Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 371: Thế giới Hồn Đạo hoàn toàn mới (Thượng)




Nghe Ngôn Thiểu Triết nói thẳng ra như vậy, sắc mặt Kính Hồng Trần liền trầm xuống, nói:

- Được. Không ngờ viện trưởng Ngôn là người thẳng thắng như vậy. Ta còn phải nhờ viện trưởng Ngôn trông coi mấy học viên này của học viện chúng tôi nhiều một chút.

Ngôn Thiểu Triết dửng dưng đáp:

- Ít nhất ta có thể cam đoan trong thời gian bọn chúng học tập ở học viện Sử Lai Khắc, nếu bọn chúng có khả năng thì cánh cửa nội viện luôn rộng mở đón chào. Hi vọng Đường chủ cũng có bày ra được thành ý của mình trong lần trao đổi này.

Kính Hồng Trần cười to nói:

- Đó là chuyện đương nhiên, Minh Đức Đường sẽ chỉ bảo thật tốt những tinh anh của học viện Sử Lai Khắc các ngươi.

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:

- Quyết định thế đi.

Nói xong, lão liền đưa tay phải ra.

Kính Hồng Trần cũng đưa tay bắt lấy, hai lão hồ ly này bề ngoài đều tươi cười rạng rỡ nhưng trong lòng đang suy tính chuyện gì thì chỉ có bọn họ mới biết được.

Hai đội dưới sự hướng dẫn của lão sư dẫn đội lần lượt đổi vị trí cho nhau, khi Hoắc Vũ Hạo đi lướt qua Tiếu Hồng Trần, hắn nghe thấy Tiếu Hồng Trần khẽ nói:

- Đấu Hồn Đại Tái lần sau ta sẽ tự tay bóp chết ngươi.

Hoắc Vũ Hạo tươi cười đáp:

- Ta sợ quá.

Ánh mắt hai người chỉ va chạm với nhau trong tích tắc vậy mà bắn ra vô số tia lửa, không chút khoan nhượng. Nhưng cũng ngay lúc đó, Hoắc Vũ Hạo phát hiện, Mộng Hồng Trần hoàn toàn khác với Tiếu Hồng Trần, sau khi cô bé trông thấy đoàn đệ tử của học viện Sử Lai Khắc, tâm trạng hình như tốt hơn trước. Thậm chí trên khóe môi còn nở một nụ cười mỉm, gật đầu khi trông thấy hắn, ít nhất lúc này, hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút ác ý nào từ cô ấy. Phát hiện này không khỏi khiến hắn giật mình.

Thực tế, dù là Tiếu Hồng Trần cũng không thể nào đoán được lúc này muội muội của mình đang suy nghĩ gì.

Mộng Hồng Trần mỉm cười, gương mặt thậm chí còn ưng ửng đỏ, ánh mắt nhìn về phía xa, lòng thầm nghĩ: “Hắn không tham gia lần trao đổi này, vậy hẳn là còn học tập ở học viện Sử Lai Khắc, hai năm không gặp, không biết lúc này hắn trông như thế nào rồi? Nhất định sẽ càng anh tuấn hơn xưa. Đôi mắt màu lam ấy, thật đẹp.”

Hai đoàn người lần lượt di chuyển, chỉ có Ngôn Thiểu Triết và Kính Hồng Trần là đứng yên tại chỗ.

Ngôn Thiểu Triết cười nhạt một tiếng nói: “Được rồi, tạm biệt Đường chủ Hồng Trần.”

Kính Hồng Trần nói: “Ngôn huynh đi thong thả.”

Khi ánh mắt hai người va chạm vào nhau, Ngôn Thiểu Triết liền phóng người bay lên, căn bản lão chẳng cần sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành, giống như có thể thoải mái lơ lửng di chuyển trên không trung vậy, tích tắc đã hòa vào trời cao.

Đoàn người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, dưới sự hướng dẫn của Mã lão sư đều bắt đầu sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành của mình, phóng người bay lên. Có điều, khi bọn họ nhìn thấy Ngôn Thiểu Triết có thể bay lên nhẹ nhàng như vậy, không khỏi khiếp sợ, đây là thực lực của Siêu Cấp Đấu La sao?

Kính Hồng Trần không hề nôn nóng rời đi, mà chăm chú nhìn Ngôn Thiểu Triết đưa cả đoàn người từ từ biến mất, ánh mắt có phần suy tư.

Cùng là cường giả bậc Phong Hào Đấu La, dĩ nhiên lão cũng có thể phi hành, nhưng không thể nhẹ nhàng giống như Ngôn Thiểu Triết được. Càng làm hắn kinh ngạc hơn là khi Ngôn Thiểu Triết phi hành, quanh người hoàn toàn không có dao động Hồn Lực. Tuy Mục lão đã qua đời, nhưng học viện Sử Lai Khắc vẫn là một mãnh hổ không hề yếu kém.

