đến được vài ngày, cứ liên tục đắc tội với các học trưởng thật không phải chuyện hay ho gì. Thế nên hắn cũng đi theo cô gái ấy, sau khi cô gái kia đi, ba người còn lại cũng đứng im nhìn hắn, dáng vẻ biểu lộ rất rõ ràng là bọn ta đây đang bài xích ngươi đấy. Cô gái kia vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền chỉ vào vách tường bên hành lang, nói:

- Ngươi đứng đó.

Hoắc Vũ Hạo làm theo lời cô ta:

- Cô muốn hỏi gì cứ nói?

Cô gái kia hừ lạnh một tiếng:

- Ta muốn nói, từ nay, chưa được sự đồng ý của bọn ta, ngươi không có tư cách vào phòng thí nghiệm này. Sau này vào một lần đánh một lần. Nghe rõ chưa?

Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, hắn vừa định đáp lại thì cô gái kia nhanh chóng lui về sau, sau khi vào phòng thí nghiệm thì cánh cửa lớn nháy mắt đóng lại.

- Ngươi…

Dù Hoắc Vũ Hạo có là người bình tĩnh thế nào cũng không kiềm được mà nổi giận, hắn bức nhanh đến, dùng thẻ bài của mình mở cửa, chuẩn bị vào trong nói rõ ràng với cô gái kia.

- Tích, tích tích.

Ba tiếng the thé vù vù vang lên, cánh cửa phòng thí nghiệm vẫn đứng im không hề hé mở. Dù cánh cửa và vách tường cách âm khá tốt nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được bên trong vang lên tiếng người châm biếm.