Kính Hồng Trần cười híp mắt xoay lại nhìn Phàm Vũ mà đoàn đệ tử của học viện Sử Lai Khắc:

- Các vị, chúng ta đi thôi. Lão phu là Đường Chủ Minh Đức Đường, Kính Hồng Trần. Ta đại diện học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hoan nghênh mọi người đến thăm.”

Nói xong câu ấy, Kính Hồng Trần phóng người bay lên, sau lưng lão chợt xuất hiện hai mảnh thật mỏng lấp lánh ánh kim , nâng đỡ cơ thể lão bay lên cao.

Hoắc Vũ Hạo chăm chú quan sát kiện Hồn Đạo Khí phi hành ấy, cái kia không ngờ lại là một đôi cánh nhỏ, cực kỳ mỏng và dẻo dai, căn bản không hề có chút cảm giác đó là kim loại, mặt bên ngoài còn lượn lờ ánh sáng vàng, không hề có bất kỳ chút Hồn Lực nào bị rò rĩ.

Theo những gì hắn biết, Hồn Đạo Khí đều được chế tạo bằng kim loại mà, kim loại mà có thể chế tạo ra vật dẻo dai như thế này sao? Cùng lắm chỉ hơi mềm dẻo một chút thôi. Kiện Hồn Đạo Khí của Kính Hồng Trần mang đến cho hắn một cảm giác thật kỳ lạ.

Phàm Vũ thân là Hồn Đạo Sư cấp tám, sự kinh ngạc trong lòng hắn còn lớn hơn Hoắc Vũ Hạo rất nhiều, hắn vừa bay lên vừa lầm bầm: “Trình độ nghiên cứu của Minh Đức Đường trong chuyện phối hợp kỹ thuật sinh học với Hồn Đạo Khí đã đạt đến mức này rồi sao?”

Hai năm qua, dưới sự hỗ trợ toàn lực của học viện, tốc độ phát triển của hệ Hồn Đạo nhanh vô cùng, nhưng lúc này, Phàm Vũ lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch giữa hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.

Hoắc Vũ Hạo không kềm được hỏi:

- Sư phụ, kết hợp kỹ thuật sinh học với Hồn Đạo Khí là sao vậy?”

Phàm Vũ đáp:

- Chính là mô phỏng Hồn Đạo Khí thành hình dạng của sinh vật, có một chút đặc điểm của loài được mô phỏng. Ví dụ như…

Hắn vừa nói đến đây, giọng nói của Kính Hồng Trần từ xa truyền đến:

- Các chàng trai, chúng ta cần đi nhanh một chút, nếu không đến tối cũng chưa về đến Minh Đô được.

Vừa dứt lời, ánh kim trên hai cánh mỏng như cánh ve kia bỗng trở nên rực rỡ. Tất cả mọi người liền cảm nhận được có một tầng ánh kim từ trên trời rơi xuống phủ lấy cơ thể bọn họ.

Có một vài đệ tử nội viện giật mình định phản kháng liền bị Phàm Vũ cản lại.

Ngay sau đó, cả đoàn bay về trước nhanh như tia chớp. Lúc này bọn họ mới phát hiện, đôi cánh sau lưng Kính Hồng Trần đã lớn hơn rất nhiều, còn bọn họ thì được một tầng ánh kim bao phủ, lơ lửng sau lưng Kính Hồng Trần. Đôi cánh rộng chừng mười thước lấp lánh ánh kim nhẹ nhàng vỗ.

Kính Hồng Trần xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười. Ngay sau đó, ánh sáng màu vàng kim kia càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, cảnh vật xung quanh cũng dần dần hóa thành hư ảo.

Hoắc Vũ Hạo đau đớn hét to, nhờ Hòa Thái Đầu đứng cạnh đỡ lấy mới đứng vững được. Ban nãy hắn đã lặng lẽ phóng Tinh Thần Tham Trắc ra dò xét xung quanh nhưng lượng Tinh Thần Lực kia đã bị dòng khí di chuyển với tốc độ kinh khủng kia xét nát, cũng may hắn cắt đứt kịp thời nên mới không bị nó làm bị thương.

Cảnh vật bên ngoài đã hoàn toàn trở thành hư ảo nhưng các học viên bên trong màn ánh sáng đều không có cảm giác khác thường nào, giống như bọn họ đang ở trong một căn phòng an tĩnh vậy, thậm chí ngay cả tiếng gió rít cũng không nghe thấy, nếu không phải nhìn ra bên ngoài thấy mọi thứ không ngừng lướt nhanh, bọn họ thật không dám tin mình đang bay trên bầu trời.

Sắc mặt Phàm Vũ càng lúc càng trầm xuống. Dĩ nhiên hắn biết Kính Hồng Trần đang muốn thị uy. Nhưng hắn cũng phải công nhận, kiện Hồn Đạo Khí mà Kính Hồng Trần đang dùng đúng là món đồ đạt cấp bậc cao nhất hiện nay. Có thể mô phỏng Hồn Đạo Khí thành hình thái sinh vật đến mức độ này, có nghĩa là bọn họ cũng có thể áp dụng kỹ thuật này vào những phương diện khác, mặt này bên hệ Hồn Đạo hoàn toàn không thể theo kịp.

Ngày trước Huyền lão cũng từng dẫn cả đoàn người phi hành nhưng so với Kính Hồng Trần vẫn còn kém nhiều lắm.

Hoắc Vũ Hạo cũng trầm ngâm suy nghĩ. Hắn quan sát một lúc liền phát hiện, trên lưng Kính Hồng Trần mơ hồ có một tia ánh kim thỉnh thoảng lóe lên, đấy hẳn là bộ phận chủ chốt của nó. Nhưng, những màn ánh sáng này là sao? Chẳng lẽ được hình thành từ Hồn Lực thông qua Hồn Đạo Khí sao?

Không, không phải thế.

Hoắc Vũ Hạo đưa tay sờ vào màn ánh sáng, lập tức cảm nhận được nó rất mềm mại, không thể xác định chất liệu là gì, nhưng hắn có thể chắc chắn, đây tuyệt đối là thứ hắn chưa từng gặp.
Vốn hắn đang ủ rủ buồn bã vì phải tạm biệt Vương Đông, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn bị Hồn Đạo Khí hấp dẫn, hai năm rưỡi này, hắn muốn học tập thêm thật nhiều kiến thức về Hồn Đạo Khí.

- Các vị, đã thích ứng chưa?

Giọng nói của Kính Hồng Trần truyền vào bên trong màn ánh sáng.

Phàm Vũ gật đầu, nói với vẻ khâm phục:

- Kiện Hồn Đạo Khí phi hành này của Đường chủ Hồng Trần thật làm chúng tôi phải khen ngợi, không ngờ phương diện nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí của quý viện đã phát triển đến cập độ này.

Kính Hồng Trần nói:

- Cũng không hẳn là thế. Đến khi nào bản thân người sử dụng như ta có thể ở cùng trong màn ánh sáng này với các ngươi mới có thể xem là có thu hoạch. Kiện Hồn Đạo Khí này cần rất nhiều vật liệu quý hiếm, nó được làm ra chủ yếu dùng để nghiên cứu. Mục đích của nghiên cứu này là dùng kim loại bình thường cũng có thể chế tạo ra Hồn Đạo Khí có thể chuyên chở nhiều người, hơn nữa còn không cần quá nhiều hồn Lực. Đương nhiên, muốn làm được thế phải cần nghiên cứu nhiều hơn nữa. Tạm thời chưa thể xem là hoàn thành được.

Phàm Vũ khẽ than:

- Ít nhất quý viện đã đặt được chút thành quả với mục tiêu của mình, nếu một ngày nào đó, người thường cũng có thể dùng Hồn Đạo Khí để bay lượn trên trời, vậy thì khoảng thời gian cần để di chuyển giữa các nơi sẽ ngắn lại. Mọi thứ cũng sẽ biến đổi theo.

Kính Hồng Trần cười to nói:

- Chuyện này có lẽ là của nhiều năm về sau rồi, hiện tại ở thời chúng ta khó mà làm được.

Phàm Vũ biết những gì Kính Hồng Trần nói không phải là tất cả, nhưng hắn chắc chắn, về mặt nghiên cứu Hồn Đạo Khí, sự chênh lệch giữa hai học viện còn lớn hơn cả về phương diện Hồn Sư.

Quyết định mạnh mẽ phát triển hệ Hồn Đạo của Mục lão ngày xưa rõ ràng là cực kỳ chính xác, ít nhất hiện nay chúng ta còn có cơ hội chạy theo bọn họ.

Thủ đô của đế quốc Nhật Nguyệt tên là thành Nhật Nguyệt, nhưng còn có tên gọi khác là Minh Đô. Đây là trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế của đế quốc Nhật Nguyệt. Diện tích của nó rất lớn, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của đoàn người học viện Sử Lai Khắc.

- Chúng ta đã vào trong phạm vi Minh Đô, hai năm rưỡi sắp tới, các ngươi sẽ sinh hoạt trong tòa thành này, hi vọng các ngươi sẽ thích nó.